← Quay lại trang sách

Chương 9 (4)

Hạ Thất Lăng chính là người như vậy. Hôm đó sau khi tan học, trên đường về nhà, khi chuẩn bị đến bến xe buýt gần trường anh ta, Hạ Thất Lăng đột nhiên gặp Liêu Vi Nhi.

Bốn mắt nhìn nhau như tóe lửa, đôi mắt cô ấy như được phủ bởi một lớp băng lạnh lẽo.

Không một chút bối rối, Liêu Vi Nhi ngẩng cao đầu, đi ngang qua Hạ Thất Lăng. Nhưng Hạ Thất Lăng đã nhanh tay kéo tay Liêu Vi Nhi lại.

Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuống bến xe buýt. Hạ Thất Lăng nắm lấy cánh tay của Liêu Vi Nhi, kéo cô ấy lại và thì thầm: “Kể từ nay anh sẽ bảo vệ cho em!”

“Hừ, tôi sẽ không để cho anh có cơ hội ấy đâu!”, Liêu Vi Nhi ngẩng cao đầu kiêu ngạo.

“À há…”, Hạ Thất Lăng không hề bị những lời nói vô tình của Liêu Vi Nhi làm tổn thương, ngược lại còn mỉn cười tươi nói: “ Sẽ có thôi!”

“Tôi nói không có là không có!”, khuôn mặt của Liêu Vi Nhi bắt đầu đỏ gay vì tức tối. Dường như mỗi lần gặp mặt, một tiểu thư ung dung, kiêu ngạo như Liêu Vi Nhi đều bị Hạ Thất Lăng dễ dàng chọc tức.

Hạ Thất Lăng không nói thêm điều gì, lặng lẽ nhìn Liêu Vi Nhi, một nụ cười ngọt ngào như kẹo sữa nở trên môi.

“Chính là cô ta, đứa con gái quàng chiếc khăn màu tím ấy chính là bạn gái của An Bồi Cảnh!”, khi chiếc xe buýt vừa đi qua, bên đường đối diện có một đám lưu manh xách côn và dao hùng hổ kéo đến.

An Bồi Cảnh? Chết rồi, anh ta là người mang dòng máu giang hồ trong người. Những người này có thể chính là kẻ thù của anh ta! Lần này chúng tôi đang ở cạnh Liêu Vi Nhi, có khi sẽ bị liên lụy mất!

“Thiếu gia ơi, hay là chúng ta về nhà đi…”, khi tôi giật mình hoảng sợ trước sự hung hãn của đám côn đồ kia thì cũng là lúc tôi phát hiện ra Hạ Thất Lăng đã kéo Liêu Vi Nhi ra phía sau lưng mình, đôi mắt giận giữ nhìn vào đám côn đồ trước mặt.

“Đây là chuyện của tôi và An Bồi Cảnh, không liên quan đến anh! Vì vậy anh có thể đi được rồi!”, Liêu Vi Nhi nhìn chằm chằm vào đám côn đồ đang lao đến, lạnh lùng nói.

“Ấy, anh sẽ không bỏ mặc em ở lại đây như thế đâu!”, Hạ Thất Lăng quay đầu lại, nhoẻn miệng cười, một nụ cười khó hiểu. Nụ cười ấy rạng rỡ đến mức khiến cho bao nhiêu linh hồn phải đắm chìm vào cõi mộng, tuy nhiên nụ cười ấy cũng ẩn chứa một sự kiên quyết, “ Bởi vì, em chính là người con gái mà Hạ Thất Lăng này yêu mến!”

“Thôi đi, anh nghĩ thế nào tôi không cần biết!”, Liêu Vi Nhi hơi cúi đầu như có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó, sau đó mắt nhìn ra phía xa thở dài.

“Á, thiếu gia… cẩn thận!”, khi Hạ Thất Lăng đang mỉn cười thân mật với Liêu Vi Nhi thì dao và côn của đám côn đồ đã chém xuống người anh ta.

Cũng may, một Hạ Thất Lăng từ nhỏ đã giỏi đánh nhau không phải là người dễ bị ức hiếp, chỉ một cái né người nhanh như chớp, Hạ Thất Lăng đã tóm được vũ khí trên tay kẻ côn đồ, bồi thêm vài cú, kẻ đó đã nằm gọn dưới đất. Nhưng, chớp mắt đã có cả đám người lao đến, chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng. Nếu còn không chạy thì chắc chắn chúng tôi sẽ bị chúng băm vằm thành trăm mảnh. Chính trong khoảnh khắc sinh tử này, một cánh tay dài và trắng nõn đã vươn ra tóm chặt lấy bàn tay ngọc ngà của cô gái đang run rẩy vì sợ hãi.

“Đi theo tôi, không được bỏ tay ra!”, Hạ Thất Lăng tóm chặt lấy bàn tay đang run rẩy kia và liều mạng phá vòng vây thoát thân.

Thật đáng buồn vì chủ nhân của bàn tay ấy lại chính là Liêu Vi Nhi.

Từ đầu đến cuối, bàn tay của tôi chỉ có thể cô độc buông thõng trong không trung, lặng lẽ run rẩy trong tiếng đánh chém lẫn nhau. Trong cái khoảnh khắc ấy, tôi như rơi vào một hố băng sâu không có lối thoát.

Bởi vì tôi chỉ là một con người hạ đẳng, một đứa giúp việc thấp hèn, vì thế trong con mắt của họ không hề có một người như tôi. Bởi vì thấp hèn nên họ sẵn sàng gạt tôi sang một bên. Bởi vì thấp hèn nên họ chẳng thèm để ý đến sự sống chết của tôi…

Anh ta không bao giờ biết được rằng, đôi con mắt ấy đã mất đi con ngươi của tôi cũng có thể rơi lệ.

Cũng có thể rơi lệ…

*

“ Đồ chết tiệt, chạy nhanh thế không biết! Chúng mày mau đuổi theo cho tao!”, tên cầm đầu ra lệnh cho đám tay chân của mình.

“ Đại ca, đứa con gái này như cùng một phe với chúng nó! Lúc nãy chính nó đã hét lên còn gì!”, một tên côn đồ đầu nhuộm đỏ rực đưa mắt nhìn tôi.

“ Bốp! Bốp”, tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì bên tai đã nghe thấy hai tiếng động này. Lúc ấy, mặt tôi như sưng phù lên, hai má như bỏng rát. Tên cầm đầu ấy hung dữ cho tôi hai cái bạt tai nảy lửa: “ Đồ chết tiệt, mày chán sống rồi hả? Dám đi chung với người của An Bồi Cảnh à! Đi chung với chúng đồng nghĩa với việc đối địch với lưỡi dao của bọn tao! Mày điếc không sợ súng hả…”, anh ta vừa gí ngón tay vào đầu tôi vừa chửi mắng, có cảm giác như đầu tôi sắp bị gí sát vào tấm biển ở trạm xe buýt đến nơi. Nước mắt lã chã tuôn rơi, dù có cố gắng ra sao tôi cũng không thể ngăn chúng không lăn dài trên má.

“ Đi thôi, đuổi theo hai đứa kia!”, trút hết bực bội lên người tôi xong, tên cầm đầu ra lệnh cho đám tay chân của mình đuổi theo.

Anh ta đã có cô ấy, thế nên chẳng cần đến một con búp bê dơ bẩn ở bên cạnh nữa. Tôi ngồi bệt xuống đất, không biết đã khóc mất bao lâu… tuy nhiên cuối cùng tôi vẫn cố bò dậy, đi tìm hai người đã bỏ rơi tôi.

“ Thiếu gia không sao chứ?”, tôi tìm thấy Hạ Thất Lăng và Liêu Vi Nhi ở một ngách nhỏ, Liêu Vi Nhi đang run rẩy trong vòng tay của Hạ Thất Lăng. Cánh tay của Hạ Thất Lăng đang nhuốm đầy máu tươi.

“ Tại sao? Tại sao anh lại chịu chém thay tôi? Ân tình này tôi không thể trả nổi!”, đôi mắt của Liêu Vi Nhi đã đỏ mọng, cô ấy hét lên với Hạ Thất Lăng.

“ Không sao đâu! Bởi vì em là người con gái mà Hạ Thất Lăng này yêu!”, máu tươi từ trên cánh tay anh không ngừng tuôn rơi. Hạ Thất Lăng nhìn cô mỉm cười, nụ cười đầy tà khí nhưng vô cùng rạng rỡ.

Lấy tính mạng của mình để chinh phục trái tim của người con gái mình thích, đây chính là phong cách của Hạ Thất Lăng. Anh ta bị thương không nhẹ, nhưng vẫn cố nói ngọt ngào với người con gái không chút động lòng với anh ta.

“ Thiếu gia, chúng ta đến bệnh viện thôi, tay của anh chảy nhiều máu quá!”, nhìn thấy máu trên cánh tay anh chảy ra đầm đìa, mắt tôi lại lần nữa đỏ lên, nước mắt lại tuôn rơi.

Thế nhưng, đôi mắt của Hạ Thất Lăng chỉ chăm chú nhìn vào chiếc khăn màu tím của cô gái đang đứng gọn trong lòng mình.

“ Anh sẽ không làm cho người con gái mình yêu thương bị tổn thương như vậy, vì vậy, Vi Nhi, em đừng khóc!”, anh ta đưa tay lên, cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên mặt Liêu Vi Nhi, nụ cười ngây thơ đến lạ lùng.

Hai người ấy… dường như không cảm nhận thấy sự tồn tại của tôi.

Trước đây, tôi chỉ âm thầm đi theo sau anh ta, im lặng, ngoan ngoãn như vậy, vì thế nên luôn bị anh ta lãng quên…

Bây giờ, nước mắt của tôi rơi trên má anh ta, lạnh lùng, đau khổ… nhưng vẫn bị anh ta lãng quên.

Biết bao lần tôi cùng anh ta lên ban công hóng gió, để mặc cho ánh mắt kiêu ngạo của anh ta lướt trên người tôi. Biết bao lần anh ta núp trong cái bóng của tôi, nằm ngửa trong sân, đưa mắt nhìn lên trời đếm những vì sao lấp lánh. Biết bao lần, tôi âm thầm đi theo sau anh ta, cùng anh ra vào rừng nghe chim hót, thưởng thức hương hoa. Biết bao lần, anh ta lặng lẽ đùa nghịch mái tóc tôi…

Tất cả những khoảnh khắc đẹp đó đều chỉ như một đám giấy lộn, bị anh ta vứt vào một xó trong biển kí ức.

Hóa ra tất cả, tất cả chỉ có một mình tôi trân trọng…