Chương 2
Ngày tất niên, một cái rét từ phương Bắc tràn về. Lucas đi xuống ven sông. Anh định mang cá cho Cha xứ để làm bữa cơm tất niên.
Trời đã tối. Lucas mang theo một chiếc đèn bão và một cái cuốc chim. Anh bắt đầu đào lớp băng phủ mặt cái bể thì nghe thấy tiếng trẻ khóc. Anh hướng ngọn đèn về phía tiếng khóc.
Một người đàn bà đang ngồi trên chiếc cầu nhỏ mà Lucas đã dựng cách đay mấy năm. Người đàn bà quấn mình trong một tấm chăn, nhìn con sông cuốn đi những mảng băng và tuyết. Một đứa bé khóc dưới cái chăn.
Lucas lại gần, anh hỏi người đàn bà.
- Cô là ai? Cô làm gì ở đây?
Cô không trả lời, cặp mắt đen to nhìn chằm chằm ánh sáng ngọn đèn.
Lucas nói:
- Lại đây đi cô.
Anh vòng cánh tay phải qua người cô, soi đường cho cô và đưa cô về nhà. Đứa bé vẫn khóc.
Trong bếp nóng ấm, Người đàn bà ngồi xuống, vạch vú cho con bú.
Lucas quay đí, anh đặt lên bếp món soup rau còn lại từ bữa trước. Đứa bé ngủ trong lòng mẹ nó. Người mẹ nhìn Lucas:
- Em định dìm cho nó chết đuối. Em đã không thể làm được.
Lucas hỏi:
- Cô có muốn tôi làm việc đó không?
- Anh có làm được không?
- Tôi đã từng dìm chết chuột, mèo, chó con.
- Một đứa trẻ lại khác.
- Cô có muốn tôi dìm chết nó không?
- Không, bây giờ thì thôi. Muộn quá mất rồi.
Sau một lát im lặng, Lucas nói:
- Ở đây có một buồng trống. Cô có thể ngủ ở đó với con cô.
Cô ngước cặp mắt đen nhìn Lucas.
- Cảm ơn anh. Em tên là Yasmine.
Lucas mở cửa buồng trống của bà anh:
- Hãy đặt con cô lên giường. Ta để cửa mở để sưởi ấm buồng. Khi nào ăn xong, cô sẽ ngủ cạnh con cô.
Yasmine đặt con lên giường và trở lại nhà bếp. Lucas hỏi:
- Cô có đói không?
- Từ tối qua em chưa ăn gì.
Lucas múc soup rau vào một cái bát:
- Cô ăn đi rồi đi ngủ. Ngày mai ta sẽ nói chuyện. Bây giờ tôi phải đi.
Anh quay trở lại bể nước, bắt hai con cá và đi đến nhà Cha xứ. Anh làm cơm như thường lệ, ăn cơm với Cha xứ, hai người chơi một ván cờ. Lần đầu tiên Lucas thua.
Cha xứ nổi giận:
- Lucas, tối nay con rất đãng trí. Con phạm những sai sót thô thiển. Con hãy tập trung chú ý, ta chơi lại.
- Con bị mệt, con phải về đây.
- Con lại la cà quán xá chứ gì?
- Thưa Cha, Cha đã rõ.
Cha xứ cười:
- Ta gặp rất nhiều bà già. Họ kể cho ta nghe mọi sự xảy ra trong thành phố. Đừng làm ra cái bộ mặt ấy! Thôi đi, hãy vui lên, đêm giao thừa mà.
Lucas đứng lên:
- Con chúc Cha một năm hạnh phúc.
Cha xứ cũng đứng lên và đặt tay lên đầu Lucas:
- Chúa ban phước lành cho con. Cầu Chúa ban sự bình yên trong tâm hồn con.
Lucas nói:
- Con chẳng bao giờ được bình yên.
- Phải cầu nguyện và hi vọng, con ạ.
Lucas bước đi ngoài phố. Anh đi ngang các quán rượu ồn ào, không dừng lại, bước nhanh chân, anh chạy trên con đường nhỏ không đèn dẫn đến nhà của bà.
Anh mở cửa nhà bếp. Yasmine vẫn ngồi trên chiếc ghế dài trong góc. Cô đã mở cửa bếp lò, cô đang nhìn ngọn lửa. Bát soup nguội tanh vẫn còn trên bàn.
Lucas ngồi xuống trước mặt Yasmine.
- Cô không ăn à?
- Em không đói. Em vẫn còn lạnh cóng cả người,
Lucas lấy chai rượu mạnh trên giá, anh rót ra hai cốc:
- Cô uống đi, nó sẽ làm cho cô nóng người lên.
Anh uống, Yasmine cũng uống. Anh lại rót. Họ in lặng uống. Họ nghe thấy tiếng chuông thành phố ở xa xa.
Lucas nói:
- Mười hai giờ rồi. Một năm mới bắt đầu.
Yasmine gục đầu xuống bàn, cô khóc.
Lucas đứng dậy, gỡ bỏ cái chăn phủ lên người Yasmine. Anh vuốt mớ tóc đen, dài, mượt mà. Anh vuốt ve bộ ngực căng sữa. Anh cởi chiếc áo ngắn, cúi xuống và uống.
*
Hôm sau, Lucas vào nhà bếp. Yasmine đang ngồi trên ghế dài với đứa trẻ trong lòng. Cô nói:
- Em vẫn muốn dìm đứa bé. Sau đó em sẽ đi.
- Em đi đâu?
- Em không biết. Em đã không thể ở lại thành phố này sau sự việc đã xảy ra.
Lucas hỏi:
- Việc gì đã xảy ra? Đứa bé ấy à? Trong thành phố thiếu gì gái chửa hoang. Cha mẹ em từ em à?
- Em không có cha mẹ. Mẹ em chết khi sinh nở em. Em sống với cha em và dì, em của mẹ em. Dì đã nuôi nấng em. Khi cha mẹ từ chiến trường về, ông đã cưới dì. Nhưng ông không yêu dì. Ông chỉ yêu em.
Lucas nói:
- Anh hiểu.
- Vâng. Khi dì em biết chuyện, dì đã tối cáo Cha em ngồi tù. Còn em, em đã làm việc ở bệnh viện, em làm dọn dẹp cho đến ngày ở cữ. Sáng nay em ra khỏi bệnh viện, em gọi cửa nhà em, dì em không mở cửa. Bà ấy đã chửi em qua cánh cửa.
Lucas nói:
- Anh biết chuyện của em. Trong các quán rượu người ta có nói đến.
- Vâng, mọi người đều nói đến. Đây là một thành phố nhỏ. Em không thể ở lại đây. Em muốn dìm chết đứa bé, sau đó em sẽ vượt biên giới.
- Không thể vượt qua biên giới. Em sẽ dẫm phải mìn.
- Em có chết cũng chẳng sao.
- Em bao nhiêu tuổi?
- Mười tám.
- Chết như thế quá sớm. Em có thể làm lại cuộc đời ở nơi khác, sau này, tại một thành phố khác khi con em lớn hơn. Trong khi chờ đợi, em có thể ở lại đây bao lâu cũng được.
- Nhưng còn những người dân thành phố?
- Thiên hạ sẽ thôi không xì xèo nữa. Cuối cùng họ sẽ im thôi. Em không bắt buộc phải gặp họ. Ở đây không phải là thành phố, đây là nhà anh.
- Anh giữ em trong nhà anh và đứa con em?
- Em có thể ở buồng này, em có thể vào bếp, nhưng không bao giờ em được vào buồng anh, cũng không được lên buồng áp mái. Và em không bao giờ được hỏi anh.
Yasmine nói:
- Em sẽ không hỏi anh và cũng không làm phiền anh. Em cũng ngăn đứa bé quấy anh. Em sẽ nấu nướng và dọn dẹp. Em biết làm mọi việc. Ở nhà, em là người trông nom nhà cửa vì dì em làm việc ở xưởng.
Lucas nói:
- Nước sôi rồi, em có thể chuẩn bị nước tắm.
Yasmine đặt một cái chậu lên bàn, cô cởi quần áo và tã lót cho đứa bé. Lucas hong một cái khăn tắm trên bếp lò. Yasmine tắm cho đứa bé, Lucas nhìn cô làm. Anh nói:
- Nó có một dị tật ở vai.
- Vâng, cả ở chân nữa. Ở bệnh viện người ta đã bảo em thế. Đó là do lỗi của em. Em đã thắt bụng bằng một cái áo nịt để giấu mọi người. Nó sẽ tàn tật. Nếu ít ra em đủ can đảm để dìm chết nó!
Lucas bế đứa bé quấn tã trong cánh tay, anh nhìn khuôn mặt bé nhỏ nhăn nhúm:
- Yasmine, đừng nói nữa.
- Nó sẽ khổ.
- Cả em nữa, em cũng khổ, mặc dù em có tàn tật đâu. Chưa chắc nó sẽ khổ hơn em hoặc bất kì ai khác.
Yasmine bế đứa bé, mắt cô đầy lệ:
- Lucas, anh tử tế quá.
- Em biết tên anh à?
- Trong thành phố ai cũng biết tên anh. Người ta bảo rằng anh điên, nhưng em không tin.
Lucas ra ngoài, anh trở vào mang theo những tấm ván:
- Anh sẽ làm cho nó một cái nôi.
Yasmine giặt giũ quần áo, nấu cơm. Khi cái nôi đã xong, hai người đặt đứa bé vào và đu đưa cái nôi. Lucas hỏi:
- Nó tên là gì? Em đã đặt tên cho nó chưa?
- Đã. Ở bệnh viện người ta yêu cầu đặt tên để khai báo với tòa thị chính. Em đã đặt tên nó là Mathias. Đó là tên cha em. Em chẳng nghĩ được cái tên nào khác.
- Em yêu ông ấy đến thế sao?
- Em chỉ có một mình ông ấy.
Buổi tối, Lucas ở nhà Cha xứ về, anh không dừng ở quán rượu. Lửa vẫn cháy trong bếp lò. Qua cửa hé mở, Lucas nghe thấy Yasmine hát nhè nhẹ. Anh bước vào căn buồng của bà. Yasmine ru đứa bé gần cửa sổ. Lucas hỏi:
- Tại sao em chưa đi nằm?
- Em đợi anh.
- Em không phải đợi anh. Thường thường anh về muộn hơn rất nhiều.
Yasmine mỉm cười:
- Em biết. Anh chơi kèn trong các quán rượu.
Lucas lại gần, anh hỏi:
- Nó ngủ à?
- Lâu rồi. Nhưng em thích ru nó.
- Em vào bếp đi. Ta làm nó thức mất.
Họ ngồi đối diện với nhau trong nhà bếp, họ yên lặng uống rượu.
*
Cuối hè. Đứa bé ở khắp mọi nơi, trong buồng của bà, trong nhà bếp, trong vườn. Nó bò bằng hay tay hai chân.
Nó bị gù, dị dạng. Chân nó quá gầy, tay thì quá dài, một thân thể không cân đối.
Nó cũng vào buồng Lucas. Bằng hai nắm tay nhỏ nhắn, nó đấm vào cánh cửa cho đến khi Lucas mở cửa cho nó. Nó leo lên cái giường to.
Lucas đặt một cái đĩa lên máy quay đĩa, đứa bé liền đu đưa trên giường.
Lucas đặt một cái đĩa khác, đứa bé liền trốn dưới đống chăn.
Lucas vẽ một con thỏ, một con gà, một con lợn. Đứa bé cười và hôn lên tờ giấy.
Lucas vẽ một con hươu cao cổ và một con voi, đứa bé lắc đầu và xé tờ giấy.
Lucas bố trí một mảnh đất vuông vắn cho đứa bé, mua cho nó một cái xẻng, một bình tưới nước và một chiếc xe cút kít.
Anh đặt một cái đu, anh làm cho nó một cái xe có cả thùng xe và bánh xe. Anh đặt nó ngồi trong thùng và đưa nó đi chơi. Anh cho nó xem cá, anh cho nó vào trong chuồng thỏ. Đứa trẻ cố vuốt ve những con thỏ, nhưng chúng chạy lung tung vì hoảng sợ.
Đứa trẻ khóc.
Lucas đi ra thành phố và mua một con gấu bông. Đứa trẻ nhìn con gấu, túm lấy nó, "nói" với nó, lắc nó và ném nó dưới chân Lucas.
Yasmine cầm con gấu, cô vuốt ve nó:
- Gấu rất ngoan. Một chú gấu con rất ngoan.
Đứa trẻ nhìn mẹ nó, rồi nó đập đầu xuống nền nhà bếp. Yasmine đặt gấu xuống và bế đứa trẻ lên tay. Đứa trẻ gào lên, gõ vào đầu mẹ nó và đá vào bụng mẹ nó. Yasmine buông nó ra, đứa trẻ trốn dưới gầm bàn cho đến tối.
Buổi tối Lucas mang về một chú mèo con được cứu thoát khỏi cái xiên của Joseph. Đứng trên nền nhà bếp, con vật bé nhỏ kêu và tứ chi run lên lẩy bẩy.
Yasmine đặt một bát sữa trước mặt con mèo, nó vẫn kêu meo meo. Yasmine cho con mèo vào trong nôi của đứa trẻ. Thằng bé trèo vào trong nôi, nằm xuống bên cạnh mèo và ôm ghì lấy nó. Chú mèo giãy giụa và cào vào mặt và tay đứa trẻ.
Vài ngày sau, con mèo ăn mọi thứ người ta cho nó, và ngủ trong nôi dưới chân đứa trẻ.
Lucas yêu cầu Joseph tìm cho anh một con chó nhỏ. Một hôm Joseph đến với một con chó đen nhỏ, lông dài và xoăn. Yasmine đang phơi quần áo ngoài vườn, đứa bé đang ngủ. Yasmine gõ cửa buồng Lucas, cô kêu lên:
- Có người!
Cô trốn vào buồng của bà.
Lucas ra đón Joseph. Joseph nói:
- Đây là con chó tôi đã hứa với cậu. Đây là một con chó chăn cừu vùng đồng bằng. Nó sẽ là một con chó giữ nhà rất tốt đấy.
Lucas nói:
- Cháu cám ơn bác. Mời bác vào làm một cốc vang.
Họ vào bếp và uống rượu. Joseph hỏi:
- Cháu không muốn giới thiệu vợ cháu với bác à?
Lucas nói:
- Yasmine không phải vợ cháu. Cô ấy không nơi nương tựa, cháu đã đón cô ấy về.
- Tất cả thành phố biết chuyện của cô ấy. Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp. Con chó là để cho con của cô ấy phải không?
- Phải, để cho con Yasmine.
Trước khi ra về Joseph lại nói:
- Lucas, cậu còn quá trẻ để cáng đáng một thiếu phụ và một đứa trẻ. Đó là một trách nhiệm nặng nề.
- Đó là việc của cháu.
Khi Joseph đã đi, Yasmine ra khỏi nhà. Lucas ôm con chó nhỏ trong cánh tay:
- Em hãy xem Joseph mang cái gì cho Mathias này.
Yasmine nói:
- Bác ấy đã trông thấy em. Bác ấy không có nhận xét gì à?
- Có, bác ấy bảo là em rất đẹp. Yasmine, em đã sai lầm khi lo mọi người sẽ nghĩ gì về mình. Rồi một ngày nào đó em phải đi với anh ra thành phố mua sắm quần áo cho em. Từ ngày em đến đây em vẫn chỉ mặc mỗi cái áo này.
- Một cái áo này là đủ cho em. Em không muốn có áo khoác. Em sẽ không ra thành phố đâu.
Lucas nói:
- Chúng ta hãy cho Mathias xem con chó.
Đứa trẻ đang ở dưới gầm bàn cùng con mèo.
Yasmine nói:
- Mathias, quà của con đây.
Lucas ngồi xuống chiếc ghế dài cùng con chó, đứa bé trèo lên đùi anh. Đứa bé nhìn con chó, vạch đám lông che mõm nó. Con chó liếm mặt đứa bé. Con mèo gầm gừ con chó và chạy ra vườn.
Thời tiết càng ngày càng lạnh. Lucas bảo Yasmine:
- Mathias cần có quần áo ấm, cả em nữa.
- Em biết đan. Em cần có len và kim đan.
Lucas mua một giỏ len và rất nhiều kim đan các cỡ khác nhau. Yasmine đan áo ngắn tay, tất, khăn quàng, găng tay, mũ. Với len thừa, cô làm những tấm chăn đủ màu sắc. Lucas khen cô.
Yasmine nói:
- Em cũng biết khâu nữa. Ở nhà, em có một chiếc máy may cũ của mẹ.
- Em có muốn anh đi lấy nó về không?
- Anh có can đảm đến nhà dì em ư?
Lucas mang xe cút-kít đi. Anh gõ cửa nhà dì Yasmine. Một thiếu phụ ra mở cửa:
- Cậu cần gì?
- Cháu đến lấy chiếc máy khâu của Yasmine.
- Vào đi.
Lucas vào nhà bếp rất sạch sẽ. Dì Yasmine nhìn vào mặt anh:
- Ra là cậu. Tôi nghiệp cậu bé, cậu chỉ là một đứa trẻ.
Lucas nói:
- Cháu đã mười bảy tuổi.
- Còn nó, nó sắp mười chín. Nó thế nào rồi?
- Tốt thôi.
- Còn đứa bé?
- Cũng tốt.
Sau một lát im lặng, bà dì nói:
- Ta nghe nói đứa bé đẻ ra đã bị dị tật. Chúa trừng phạt đấy.
Lucas hỏi:
- Chiếc máy khâu đâu thưa cô?
Bà dì mở cửa một cái kho nhỏ không có cửa sổ:
- Tất cả những thứ đồ của nó đều ở trong dó. Cháu hãy lấy đi.
Có một chiếc máy may cũ và một cái hòm bằng mây. Lucas hỏi:
- Không còn gì nữa à?
- Còn cái giường, cô đã đốt rồi.
Lucas chở cái máy may và cái hòm trên xe cút-kít. Anh nói:
- Cảm ơn cô.
- Không có gì.
*
Trời mưa luôn. Yasmine khâu vá và đan lát. Đứa bé không thể chơi ngoài trời. Nó chơi suốt ngày dưới gầm bàn nhà bếp với con chó bà con mèo.
Đứa bé nói bập bẹ vài tiếng, nhưng nó vẫn chưa đi được. Khi Lucas thử cho nó đứng, nó giãy giụa, bò bằng cả tứ chi và trốn dưới gầm bàn.
Lucas đến hiệu sách. Anh chọn những tờ giấy trắng to, bút chì màu và sách tranh. Victor hỏi:
- Nhà có trẻ nhỏ à?
- Vâng, nhưng không phải của cháu.
Victor nói:
- Co bao nhiêu là trẻ mồ côi. Peter đã hỏi thăm anh. Anh nên đến thăm ông ấy.
Lucas nói:
- Cháu rất bận.
- Tôi hiểu. Ở tuổi anh, mà lại thêm một đứa trẻ.
Lucas về nhà. Đứa bé ngủ trên một tấm thảm dưới gầm bàn nhà bếp. Trong buồng bà, Yasmine đang khâu. Lucas đặt cái bọc cạnh đứa trẻ. Anh vào buồng, hôn lên cô Yasmine, cô ngừng khâu.
Đứa trẻ đang vẽ. Nó vẽ con chó, con mèo. Nó vẽ cây cối, hoa lá, nhà cửa và cả mẹ nó.
Lucas hỏi nó:
- Tại sao cháu không bao giờ vẽ chú?
Đứa bé lắc đầu rồi trốn dưới gầm bàn với những cuốn sách của nó.
*
Đêm Noel, Lucas chặt một cay thông trong rừng. Anh mua những quả bóng thủy tinh màu và nến. Trong buồng bà, anh cùng với Yasmine trang trí cây thông. Qùa ngày lễ được đặt dưới gốc cây: vải vóc và một đôi ủng cho Yasmine, một áo len cho Lucas, sách và một con ngựa gỗ cho Mathias.
Yasmine quay một con vịt trong lò. Cô luộc khoai tây, bắp cải, hạt đậu khô. Bánh qui thì đã sẵn sàng từ mấy ngày rồi.
Khi ngôi sao đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, Lucas đốt nến trên cây thông. Yasmine vào buồng, trên tay bế Mathias.
Lucas nói:
- Mathias, cháu hãy đến lấy quà đi. Sách và con ngựa là của cháu đấy.
Đứa bé nói:
- Cháu muốn con ngựa. Ngựa đẹp quá.
Nó thử trèo lên lưng ngựa nhưng không được. Nó kêu lên:
- Ngựa cao quá. Tại chú đấy, chú Lucas độc ác. Con ngựa chú làm cho Mathias cao quá.
Đứa bé khóc và đập đầu xuống sàn nhà. Lucas nhấc nó lên, anh lay nó:
- Không phải tại con ngựa cao quá, mà tại Mathias bé quá, vì không muốn đứng lên, lúc nào cũng bò như súc vật. Cháu đâu có phải là súc vật?
Anh nắm lấy cằm đứa trẻ để buộc nó phải nhìn vào mắt anh. Anh nghiêm nghị nói với nó:
- Nếu cháu không muốn bước đi, cháu sẽ không bao giờ đi được. Không bao giờ, cháu hiểu chưa?
Đứa bé gào lên, Yasmine giằng nó ra khỏi Lucas:
- Anh hãy đễ cho nó yên! Rồi nó sẽ đi.
Cô đặt thằng bé lên lưng ngựa, cô đưa đẩy nó.
Lucas bảo:
- Anh phải đi đây. Em cho nó ngủ đi, rồi đợi anh. Anh không vắng lâu đâu.
Anh vào bếp, chặt đôi con vịt quay, đặt vào một cái đĩa, chung quanh bày rau và khoai tây, rồi bọc cái đĩa trong một mảnh vải. Khi anh đến nhà Cha xứ, đĩa thứa ăn vẫn còn nóng.
Khi hai người ăn xong, Lucas nói:
- Thưa Cha, con rất tiếc là con phải về, có người đợi con.
Cha xứ nói:
- Con ạ, ta biết. Thực ra, ta lấy làm lạ sao con lại đến tối nay. Ta biết rằng con đang sống trong tội lỗi với một người đàn bà tội lỗi và với kết quả của những cuộc tình tội lỗi. Đứa trẻ đó còn chưa được rửa tội, mặc dù nó mang tên một trong những vị khách của chúng ta.
Lucas lặng thinh, Cha xứ nói:
- Ít ra đêm nay, hai người hãy đến dự buổi lễ lúc nửa đêm.
Lucas nói:
- Chúng con không thể để đứa trẻ không người trông nom.
- Vậy anh hãy đến một mình.
Lucas nói:
- Cha gọi con là anh.
- Lucas, con hãy thứ lỗi cho ta. Ta đã để cho con giận lôi cuốn, đó là bởi vì ta coi con như con
rai ta, và vì ta lo sợ cho linh hồn con.
- Cha cứ gọi con là anh cũng được, nó làm cho con vui. Nhưng Cha biết là con không bao giờ đi nhà thờ kia mà.
Lucas về nhà, trong ngôi nhà của bà đèn đã tắt. Con mèo và con chó ngủ trong bếp, nửa con vịt quay vẫn ở trên bàn, nguyên vẹn.
Lucas muốn vào buồng. Cửa khóa, anh gõ, Yasmine không trả lời.
Lucas ra thành phố. Đằng sau những cánh cửa sổ nến đang cháy. Các quán rượu đều đóng cửa. Lucas lang thang rất lâu ngoài phố, sau đó anh vào nhà thờ. Nhà thờ lớn lạnh và gần như không người. Lucas tì người vào tường, gần cửa. Xa đó, ở đầu kia, Cha xứ làm lẽ tại bàn thờ.
Một bàn tay đặt lên vai Lucas. Peter nói:
- Lucas, lại đây. Chúng ta ra thôi.
Ra đến ngoái, Peter hỏi:
- Cháu làm gì ở đó?
- Peter, thế còn chú?
- Chú đã đi theo cháu. Chú ra khỏi nhà Victor thì trông thấy cháu.
Lucas nói:
- Cháu cảm thấy lạc lõng trong thành phố này khi các quán rượu đóng cửa.
- Thế nào đi nữa thì chú cũng thấy lạc lõng. Hãy đến chỗ chú sưởi ấm đã rồi hãy về.
Peter sống trong một ngôi nhà đẹp, ở quảng trường Principale. Tại nhà ông có những ghế bành sâu, những giá sách phủ các bức vách, không khí ở đây ấm áp. Peter mời rượu:
- Trong thành phố này chú không có ai là bạn bè ngoài Victor là một người tử tế và có học thức, nhưng chán ngắt, lúc nào cũng kêu ca phàn nàn.
Lucas ngủ. Sáng ra, khi anh thức giấc, Peter vẫn còn đó nhìn anh ngủ.
*
Hè năm sau, đứa bé đã đứng được. Bám vào lưng con chó, nó hét:
- Lucas! Chú xem này! Chú xem này!
Lucas chạy lại, đứa bé nói:
- Mathias lớn hơn chó. Mathias đứng được rồi.
Con chó lánh ra, đứa bé ngã. Lucas bế nó lên, nâng nó cao khỏi đầu và nói:
- Mathias lớn hơn Lucas rồi!
Đứa bé cười. Hôm sau Lucas mua cho nó một chiếc xe đạp ba bánh. Yasmine nói với Lucas:
- Anh tiêu quá nhiều tiền cho đồ chơi đấy.
- Xe đạp ba bánh sẽ giúp chân nó phát triển.
Sang thu, đứa bé đã đi vững vàng, nhưng khập khiễng rất nặng:
Một buổi sáng kia, Lucas bảo Yasmine:
- Ăn sáng xong, em hãy tắm cho con, mặc sạch sẽ cho nó. Anh dẫn nó đến bác sĩ.
- Đến bác sĩ? Tại sao vậy?
- Em không thấy nó đi khập khiễng sao?
Yasmine đáp:
- Nó đi được đã là một điều kì diệu rồi.
Lucas nói:
- Anh muốn nó đi lại như mọi người.
Mắt Yasmine trào lệ:
- Em chấp nhận nó như nó vốn thế.
Khi đứa bé đã được tắm rửa và mặc quần áo, Lucas nắm lấy tay nó:
- Mathias, chúng ta sẽ làm một cuộc dạo chơi dài dài. Khi nào cháu mệt, chú sẽ cõng cháu.
Yasmine hỏi:
- Anh sẽ đi qua thành phố với nó, đến tận bệnh viện sao?
- Sao lại không?
- Mọi người sẽ nhìn anh. Anh có thể gặp dì em.
Lucas không trả lời.
Yasmine lại nói:
- Nếu có người muốn giữ nó, anh đừng nghe nhé nhé, phải không, Lucas?
Lucas nói:
- Ai lại hỏi thế kia chứ!
*
Khi ở bệnh viện về, Lucas chỉ nói:
- Yasmine, em có lý.
Anh ở lì trong buồng, nghe đĩa, rồi khi đứa trẻ gõ cửa buồng anh, anh không mở.
Tối đến, khi Yasmine cho đứa trẻ ngủ, Lucas vào buồng. Cũng như mọi tối khác, anh ngồi cạnh nôi và kể chuyện cho Mathias nghe. Khi hết chuyện, anh nói:
- Cái nôi của cháu sắp trở thành quá bé. Chú phải làm cho cháu một cái giường.
Đứa bé nói:
- Ta giành chiếc nôi cho có mà mèo chú nhé.
- Phải, ta sẽ giữ chiếc nôi lại. Chú sẽ làm một cái giá sách để xếp sách cho cháu đã có và cả sách mà chú sẽ mua cho cháu.
Đứa trẻ nói:
- Chú kể một chuyện nữa đi.
- Chú phải đi làm đây.
- Tối làm gì có việc mà làm ạ.
- Với chú, lúc nào cũng có việc. Chú phải kiếm thật nhiểu tiền.
- Tiền để làm gì?
- Để mua mọi thứ chúng ta cần, cả ba chúng ta.
- Quần áo và giầy dép à?
- Phải. Cả đồ chơi, sách vở và đĩa hát nữa.
- Đồ chơi và sách, hay quá. Chú đi làm đi.
Lucas nói:
- Còn cháu, cháu phải ngủ đi cho chóng lớn.
Đứa bé nói:
- Cháu không lớn nữa, chú biết rõ mà. Bác sĩ đã bảo thế.
- Mathias, cháu đã hiểu sai ông ấy. Cháu sẽ lớn, lớn chậm hơn các trẻ khác, nhưng cháu sẽ lớn.
Đứa trẻ hỏi:
- Tại sao lại chậm hơn?
- Vì không ai giống ai. Cháu bé hơn những đứa khác, nhưng cháu thông minh hơn. Tầm vóc không quan trọng, chỉ có trí thông minh mới đáng kể.
Lucas ra khỏi nhà. Nhưng đáng lẽ đi về phía thành phố, anh lại xuống sông, anh ngồi trong cỏ ẩm ướt và ngắm nhìn làn nước đen ngầu bùn.