← Quay lại trang sách

Chương 15 (1)

Từ Thiên Tân đến Nam Kinh, từ Nam Kinh đến Thượng Hải. Hành trình này đối với Thẩm Chi Hằng giống như một cơn ác mộng hỗn loạn.

Mễ Lan liên tục sốt cao trong vòng tay hắn. Thỉnh thoảng tỉnh dậy một chút nhưng cô không ăn không uống, thậm chí còn không hỏi mình đang ở đâu. Thẩm Chi Hằng hỏi cô thấy như thế nào, cô ấy chỉ nói là không đau. Khi tàu đến Nam Kinh, cổ họng cô khàn đến mức không thể nói nổi từ "không đau".

Trong vòng tay Thẩm Chi Hằng là Mễ Lan, người đang ở trong tình trạng sắp chết nhưng vẫn cố gắng an ủi hắn bằng cách nói “không đau". Còn bên cạnh anh là Tư Đồ William, người vẫn cười vui vẻ như không có chuyện gì. Thẩm Chi Hằng cảm thấy thế giới đảo lộn như thể hắn đang rơi vào một giấc mơ. Mễ Lan đang sống nhưng sắp chết. Còn William trước mặt hắn không còn là William nữa.

Vào nửa đêm hôm đó. Thẩm Chi Hằng đã đến nhà hắn ở Thượng Hải.

Trước khi về nhà, Thẩm Chi Hằng đưa Mễ Lan đến bệnh viện trước - Vết thương của Mễ Lan đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng và trán cô nóng hổi như lửa. Vì vậy Thẩm Chi Hằng không còn thời gian để chọn lựa. Ngay khi xuống tàu, hắn ôm Mễ Lan vội vã lao vào một bệnh viện gần đó. May là bệnh viện này quy mô không hề nhỏ, cũng không phải bệnh viện kém chất lượng. Các bác sĩ đã nhiệt tình và tiến hành phẫu thuật cho Mễ Lan ngay lập tức.

Sau khi biết tính mạng của Mễ Lan sẽ không gặp nguy hiểm. Thẩm Chi Hằng liền kéo đuôi lớn Tư Đồ William vội vã về nhà. Nhà của Thẩm Chi Hằng nằm trong khu tô giới Pháp. Thế lực của người Nhật Bản ở Thượng Hải không lớn lắm. Hơn nữa, khu tô giới Pháp là địa bàn của ngươi Pháp nên so với tình hình nguy hiểm ở Thiên Tân, Thẩm Chi Hằng hiện đang được bảo vệ gấp đôi.

Ngôi nhà là một tòa nhà nhỏ hai tầng kiểu phương Tây mới xây. Cửa ra vào và cửa sổ thường xuyên đóng chặt. Bên trong không có bụi bặm cũng không có dấu hiệu của sự sống. Thẩm Chi Hằng sau khi vào nhà, trước tiên bật đèn lên, là một chiếc đèn chùm pha lê sang trọng, ánh sang tỏa sáng rực rỡ chiếu sáng mọi nơi với ánh sáng lấp lánh và rực rỡ tạo nên một cảnh tượng xa hoa nhưng lạnh lẽo và vắng vẻ. Đây là vẻ đẹp mà Thẩm Chi Hằng đã quen nhìn và thậm chí cảm thấy nhàm chán. Trong những năm gần đây, cuộc sống của Thẩm Chi Hằng thuận buồm xuôi gió, cuộc sống xoay quanh đều là chính trị gia, triệu phú, nhà tư bản và nhà trí thức vừa có danh vọng vừa có của cải. Thẩm Chi Hằng dường như cho rằng cuộc sống của hắn sẽ mãi mãi trong cảnh thái bình và vinh hoa.

Tuy nhiên nhìn xung quanh vào lúc này, Thẩm Chi Hằng bỗng cảm thấy một sự lạ lẫm và mơ hồ, như thể mình lại rơi vào một giấc mơ. Hình ảnh ngục tối, thảm sát, đêm mưa, rượt đuổi... tất cả hiện lên trước mắt hắn. Thẩm Chi Hằng không biết liệu bình yên và vinh hoa của mình có còn tiếp tục được nữa hay không. Thẩm Chi Hằng chỉ biết rằng Mễ Lan chỉ còn lại một tia hi vọng ở bệnh viện và hắn cũng biết rằng Tư Đồ William...

Khi tâm tư vừa chạm đến Tư Đồ William giống như đầu ngón tay chạm vào lửa, hắn ta khẽ rùng mình, như thể toàn bộ linh hồn bị cháy bỏng. Thẩm Chi Hằng từ từ quay lại đối diện với Tư Đồ William. Thẩm Chi Hằng nhìn cậu thanh niên nhếch nhác trước mặt, người không còn chút huyết sắc, hai tay nhét vào túi áo khoác, đầu tóc xoăn bết dính sát vào da đầu, thần sắc có vẻ bình thản. Khi thấy Thẩm Chi Hằng nhìn qua chàng trai trẻ chỉ khẽ mỉm cười.

Tư Đồ William mỉm cười nhưng Thẩm Chi Hằng không cười. Dưới đôi lông mày đen nhánh, trong mắt Thẩm Chi Hằng chỉ có một tia lạnh lẽo.

Thẩm Chi Hằng chọn cách lấy tỉnh chế động. Thế nên sau khi hai người đối mặt một lúc. Cuối cùng Tư Đồ William không cười nổi nữa đành chịu thua: “làm gì vậy? Định tính sổ với tôi sao? Tôi không sợ. Dù sao thì tôi cũng không có ý xấu gì với anh. Nhưng trước khi tính sổ, tôi đề nghị chúng ta đi tắm đã. Nếu không sẽ bị khói xông vào nhau, không thể nói chuyện được."

Thẩm Chi Hằng thừa nhận. Tư Đồ William lời nói có lý. Thẩm Chi Hằng thật sự nên tắm rửa sạch sẽ một chút. Nếu không, với bộ dạng lôi thôi như thế này, sẽ không có đủ tự tin để thương lượng với Tư Đồ William.

- “Đi thôi.” Thẩm Chi Hằng lên tiếng: “Rồi ra phòng sách chờ tôi.”

Tư Đồ William đã quen thuộc với vị trí của phòng tắm. Vì thế cậu ta đáp lại một câu rồi một mạch chạy nhanh đến đó. Thẩm Chi Hằng quay đầu nhìn bóng lưng cậu ta. Lần đầu tiên nhận ra cậu ta thực sự thiếu tính người.

Thực ra, trước đây Thẩm Chi Hằng chỉ nghĩ rằng cậu thanh niên này không có cảm xúc.

Sau đó Thẩm Chi Hằng cũng đi lên lầu, trên lầu cũng có phòng tắm. Người vốn đã quen với sự tao nhã như hắn giờ đây ngửi thấy mùi hôi trên cơ thể mình cũng cảm thấy không chịu nổi.

Tư Đồ William tắm rửa xong tự tìm một chiếc áo sơ mi và quần dài mặc vào rồi đi đến phòng làm việc.

Phòng làm việc nằm ở cuối hành lang tầng dưới. Nếu vào những ngày trời đẹp và ấm áp, mở cửa sổ ra bên ngoài có hoa có cây thì không khí chắc chắn sẽ rất tuyệt. Tư Đồ William đút hai tay vào túi quần đứng nhìn trước kệ sách lớn trên tường. Cậu ta không tìm thấy cuốn sách nào thú vị bèn đi tới phía sau bàn làm việc ngồi xuống chiếc ghế sô pha bọc da màu đen lắc lư một chút. Cảm thấy cũng khá thoải mái, nhưng chẳng qua cũng chỉ có như vậy thôi.

Mọi thứ đều khá thú vị và mọi thứ cũng đều chỉ có "chẳng qua chỉ như vậy". Mọi người đều có những sở thích cuồng nhiệt còn Tư Đồ William đối với việc gì cũng chỉ là đam mê nhất thời nhưng lại luôn rất yêu tiền, thường xuyên chìa tay xin tiền Thẩm Chi Hằng. Thực ra cậu ấy cũng không thật sự mê tiền lắm, chỉ tiêu xài ngay khi có, không bao giờ tiết kiệm, tiêu hết thì lại xin thêm, không xin được thì nín nhịn.

Ngoài tiền bạc ra, còn điều gì khác có thể làm cho Tư Đồ William nảy sinh tình cảm lâu dài chứ? À, còn một mỹ nhân nữa, Tư Đồ William đã yêu đơn phương cô ấy từ lâu rồi. Và tình yêu ấy vẫn đang bùng cháy mãnh liệt. Cô ấy chính là nhị tiểu thư nhà họ Kim xinh đẹp. Khi Tư Đồ William nghĩ đến mỗi cái nhíu mày và mỗi nụ cười động lòng người đó của nhị tiểu thư nhà Kim trên mặt cậu ta hiện lên một nụ cười, như thể cô ấy đang ngồi trước mặt cậu ta vậy.

Tuy nhiên khi cánh cửa mở ra, người đi trước mặt anh chính là Thẩm Chi Hằng.

Thẩm Chi Hằng mặc một bộ trường bào nam sẫm màu, tóc được chải chuốt tỉ mỉ. Tư Đồ William không đứng dậy, cách bàn làm việc cười khẩy hắn: "Anh Thẩm, từ nay về sau tôi sẽ đổi cách xưng hô gọi anh là anh cả nhé? Hôm nay anh em chúng ta nhận nhau, anh có vui không?"

Dù biết rõ Thẩm Chi Hằng sắp "tính sổ" với mình nhưng Đồ William vẫn cảm thấy rất vui mừng. Tư Đồ William cũng đã lên kế hoạch khi nào tiết lộ thân phận của mình cho Thẩm Chi Hằng. Tính tới tính lui vẫn không tính ra ngày nào. Giờ đây sự thật đã được phơi bày cũng tiết kiệm cho cậu ta một mối bận tâm. Quen nhau được ba năm, Tư Đồ William khá hài lòng với người anh cả này. Anh cả vừa có địa vị, lại có tiền, đủ tư cách làm anh cả của mình.

Trong tiếng cười giễu cợt của cậu ta, Thẩm Chi Hằng lên tiếng: “Sao cậu lại lừa dối tôi?”

Tư Đồ William giơ tay gãi gãi mái tóc xoăn: "Lúc đầu, em cũng không biết anh là người tốt hay xấu, chỉ muốn trước tiên quan sát anh thêm một chút. Kết quả quan sát mãi… liền quên luôn ngày tháng… Nhưng trong lòng em từ lâu đã coi anh là anh cả của em rồi". Nói đến đây, Tư Đồ William lại mỉm cười với Thẩm Chi Hằng: "Ba năm nay, anh đối xử với em rất tốt."

Thẩm Chi Hằng nhìn chằm chằm vào Tư Đồ William nói: "Cậu biết rõ tôi luôn tìm kiếm cậu. Tôi đã tìm cậu không chỉ là ba năm mà từ rất lâu trước đó đã bắt đầu tìm kiếm cậu, còn bôn ba khắp nơi tìm cậu--- Cậu đều biết. Nhưng cậu không nói, cậu giấu tôi.”

Thẩm Chi Hằng gât gật đầu với Tư ĐồWilliam: "Nếu không phải là lần này cậu muốn ngăn tôi báo thù. Cậu còn sẽ tiếp tục giấu tôi, tiếp tục nhìn tôi khắp nơi tìm cậu phải không?"

Lúc này, đôi mắt Thẩm Chi Hằng đỏ hoe khiến Tư Đồ William có chút ngạc nhiên. Nhìn Thẩm Chi Hằng với vẻ bối rối. Tư Đồ William vẫn không cho rằng mình đã phạm phải sai lầm lớn nào: “Anh à, anh đừng như vậy, em cũng là có nổi khổ mà. Thứ nhất, em thấy việc này có chút thú vị. Thứ hai là… em sợ anh ghét mẹ em và em. Nên em chưa bao giờ dám nói ra sự thật. Lỡ như anh đến tìm em để trả thù thì sao? Em thích anh, chỉ muốn làm anh em với anh thôi. Không làm anh em được thì làm bạn bè cũng được. Dù sao em không muốn trở thành kẻ thù của anh thôi.”

Tư Đồ William nói càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng Thẩm Chi Hằng cắt ngang lời lẩm bẩm của cậu ta: “Ngay cả trong thời khắc sinh tử, cậu cũng không chịu nói cho tôi biết sao?”

- “Thời khắc sinh tử? Có phải là lúc anh cứu em và Mễ Lan không?" Tư Đồ William bối rối từ tận đáy lòng: "Em không biết đó là thời khắc sinh tử! Em nghĩ anh có thể xử lý được một mình. Vì vậy em đã cùng Mễ Lan đợi anh.”

Thẩm Chi Hằng từng bước đi về phía trước, đi vòng qua bàn làm việc rồi dừng lại trước mặt Tư Đồ William.

- “Cậu không biết?” Thẩm Chi Hằng trầm giọng hỏi: “Hay là cậu muốn tiếp tục che giấu thân phận, hoàn toàn không muốn ra tay?”

Tư Đồ William gượng cười, giơ tay ôm lấy cánh tay của Thẩm Chi Hằng:” Anh cả, em -"

Thẩm Chi Hằng dùng tay kia nắm chặt cổ tay cậu ta lại lên tiếng: "William, trong thế giới này tôi vô thân vô cố. Chỉ có cậu. Cậu là người duy nhất tôi dám tin tưởng và dựa dẫm. Trước khi nhảy xuống tàu, tôi từng nghĩ rằng nếu trong hai người tôi chỉ cứu được một, tôi sẽ cứu cậu. Nếu tôi cũng chết rồi, cũng không sao. Tôi đã ký giấy tờ với luật sư rồi, cậu là người thừa kế duy nhất của tôi, tôi sẽ để lại tất cả tài sản của mình cho cậu”.

Thẩm Chi Hằng hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ William: “Đây là tình cảm mà tôi dành cho cậu”.

Tư Đồ William nghe đến đây. Cuối cùng cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc. Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Chi Hằng đột nhiên buông tay, thả lỏng cổ tay của cậu ta ra.

- "Tình cảm của chúng ta kết thúc ở đây. Từ nay trở đi, cậu cứ đi đường lớn thênh thang của cậu. Tôi đi con đường của tôi". Thẩm Chi Hằng đứng thẳng người nhường đường: "Đi bình an, không tiễn, mời."

Tư Đồ William từ từ đứng dậy nói: “Em lừa anh, giấu anh là em không đúng. Nhưng ngoài chuyện đó ra, em chưa làm điều gì có lỗi với anh. Tại sao em lại vẫn luôn quanh quẩn ở bệnh viện Keats? Còn không phải là vì anh sao. Đêm đó anh bị Lệ Anh Lương phái người ám sát suýt mất mạng. Anh có biết em đã vất vả thế nào để tìm máu cho anh không? Anh nghĩ rằng trong bệnh viện lấy đâu ra nhiều máu như vậy cung cấp cho anh? Em rất hiếm khi giết người nhưng những ngày đó tối em không ngủ được. Em vì anh ra ngoài khắp nơi tìm người sống. Cái gì mà yêu tinh chồn sóc quấy nhiễu. Đó là tôi quấy nhiễu đó." Tư Đồ William đưa tay vỗ nhẹ vào ngực Thẩm Chi Hằng: "Anh cứ tự suy nghĩ đi. Em xứng đáng với anh không?"

Thẩm Chi Hằng nắm lấy tay cậu ta, hất ra.

- "Không." Thẩm Chi Hằng nói với Tư Đồ William: "Tôi không có chút dè dặt nào về cậu cả. Cậu muốn hiểu tôi không cần đến ba năm. Tôi cho rằng cậu chỉ muốn xem trò cười của tôi. Bởi vì tôi là một con quái vật do mẹ cậu và cậu tạo ra. Cậu chính là thích nhìn tôi không biết gì cả. Là thích nhìn tôi trong trạng thái hỗn loạn. Tôi thật sự rất ngây thơ và bất lực, cậu nhìn thấy hết, có phải cảm thấy rất thú vị và buồn cười không?“

- Tư Đồ William thở dài một hơi: “Anh bị thần kinh à?"

Thẩm Chi Hằng nhìn vẻ mặt bất lực và ngây thơ của cậu ta, cảm thấy người này ngây thơ đến mức không biết xấu hổ. Thẩm Chi Hằng bỗng dưng nổi cơn thịnh nộ, dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo của Tư Đồ William. Thẩm Chi Hằng nhấc Tư Đồ William định lao vào cửa sổ kính. Hai chân Tư Đồ William đã rời khỏi mặt đất, nhưng sau đó liền cố gắng giãy giụa và rơi xuống. Tư Đồ William lập tức xô tay Thẩm Chi Hằng ra. Chưa kịp để Thẩm Chi Hằng hành động lại, Tư Đồ William đã kẹp lấy cổ Thẩm Chi Hằng, xoay người lại và đè xuống.

Tư Đồ William thực sự đã nổi giận. Thẩm Chi Hằng cũng không phải đối thủ. Thẩm Chi Hằng bất giác lùi về phía sau, lưng đập vào bàn làm việc. Thẩm Chi Hằng không chịu thua, nâng hai chân kéo lê trên mặt đất lên định đá. Nhưng Tư Đồ William mạnh mẽ giữ chặt cổ hắn khiến đầu hắn cũng va vào bàn làm việc.

"Dám động tay động chân với em?” Tư Đồ William hơi thở hổn hển: "Thực sự là anh đã đảo lộn mọi thứ rồi! Nói lời tử tế với anh mà anh không nghe. Anh nhất định phải ép em nói sự thật sao? Em nói cho anh nghe. Anh chẳng qua chỉ là món đồ thừa mà mẹ để lại cho em thôi. Đối với chúng ta mà nói, anh chính là chỉ là một sinh vật cấp thấp do con người biến đổi thành. Em nhận anh làm anh cả, là vinh hạnh cho anh rồi”.

Nói đến đây Tư Đồ William từ từ buông lỏng tay để Thẩm Chi Hằng từ từ ngồi dậy. Nhưng khi Thẩm Chi Hằng mới đi được một nữa Tư Đồ William lại đột nhiên ra tay ấn Thẩm Chi Hằng xuống khiến gáy Thẩm Chi Hằng đập vào bàn làm việc phát ra âm thanh nghèn nghẹt.

Nhìn xuống Thẩm Chi Hằng, Tư Đồ William lên tiếng: “Em vẫn nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm. Nếu không thì em không có ý đồ xấu với anh. Sao anh cứ coi em là kẻ xấu thế? Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, được không?”

Thẩm Chi Hằng bị giữ chặt cổ họng đã không thể phát ra tiếng cũng không thể gật đầu đành phải nhắm mắt thật chặt đối với hắn. Tư Đồ William nhìn thấy vẻ mặt của hắn lập tức cười rạng rỡ, nắm lấy cổ áo hắn kéo lên: "Chúng ta đi phòng ăn, tiện thể tìm chút đồ ăn. Em đói bụng rồi."