← Quay lại trang sách

Chương 2 (2)

Tư Đồ William đứng cạnh giường chống tay lên hông nhìn xuống "tác phẩm" của mình. Tác phẩm là hình người được quấn chặt trong băng và nẹp giống như một xác ướp chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt tương đối nguyên vẹn. Tấm chăn mỏng che ngực xác ướp. Thẩm Chi Hằng nhắm mắt ngủ thiếp đi. Mặc dù Tư Đồ William đã tốt nghiệp trường y nhưng mà còn không bằng một lang băm. Luôn ở khoa phẫu thuật của Bệnh viện Keats sống qua ngày. Vừa rồi anh ta dùng hết sức lực mồ hôi đầm đìa không dễ gì mới nhét được nội tạng của Thẩm Chi Hằng đang chảy vào lại khoang bụng và khéo léo đặt nhãn cầu vào hốc mắt. Đối với cái lỗ lớn trên đầu, không biết hướng nửa bộ não và các khớp bị gãy nên anh ta không còn cách nào khác chỉ đành bó Thẩm Chi Hằng về lại trạng thái hình dạng con người.

Ở nhà có ba bình nước nóng, anh đổ đầy nước đặt bên cạnh Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng nằm trong đống đổ nát hai ngày hai đêm cơ thể lạnh giống như con rắn. Nếu không phải sợ hắn sẽ tan thành thùng thịt băm trong bồn tắm Tư Đồ William thật sự muốn ngâm hắn trong nước nóng để hắn có thể nhanh chóng hồi phục về nhiệt độ cơ thể bình thường.

Mặc dù anh ta không thể chết cóng.

- "Anh Thẩm?" anh ta gọi.

Thẩm Trí Hằng không có phản ứng.

Anh xoa xoa tay ghé sát vào tai Thẩm Chí Hằng gọi lại: “Anh Thẩm?”

Thẩm Trí Hằng vẫn không trả lời.

Anh ta liếm môi nín thở đưa tay mở miệng Thẩm Chi Hằng ra. Nghiêng đầu mở một mắt, nhắm một mắt, anh cố gắng kiểm tra khoang miệng, cổ họng của đối phương. Dùng đầu ngón tay đẩy răng của đối phương lên. Răng của Thẩm Chi Hằng rất gọn gàng và chắc chắn, Tư Đồ William có nguy cơ bị thương ở đầu ngón tay dùng hết sức ấn vào răng nanh hắn. Quả nhiên có chiếc răng nanh nhỏ xíu như gai xương đâm xuyên qua nướu răng, đâm sát vào mặt sau của răng nanh.

Anh cười khúc khích sau đó nhìn thấy Thẩm Trí Hằng mở mắt ra. Đôi mắt Thẩm Trí Hằng to và sâu, lạnh lùng nhìn Tư Đồ William nói: “Đừng ồn.” Sau đó hắn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ đến trưa.

Đối với anh, đây là một giấc ngủ dài hiếm hoi. Tư Đồ William đang nằm ở cuối giường ngửa mặt lên cầm một cuốn tiểu thuyết để đọc bổng nhiên nghe thấy động tĩnh của hắn. Anh ngồi dậy hỏi: “Anh tỉnh rồi à?” Thẩm Chi Hằng ngáp một cái: “Tôi đói rồi, có gì ăn không?”

Tư Đồ William trở nên hăng hái hơn: “Muốn ăn hả, được thôi vậy chúng ta trao đổi đi”

Thẩm Chi Hằng đột nhiên nhắm chặt mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ và hung dữ: “Cút, tôi sắp chết đói rồi đây!”

Lúc này Tư Đồ William không lắm lời nữa, thậm chí còn không kịp mang giày nhảy ra khỏi giường, trực tiếp đi lấy chiếc túi vải cạnh cửa, lấy ra hai chai thủy tinh lớn màu đỏ sậm.

Nó có màu đỏ sẫm vì chứa máu.

Rút nút cao su ở miệng chai ra, anh ta tìm một ống hút trong ngăn kéo cắm vào miệng chai. sau đó anh ta cầm chai bằng cả hai tay đưa đến bên gối. Thẩm Chi Hằng quay đầu lại ngậm ống hút vào miệng hút một cách mãnh liệt. Một hơi hút sạch một chai máu. Tư Đồ William đã kịp thời đổ đầy chai thứ hai. Khi chai thủy tinh thứ hai cũng bị hắn uống cạn, hắn nhổ ống hút ra thở một hơi dài.

Nhãn cầu hắn run rẩy trợn lên, mí mắt chớp chớp khép lại. Anh như choáng váng nằm xuống nệm, hơi hé miệng, nhẹ nhàng hít vào thở ra. Tư Đồ William đứng bên cạnh giường không dám nói hay cử động gì cả chỉ mở to mắt nhìn hắn.

Mười phút sau, Thẩm Chi Hằng dường như dần dần tỉnh táo lại. Quay mặt nhìn về phía Tư Đồ William chậm rãi nói với giọng nói ấm áp: "William, xin lỗi đã làm cậu sợ hãi.”

Tư Đồ William xoay người đặt chai thủy tinh lên bàn, lấy khăn tắm từ chậu rửa mặt ra, bước tới lau sạch vết máu trên khóe miệng Thẩm Chi Hằng: “Ồ, tôi đã cứu anh anh còn mắng người.”

- “Chờ tôi khỏe lại, tôi nhất định phải cảm ơn cậu thật nhiều được không?"

Tư Đồ William tính tình như một đứa trẻ hậm hực đi vào phòng tắm. Anh ta rửa sạch hai chai thủy tinh, dùng xà phòng rửa sạch vết máu trên tay. Khi trở về phòng, anh ta đã hết uất ức, vui vẻ ngồi xuống bên giường hỏi Thẩm Chi Hằng: “Nói cho tôi biết, ai đã tấn công anh?”

- “Cậu đừng bận tâm chuyện này, tôi tự có tính toán.”

- "Được rồi, tôi không quan tâm. Dù sao toà soạn của anh điều hành suốt ngày nói chuyện thiên hạ, việc riêng tư của ai cũng dám vạch trần chắc chắn có rất nhiều người ghét anh. Nhưng anh Thẩm cũng tốt số thật, nằm yên đó mà cũng gặp được một cô gái đi đưa tin cho anh. Anh nói xem ban đêm như vậy cô ấy chạy tới đó làm gì.?”

- "Tôi không biết, lần sau có gặp tôi sẽ hỏi cô ấy."

- "Dù sao thì cô ấy cũng rất dũng cảm. Mắt không nhìn thấy gì một mình đến đến bệnh viện tìm tôi.”

- “Cô ấy đích thân đến bệnh viện à?"

- "Ừm." Tư Đồ William chọc anh, nhớ ra điều gì đó nói “cô ấy còn nói chúng ta không được đến nhà cô ấy cảm ơn. Những việc này cô làm một cách bí mật. Nếu mẹ cô ấy biết được, mẹ cô ấy sẽ đánh cô ấy."

Thẩm Chi Hằng lần này nói "uhm " chẳng ừ hử gì cả.

Buổi chiều, Tư Đồ William đi làm, anh có hai nhiệm vụ. Một là trả xe, hai là đến ngồi ở phòng khám phẫu thuật. Có việc thì làm, không có việc thì anh đóng giả làm vị bác sĩ phương tây ngồi trước cửa phòng mổ để trưng bày cho bệnh nhân xem. Chứng tỏ bênh viện này có kiến thức toàn diện về cả Trung lẫn Tây, với một phong cách đậm đà hương vị phương Tây.

Tư Đồ William ngồi cả buổi gần như bẹp mông xuống. Sau khi tan làm vào buổi tối trở về nhà anh ta lấy theo hai bình máu lớn. Người nghèo mỗi ngày đến bệnh viện Keats bán máu, bệnh viện căn bản không chịu nhận nhiều như vậy. Bệnh viện không lấy thì anh ta lấy. Khi người khác hỏi, anh ta nói bán cho Thẩm Chi Hằng, Thẩm Chi Hằng rất quái gở, thích dùng máu người để tưới hoa lan.

Điều kì quặc này đủ dọa người rồi. Người bình thường ở nhà mỗi ngày lấy máu người tưới hoa. Người trong nhà không quan tâm thì hàng xóm cũng sẽ đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần nhưng Thẩm Chi Hằng là nhân vật nổi tiếng có thế lực, mọi người sẽ đặc biệt khoan dung với loại người này. Ví dụ, một người đàn ông lãng mạn và tài năng nên ly dị người vợ chân nhỏ ở nhà, sau đó có ba bốn mối tình với nữ sinh cùng một lúc. Ông chủ Thẩm ngồi trên cao trong dinh thư kiểu tây trong khu tô giới, chưa kể nói tới việc tưới hoa bằng máu người. Hắn dù có lén lút ăn thịt vài người sống thì chỉ cần cảnh sát không quan tâm ai có thể làm gì hắn.?

Tư Đồ William thực sự không muốn ở bệnh viện Keats sống qua ngày như vậy. Không vì lý do nào khác, chỉ vì nó quá vô vị, có vẻ lãng phí thời gian. Tuy nhiên, để nuôi sống anh Thẩm, anh ta không tiện từ chức. Anh và anh Thẩm quen nhau hơn ba năm, thời gian không dài nhưng hai người mới quen đã thân, cảm tình sâu sắc. Họ gặp nhau lần đầu cũng là vào một đêm tối, sau khi tan ca đêm anh ta chuẩn bị rời đi thì anh lại gặp Thẩm Chi Hằng đang bất tỉnh ở lối vào bệnh viện. Anh đỡ Thẩm Chi Hằng vào bệnh viện chỉ để xem hắn có bệnh cấp tính gì không. Không ngờ trong nháy mắt anh bạn này đầu óc mê mẩn lao vào trong sân bệnh viện cắn con chó lớn đang canh cửa.

Lúc đó Thẩm Chi Hằng đã uống rất nhiều máu chó bình tĩnh lại quay đầu nhìn Tư Đồ William. Hắn đang chờ Tư Đồ William gào thét điên cuồng nhưng Tư Đồ William lại không nói một lời, chỉ nói: “Răng của anh tốt đấy!"

Rồi nói: "Anh cần trả tiền con chó của chúng tôi, nó là của bệnh viện nuôi.”

Cả hai như vậy mà quen nhau. Từ góc độ tâm hồn, bọn họ không cùng chí hướng, không chung ý tưởng, nhưng ở chung rất hợp nhau - không phải giả tạo mà thực sự rất hợp.

Về phần anh Thẩm này là người như thế nào? Tư Đồ William đã quen biết hắn ba năm, tìm hiểu hắn hai năm rưỡi, nhưng anh ta vẫn chưa tìm ra được chủng tộc của hắn. Nếu không quá nghiêm túc, William cho rằng người đàn ông này hẳn là thuộc về yêu ma quỷ quái hạng nhất. Thẩm Chi Hằng nằm ở nhà Tư Đồ William một tháng.

Đêm thứ ba mươi, Tư Đồ William cởi bỏ băng bó và nẹp trên người Thẩm Chi Hằng. Hắn trần truồng nằm trên giường, xương cốt còn nguyên vẹn, các khớp xương đều linh hoạt, màu da đều đặn, không có vết sẹo, chỉ là quá gầy, tứ chi trông dài dị thường, toàn thân cực kỳ tanh, giống như vừa mới bò ra từ biển máu. Hắn tắm nước nóng trong bồn tắm của nhà Tư Đồ. Sau khi ra khỏi nước ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh bồn tắm cúi đầu để Tư Đồ William cắt tóc. Tư Đồ William một tay cầm kéo, một tay cầm lược gỗ, tỉ mỉ cạo râu. Vừa cạo râu vừa lẩm bẩm: “hai mươi một bình, anh tổng cộng đã uống hơn năm mươi bình, tính là sáu mươi, hai mươi nhân sáu mươi. Tổng cộng là một nghìn lẻ hai. Tôi đã phục vụ anh một tháng, dọn dẹp cho anh một tháng, hôm nay còn cắt tóc cho anh, ngày mai anh phải đưa cho tôi hai nghìn."

Thẩm Chi Hằng nói: "không có tiền đồ, tính tới lui chỉ có hai ngàn thôi sao?" Sau đó anh chợt nghĩ ra một vấn đề mới “Dạo này anh mang về nhiều máu như vậy bệnh viện có nghi ngờ không?”

Tư Đồ William lập tức cười: "Tôi có cách của mình anh đừng lo lắng. Vừa rồi anh nói hai ngàn quá ít, vậy anh có thể cho tôi nhiều hơn để tôi mở mang kiến thức?"

Ngày mai đưa anh ngân phiếu.

- "Bao nhiêu vậy?"

- "Không chắc, nó phụ thuộc vào tâm trạng của tôi."

Tư Đồ William dùng kéo gõ vào đầu Thẩm Chi Hằng: "Dù sao, tôi biết anh không thể đối xử tệ với tôi. Tôi sẽ cho anh một kiểu tóc mới thật đẹp.”

Thẩm Chi Hằng ngẩng đầu lên, có chút cảnh giác: "Kiểu tóc mới nào? Cắt ngắn cho tôi là được, đừng nghịch đầu tôi."

- "Cắt cho anh tôi kiểu tóc này đi, thế nào?"

- "Kiểu bổng ngô? Tôi không làm.”

- "Anh không hiểu đâu, kiểu tóc này chắc chắn là kiểu mới nhất ở Paris năm nay. Tôi chưa chải kỹ, thoa một ít sáp vuốt tóc thì không giống bổng ngô nữa rồi." - “Không được, không được, ngày mai tôi phải ra ngoài gặp người nữa."

- "Hừ!" Tư Đồ William bấm tiếng kéo: “Két”: "không phụ thuộc vào anh."

Tư Đồ William đã đạt được mong muốn của mình, cạo hai bên tóc mai của Thẩm Chi Hằng, cho phép anh ta đắm chìm trong làn gió tây hiện đại của Paris. Sau đó anh ta nhét một chai máu vào túi vải bí mật đưa Thẩm Chi Hằng trở về dinh thự nhà họ Thẩm. Đi tới cửa quay đầu lại không thấy Thẩm Trí Hằng anh vội vàng cầm túi trở lại phòng tắm nhìn thấy Thẩm Trí Hằng đứng trước gương đang bôi dầu dưỡng tóc.

- “Anh Thẩm, không đến mức đó chứ?”. Wiliam dở khóc dở cười: “Nửa đêm rồi, có ai nhìn anh đâu.”

Thẩm Trí Hằng chải lại tóc bị lệch không có tóc mai che phủ. Hắn để lộ hoàn toàn khuôn mặt gầy gò, đôi mắt to trũng sâu dưới đôi lông mày rậm và đen, sống mũi khá cao, môi mỏng và cằm nhọn. Giơ tay chỉnh lại nút thắt cà vạt, hắn thở dài trong gương rồi quay mặt về phía Tư Đồ William: “Đối với người như tôi, điều tôi sợ nhất là để lộ sơ hở. Đặc biệt là lần này, càng không thể để người ta nhận ra tôi vừa mới thoát chết.”

- “Nhìn ra thì sao, dù sao thì anh cũng không chết thật đâu.”

- “Suy cho cùng thoát chết cũng là chuyện thê thảm, tốt nhất tôi vẫn nên giữ thể diện đến cùng.”

Nói xong lời này, hắn kéo vạt áo bộ âu phục xoay người bước ra khỏi phòng tắm chật hẹp. Khi đi ngang qua Tư Đồ William hắn nhìn thấy chàng trai trẻ vẫn đang cầm túi vải ngơ ngác, thế là hắn thấp giọng nói: "Theo tôi, đưa tôi về nhà."

Tư Đồ Wiliam tỉnh táo lại tinh thần, vội vã đuổi hắn ra khỏi cửa