← Quay lại trang sách

Chương 2 (1)

Mễ Lan trở về phòng ngủ, bà giúp việc lớn tuổi vừa đi vừa ngáp dài càu nhàu: “đại tiểu thư, cô làm tôi sợ lắm đấy. Sao cô dám một mình chạy ra ngoài chứ? May mắn gặp được một người tốt bụng đưa cô về, nếu không cô không nhìn thấy cũng không biết đường bị lạc thì sao? Tôi vừa còn nghĩ đợi Bà Mễ ngủ say rồi dẫn cô vào nhà. Cô không sao chứ?”

Mễ Lan im lặng đi vào phòng. Bà giúp việc lớn tuổi mệt mỏi cả ngày với bà Mễ đã rất kiệt sức rồi. Lúc này thấy đại tiểu tư đã trở về phòng cũng vội vàng đi nghĩ ngơi. Mễ Lan rùng mình mấy lần trong phòng. Bước đến bên giường ngồi xuống, cởi giày ra. Đôi giày là giày da bóng, lớp da sáng lạnh như sắt. Cô co chân ôm gối, ngồi tựa vào đầu giường. Trong lòng kích động không ngủ được đến tận sáng cô mới ngã xuống rồi ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, cô thấy đầu óc lâng lâng, tay thì lạnh nhưng trán lại nóng rực. Cô biết mình bệnh rồi nhưng không nói. Sau khi lặng lẽ tắm rửa cô mở cửa bước ra ngoài. Lúc đó khoảng chín giờ sáng, dinh thự nhà họ Mễ rất yên tĩnh. Từ bà Mễ đến người làm đều chưa thức dậy. Đi ngang qua chiếc điện thoại ở hành lang cô nghĩ đến vị tiên sinh trong đống đổ nát đêm qua. Chắc hẳn anh đã quên mất đôi mắt của cô khi nhờ cô gọi đến Bệnh viện Keats.

Tuy nhiên, cô đã có kế hoạch khác. Vừa đi vừa xòe năm ngón tay phải ra nhặt chiếc gậy chỉ đường đang dựa vào tường ở góc hành lang. Cô đút tay trái vào túi nhỏ của áo khoác kiểu tây và nhét hai tờ tiền vào đó. Cô không cần tiền và cũng chưa từng có ai cho cô nhưng cô đã lén tiết kiệm vài đồng. Cô sẽ làm gì với số tiền tiết kiệm này? Bản thân cô cũng không biết nhưng hôm nay cô đã hiểu. Có lẽ là ý trời, mấy đồng tiền này chỉ là để cô có thể ra ngoài hôm nay.

Mễ Lan nhẹ nhàng đẩy cửa rồi lách mình đi ra ngoài. Bước nhanh qua sân, cô bước ra khỏi cổng rồi đi về phía cuối phố. Cô nghe thấy tiếng nói cười của những người lái xe kéo ở phía xa.

Khi cô lên xe kéo chiếc gậy chỉ đường trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô nói: “Tôi đến bệnh viện Keats.” Cô thực sự sợ người kéo xe không biết bệnh viện Keats nhưng anh ta sẵn sàng đồng ý: “Được! Ngồi yên nhé!"

Mễ Lan không ngờ Bệnh viện Keats lại gần đến thế.

Khi xe đang chạy, cô tựa lưng vào ghế. Cô ấy hiếm khi ra ngoài, thỉnh thoảng ra ngoài cũng ngồi xe ô tô. Đây là lần đầu tiên cô nằm ngửa mặt thế này khi xe chạy trên đường. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cô lo rằng mình có thể ngã lộn nhào ra đường nếu ngồi lâu. May là người lái xe chạy được một đoạn đã dừng lại: "tiểu thư, đến rồi!"

Xe vừa dừng lại, Mễ Lan bị đẩy về phía trước. Sau khi dò dẫm xuống xe, cô lấy một tờ giấy bạc từ trong túi ra và đưa cho người kéo xe: “Đủ chưa?”

Người kéo xe mỉm cười nói: “Nhiều quá rồi, đoạn đường này đâu tới một đồng. Cho tôi hai xu thôi, tôi không muốn lấy nhiều hơn thế. Nếu sau này người nhà cô phát hiện sẽ mắng tôi bắt nạt trẻ con.“

Mễ Lan không có tiền lẻ nên một đồng cũng vậy, hai xu cũng vậy. Đối với cô ấy cũng không có gì khác biệt. Dù sao, cô ấy chỉ muốn đến Bệnh viện Keats. Nếu đã đến được rồi và giờ thì đã đạt được mục tiêu đầu tiên của mình. Cô lắc đầu và nói với người kéo xe: "Vậy thì anh đừng đi, tôi đến bệnh viện tìm người nói vài câu sẽ ra ngay. Anh chờ đưa tôi về lại là được."

Người kéo xe đồng ý, chỉ đường cho cô vào cổng bệnh viện. Bệnh viện Keats có tên đầy đủ là "Bệnh viện đại chúng Keats" nằm trong một khu tứ hợp viện có hai lối vào và có nhiều chuyên khoa từ cắt trĩ đến sinh nở. Đặc biệt rất giỏi trị bệnh hoa liễu. Viện trưởng đối xử bình đẳng với tất cả bệnh nhân và đều được tiêm 606. Thuốc không pha trộn. Tiêm vào vài mũi thực sự có thể làm giảm bớt nỗi đau khổ của người bệnh. Ngoài việc chữa bệnh thông thường, bệnh viện này còn chữa bệnh cho người nghèo. Những người nghèo xung quanh trong một lúc cùng đường bí lối có thể đến đây để bán máu với giá hợp lý. Một cân mười đồng còn thường xuyên làm tròn số cân lẻ cho họ thành số chẳn. Vì vậy việc kinh doanh của bệnh viện rất phát đạt, luôn có xe ô tô đậu trước cửa. Người gác cổng đang đứng trong sân bỗng nhìn thấy một cô gái mù từ bên ngoài đi vào anh có chút bối rối. Cô gái này mặc bộ quần áo màu xám thoạt nhìn không giống một tiểu thư giàu có nhưng nếu nhìn kỹ, bạn có thể thấy bộ đồ này được làm từ chất liệu tốt. Làn da cô rất mịn màng không giống với những đứa trẻ bình thường khác. Người gác cổng đang sửng sốt nhìn cô thì Mễ Lan đã nhận ra sự hiện diện của anh, xoay người về phía anh ta và nói: "Xin chào, cho tôi hỏi đây có phải là bệnh viện Keats không?"

- “Vâng, đúng vậy." Người gác cổng đáp.

- “Vậy tôi có thể hỏi ở đây có bác sĩ Tư Đồ William không?" Mễ Lan hỏi tiếp.

- “À, có! Cô đang tìm anh ấy à?”

Mễ Lan gật đầu: “Đúng vậy, phiền anh có thể đưa tôi đi gặp anh ấy được không? Tôi tìm anh ấy có chuyện rất khẩn cấp”

Người gác công dẫn Mễ Lan trong phòng chờ sau đó đi tìm bác sĩ Tư Đồ. Mễ Lan đang ngồi trong phòng chờ tập trung phân biệt các loại mùi trong không khí. Bỗng cô ấy nhìn lên cửa và nghe thấy có người bước tới.

Quả nhiên người gác cổng mở cửa ra và Tư đồ Wiliam xuất hiện.

Gia đình Tư Đồ vốn là Hoa kiều ở Nam Dương trở về Trung Quốc từ hơn 20 năm trước. Ông Tư Đồ - người rất mê làm quan thêm phần có tài sản đáng kể nên đã bắc tiến đến Bắc Kinh và Thiên Tân. Trong thời kỳ chính quyền Bắc Dương, từng giữ nhiều chức vụ quan chức cấp cao. Tư Đồ William này thực ra không liên quan gì đến huyết thống nhà Tư Đồ. Anh ta là con nuôi của ông Tư Đồ. Người ta nói rằng cha mẹ của William đã qua đời khi anh mới 17 tuổi. Mặc dù chàng trai trẻ mười bảy, mười tám tuổi đã có thể tự lập nhưng ông Tư Đồ dường như có chút giao tình với gia đình anh ta nên đã nhận anh ta làm con nuôi. Nhà Tư Đồ không thiếu nhất là con cái. Các con ruột của ông Tư Đồ vốn đã lộn xộn và ồn ào cho nên Tư Đồ William chưa bao giờ bước vào cửa lớn nhà Tư Đồ mà chỉ ở trong trường học tập. Sau khi tốt nghiệp trường y thì tìm được việc làm ở bệnh viện Keats, tự kiếm tiền mà không dựa vào danh tiếng của gia đình. Về phần các tiểu thư thiếu gia nhà Tư Đồ thấy anh ta cũng không phải kẻ tranh giành tài sản nên cũng tỏ ra khá thân thiện với anh.

Tư Đồ William có huyết thống phức tạp. Anh ta cao và trắng trẻo với mái tóc xoăn trong bộ quần áo màu trắng trông anh ấy giống như một cây ngọc lớn. Nghe tin có cô gái trẻ đến tìm. Bác sĩ Tư Đồ khá đẹp trai hưng phấn chạy tới. Bộ quần áo trắng tung bay ngược chiều gió. Khi bước vào cửa nhìn thoáng qua, anh có chút thất vọng bởi vì cô còn quá trẻ. thật sự giống như một đứa trẻ.

- "Xin chào." Anh ta nói, "Tôi là Tư Đồ William."

Mễ Lan đứng dậy và cúi đầu chào anh ấy. Sau đó đứng thẳng lên và nói: "Tôi tên Mễ Lan, có chuyện bí mật muốn nói với anh, anh đóng cửa lại đi."

Tư Đồ William quay người lại đóng chặt cửa, sau đó đi đến bên cạnh Mễ Lan ngồi xuống: "chuyện bí mật? Em có biết tôi không?"

Mễ Lan quay sang Tư Đồ William, nhỏ tiếng nói: "Bạn của anh bị thương rồi, muốn anh cứu anh ấy. “

- “Bạn tôi? là ai?”

Mễ Lan cau mày: “Tôi quên hỏi tên anh ấy.”

- “Hãy ngồi xuống và kể rõ cho tôi nghe, người bạn nào của tôi bị thương?”

Mễ Lan ngồi xuống và kể lại toàn bộ câu chuyện. Tư Đồ William càng nghe càng kinh hãi, cuối cùng hạ giọng: "Tôi hiểu rồi! Tối nay tôi đi cứu anh ta!" - "Anh cố gắng đi sớm một chút, tôi sợ anh ta sẽ chết cóng mất!"

- Tôi biết rồi, em đừng lo, tôi có cách. Em gái, cảm ơn em. Chờ anh ấy khỏe lại tôi và anh ấy sẽ đến nhà cảm ơn em."

Mễ Lan vội xua tay: "Không, mẹ tôi không biết tôi đi ra ngoài vào ban đêm. Nếu biết sẽ đánh tôi. Tôi không cần anh cảm ơn tôi. Bảo anh ấy sống tốt là được rồi.”

Nói xong cô đứng dậy: "Tôi phải về nhà rồi".

Tư Đồ William đi theo cô ra cửa: "Anh gọi xe đưa em về nhà."

Mễ Lan đột nhiên quay người lại trước cửa, cô không nhìn thấy, Tư đồ Wiliam cũng biết cô không nhìn thấy, nhưng cô lại nhìn anh bằng một đôi mắt trong veo lạnh lùng, thấp giọng hỏi: "Anh thật sự sẽ đi cứu anh ấy chứ”.

Tư Đồ Wiliam cười: “Tất nhiên rồi, tôi là bạn thân nhất của anh ấy mà”

Mễ Lan mí mắt rũ xuống, nhớ đến giọng nói và mùi hương của Tư Đồ William. Nếu Tư Đồ William lừa cô, để người đàn ông trong đống đổ nát đó đau đớn chết cóng đi như vậy trừ khi cô cũng sớm chết đi, nếu không chỉ cần có cơ hội, cô chắc chắn sẽ đến tra hỏi anh ta.

Mễ Lan đi ra ngoài lên một chiếc xe kéo trở về. Vừa bước vào nhà lập tức không thể chịu đựng được.

Cơ thể cô nóng bừng, sắc mặt tái nhợt. Người ở nhà còn chưa thức? Không biết có biết cô ấy đã lén ngoài không? Cô không quan tâm trở về phòng ngủ. Nằm trên giường thân thể nhẹ lâng lâng, cô choáng váng nhưng giác quan lại trở nên vô cùng nhạy bén. Âm thanh từ xa đến gần rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô nghe thấy cả thế giới mặc dù không có màu sắc hay khuôn mặt nhưng có đầy đủ mọi thứ.

Đến chiều, bà giúp việc lớn tuổi phát hiện Mễ Lan đang sốt cao nên nhanh chóng đi báo cho bà Mễ. Bà Mễ vốn đã tức giận, nghe tin xong liền lao đến bên giường của Mễ Lan. Bà chỉ vào mũi cô và mắng: “Tối qua tao mới nói với mày mấy câu hôm nay mày lại giả vờ ốm như vậy để tao xem à? Như thế nào? còn muốn lừa tao à? Để tao nói cho mày biết, tốt nhất mày lên bỏ cái trò lừa đảo này đi. Ba mày đã hủy hoại cuộc sống của tao giờ mày lại muốn thêm phiền phức cho tao? Không có cửa đâu! Có bản lãnh thì mày cũng cút ra khỏi đây cho tao, rời khỏi cái nhà này mãi mãi! Ai ai cũng đều làm mẹ, nhưng tao đã tạo ra nghiệp gì khi nuôi một con mù như mày? Gả không được, đuổi không đi. Cả đời đều phải dựa vào tao. Tao phải đợi bao lâu cho đến khi nó kết thúc đây?“

Bà Mễ nói đến đây vừa muốn khóc vừa muốn chửi. Một lời lẽ khó nói ra khiến bà tức giận đến mức muốn đánh Mễ Lan lần nữa nhưng bà giúp việc lớn tuổi thấy cô cơ thể gầy ốm đến mức không chịu nổi vũ lực của bà Mễ nên bà đã cầu xin và dụ bà Mễ ra ngoài.

Mễ Lan nằm nhắm mắt, bất động.

Bởi vì viện trưởng bệnh viện Keats là anh họ của Tư Đồ William nên Tư Đồ William dễ dàng mượn xe của bệnh viện. Đầu giờ chiều đã rời đi để về nhà sớm thu xếp một số việc.

Tư Đồ William nóng lòng không thể ăn tối nổi. Anh ta háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ và chờ đợi trời tối. Tối thôi vẫn chưa đủ, phải tối đến mức mọi thứ hoàn toàn im lặng và thậm chí không có một con chó hoang nào trên đường.

Nửa đêm anh lên đường.

Cô bé đến gặp anh vào buổi sáng tên là Mễ Lan, ngoại trừ tên đường nhà cô ấy ra các tên đường còn lại khác đều không biết nên anh ta đã tốn rất nhiều công sức để tìm ra đường đi. Còn về danh tính của người cầu cứu thì không cần nhắc đến. Nhất định đó chính là Thẩm Chi Hằng. Ngoài Thẩm Chi Hằng còn có ai lại coi trọng anh như vậy, dám một lòng chờ anh ta đến cứu mạng?

Khi xe chạy anh ta mở to mắt nhìn đường. Trên ghế phụ có đặt một chiếc túi vải, hai chai thủy tinh bên trong va vào nhau phát ra âm thanh kèng kẹt. Trên con đường này nhất định không được xảy ra sự cố nào. Một khi xe đã dừng lại, chưa nói đến những thứ khác nhưng chỉ hai chai thủy tinh đó thôi hắn uống một chai là đủ. Ánh đèn đường hai bên đường càng lúc càng thưa thớt, anh ta đã đi qua một khu vực sầm uất với nhà kiểu tây san sát nhau, anh khẽ thở dài bẻ lái rẽ vào một con đường tối, tấp vào lề và đạp phanh.

Mở cửa xe nhảy ra ngoài, anh bị gió lạnh thổi qua làm hắt hơi một cái. Anh thắt chặt áo khoác. Trong đêm tối gió lộng, anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của đống đổ nát trước mặt. Anh lóng ngóng bước lên bước đầu tiên, cúi xuống, vừa bước đi vừa nhẹ nhàng gọi: "Anh Thẩm, tôi tới rồi. Anh ở đâu?" Tiếng rên rỉ phát ra sau bức tường.

Tư Đồ William vội vàng chạy tới đúng lúc đó những đám mây trên trời tan ra, mặt trăng xuất hiện rõ ràng. Anh ta theo ánh trăng nhìn xuống giật mình: "ây da,Trời ơi!" Sau đó anh ta lại gần, cúi xuống nhìn kỹ hơn và hỏi: "Anh Thẩm, ai đã làm cho anh hỗn loạn như vậy? Anh còn sống không?"

Giọng nói của Thẩm Chi Hằng vang lên, tuy yếu ớt nhưng vẫn ổn định: “Vậy xem anh có muốn tôi sống hay không.”

Tư Đồ William đưa tay ra, muốn ôm anh nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu: “Tôi đương nhiên muốn anh sống rồi, nếu không tôi đến đây làm gì?” Thẩm Chi Hằng nhẹ nhàng thở dài: “Vậy anh đang cứu tôi đấy à”

Tư Đồ William đứng dậy xoay một vòng đột nhiên hiểu ra ý của Thẩm Chi Hằng. Cởi áo khoác ngoài ra qua loa cuốn Thẩm Chi Hằng lại. Anh ta cố gắng gói gọn cả những đồ vật lộn xộn xung quanh Thẩm Chi Hằng. Sau đó, anh chạy ra đường dùng sức cánh tay để vác cái khúc cuộn đó lên rồi chạy vội ra đường lớn. Anh đặt khúc cuộn đó vào ghế xe sau.

Ngồi vào ghế lái thở hổn hển, khởi động xe nhấn ga chạy về nhà.

Anh sống một mình trong căn hộ nhỏ, Tư Đồ William bận rộn cho đến tận bình minh.