Chương 9 (3)
Cơn gió nhẹ mơn man thổi qua,tôi bước những bước dài đến lớp học của Liêu Vi Nhi.
“Ớ, đứa con gái này là ai thế? Sao mới sáng sớm mà đã ôm bó hoa hồng to tướng đến khoe khoang ở trường thế hả? Khoan đã, hình như nó không phải là học sinh trường ta!”
“Không sai, cứ nhìn bộ đồng phục xấu xí nó mặc trên người kia kìa, chắc chắn là chui ra từ một trường bình dân nào đó rồi”.
“Ừm, bộ đồng phục này chẳng phải là của trường Liên Trung chuyên dành cho các cô cậu ở nhà quê lên học đó hay sao? Nhưng mà sáng sớm nó đã ôm bó hoa to tướng đến đây làm gì vậy? Theo đuổi hotboy của lớp ta à?”
“Hừ, lại một con vịt xấu xí không biết trời cao đất dày! Cứ tưởng tùy tiện đeo bám được một công tử nhà giàu nào đó là có thể gia nhập vào giới quý tộc, thật là quá ngây thơ đấy! Để xem nó sẽ bị người ta chơi đùa ra sao!”
“Ha ha…”, đứa con gái bắt đầu cười nghiêng ngả.
Tôi cúi đầu, im lặng đi qua bọn họ. Những lúc như thế này, im lặng chính là sự phản kích có hiệu quả nhất đối với những ánh mắt xấu xa kia.
“Ai da, thật là! Sao cái trường thường dân đó có thể sản sinh ra một đứa con gái mặt dày đến thế cơ chứ!”, mặc dù tôi không thèm để ý đến bọn họ, nhưng những đứa con gái ấy vẫn đứng sau lưng chỉ trỏ, nói xấu tôi.
“Thì đúng thế còn gì! Oa, Vi Nhi! A ha… Vi Nhi…”, hai đứa con gái đứng sau đó bỗng nhiên như phát hiện ra điều gì, liền lao đến đẩy mạnh khiến tôi lảo đảo rồi nhanh chân chen lên trước.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, một cái khăn quàng màu tím đậm hiện ra trước mắt. Phong cách ấy chỉ có của Liêu Vi Nhi.
Dưới cái cằm trắng nõn kiêu ngạo, thứ màu tím đậm ấy khiến cho trái tim tôi chợt thót lại, hoàn toàn mất đi dũng cảm tiến về phía trước. Tôi cúi đầu, co rúm người vào góc tường. Vốn nghĩ rằng mình có thể dùng ánh mắt kiên định của mình ở trước mặt cô ấy, đón lấy ánh hào quang phát ra từ trên người cô ấy… nhưng khi thật sự nhập cuộc thì tôi lại thất bại.
“Vi Nhi, hôm nay bạn thật xinh đẹp, mặc dù vẫn mặc đồng phục nhưng bạn vẫn là nữ xinh đẹp nhất trong trường…”. Hai cô gái kia thi nhau nịnh hót, khua môi múa mép trước mặt Liêu Vi Nhi. Trông họ chẳng khác gì hai con chó đang vẫy vẫy đuôi nịnh hót chủ nhân của mình.
“À đúng rồi Vi Nhi, mới sáng sớm hôm nay đã có một đứa con gái chui ra từ cái trường bình dân chết tiệt, ôm theo một bó hoa đến đây, hình như là muốn theo đuổi hotboy của trường mình! Có vô liêm sỉ không cơ chứ?”
“Chính thế, cái trường Liên Trung đó chỉ là một cái trường cũ nát, thế nên cũng chỉ có thể đào tạo ra được loại học sinh này thôi…”.
Liêu Vi Nhi không thèm để tâm đến những lời nhảm nhí của những kẻ nịnh hót đó. Thế nhưng khi chúng nhắc đến trường Liên Trung, ánh mắt của cô ấy liền sáng quắc lên: “ Người đó ở đâu?”
“Đó, cô ta ở bên đó kìa!”, hai đứa con gái đồng loạt chỉ tay về phía tôi.
“Cô thật là to gan! Mới hôm qua tôi đã nói với cô cái gì?”, tôi còn chưa kịp định thần lại trước cái quắc mắt dữ tợn của Liêu Vi Nhi thì cô ta đã lao đến trước mặt tôi rồi, hai tay khoanh trước ngực, những chiếc móng tay sơn màu tím được gọt giũa cẩn thận.
Tôi vẫn cảm thấy rất sợ hãi, bóng đen ám ảnh ấy vẫn bao trùm lên sinh mạng tôi, chưa bao giờ chịu buông tha. Dung mạo của cô đẹp tựa nữ thần nhưng hình tượng của cô trong mắt tôi chẳng khác gì một hóa thân của quỷ dữ.
“Tôi đã từng cảnh cáo cô, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi! Vậy mà cô coi đó như gió thổi qua tai”, dứt lời, bàn tay trắng muốt ấy giữ chặt lấy cằm tôi, những chiếc móng tay dài và sắc nhọn ấy đang tùy ý cào xé tôi.
“Buông tôi ra, xin cô hãy thả tôi ra, hu… hu”, nước mắt tuôn rơi, tôi vừa khóc vừa la hét, cầu xin cô ta… Thế nhưng những móng vuốt sắc nhọn ấy vẫn đang cắm sâu vào da thịt tôi.
“Á…”
Cuối cùng vẫn gặp phải cô ấy, vẫn bị cô ấy sỉ nhục. Nhưng như vậy lại khiến cho trái tim tôi cảm thấy yên ổn, dường như có cảm giác bản thân vừa được giải thoát… hóa ra những móng vuốt ấy cũng chẳng có gì là đáng sợ. Nhiều nhất là hai tháng, hai tháng chờ đợi để chon ông lão thời gian làm lành những vết thương trên người tôi.
Hóa ra, sau khi linh hồn bị xiềng xích được giải thoát khỏi gông cùm, thế giới lại hiện ra tươi đẹp đến vậy, những con đường dưới chân lại bằng phẳng đến thế.
“Cô cười cái gì thế? Cười vui thế hả?”, rõ ràng là Liêu Vi Nhi đã bị nụ cười ngọt ngào của tôi làm cho ngạc nhiên, “Cô hại tôi một lần còn chưa đủ sao? Hừ, món nợ lúc đó còn chưa tính sổ hết, giờ cô lại xuất hiện lần nữa trước mặt tôi, chắc là chán sống rồi! Lần này cô định báo thù tôi sao?”, những ngón tay của Liêu Vi Nhi càng siết mạnh hơn.
“Không, không phải… tôi xuất hiện trước mặt cô đều là bởi vì thiếu gia sai khiến, chỉ bởi vì vậy mà thôi”.
Trong đôi mắt của Liêu Vi Nhi bỗng lóe lên một chút kinh ngạc.
“Cô xem đi, đây là bó hoa hồng mà thiếu gia tôi gửi tặng cô!”, tôi đưa bó hoa ôm trong lòng ra trước mặt Liêu Vi Nhi.
“Là của Hạ Thất Lăng tặng tôi?”
“Vâng!”
“Oa, Thất Lăng!”, hai đứa con gái đang ngẩn người quan sát mọi việc diễn ra trước mắt, chợt nghe thấy tên Hạ Thất Lăng liền mở to mắt ngạc nhiên: “ Vi Nhi, bạn thật là hạnh phúc, được cả Hạ Thất Lăng tặng hoa nữa chứ! Nếu như anh ấy mà chịu tặng hoa cho tôi thì cứ bảo tôi quỳ xuống cầu xin tôi cũng đồng ý…”
“Hừ, anh ta tặng hoa cho tôi làm gì? Thật không ngờ hotboy số một trường này lại nhạt nhẽo đến thế!”
“Đó là bởi vì thiếu gia thích cô! Những bông hoa này là tự tay anh ấy ra vườn hái tặng cô từ lúc trời còn chưa sáng đấy! Một đại thiếu gia kiêu ngạo và cao quý như anh ấy, ngày nào chẳng phải để quản gia hò hét ầm ĩ mới chịu ra khỏi giường, thế mà bây giờ…”, tôi nhìn Liêu Vi Nhi, chậm rãi nói.
Nghe xong, ánh mắt của Liêu Vi Nhi đã có chút thay đổi, đôi hàng mi hơi rủ xuống. Tôi nghĩ chắc là cô ấy đã hơi cảm động. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thất Lăng bỏ sức theo đuổi con gái.
Mới sáng sớm hôm nay, vừa mở cửa sổ ra tôi đã phát hiện một cái bóng mảnh dẻ ở trong vườn hoa. Sương mù dày đặc, nhưng tiếng kéo vẫn không ngừng vọng lại.
Là Hạ Thất Lăng! Anh ta đang đội sương cắt những bông hoa hồng ở trong vườn. Lần đầu tiên anh ta bất chấp tất cả, tắm trong sương mù để cắt lấy những bông hoa kia. Nhưng tất cả những điều anh ta làm đều là vì cô ấy, người con gái đã nằm gọn trong vòng tay của một người khác.
“Đây là hoa mà thiếu gia tôi tặng cho cô, xin Vi Nhi tiểu thư hãy nhận lấy!”.
Liêu Vi Nhi ngẩn người rất lâu trước ánh mắt bi thương, cầu khẩn của tôi. Cuối cùng cô ấy cũng ngập ngừng đưa tay ra đón lấy bó hoa từ tay tôi.
“Oa, không ngờ một Hạ Thất Lăng lạnh lùng cũng có lúc lại tình cảm đến thế, hoa này mà tặng cho tôi thì tốt biết mấy!”, hai đứa con gái kia vẫn đứng đó xuýt xoa.
“Các người làm gì thế hả, mới sáng sớm đã túm năm tụm ba!”
“Đâu có, là chúng tôi ngưỡng mộ Liêu Vi Nhi vì nhận được hoa từ hotboy số một của trường. À, nhưng mà giọng nói này là của…”
Chưa kịp nói hết thì hai đứa con gái kia chợt hoảng hốt nhận ra tiếng quát vừa nãy là của ai. Chúng vội vã bịt chặt miệng lai, ấp úng: “… Cảnh thiếu gia!”
Hóa ra đó chính là An Bồi Cảnh! Người có thể sánh ngang với Liêu Vi Nhi quả nhiên không giống người thường! Khuôn mặt khôi ngô, làn da không trắng nhưng cũng chẳng đen, đôi môi lạnh lùng kiêu ngao, sống mũi cao, chiếc kính đen vắt ngang sống mũi, chẳng khác gì một tên xã hội đen! Thế nhưng bộ đồng phục mặc trên người anh ta lại quá là hoàn hảo, hoàn toàn phù hợp với chàng công tử đi theo cả hai con đường tà và chính.
“Bó hoa này ở đâu ra?”, An Bồi Cảnh cướp lấy bó hoa từ tau Liêu Vi Nhi, lạnh lùng hỏi.
“Chỉ là trò đùa của một vài người rảnh rỗi ấy mà!”, Liêu Vi Nhi khẽ nhếch môi, thản nhiên đáp.
“Là ai làm?”, anh ta nhìn chằm chằm vào Liêu Vi Nhi, khuôn mặt nghiêm nghị như nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Thế nhưng Liêu Vi Nhi chỉ quay mặt đi chỗ khác, không trả lời.
“Là của Hạ Thất Lăng, thiếu gia nhà chúng tôi gửi tặng cho Vi Nhi tiểu thư!”, tôi đã cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
“Hả?”, nghe thấy tiếng nói lí nhí của tôi, An Bồi Cảnh từ từ quay đầu lại, liếc mắt nhìn tôi: “ Con ranh này từ đâu chui ra thế? Trông nhà quê quá!”
“À, cô ta là người giúp việc của Hạ Thất Lăng. Chính là người đã mang hoa đến tặng cho Liêu Vi Nhi!”, hai đứa con gái hoang mang giải thích cho An Bồi Cảnh. Rồi sau đó, khuôn mặt chúng toát lên sự đắc chí, chờ đợi cái kết thúc bi thảm của tôi.
Quả nhiên đúng như chúng dự đoán.
“Con ranh, mày quả là to gan! Dám chạy đến đây săn đón người của tao à?”, anh ta túm chặt lấy cổ áo tôi, lớn tiếng quát. Cái tư thế đó cứ như thể anh ta là một hoàng đế đứng từ trên cao, nắm trong tay quyền sinh quyền sát của đám dân đen, còn tôi lại chính là một kẻ thấp hèn, đáng thương nằm dưới gót giày của anh ta. “ Tao nói cho mày hay, còn dám chạy đến đây gây chuyện thì đừng có trách tao không khách sáo!”, nói dứt lời, anh ta hất mạnh tôi vào tường.
Do hành động của anh ta quá sức bất ngờ, nằm ngoài dự đoán khiến cho tôi mất trọng tâm,ngã nhoài ra nền đất. Tôi đau tới mức mặt như co rúm lại.
“Nếu em thích hoa, mỗi ngày anh có thể tặng cho em cả trăm bó, thèm gì mấy bông hoa dại vớ vẩn kia!”, An Bồi Cảnh một tay đút vào túi quần, một tay kéo Liêu Vi Nhi ra khỏi lớp.
truyện copy từ truyenfull.vn
Tôi ngồi bệt trên nền đất, ngẩn người nhìn theo bóng dáng khuất dần của họ. Tôi tự nói với bản thân: “Cho dù phía trước có bao nhiêu chông gai thì tôi vẫn sẽ chạy đến gây chuyện, nếu như Hạ Thất Lăng yêu cầu”.
Từ trước đến nay luôn là vậy, tôi vẫn luôn bám theo anh ta, không biết mệt mỏi.
Thế nhưng sự thực sau đó đã chứng minh, anh ta không cần, không cần đến một kẻ thay thế anh ta gây chuyện.
Bởi vì kể từ hôm đó, anh ta muốn thân chinh “xuất kích”.
Hạ Thất Lăng vĩnh viễn là một kẻ khiến cho người khác khó nắm bắt, vì vậy tôi không bao giờ đoán biết được anh tan sẽ làm gì trong những hoàn cảnh nào.
Những ngày sau đó, mỗi buổi chiều tan học, anh ta vẫn gọi tôi đến trường Yên Đằng như thường lệ, chỉ có điều anh ta không bảo tôi đi tìm Liêu Vi Nhi nữa. Tôi ngày ngày đi theo sau anh ta, cùng lên ban công của trường để hóng gió. Anh ta tuyên bố sẽ tự mình xuất kích nhưng lại chẳng có chút động tĩnh nào. Nhưng tôi biết, sở dĩ anh ta có thể ngồi ung dung ngoài lan can ban công là bởi vì, ở đây anh ta có thể quan sát động tĩnh của tất cả các lớp học.
Sáng ngày thứ tư, Hạ Thất Lăng bỗng nhiên không lên ban công hóng gió nữa. Khoảng năm giờ, anh ta ném cặp sách cho tôi, tay đút túi quần đi ra khỏi lớp học và lượn lòng vòng trên con đường rợp bóng cây.
Cơn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá cây rì rào lay động, hương hoa phảng phất đưa lại…
“Liêu… Vi… Nhi!”, anh ta gào to khi thấy Liêu Vi Nhi ở cuối con đường rợp bóng cây, Hạ Thất Lăng đột nhiên dừng bước, khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng vuốt những cái rễ của cây đa rủ xuống. Hóa ra Liêu Vi Nhi đang ôm chồng sách đi từ ngã rẽ phía bên phải Hạ Thất Lăng.
Quả nhiên, một “nhà tiên tri đại tài” như Hạ Thất Lăng tuyệt đối không bao giờ làm những việc mà mình không chắc chắn. Thời gian nghỉ ngơi, học hành, con đường về nhà của Liêu Vi Nhi đều được Hạ Thất Lăng nắm rõ như lòng bàn tay.
“Là anh à!”, sự kinh ngạc hiện ra trên khuôn mặt của Liêu Vi Nhi nhưng ngay lập tức khuôn mặt ấy lại trở lại vẻ thản nhiên như trước. Cô nhìn xa xăm, lạnh nhạt hỏi: “ Có chuyện gì không?”
“Ha ha…”, Hạ Thất Lăng ngoảnh đầu lại để lộ nụ cười đầy tà khí, từ từ áp sát vào người Liêu Vi Nhi, “Có!”
“Chuyện gì?”, Liêu Vi Nhi vẫn lạnh lùng nhìn xa xăm, không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái.
“Là chuyện tốt đấy, nhưng phải làm sao đây?”, đột nhiên Hạ Thất Lăng làm ra vẻ vô tội, rồi ghé sát vào tai Liêu Vi Nhi, khóe môi từ từ mở ra, “Anh nhớ em!”
Lần đầu tiên một thiếu gia cao quý như anh ta nói ra những lời sướt mướt này với con gái.
Hơn nữa lại là vì cô ấy, người con gái khắc sâu trong tim tôi như hình ảnh về cái nốt ruồi đen nọ.
Khuôn mặt tôi không chút biểu cảm, đôi mắt tĩnh lặng, điềm nhiên. Nhưng trong dạ dày tôi như có thứ gì đó đang cuộn trào, chỉ trực thoát ra khỏi cổ họng…
“Hả?”, Liêu Vi Nhi giật mình kinh ngạc, lập tức quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị: “Xin anh hãy tự trọng một chút!”
“Ha ha…”, Hạ Thất Lăng cười, ngang ngạnh đáp: “Anh cứ nhớ em đấy, có làm sao không?”
Liêu Vi Nhi sa sầm mặt mày, hơi thở gấp gáp vì cơn tức giận: “Có Cảnh nhớ tôi là đủ rồi, những kẻ khác mau cút hết sang một bên!”, vừa nói, Liêu Vi Nhi vừa vung tay lên.
Hạ Thất Lăng đã sớm biết Liêu Vi Nhi không phải là kiểu con gái hiền lành. Thế nhưng, trong khoảnh khắc mà tay cô ấy chuẩn bị chạm tới trắng ngần của mình, anh ta đã nhanh tay giữ chặt lấy bàn tay cô, hơi nghiêng người về phía trước rồi bẻ tay Liêu VI Nhi ra phía sau lưng. Trong khoảnh khắc, Hạ Thất Lăng dồn Liêu Vi Nhi vào bảng thông báo trên tường. Lúc này, bốn con mắt nhìn chăm chăm vào nhau, khoảng cách giữa hai đôi mắt chỉ còn trong gang tấc. Nhưng chỉ một giây sau thôi, khoảng cách ấy đã trở thành con số 0. Bởi vì Hạ Thất Lăng đã áp sát môi mình vào môi Liêu Vi Nhi.
Anh ta luôn là như vậy, chẳng bao giờ từ chối những đôi môi đỏ mọng như đang mời gọi.
Quả nhiên, tôi vẫn là con búp bê không có con ngươi vô cùng quan trọng trong cuộc đời anh ta. Bất kì lúc nào cũng bị anh ta ném vào góc nhỏ để mà lãng quên.
“Anh…”
Khi Liêu Vi Nhi kịp đẩy Hạ Thất Lăng ra thì trên môi của anh ta đã hiện rõ nụ cười đắc thắng: “Hôm nay anh tặng cho em một cái huân chương cho tình yêu”, mặt Liêu Vi Nhi bỗng nhiên như có một vầng mây đỏ rực bay ngang qua, cô vội vàng ngoảnh đầu lại, nhìn ngó khắp xung quanh.
Không phát hiện thấy bóng dáng của người khác, Liêu Vi Nhi liền trợn mắt nhìn Hạ Thất Lăng: “ Anh đừng cho mình là giỏi, tôi sẽ không bao giờ thích loại người như anh đâu!”
Hạ Thất Lăng cười nói: “Không sao, em sẽ nhớ vị ngọt ngào trên đôi môi anh!”
Liêu Vi Nhi ngẩn người không nói được lời nào, cuối cùng đành vội vã bỏ đi.
Tôi dựa lưng vào thân cây đa bên đường, mắt thẫn thờ nhìn những đám mây trên bầu trời, chăm chú ngắm nghía những chiếc lá cây xào xạc trong gió. Vở kịch tình yêu của họ vừa diễn hết, lúc ấy tôi mới như chợt bừng tỉnh.
“ Ha… ha…”, Hạ Thất Lăng mỉm cười thỏa mãn. Tôi nghĩ nụ cười đó là do cảm giác ngọt ngào từ nụ hôn kia mang lại. Thế nhưng không phải…
Hạ Thất Lăng lấy từ trong túi ra một chiếc khăn mặt, lau sạch đôi môi của mình rồi ném chiếc khăn mặt đó vào sọt rác bên đường.
Cái tên này… rốt cuộc là sao vậy nhỉ? À, tôi quên mất là anh ta mắc phải bệnh ưa sạch sẽ.
Nhưng lẽ nào bệnh tình của anh ta nặng đến mức không thể dung nạp bờ môi của người con gái mà mình thích hay sao? Không biết và cũng không muốn biết…
“An Thanh Đằng…”, Hạ Thất Lăng đút tay vào túi, đi về phía tôi. Tôi tưởng rằng anh ta sẽ ra lệnh “đi thôi”, nào ngờ anh ta lại lôi một cái MP3 từ trong túi ra và bảo: “Đeo cái này vào tai đi!”
“Hả?”, tôi mở to mắt, ngây người nhìn Hạ Thất Lăng.
Anh ta không thèm để ý đến phản ứng của tôi, nhét tai nghe vào tai tôi. Đôi bàn tay lạnh giá nhưng mềm mại của anh ta lướt nhẹ qua gương mặt tôi. Bỗng dưng tôi cảm thấy trong tim gợn lên những làn sóng.
Anh ta giúp tôi chỉnh lại ca vát trên cổ áo, quay mặt về phía khác và nói: “Như thế này thì cô sẽ không nghe thấy tiếng tôi hôn người khác nữa!”
“Hả?”, đôi mắt thẫn thờ của tôi lại một lần nữa mở to ngơ ngác.
Nhưng Hạ Thất Lăng không trả lời tôi, chỉ lạnh lùng ra lệnh: “An Thanh Đằng, về nhà thôi!”
“Vâng…”, tôi chỉ có thể như vậy, cúi đầu ngoan ngoãn đi theo cái bóng của anh ta.
Bởi vì đó là thiên chức của tôi.
Nếu như trên chặng đường tình yêu, nhìn thấy cô ấy gặp nguy hiểm, anh sẽ bất chấp tính mạng để bảo vệ cho cô ấy.
Bởi vì, anh thích cô ấy.