Chương 13 (1)
Thẩm Chi Hằng ngồi ngây ngốc trong toa tàu cả ngày. Hắn chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Dựa vào những kinh nghiệm chạy đông chạy tây trước đây, Thẩm Chi Hằng đã đoán ra rằng chuyến tàu này đang đi theo hướng cao tốc về Phụng Thiên dựa trên những tên ga thoáng qua. Nhưng điều này cũng không phải là phát hiện mới vì tàu muốn đi về phía Bắc thì đương nhiên phải đi theo tuyến đường sắt Bắc Kinh - Phụng Thiên.
Vào lúc chạng vạng, tàu dừng lại một lúc ở ga nhỏ để bổ sung nước và than. Thẩm Chi Hằng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thấy trên dưới tàu như đang đối mặt với kẻ thù. Hai bên cửa sổ đều có hàng loạt lính Nhật đứng bao vây toa tàu của hắn, chỉ chờ khi tàu chạy lại, bọn họ mới nhanh chóng nhảy lên tàu, không biết mỗi người đã ẩn náu ở đâu.
Thẩm Chi Hằng cũng không phải là thần thánh toàn năng. Sau khi ngồi xuống lại nhất thời không chú ý một đầu của toa tàu mở ra, Thẩm Chi Hằng ngẩng đầu lên và nhìn thấy Lệ Anh Lương.
Lệ Anh Lương mang theo một cái bình sứ to bằng đầu người, có lẽ là quân dụng. Trên bề mặt có in một dãy số. Chiếc bình sứ rõ ràng rất nặng. Lệ Anh Lương một tay cầm, một tay đỡ nó bưng đến chiếc bàn nhỏ trước mặt Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng hít sâu một hơi, Lệ Anh Lương mở nắp, ngồi xuống đối diện hắn: “Bữa tối của anh.”
Chiếc bình sứ chứa đầy chất lỏng đặc quánh màu đỏ đã gần như hoàn toàn đen sậm. Thẩm Chi Hằng cúi gần lại, hít một hơi thật sâu không khỏi nở một nụ cười - máu đối với Thẩm Chi Hằng luôn là thứ cần thiết. Thay vì nói nó là thực phẩm thì nó còn hơn cả thuốc, là thuốc phiện. Chỉ cần có đủ máu cung cấp cho hắn, hắn sẽ không sợ bị thương, không sợ cái chết và có thể nắm giữ mọi tình huống xảy ra.
Vừa cười vừa liếc nhìn Lệ Anh Lương. Sau đó, Thẩm Chi Hằng chống khuỷu tay lên bàn, hai tay cầm bình máu lên bắt đầu cúi đầu uống từng ngụm nhỏ. Lệ Anh Lương nhìn cách anh ta uống một cách nhã nhặn như vậy tưởng rằng anh ta sẽ phải uống đến quên cả thời gian. Nhưng không ngờ, Thẩm Chi Hằng lại thành thạo đến mức im lặng uống hết sạch bình sứ. Khi uống xong ngụm máu cuối cùng, Thẩm Chi Hằng đặt bình sứ xuống với một tiếng “cạch” ngay lập tức đầu hắn nghiêng xuống, mệt mỏi lặng lẽ không động đậy, im lặng trong chốc lát.
Lệ Anh Lương kiên nhẫn chờ đợi suốt hai mươi phút. Thẩm Chi Hằng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, như mới tỉnh dậy từ giấc mơ, nhẹ nhàng hỏi: "Anh chưa đi à?”
Lệ Anh Lương nhìn thấy hắn mái tóc ngắn rối bù, trên mặt râu ria lởm chởm, râu trên cằm còn dính vài vết máu khô liền nhíu mày: "Anh nhìn lại bản thân đi." Thẩm Chi Hằng dựa lưng ra phía sau, giơ tay lên xoa xoa mặt rồi buông tay xuống thở dài: "Ai cần anh nhìn chứ?"
Lệ Anh Lương - Kể từ khi cho rằng mình đã hoàn toàn chiến thắng trong trận Lệ-Thẩm. Cảm tình của Lệ Anh Lương dành cho Thẩm Chi Hằng đã thay đổi. Khi Thẩm Chi Hằng là một đối thủ mạnh, Lệ Anh Lương đã đối xử với hắn rất nghiêm khắc và bám chặt không buông. Nay khi Thẩm Chi Hằng trở thành tù nhân, Lệ Anh Lương lại giảm bớt sợ phòng bị và thể hiện chân tình với Thẩm Chi Hằng. Chỉ có điều, chân tình của Lệ Anh Lương cũng không phải là điều tốt đẹp gì, những lời chân tình như vậy cũng chẳng dễ nghe gì: "Anh nhìn bản thân không ra người, không ra ma, làm sao xứng đáng với kì vọng cao của tôi trước đây dành cho anh."
Thẩm Chi Hằng khó hiểu trước câu nói của Lệ Anh Lương: “Anh đang chỉ trích cách ăn uống của tôi, hay là chỉ trích diện mạo của tôi?”
“Cả hai.”
Thẩm Chi Hằng giơ tay lên sờ sờ cằm: “Vậy để tôi rửa mặt. Thời gian làm người không còn nhiều, trước khi đến Cáp Nhĩ Tân, tôi nên giữ thể diện của mình một chút."
"Anh không cần phải bi quan như vậy. Tôi cũng không phải đưa anh đi chết."
Thẩm Chi Hằng ngướng mắt nhìn về phía Lệ Anh Lương. Ánh hoàng hôn chiếu sáng rực rỡ trên người anh ta, làm cho đôi mắt anh ta trong veo như một dòng suối, gần như phản chiếu bóng của Lệ Anh Lương.
Lệ Anh Lương tự tin đáp lại, vì lý do chính đáng nên khí thế hùng hồn: “Đưa anh đi chết cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy. Ở đó chẳng qua chỉ là một viện nghiên cứu phòng chống dịch bệnh, nói cách khác là một bệnh viện quân đội lớn”.
Thẩm Chi Hằng cười khổ, một lúc sau nói: “Được rồi, được rồi. Tốt nhất là để tôi rửa mặt trước đã”.
Lệ Anh Lương bắt chéo chân ngồi nhìn Thẩm Chi Hằng rửa mặt.
Thẩm Chi Hằng nghiêng đầu về phía Lệ Anh Lương, ngẫng đầu lên từ một cái chậu sắt lớn đầy nước. Hai người lính Nhật đứng hai bên. Một người cầm phích nước, một người cầm khăn. Thẩm Chi Hằng cầm lấy khăn tắm, cúi đầu chậm rãi lau tóc.
Vài phút trước, lính Nhật còn dùng dao cạo để cạo mặt Thẩm Chi Hằng. Nên bây giờ Thẩm Chi Hằng lau khô tóc xong và đưa lại chiếc khăn tắm. Thẩm Chi Hằng sờ chiếc cằm mịn màng của mình và cảm thấy sảng khoái. Thẩm Chi Hằng vươn vai nhìn ra ánh sáng hoàng hôn ngoài cửa sổ rồi quay lại hỏi Lệ Anh Lương: “Có xì gà không?”
Lệ Anh Lương lấy từ trong túi quần ra nửa bao thuốc lá nhàu nát ném lên bàn: "Không có xì gà, chỉ có cái này thôi."
Thẩm Chi Hằng đi tới, cầm hộp thuốc lá lên xem: “Chỉ có cái này thôi à?”
Lệ Anh Lương nói: "Không thích thì đừng hút."
Thẩm Chi Hằng rút một điếu thuốc ra ngồi xuống đối diện với Lệ Anh Lương: “Anh nên thử xì gà.“
“Tôi không có thời gian rảnh để thưởng thức, chỉ cần có khói là được.”
Thẩm Chi Hằng cười nói: “Ống khói được không?”
Lệ Anh Lương từ trong túi quần lấy ra một chiếc bật lửa, châm lửa đưa đến trước mặt Thẩm Chi Hằng: "Hào hứng quá nhỉ?"
Thẩm Chi Hằng châm thuốc, nói một tiếng cảm ơn, nhìn xung quanh toa tàu tối tăm, hỏi: " Tiếp theo tôi cứ ngồi đây à?”
“Cũng có thể nằm mà”
Thẩm Chi Hằng tiếp lời: ”Nằm hoài thật vô vị, huống hồ tôi cũng không ngủ được. Anh tìm vài người đến đây, chúng ta chơi bài.”
Lệ Anh Lương không hiểu: “chơi bài?”
“Mạt chược, poker đều được. Gọi cho William đi, cậu ấy thích chơi.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Ngay khi câu nói đó dứt, bên ngoài cửa sổ tối đen đến mức không nhìn thấy gì, đèn trong xe lập tức sáng lên. Thẩm Chi Hằng từ từ hiện ra trước mặt Lệ Anh Lương với vẻ mặt rõ ràng. Và Lệ Anh Lương nhận ra rằng đôi mắt của Thẩm Chi Hằng sáng lên và nhìn chằm chằm vào Lệ Anh Lương “Anh không đồng ý.” Đôi môi đỏ tươi của Thẩm Chi Hằng mấm máy, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ cùng anh đồng quy vu tận.”
Nói xong lời này, Thẩm Chi Hằng trước tiên bật cười. Vừa cười vừa vẩy tàn thuốc xuống đất. Lệ Anh Lương sắc mặt nghiêm túc, không có vẻ gì là dễ bị khuất phục: "Đừng lúc nào cũng lấy bốn chữ này hâm dọa tôi. Nếu anh muốn cùng tôi đồng quy vu tận, thì hai người kia cũng phải chôn cùng.”
“Tôi biết”. Thẩm Chi Hằng giơ tay chỉ xung quanh: “Nếu không thì anh nghĩ một toa tàu có thể giữ chân tôi được sao?”
“Tôi còn có một câu hỏi. Lý do anh cam tâm tình nguyện không trốn thoát là vì Mễ Lan hay là vì Tư Đồ William?”
“Cả hai”
“Ai quan trọng hơn? Đừng nói với tôi là cả hai đều giống nhau nhé.”
“Thẩm Chi Hằng trả lời ngay lập tức mà không cần suy nghĩ: William”
“Tôi còn tưởng là Mễ Lan chứ”
“Là William. Anh đừng nhìn vẻ ngoài vô tâm vô phế của William như vậy. Cậu ta quả thật rất trung thành với tôi."
“Là trung thành với tiền của anh nhỉ”
Thẩm Chi Hằng lắc đầu, quay về phía cửa sổ, nhìn những đốm sáng ngoài cửa sổ: “Anh cứ luôn làm phức tạp những việc đơn giản. Một người làm việc gì đó thì dường như đều phải có mục đích, hơn nữa chỉ có thể có một mục đích. Điều này không đúng. Anh là con người, nhưng anh không hiểu con người.”
"Anh hiểu à?"
“Tôi hiểu"
“Vậy anh có hiểu tôi sao?"
Thẩm Chi Hằng gật đầu về phía cửa sổ tàu: “Hiểu"
“Nếu đã hiểu, thì còn đắc tội với tôi sao?"
“Lúc đó còn chưa thân với anh, còn chưa hiểu anh.”
“Bây giờ chúng ta thân rồi à?”
Thẩm Chi Hằng lại hướng về phía cửa sổ tàu gật đầu: "Tiếc là đã quá muộn."
Thẩm Chi Hằng giơ tay kéo rèm lại, Dập tắt đầu thuốc lá trên mặt bàn: “Đã muộn rồi.” Sau đó Thẩm Chi Hằng xoa xoa tay đứng dậy, đột nhiên lộ ra thần sắc hưng phấn: “Không nói chuyện này nữa. Anh đi gọi người đến, chúng ta chơi bài, chơi suốt đêm.”
Lệ Anh Lương như có ma quái xui khiến đồng ý với yêu cầu của Thẩm Chi Hằng. Sau khi đồng ý, Lệ Anh Lương lập tức tìm ra lý do hợp lý cho mình - thà để Thẩm Chi Hằng tiếp xúc với ánh sáng hoặc trong tầm mắt của người khác còn hơn là để hắn ở một mình suốt đêm trong toa tàu. Nếu không, với năng lực khó lường của người này, ai biết được hắn sẽ gây chuyện lớn gì vào lúc nửa đêm?
Những người mà Lệ Anh Lương tìm đến. Một người là Tư Đồ William, người mà Thẩm Chi Hằng đã yêu cầu đích danh. Người còn lại là Hắc Mộc Lê Hoa, trên bàn chơi bài cần nên tô điểm thêm một cô gái. Hơn nữa, Hắc Mộc Lê Hoa không chỉ trí dũng song toàn mà còn luôn tươi cười, hòa nhã thân thiện. Tư Đồ William buổi chiều ngủ một giấc, mái tóc xoăn xù xì. Khi xuất hiện trước mặt Thẩm Chi Hằng, cậu ta vừa hoảng sợ vừa bối rối. Đến khi biết mình chỉ đến đây để chơi bài. Tư Đồ William mới thở dài nhẹ nhõm, cúi đầu xuống, bắt đầu dụi mắt.
Thẩm Chi Hằng hỏi Tư Đồ William: “Hôm nay cậu và Mễ Lan thế nào? Có bị làm khó không.”
“Không bị làm khó, chỉ là trong lòng có chút sợ hãi.”
Lính Nhật đưa vào một cái bàn nhỏ hình vuông, Thẩm Chi Hằng ngồi xuống trước: “Sợ hãi trong lòng mà vẫn ngủ được như thế à?”
Tư Đồ William liếc nhìn Lệ Anh Lương, ấp úng đáp: "Đêm qua không ngủ”.
Lệ Anh Lương lấy từ xe ăn uống ra bộ bài mạt chược và phát hiện ra một vài điếu xì gà nên cũng mang theo. Hắc Mộc Lê Hoa cởi quân phục, thay một bộ sườn xám hoa. Trông giống như một nàng dâu mới cưới từ hàng xóm, ánh mắt đầy chân thành, nụ cười để lộ hàm răng trắng sáng. Đúng như Lệ Anh Lương dự đoán, khi có Hắc Mộc Lê Hoa trên bàn chơi bài, bầu không khí trở nên ấm áp và dễ chịu hơn. Đầu tiên, cô hỏi Tư Đồ William về tình hình của một số cổ phiếu y dược, hỏi đến làm Tư Đồ William cảm thấy lúng túng. Vì vậy Thẩm Chi Hằng làm chủ cuộc trò chuyện. Hai người đang nói chuyện, Hắc Mộc Lê Hoa cười lớn: "Tôi quả thực ngốc quá. Tôi luôn nghĩ rằng vì Tư Đồ tiên sinh là bác sĩ nên anh ấy cũng phải hiểu về tình hình kinh doanh y dược. Trên thực tế, hai ngành này không liên quan đến nhau.”
Tư Đồ William cùng cười với cô: “Chuyện này cô cứ hỏi anh Thẩm là được. Anh ấy luôn có thể lấy được một số thông tin nội bộ về cổ phiếu. Mọi khoản đầu tư đều chính xác.”
Hắc Mộc Lê Hoa vừa sờ quân bài, vừa gật đầu tán thành: "Có phải người ta thường nói rằng tiền bạc thì thường tập trung lại với nhau, người càng giàu thì càng dễ kiếm tiền."
Thẩm Chi Hằng cười haha đánh ra một quân bài: "Không dễ dàng như vậy đâu, trông có vẻ dễ nhưng thực ra không phải thế.”
Lệ Anh Lương sờ sờ bài, nhận thấy ba người càng trò chuyện càng sôi nổi. Hắc Mộc Lê Hoa thân là đặc vụ cấp cao nhưng trong lời nói lại tràn đầy sự đời thường, càng nói càng bình dân và hình như có ý định thật sự muốn đầu tư vào chứng khoán. Thẩm Chi Hằng cũng từ tốn, câu được câu mất cùng cô ấy, trong khi Tư Đồ William thỉnh thoảng chen vào nói vài câu ngớ ngẩn.
Lệ Anh Lương cảm thấy tình hình này không ổn và anh ta lại bị phớt lờ và bỏ rơi. Lè lưỡi liếm môi đột nhiên lên tiếng: "Anh Thẩm không có một đồng nào cả, nếu thua thì làm sao tính toán đây?”
Lời vừa nói ra. Cả toa tàu đều im lặng.
Lệ Anh Lương ngay lập tức biết rằng mình lại nói điều gì đó không hợp lý, máu lập tức dồn lên mặt. Anh ta muốn lật bàn, rút súng ra và giết tất cả những người có mặt.
Cũng may Thẩm Chi Hằng lúc này mới mở miệng: “Ta có thể viết giấy nợ.”
Thẩm Chi Hằng không trả lời trực tiếp về phía Lệ Anh Lương, mà là nói với toàn bộ bàn chơi bài: “Lấy giấy nợ của tôi đi đến tòa soạn Hải Hà tìm tổng giám đốc chắc chắn lấy được tiền. Nhưng tôi nghĩ mọi người không có cơ hội này đâu, bởi vì tôi từ trước đến nay luôn đen tình đỏ bạc." Nói đến đây, Thẩm Chi Hằng đánh một lá bài: cửu sách.”
Tư Đồ William nói: "Anh mà có tình trường gì?"
Hắc Mộc Lê Hoa cũng cười hỏi: "Hình như tôi chưa từng nghe nói gì về Thẩm phu nhân.”
Lệ Anh Lương thầm nghĩ không phải cô người đầu tiên nói anh ta là ma cà rồng sao? Anh ta có vợ hay không cô không biết sao?
Thẩm Chi Hằng đáp: “Tôi là người theo chủ nghĩa độc thân.”
Hắc Mộc Lê Hoa cười nói: “Thật sự rất hiện đại. Tư Đồ tiên sinh thì sao?”
“Tôi không sống độc thân, trong lòng tôi đã có nữ thần rồi.”
Lệ Anh Lương nghe đến đây, cảm thấy rất ngạc nhiên, hận không thể chất vấn Hắc Mộc Lệ Hoa và Tư Đồ William: “Các người cười cái gì? Các người vui vẻ cái gì? Các người đã quên rằng bên cạnh đang có một ma cà rồng sao? Các người không sợ à?”
Khi ván bài diễn ra đến tận bình minh. Thẩm Chi Hằng quả thực là người thắng sòng bạc, còn Lệ Anh Lương là kẻ thua cuộc.
Lệ Anh Lương không có nhiều tiền mặt để thanh toán nên đã mang mượn giấy bút viết giấy nợ cho Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng đọc qua giấy nợ mấy lần, cuối cùng đưa cho Tư Đồ William: “Về nhà đưa tiền cho William đi, tôi chưa chắc đã tiêu hết số tiền của anh.”
Tư Đồ William ngơ ngác nhận lấy giấy kí nợ, dường như có chút mệt mỏi không nói một lời. Lệ Anh Lương nhở Hắc Mộc Lê Hoa đưa Tư Đồ William đi, đồng thời yêu cầu lính Nhật chuyển chiếc bàn vuông và bộ mạt chược trong phòng. Qua hàng rào sắt, anh ta cố gắng kéo cửa sổ xe mở một chút, để gió sáng sớm tràn vào.