← Quay lại trang sách

Chương 13 (2)

Ý định ban đầu của Lệ Anh Lương là thay đổi không khí trong xe, nhưng Thẩm Chi Hằng lại tỏ ra rất vui vẻ, đi đến gần cửa sổ, cúi xuống, và hít thở sâu mấy lần trong gió.

Lệ Anh Lương có lẽ vì thức đêm quá nhiều mà thần kinh đã trở nên tê liệt nhưng lúc này anh ta lại không hề cảm thấy sợ hãi. Vai tựa vào khung cửa sổ, anh ta cụp mắt nhìn vào đỉnh đầu của Thẩm Chi Hằng: “Các ngươi thật biết giả vờ.”

Thẩm Chi Hằng nhắm mắt, hít thở không khí trong lành vào phổi, hít vào tận cùng. Sau đó Thẩm Chi Hằng thở ra một hơi, đứng dậy quay về phía Lệ Anh Lương: “Tôi cho anh một cơ hội nữa.”

Lệ Anh Lương nhẹ nhàng hỏi: “Cái gì?”

“Tôi cho anh một triệu, anh đi cùng tôi, tôi sẽ đưa anh rời khỏi Thiên Tân và đảm bảo sự an toàn cho anh trong mười năm tới. Anh biết là tôi không cần phải lừa anh, tôi cũng có năng lực bảo vệ anh.

"Một triệu-" Lệ Anh Lương lắp bắp. Trong kế hoạch cuộc đời vĩ đại và phức tạp của anh ta, dù anh ta có tham vọng lớn nhưng anh ta cũng không dám đưa bốn chữ 'tài sản triệu đô' vào kế hoạch. Sự cám dỗ lớn đến mức anh ta mở to mắt nhìn Thẩm Chi Hằng và hỏi: “Lừa dối tôi như vậy có vui không? Hay là anh cho rằng tôi ngu ngốc đến mức tin anh?”

“Đây là một cuộc giao dịch. Tôi cũng vốn định rời khỏi Thiên Tân. Hãy để tôi, William và Mễ Lan đi, tôi sẽ đưa anh đi cùng. Về phần thưởng của anh, một triệu tuy không phải là số tiền nhỏ nhưng cũng chưa đến mức khiến tôi phá sản. Tôi nghĩ mạng sống của tôi đáng giá số tiền này, còn anh thấy sao?”

Thẩm Chi Hằng càng nói càng thuyết phục, lý lẽ vững chắc và có chứng cứ rõ ràng. Lệ Anh Lương nghe xong thì mặt mũi biến sắc, nhận định rằng Thẩm Chi Hằng đang nói dối: “Đủ rồi, tôi không hứng thú nghe những lời nói xằng bậy của anh.”

Sau đó anh ta quay người bỏ đi.

Thẩm Chi Hằng nhất định phải nói dối, nếu không thì hắn sẽ sống không bằng chết vì sự ngứa ngáy trong lòng. Lệ Anh Lương không biết xấu hổ đến mức làm tay sai cho người Nhật rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng phải chỉ vì vinh hoa phú quý sao? Không phải chỉ để kiếm được một triệu sao? Một triệu đó của Thẩm Chi Hằng anh ta lấy như thế nào? Sao Lệ Anh Lương dám đắc tội với người Nhật? Hơn nữa, Lệ Anh Lương sao có thể có năng lực thả người đi? Có thể nói ở đây anh ta là người có quyền lớn nhất nhưng trong thâm tâm Lệ Anh Lương biết rằng đó là vì Hắc Mộc Lê Hoa vẫn chưa lên tiếng.

Suy cho cùng, Lệ Anh Lương rốt cuộc vẫn là một người Trung Quốc. Khi mọi việc thuận lợi, anh ta có quyền quyết định nhưng khi xảy ra vấn đề thì không đến lượt anh ta chỉ huy nữa.

Anh ta buộc mình phải hận Thẩm Chi Hằng nhưng trong lòng vẫn như mèo cào, không thể bình tĩnh được. Nghi ngờ mình bị hạ đường huyết, Lệ Anh Lương đến nhà ăn để ăn cháo. Kết quả chỉ húp được hai ngụm cháo nóng hổi đã gặp Thiếu tá Thanh Sơn.

Lệ Anh Lương luôn rất tôn trọng người Nhật. Từ người đứng đầu cơ quan đến thiếu tá Lệ Anh Lương đều coi trọng và khi gặp ai cũng đứng dậy chào hỏi. Chính sự chào hỏi này đã khiến Thiếu Tá Thanh Sơn cảm thấy ấn tượng - Thiếu tá đã nghe danh Hắc Mộc Lê Hoa từ lâu và rất muốn có cơ hội trò chuyện với cô. Tuy nhiên, Hắc Mộc Lê Hoa không phải ai cũng có thể tiếp xúc dễ dàng, cô có thể trò chuyện vui vẻ với Thẩm Chi Hằng nhưng không mấy hứng thú với một thiếu tá ngốc nghếch.

Vì chuyến đi còn dài nên Thiếu tá quyết định làm quen với Lệ Anh Lương trước. Sau đó thông qua Lệ Anh Lương tìm cách làm quen với Hắc Mộc Lê Hoa. Thiếu tá ngồi đối diện với Lệ Anh Lương. Đồng thời cũng đang ăn sáng, tiện thể vừa ăn vừa trò chuyện.

Lệ Anh Lương nói chuyện với Thiếu tá Thanh Sơn, điều này đã chuyển hướng sự chú ý của Lệ Anh Lương và làm anh ta bớt hoảng sợ hơn một chút. Buổi chiều, hai người gặp lại nhau. Lệ Anh Lương nhìn ra Thiếu tá Thanh Sơn là người rất thích nói chuyện liền vắt óc suy nghĩ, muốn tìm những chủ đề để trò chuyện không quá khó – quá quá thì không được. Trình độ tiếng Trung của Thiếu tá Thanh Sơn còn hạn chế, nói gì cũng phải nói thẳng, tất cả các biện pháp tu từ đều không thể sử dụng được.

"Thiếu tá, anh vào Bộ Phòng chống dịch bệnh vào năm nào? Anh nói tiếng Trung tốt quá, chắc anh đã ở Trung Quốc nhiều năm phải không?"

Thiếu tá Thanh Sơn đưa ra một bàn tay: "Năm năm rồi. Tôi vẫn luôn ở Bộ Phòng chống dịch bệnh.”

Lệ Anh Lương mỉm cười gật đầu. "Ồ, đã năm năm rồi. Bộ Phòng chống dịch bệnh bên đó vẫn còn bình yên chứ? Liên minh chống Nhật ở Mãn Châu nghe nói rất hung ác!"

Thiếu tá Thanh Sơn trả lời: "Chúng tôi không ra chiến trường."

Lệ Anh Lương nói "Ồ" như một tiếng đáp lại. Tuy nhiên, Thiếu tá Thanh Sơn cho rằng Lệ Anh Lương nghe không hiểu nên quyết định nói chi tiết hơn. Lần này Thiếu tá Thanh Sơn nói liên tục khoảng mười phút. Thiếu tá Thanh Sơn nghĩ rằng mặc dù Lệ Anh Lương là người Trung Quốc nhưng thực ra anh ta cũng giống như người Nhật. Thiếu tá Thanh Sơn cũng cho rằng những gì mình nói chỉ là trao đổi bình thường. Các cơ quan mật vụ ở Hoa Bắc đã giao cho Lệ Anh Lương chuyển tù nhân đến Cáp Nhĩ Tân. Như vậy Lệ Anh Lương nhất định đã biết nội tình còn bản thân mình thì không hề lộ bí mật.

Mười phút sau, Thiếu tá Thanh Sơn ngừng lại. Lệ Anh Lương lại nói "Ồ"như để đáp lại, sau khi "Ồ", Lệ Anh Lương dừng lại một chút rồi nói: "Vậy thì mọi người phải đặc biệt cẩn thận với Thẩm Chi Hằng."

“Đúng vậy” Thiếu tá Thanh Sơn trả lời: “Tôi cũng đọc qua báo cáo anh gửi đến, chúng tôi đều rất tò mò về tình trạng của Thẩm Chi Hằng."

Lệ Anh Lương nói thêm: "Thiếu tá, xin lỗi tôi phải rời đi một chút, tôi có thể bị hạ đường huyết. Sáng nay đã bị chóng mặt một lần giờ lại cảm thấy chóng mặt, tôi cần đi tìm chút đường để ăn."

Nói xong, Lệ Anh Lương lảo đảo rời đi, sắc mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe. Dọc đường đi qua mấy toa xe khách, Lệ Anh Lương loạng choạng bước vào khoang tàu của Thẩm Chi Hằng.

Thẩm Chi Hằng ngồi ở trước cửa sổ, đang nhìn ra ngoài. Khi Lệ Anh Lương bước vào, Thẩm Chi Hằng không quay lại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: "Có hoàng hôn rồi."

Lệ Anh Lương tựa vai vào khung cửa sổ và nhìn lên đỉnh đầu hắn mà không nói gì.

Thẩm Chi Hằng lại nói: “Một ngày nữa đã trôi qua.”

Khi Thẩm Chi Hằng nói thường có một loại âm điệu chậm rãi và điềm tĩnh, là vẻ cao ngạo chỉ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp mới có thể hình thành được. Lệ Anh Lương biết rõ mình là kẻ tàn bạo, không thể nào theo kịp được.

Nhưng những kẻ tàn bạo lại có thể sống sót, trong khi những kẻ có vẻ ngoài trang nhã lại đang trên con đường tiến vào địa ngục. Hóa ra Bộ Phòng chống dịch bệnh không phải là Bộ Phòng chống dịch bệnh thật sự, cũng không phải là viện nghiên cứu hay bệnh viện gì cả. Thì ra nhiều người còn sống nhảy nhót khi bị bắt vào bộ phòng chống dịch bệnh lại bị coi như thỏ hoặc chuột, bị mở bụng lấy nội tạng và cắt thành nhiều mảnh.

Thẩm Chi Hằng cũng sẽ bị mở bụng lấy nội tạng và cắt thành nhiều mảnh. Đến lúc đó liệu hắn có không chết không. Nếu không chết, vậy Thẩm Chi Hằng thì sẽ bị nghiên cứu đến mức nào? Cuối cùng Thẩm Chi Hằng sẽ biến thành cái dạng gì?

Lệ Anh Lương đích thân bắt Thẩm Chi Hằng vào dinh thự Hoành Sơn. Hiện tại cũng đang đích thân đưa hắn đến Cáp Nhĩ Tân. Nhưng trên thực tế, giữa bọn họ thực sự không có hận thù sâu sắc. Một người trong số họ là kẻ phản bội trong khu tô giới Nhật Bản, còn một người kia đang kiếm bộn tiền ở khu tô giới Pháp. Mỗi người sống cuộc sống riêng của mình. Chỉ là Lệ Anh Lương ngưỡng mộ Thẩm Chi Hằng từ lâu mà Thẩm Chi Hằng thì không để ý đến anh ta.

Chỉ có vậy, không còn gì khác.

Những ân oán nhỏ nhặt này không đủ để khiến Lệ Anh Lương đưa Thẩm Chi Hằng xuống địa ngục, để thực hiện mổ xẻ xác sống.

Thẩm Chi Hằng ngẩng đầu lên nhìn Lệ Anh Lương thấy Lệ Anh Lương sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng giống như một con thỏ bị hành hạ. Thẩm Chi Hằng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Chi Hằng cho rằng Lệ Anh Lương đang trãi qua một cuộc chiến nội tâm kịch liệt, do dự không quyết nên trông có vẻ đặc biệt căng thẳng. Lệ Anh Lương như phát điên, Thẩm Chi Hằng nói tiếp: “Tôi nên trân trọng chuyến đi này. Trong suốt cuộc hành trình, tôi ít nhất có thể giữ được một chút thể diện và tôn nghiêm. Nhưng khi xuống tàu có lẽ sẽ là một cục diện khác. Nhưng dù vậy, cảm giác chờ đợi thanh kiếm Damocles rơi xuống vẫn khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Có lẽ chúng ta nên chuyển sang chuyến tàu siêu tốc Asia ở Phụng Thiên. Nói như vậy, đáng lẽ chúng ta phải đến Trường Xuân rồi. Lệ hội trưởng, anh đã từng đi tàu siêu tốc Asia chưa.?"

"Chưa."

"Tôi đã đi hai lần rồi, từ Phụng Thiên đến Đại Liên. Rất nhanh, rất tốt. Trong tàu có hệ thống điều hòa, có khoang ngắm cảnh, có đồ ăn cao cấp, có cô hầu bàn tóc vàng, có tất cả mọi thứ. Là sự sáng tạo của công nghệ và tài sản. Có rất nhiều điều tốt đẹp trên thế giới chỉ cần có tiền là có thể tận hưởng mọi thứ. Lời nói này của tôi hơi tầm thường nhưng đó là sự thật. Tôi yêu thế giới này"

Lệ Anh Lương tưởng rằng Thẩm Chi Hằng lại muốn dùng tiền dụ dỗ mình nhưng Thẩm Chi Hằng vẫn tiếp tục tự lẩm bẩm: “Mấy năm nay tôi đã đi qua rất nhiều nơi, sống ở đây mấy năm, sống ở đó mấy năm, mục đích là để tìm kiếm em trai của tôi, chính là đứa con của di nương tôi. Tôi nghĩ nó và tôi chắc chắn khác nhau nếu nó lớn lên cùng di nương nó sẽ biết nhiều hơn tôi. Tôi luôn không hiểu mình là người như thế nào và tôi muốn tìm hiểu rõ ràng.”

Lệ Anh Lương hắng giọng: "Nếu anh có thể sống sót trở về, tôi sẽ mua cho anh vé hạng nhất, mời anh ngồi tàu Asia.”

Thẩm Chi Hằng ngẩng đầu nhìn Lệ Anh Lương hiển nhiên có chút kinh ngạc: "Sao lại hào phóng với tôi thế.”

Lệ Anh Lương dựa người vào khung cửa sổ, giọng khàn khàn trả lời: "Bởi vì tôi đã ngưỡng mộ anh từ lâu rồi."

Thẩm Chi Hằng ngả người ra sau, mỉm cười: "Ngưỡng mộ đã lâu, nhưng vẫn không chịu hợp tác."

Lệ Anh Lương không nói gì, quay người rời đi. Lúc bước ra khỏi toa tàu, Lệ Anh Lương muốn rơi nước mắt, không biết là vì Thẩm Chi Hằng hay là vì một triệu. Lệ Anh Lương ngưỡng mộ Thẩm Chi Hằng nhưng không dám tin tưởng Thẩm Chi Hằng. Lệ Anh Lương không thể liều mạng vì một lời hứa trống rỗng mà đánh đổi mạng sống của mình.