Chương 1
Trở về ngôi nhà của bà, Lucas nằm xuống gần cái barie trong vườn, dưới bóng các bụi cây. Anh đợi. Một chiếc xe quân đội dừng trước tòa nhà bộ đội biên phòng. Vài chiến sĩ xuống xe và đặt xuống đất một cái xác bọc trong vải bạt ngụy trạng. Một viên trung sĩ ra khỏi tòa nhà, làm hiệu cho các chiến sĩ mở tấm bạt. Viên trung sĩ huýt sáo:
- Muốn nhận dạng không phải dễ dàng gì đâu! Thật là ngu xuẩn mới đi vượt cái biên giới khốn kiếp này giữa ban ngày ban mặt.
Một chiến sĩ nói:
- Lẽ ra chúng ta phải biết rằng làm thế là không thể được.
Một chiến sĩ khác nói:
- Mọi người ở đây đều biết điều đó. Chính những người ở nơi khác đến mới ngu thế.
Trung sĩ nói:
- Thôi được, ta hãy đến gặp cái thằng ngốc ở kia xem sao. Có lẽ nó biết chút ít gì đó chăng.
Lucas vào nhà. Anh ngồi trên chiếc ghế trong nhà bếp. Anh cắt bánh mì, đặt một chai rượu vang và pho mát sữa dê lên bàn. Có tiếng gõ cửa. Viên trung sĩ và một người kính bước vào.
Lucas nói:
- Tôi đang đợi các ông đây. Mời các ông dùng rượu vang và pho mát chứ.
Người lính nói:
- Rất sẵn sàng.
Hắn lấy bánh mì và pho mát, Lucas rót rượu. Trung sĩ hỏi:
- Cậu đang đợi chúng tôi à? Tại sao vậy?
- Tôi nghe thấy có tiếng nổ. Sau tiếng nổ, nhất định thế nào cũng có người đến hỏi xem tôi có nhìn thấy ai đó không.
- Thế cậu có nhìn thấy ai không?
- Không.
- Như mọi lần?
- Vâng, như mọi lần, chẳng có ai đến báo cho tôi biết ý định vượt qua biên giới cả.
Viên trung sĩ cười, rồi hắn cũng dùng rượu và pho mát:
- Lẽ ra cậu phải thấy một kẻ nào đó lảng vảng quanh đây hoặc trong rừng chứ.
- Tôi không hề trông thấy ai cả.
- Nếu cậu trông thấy kẻ nào đó thì cậu có nói không?
- Nếu tôi có nói cho ông biết thì ông cũng không tin tôi.
Viên trung sĩ lại cười:
- Đôi khi tôi tự hỏi tại sao người ta lại gọi cậu là thằng ngốc.- Tôi cũng tự hỏi như vậy. Chả là thời niên thiếu, trong chiến tranh tôi bị thần kinh do một chấn thương.
Người lính hỏi:
- Đó là bệnh gì vậy? Ý cậu muốn nói gì?
Lucas giải thích:
- Các cuộc ném bom đã làm cho cái đầu của tôi trục trặc. Điều đó xảy ra với tôi khi còn nhỏ.
Trung sĩ nói:
- Pho mát của cậu rất ngon. Cảm ơn, cậu hãy đi với chúng tôi.
Lucas đi theo họ. Chỉ cái xác, trung sĩ hỏi:
- Cậu có biết người đàn ông này không? Cậu đã trông thấy hắn bao giờ chưa?
Lucas ngắm nhìn cái xác tan tác của bố anh:
- Nó hoàn toàn biến dạng rồi.
Trung sĩ nói:
- Có thể nhận ra một người nào đó nhờ quần áo, giày dép hoặc nhờ bàn tay, hoặc tóc của người đó.
Lucas nói:
- Tôi thấy rõ là người này không ở thành phố chúng ta. Quần áo của hắn không phải của vùng này. Trong thành phố chúng ta không ai mặc quần áo lịch sự như vậy.
Trung sĩ nói:
- Cảm ơn cậu. Tất cả cái đó, chúng tôi cũng không ngu đâu. Tôi chỉ muốn hỏi xem cậu có nhìn thấy hoặc thoáng thấy hắn ở đâu đó không thôi.
- Không, không thấy ở đâu cả. Nhưng tôi thấy móng tay của hắn bị dứt ra. Hắn đã ngồi tù.
- Nhà tù của chúng tôi không tra tấn ai cả. Có điều lạ là trong túi của hắn hoàn toàn trống rỗng, ngay cả một tấm ảnh, một cái chìa khóa hoặc một cái ví cũng không có. Tuy nhiên để vào được khu biên giới hắn phải có thẻ căn cước và giấy thông hành chứ.
- Chắc là hắn đã vứt trong rừng rồi.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Hắn không muốn bị nhận dạng. Tôi tự hỏi hắn muốn bảo vệ ai. Nếu tình cờ trong khi đi hái nấm cậu có tìm được cái gì khác thì cậu hãy mang đến cho chúng tôi nhé.
- Hãy tin tôi đi, thưa trung sĩ.
*
Lucas ngồi trên ghế dài trong vườn, tựa đầu vào bức tường trắng của ngôi nhà. Mặt trời làm anh chói mắt. Anh nhắm mắt lại:
- Làm thế nào bây giờ?
- Như trước kia thôi. Phải tiếp tục thức giấc buổi sáng, đi ngủ buổi tối, và làm cái phải làm để mà sống.
- Sẽ lâu đấy.
- Có lẽ là suốt đời.
Tiếng kêu của gia súc đánh thức Lucas. Anh đứng dậy và đi chăm sóc chúng. Anh cho lợn, gà, thỏ ăn. Anh đi tìm dê bên bờ sông, đưa chúng về và vắt sữa, rồi mang vào nhà bếp. Anh ngồi xuống ghế và ở đó cho đên khi trời tối. Rồi anh đứng dậy, ra khỏi nhà, và đi tưới vườn. Đêm trăng rằm. Khi trở vào nhà bếp, anh ăn một chút pho mát và uống rượu vang. Anh nghiêng người nôn qua cửa sổ. Anh dọn lại bàn, vào buống bà và mở cửa sổ cho thoáng khí. Anh ngồi trước bàn trang điểm và soi mình trong gương. Một lát sau Lucas mở cửa buồng. Anh nhìn cái giường to, đóng cửa lại và đi ra thành phố.
Phố xa vắng tanh. Lucas bước nhanh. Anh dừng chân trước một cửa sổ mở và có ánh đèn. Đó là một nhà bếp. Một gia đình đang dùngbuwax tối, có một bà mẹ và ba đứa con chung quanh bàn, hai đứa trai và một bé gái. Họ ăn súp khoai tây. Người cha không có đó, Có lẽ hắn đi làm, hoặc ngồi tù hoặc trong trại tập trung. Hoặc nữa hắn đã không trở về sau chiến tranh.
Lucas đi ngang các quán rượu ồn ào mà cách đây không lâu, đôi khi anh đã từng chơi kèn harmonica. Anh không vào mà tiếp tục đi. Anh theo cái phố tối tăm dẫn đến nghĩa trang. Anh dừng lại trước mộ ông và mộ bà. Bà chết năm ngoái sau một trận tai biến não thứ hai. Ông thì chết đã lau lắm rồi. Người trong thành phố kể rằng ông đã bị vợ đầu độc.
Cha Lucas hôm nay chết khi cố vượt biên giới, và rồi Lucas sẽ không bao giờ biết được nấm mộ của ông. Lucas về nhà. Bằng một sợi thừng, anh leo lên buồng áp mái. Trên đó có một ổ rơm, một cái chăn nhà binh cũ, một cái hòm. Lucas mở hòm, anh lấy ra một quyển vở học sinh và viết vào đó vài dòng. Anh đóng quyển vở lại, nằm xuống ổ rơm.
Mẹ và em gái Lucas chết vì đạn trái phá, cách đây năm năm, chỉ vài ngày trước khi chiến tranh kết thúc, tại đây, trong vườn nhà bà.
*
Lucas ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn, mắt nhắm, Một chiếc xe tải ngựa kéo dừng trước nhà. Tiếng động làm Lucas thức giấc. Joseph, người trồng rau đi vào vườn. Lucas nhìn ông:
- Bác Joseph, bác cần gì vậy?
- Tôi cần gì ư? Hôm nay là phiên chợ. Tôi đã đợi cậu đến tận bây giờ.
Lucas nói:
- Cháu xin lỗi bác. Cháu quên mất hôm nay là phiên chợ. Nếu bác muốn thì chúng ta có thể nhanh chóng chất hàng lên xe.
- Cậu không đùa chứ? Hai giờ chiều rồi. Tôi đến không phải để chất hàng, mà để hỏi xem cậu có còn muốn tôi bán hàng cho cậu không. Nếu không thì phải bảo tôi. Tôi thì thế nào cũng xong. Tôi làm thế chỉ là để giúp cậu tôi.
- Tất nhiên là thế, bác Joseph. Chỉ là cháu quên mất phiên chợ.
- Không chỉ có hôm nay cậu quên. Cậu còn quên cả tuần trước và tuần trước nữa kia.
- Ba tuần kia ư? Cháu không nhận ra đấy.
Joseph lắc đầu:
- Ở nhà cậu có gì trục trặc rồi đó. Đã ba tuần nay cậu làm gì với vườn rau quả của cậu?
- Không làm gì cả. Nhưng hình như cháu vẫn tưới vườn thường xuyên cơ mà.
- Cậu cho là thế à? Ta hãy đi xem một vòng.
Joseph ra sau nhà, vào vườn rau, Lucas theo sau. Joseph cúi xuống các luống và chửi thề:
- Mẹ kiếp! Cậu đã để chết thối hết rồi! Hãy nhìn cà chua dưới đất, đậu quá già, dưa chuột thì vàng và quả dâu thì đen. Cậu điên hay sao đấy? Làm hỏng bao nhiều hàng tốt. Cậu đáng bị treo cổ hoặc xử bắn! Năm nay đậu Hà Lan của cậu thế là hỏng, cả quả mơ cũng thế. Còn táo và mận may ra thì cứu được. Mang cho tôi một cái xô!
Lucas mang một cái xô lại, Joseph bắt đầu nhặt táo và mận rơi trong cỏ. Bác nói với Lucas:
- Cậu hãy lấy một cái xô nữa và nhặt tất cả những cái hư hỏng. May ra lợn của cậu còn ăn được.
Joseph lao ra sân sau, Lucas đi theo. Joseph lau trán và nói:
- Ơn Chúa, gia súc chưa chết đói. Đưa cho tôi cái xiên để tôi dọn dẹp một chút. May mà cậu chưa quên cho gia súc ăn!
- Chúng đâu có để cho quên. Chúng đói, chúng kêu lên ngay.
Joseph làm việc hàng giờ, Lucas giúp bác, tuân theo những mệnh lệnh của bác.
Khi mặt trời đã xế bóng, họ đi vào trong bếp. Joseph nói:
- Quỉ tha ma bắt! Tôi chưa bao giờ thấy một mùi giống như thế này. Cái gì hôi thối thế?
Bác nhìn quanh, thấy một cái chậu to đầy sữa dê.
- Sữa đã chua, mang khỏi đây ngay, đem mà đổ xuống sông.
Lucas nghe theo. Khi anh về, Joseph đã thông gió nhà bếp, lau chùi sân. Lucas xuống hầm rượu, lấy lên một chai vang và mỡ lợn.
Joseph nói:
- Cái đó phải có bánh mì.
- Cháu không có.
Joseph đứng dậy không nói một lời nào và đi lấy một ổ bánh mì trong xe.
- Bánh mì đây, sau buổi chợ tôi đã mua. Bây giờ chúng tôi không làm bánh mì ở nhà nữa.
Joseph ăn và uống. Bác hỏi:
- Cậu không uống à? Cậu cũng không ăn. Có chuyện gì vậy, Lucas?
- Cháu bị mệt. Cháu không thể ăn được.
- Mặt cậu tái nhợt, đằng sau cái vẻ rắm nắng, cậu chỉ còn da bọc xương.
- Không sao đâu. Rồi sẽ qua thôi.
Joseph bảo:
- Tôi đã nghi rằng có gì không ổn trong đầu cậu. Chắc lại là chuyện gái đây.
- Không, không phải chuyện gái.
Joseph nháy mắt:
- Tôi biết thanh niên mà. Nhưng tôi thật đau lòng vì thấy một chàng trai như cậu lại buông thả mình vì một cô gái.
Lucas nói:
- Không phải vì một cô gái.
- Vậy thì vì gì?
- Cháu không biết gì hết.
- Cậu không biết gì hết à? Trường hợp này phải đi khám bác sĩ thôi.
- Đừng lấy làm phiền lòng vì cháu, bác Joseph, sẽ ổn thôi.
- Sẽ ổn, sẽ ổn. Cậu bỏ bê vườn tược, cậu để cho sữa chua, cậu không ăn, không uống, rồi cậu tưởng rằng cứ tiếp tục như thế mà được à?
Lucas không trả lời.
Lúc ra đi, Joseph nói:
- Hãy nghe đây, Lucas. Để cho cậu khỏi quên ngày phiên chợ, tôi sẽ dậy sớm một giờ, tôi sẽ đến đánh thức cậu dậy, rồi chúng ta cùng nhau chất rau quả và súc vật đem bán lên xe. Thế được không?
- Vâng, cháu cám ơn bác, bác Joseph.
Lucas đưa cho Joseph một chai vang khác và tiễn bác ra tận xe.
Vừa quất ngựa, Joseph vừa kêu lên:
- Lucas, hãy coi chừng! Đôi khi tình yêu làm chết người đấy.
*
Lucas đang ngồi trên ghế dài trong vườn, mắt nhắm nghiền. Khi chàng mở mắt ra, chàng nhìn thấy một cô bé đang đánh đu trên một cành anh đào. Lucas hỏi:
- Em làm gì ở đây? Em là ai?
Cô bé nhảy xuống đất, cô mân mê những dải lụa hồng buộc ở đầu bím tóc của cô:
- Cô Léonie yêu cầu anh đến nhà ông Cha xứ. Ông ấy có một mình, bởi vì Léonie không thể làm việc được nữa, cô ấy nằm nhà, cô ấy không dậy nữa, cô ấy già quá rồi. Mẹ em không có thời gian đến nhà Cha xứ vì mẹ làm việc ở xưởng, cả cha em cũng vậy.
Lucas nói:
- Anh hiểu. Em bao nhiêu tuổi?
- Em không biết rõ lắm. Lần sinh nhật gần đây, em lên năm tuổi, nhưng lúc ấy là mùa đông. Còn bây giờ đã là mùa thu, và em đã có thể đi học nếu em không sinh ra quá muộn.
- Đã là mùa thu!
Cô bé cười:
- Anh không biết ư? Từ hai ngày nay là mùa thu rồi, ngay cả khi tưởng là mùa hè vì trời nóng.
- Em biết nhiều đấy!
- Vâng, em có một người anh, anh ấy dạy em mọi thứ. Anh ấy tên là Simon.
- Còn em, em tên là gì?
- Agnès.
- Đó là một cái tên đẹp.
- Tên Lucas cũng đẹp. Em biết rằng Lucas là anh, vì cô em bảo:"Cháu hãy đi tìm Lucas, anh ấy ở ngôi nhà cuối cùng, phía trước nhà bộ đội biên phòng".
- Bộ đội không giữ em à?
- Họ không trông thấy em. Em đi qua phía sau.
Lucas nói:
- Anh thích có em gái như em.
- Anh không có em gái à?
- Không. Nếu anh có em gái, anh sẽ làm cho nó một cái đu. Em có muốn anh làm cho em một cái không?
Agnès nói:
- Em có một cái đu ở nhà. Nhưng em thích đu trên cái khác. Thế vui hơn!
Cô bé nhảy lên, tóm lấy cành to của cây anh đào và vừa đu vừa cười.
Lucas hỏi:
- Em không bao giờ buồn à?
- Không, vì một chuyện mới lại làm em quên chuyện cũ.
Cô bé nhảy xuống đất.
- Anh phải đi nhanh đến nhà ông Cha xứ. Cô em đã bảo em hôm qua, hôm kia và trước nữa, nhưng em cứ quên. Mẹ em sẽ mắng em mất.
Lucas nói:
- Em đừng lo. Tối nay anh sẽ đi.
- Vậy thì em về đây.
- Hãy ở lại một lát. Em có thích nghe nhạc không?
- Loại nhạc nào ạ?
- Em sẽ thấy. Lại đây.
Lucas bế em bé lên tay, vào buồng, đặt em lên chiếc giường to, đặt một cái đĩa lên chiếc máy quay đĩa cũ kĩ. Ngồi dưới đất cạnh giường, đầu tựa vào cánh tay, anh nghe nhạc.
Agnès hỏi:
- Anh khóc à?
Lucas lắc đầu. Cô bé nói:
- Em sợ. Em không thích cái điệu nhạc này.
Lucas nắm lấy một chân của bé gái trong tay anh và bóp chặt. Cô bé kêu to:
- Anh làm em đau! Thả em ra!
Lucas nới lỏng các ngón tay.
Khi hết đĩa nhạc, Lucas đứng dậy để lật mặt kia. Cô bé đã biến mất. Lucas nghe đĩa cho tới khi mặt trời lặn.
Tối đến, Lucas chuẩn bị một cái giỏ đựng rau, khoai tây, trứng, pho mát. Anh giết một con gà mái, rửa sạch, lấy sữa và một chai vang.
Anh bấm chuông nhà Cha xứ, không ai ra mở cửa. Anh vào bằng cửa phụ, đặt giỏ trong nhà bếp. Anh gõ cửa buồng ngủ và đi vào.
Cha xứ, một ông già cao lớn và gầy đang ngồi ở bàn giấy. Dưới ánh sáng lờ mờ của một ngọn nến, ông chơi cờ một mình. Lucas kéo một cái ghế lại gần bàn giấy, ngồi trước mặt ông già, anh nói:
- Cha hãy thứ lỗi cho con.
Ca xứ nói:
- Lucas, ta sẽ trả dần cho con những cái ta nợ con.
Lucas hỏi:
- Có phải đã lâu con không đến?
- Từ đầu mùa hè. Con không nhớ sao?
- Không. Ai đã nuôi dưỡng Cha trong thời gian đó?
- Ngày nào Leónie cũng mang đến cho ta một chút xúp. Nhưng đã mấy ngày nay, bà ấy ốm.
Lucas nói:
- Con xin Cha thứ lỗi.
- Thứ lỗi ư? Vì sao? Từ nhiều tháng qua, ta đã không trả con tiền. Ta không còn tiền. Nhà nước đã tách khỏi Nhà thờ, ta không còn được trả lương cho công việc của ta. Ta sống nhờ vào đồ cúng của con chiên. Nhưng mọi người sợ bị tiếng xấu khi đến nhà thờ. Chỉ có vài bà già nghèo khổ đến các buổi lễ mà thôi.
Lucas nói:
- Nếu con không đến thì không phải vì Cha còn nợ con tiền, còn tồi tệ hơn kia.
- Sao thế, tồi tệ hơn kia à?
Lucas cúi đầu:
- Con đã hoàn toàn quên mất Cha. Con đã quên cả mảnh vườn của con, quên chợ, sữa, pho mát. Con đã quên cả ăn. Hàng tháng trời con ngủ trong buồng áp mái, con sợ bước chân vào buồng con. Hôm nay phải có cô bé cháu của Leónie đến, con mới có can đảm vào đó. Cô bé đã nhắc
con nhớ tới bổn phận của con đối với Cha.
- Con không có bổn phận nào, nghĩa vụ nào đối với cha cả. Con bán hàng của con, con sống nhờ bán hàng. Nếu ta không thể trả tiền cho con, thì con không giao gì cho ta cả là điều thường tình thôi.
- Con xin nhắc lại rằng không phải vì tiền, xin Cha hãy hiểu cho con.
- Ta nghe đây, con hãy giải thích đi.
- Con không biết tiếp tục sống ra sao đây.
Cha xứ đứng dậy, ôm mặt Lucas trong hai bàn tay:
- Có việc gì xảy ra với con vậy?
Lucas lắc đầu:
- Con không thể nói gì hơn, như thể một căn bệnh vậy.
- Ta biết. Một loại bệnh của tâm hồn, do tuổi tác non nớt của con và có lẽ do sự cô đơn của con.
Lucas nói:
- Có lẽ thế. Con đi chuẩn bị bữa ăn và chúng ta cùng ăn. Cả con cũng vậy, con không ăn từ lâu rồi. Khi con thử ăn, con đã nôn. Với Cha, có thể con sẽ ăn được.
Anh vào bếp, nhóm lửa, luộc gà và luộc rau. Anh dọn bàn, mở chai vang. Cha xứ vào bếp:
- Lucas, ta nhắc lại với con, ta không thể trả con tiền.
- Nhưng Cha vẫn phải ăn kia mà.
- Phải, nhưng ta không cần đến bữa tiệc này. Một chút khoai tây hoặc ngô là đủ cho ta rồi.
Lucas nói:
- Cha ăn những thứ con mang đến cho Cha và chúng ta không nói đến tiền nong nữa.
- Ta không thể chấp nhận được.
- Cho dễ hơn nhận, có phải không ạ? Tự kiêu cũng là một tội lỗi đó, thưa Cha.
Họ im lặng ăn. Họ uống rượu vang. Lucas không bị nôn. Ăn xong, anh rửa bát. Cha xứ quay về buồng riêng. Lucas đi theo.
- Bây giờ con phải đi.
- Con đi đâu?
- Con ra ngoài phố.
- Ta có thể dạy con chơi cờ.
- Con không cho là con có thể thích thú. Đó là một trò chơi phức tạp đòi hỏi nhiều sự tập trung.
- Chúng ta hãy thử xem.
Ca xứ giải thích trò chơi. Họ chơi một ván, Lucas thắng. Cha xứ hỏi:
- Con đã học chơi cờ ở đâu vậy?
- Trong sách. Nhưng đây là lần đầu tiên con chơi thực sự.
- Con sẽ trở lại để chơi nhé?
Tối nào Lucas cũng trở lại. Cha xứ chơi có tiến bộ, các ván cờ thú vị hơn mặc dù Lucas luôn luôn chiến thắng.
Lucas vào một tòa nhà lớn gần lâu đài. Cờ phấp phới trên mặt tiền nhà. Có nhiều bảng đen chữ vàng chỉ rõ các văn phòng:
"Bộ chính trị Đảng cách mạng".
"Ban Bí thư Đảng cách mạng".
"Liên hiệp Thanh niên cách mạng".
"Liên hiệp Phụ nữ cách mạng".
"Liên hiệp các công đoàn cách mạng".
Phía bên kia có một tấm bảng màu xám chữ đỏ: "Ai có việc xã lên tầng trên".
Lucas lên gác, gõ vào một cửa sổ dày trên có ghi: "Thẻ căn cước".
Một người đàn ông mặc áo choàng xám mở cánh cửa sổ trượt và nhìn Lucas không nói. Lucas nói:
- Chào ông. Tôi muốn làm thẻ căn cước.
- Cậu muốn nói là đổi thẻ? Thẻ của cậu quá hạn à?
- Thưa ông, không ạ. Tôi không có thẻ. Tôi chưa bao giờ có thẻ. Người ta bảo rằng tôi cần phải có thẻ.
Viên công chức hỏi:
- Cậu bao nhiêu tuổi?
- Mười lăm tuổi.
- Thế thì đúng là cậu phải có. Đưa cho tôi thẻ học sinh của cậu.
Lucas nói:
- Tôi không có, thẻ gì cũng không có.
Người công chức nói:
- Không thể thế được. Nếu cậu chưa học xong tiểu học, cậu phải có thẻ học sinh. Nếu cậu là sinh
viên, cậu có thẻ sinh viên. Nếu cậu học nghề, cậu có thẻ học nghề.
Lucas nói:
- Tôi rất lấy làm tiếc, tôi không có thẻ này thẻ nọ. Tôi chưa bao giờ được đi học.
- Sao lại thế? Đi học là bắt buộc cho đến tuổi mười bốn.
- Tôi được miễn học vì chấn thương tâm thần.
- Rồi bây giờ cậu làm gì?
- Tôi sống bằng các sản phẩm trong vườn của tôi. Tôi còn chơi nhạc buổi tối trong các quán rượu.
Viên công chức nói:
- À, hóa ra là cậu. Tên cậu là Lucas T. à?
- Vâng.
- Cậu sống với ai?
- Tôi ở nhà của bà tôi gần biên giới. Tôi sống một mình. Bà tôi chết năm ngoái.
Viên công chức gãi đầu:
- Nghe đây, trường hợp của cậu rất đặc biệt. Tôi cần phải nắm tình hình. Tôi không thể quyết định một mình. Vài hôm nữa cậu phải trở lại.
Lucas nói:
- Peter N. có thể thu xếp việc này.
- Peter N. à? Bí thư Đảng? Cậu quen ông ta?
Hắn cầm lấy ống nghe điện thoại. Lucas bảo hắn:
- Tôi được ông Victor giới thiệu.
Viên công chức đạt ống nghe xuống, hắn ra khỏi văn phòng.
- Cậu lại đây, chúng ta xuống tầng dưới.
Hắn gõ trên cửa có ghi: "Ban Bí thư Đảng cách mạng". Họ vào. Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi sau bàn. Viên công chức chìa cho hắn một tấm thẻ trắng:
- Cần làm thẻ căn cước.
- Để đấy cho tôi.
Viên công chức đi ra, người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy và bắt tay Lucas.
- Chào Lucas.
- Thưa, chú biết cháu ạ?
- Trong thành phố ai cũng biết cháu. Chú rất mừng được giúp cháu. Ta hãy điền vào thẻ cúa cháu. Họ tên, địa chỉ, ngày sinh. Cháu mới mười lăm tuổi thôi à? Cháu quá cao so với tuổi. Nghề gì? Chú ghi "nhạc công" nhé?
Lucas nói:
- Cháu còn sống bằng nghề làm vườn.
- Vậy ta ghi "làm vườn", thế có vẻ nghiêm chỉnh hơn. Thôi được, tóc hạt dẻ, mắt xanh... Xu hướng chính trị?
Lucas nói:
- Gạch đi chú ạ.
- Phải. Thế chỗ này, cháu muốn chú ghi gì "Nhận xét của chính quyền"?
- "Ngu đần", nếu có thể. Cháu đã bị chấn thương tâm thần, bây giờ cháu chưa được bình thường.
Người trẻ tuổi cười:
- Chưa hoàn toàn bình thường ư? Ai mà tin được? Nhưng cháu có lý, một nhận xét như vậy có thể tránh cho cháu nhiều điều phiền toái, như quân dịch chẳng hạn. Vậy chú viết: "Rối loạn tâm thần mãn tính", được không?
Lucas nói:
- Thưa chú, được. Cảm ơn chú.
- Hãy gọi chú là Peter.
Lucas nói:
- Cảm ơn chú Peter.
Peter lại gần Lucas, đưa tấm thẻ cho anh. Bằng tay kia, hắn nhẹ nhàng sờ mặt anh. Lucas nhắm mắt lại. Peter hôn rất lâu lên môi anh trong lúc ôm đầu Lucas trong tay. Hắn nhìn thêm một lát
mặt Lucas rồi lại ngồi vào bàn giấy.
- Lucas, hãy thứ lỗi cho chú, vẻ đẹp của cháu làm chú bối rối. Chú phải hết sức coi chừng. Những cái như thế này trong Đảng không thể tha thứ được.
- Sẽ không có ai biết đâu ạ.
- Một tật xấu như thế không thể giấu giếm suốt đời. Chú sẽ không ngồi lâu ở chức vụ này. Nếu chú còn ở đây, đó là vì chú đã đào ngũ, đã đầu hàng và chú đã trở về cũng với đội quân chiến thắng của những người giải phóng. Chú đang là sinh viên thì bị đẩy vào cuộc chiến tranh.
- Đáng lẽ chú phải lấy vợ, hay ít ra cũng có một người tình để tránh mọi nghi ngờ. Quyến rũ phụ nữ đối với chú quá dễ. Chú đẹp trai, lại khỏe mạnh, và có vẻ buồn. Mà phụ nữ lại thích những người đàn ông buồn, và chú lại có địa vị nữa.
Peter cười:
- Chú không thích quyến rũ phụ nữ.
Lucas nói:
- Tuy nhiên, có thể có những phụ nữ đáng để yêu theo một cách nào đó ạ.
- Ở tuổi cháu, biết thế là quá nhiều đấy!
- Cháu có biết gì đâu ạ, cháu chỉ đoán thế thôi.
- Nếu cháu cần bất cứ thứ gì, cháu hãy đến gặp chú.