← Quay lại trang sách

Chương 15 (2)

Tại nhà ăn, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.

Trước mặt Thẩm Chi Hằng là một cốc nước lọc. Còn Tư Đồ William tìm thấy một ống bánh quy. Bánh quy được mua khi anh cùng Thẩm Chi Hằng tới đây lánh nạn vào đầu năm. May là vẫn chưa mở. Bánh quy vẫn khô ráo và không bị hư hỏng.

Tư Đồ William nhét đầy bánh quy vào miệng nhai cho đến khi đầy vụn. Bỗng thấy Thẩm Chi Hằng đang nhìn mình chằm chằm, nói: “Chúng ta khác nhau, cái gì em cũng có thể ăn một chút, sống dễ dàng hơn anh. Còn anh thì sao? Anh có muốn hút xì gà không? Nếu muốn thì để em đi mua cho anh."

- “Không cần đâu. Chuyện của tôi cậu đều biết cả rồi. Bây giờ hãy kể cho tôi nghe về bản thân cậu đi!"

- “Em à” Tư Đồ William khom người, đưa cốc nước trước mặt Thẩm Chi Hằng, ngửa đầu uống một ngụm: “Năm đó, người nhà Thẩm gia muốn phóng hỏa thiêu chết hai mẹ con em, anh còn nhớ hay không?”

- “Làm sao có thể không nhớ được.”

- Tư Đồ William lại cười: “Mẹ em chỉ là yêu ba mà thôi cũng không phải kẻ ngốc. Sao có thể nhìn không ra được ý đồ của người Thẩm gia chứ? Đêm đó mẹ đã sớm đưa em đến nhà kho chứa củi và bảo em đợi mẹ. Em đợi mãi cuối cùng mẹ cũng đến. Nhưng mẹ vẫn bị lửa thiêu cháy, cháy đến mức tả tơi đến nối em không nhận ra mẹ nữa. Mẹ đã ôm em chạy trốn khỏi nhà họ Thẩm. Chạy trốn rất nhanh, như bay vậy đó”.

Nói xong lời này Tư Đồ William đảo mắt lên nhìn, làm một cử chỉ như đang suy nghĩ: “Sau này… sau này em sống trong một căn nhà tồi tàn. Căn nhà tồi tàn ấy ở giữa cánh đồng trống, bên ngoài không có gì, bên trong cũng không có gì cả. Vào mùa đông cực kỳ lạnh giá. Mẹ ngày nào cũng khóc, khóc mãi, da, ngón tay, mí mắt, và môi đều mọc ra, dù đã mọc ra rồi mẹ vẫn ngày ngày khóc. Cũng không bận tâm em ăn uống thế nào, chỉ biết khóc thôi. Lúc đầu em tưởng mẹ là vì đau. Nhưng khi lớn lên rồi, em mới nhận ra là mẹ khóc vì đau lòng."

Nụ cười trên mặt cậu ta biến mất, Tư Đồ William nhún vai với Thẩm Trí Hằng: " Thì ra, ‘đau lòng đến mức tuyệt vọng’ không phải là một từ ngữ phóng đại. Sau này, mẹ thực sự đã khóc đến chết. Khi những sinh linh như chúng tôi, những người không thể bị giết chết, nhưng lại tự mình khóc đến chết. Thật kì quái"

- "Không kì quái." Thẩm Chi Hằng nhìn thẳng vào Tư Đồ William: "Khi tôi biết cậu đã lừa dối tôi ba năm, tôi cũng đau lòng, cũng tuyệt vọng đấy.”

- Tư Đồ William nhét thêm một nắm bánh quy vào miệng: "Vậy thì em xin lỗi anh trước vậy. Vì đợi anh nghe xong lời sau đây có thể anh còn càng buồn hơn nữa."

- “Mời nói”

- “Lúc mẹ em chết. Em mới mười hai tuổi. Em nói với mẹ em sẽ đi tìm nhà họ Thẩm báo thù. Nhưng mẹ nói rằng mẹ đã tự mình báo thù xong rồi. Người nên chết đều đã chết rồi. Người chưa chết là mẹ để lại cho em. Em nghĩ mẹ vẫn hận nhà họ Thẩm nên muốn con cái nhà họ Thẩm phục vụ con mình.” Thẩm Chi Hằng nghe được lời này cũng nhớ lại vụ đại hỏa hoạn đêm đó.

Người phụ nữ đó lao ra khỏi đám cháy như một kẻ điên và chạy tới chạy lui khắp ngôi nhà họ Thẩm. Người đầu tiên bà ta bắt được chính là Thẩm Chi Hằng. Hắn bị cảnh tượng thảm khốc của người phụ nữ đó làm sợ hãi. Răng nanh của bà ấy vừa mới dán vào cổ của hắn, hắn liền ngất đi. Đợi sau khi tỉnh dậy, tất cả chủ nhân của Thẩm gia đều đã chết hoặc bị thương, không một ai thoát khỏi.

Trên cổ Thẩm Chi Hằng có thêm một vết cắn đầy máu và thịt. Và có rất nhiều người bị cắn giống hắn, trong đó có ba anh. Thẩm lão phu nhân, người tàn nhẫn độc ác vẫn bình an vô sự. Mọi người đều nói rằng Thẩm lão phu nhân phúc lớn mạng lớn. Yêu quái tà khí dù có mạnh đến mấy cũng không dám đến gần bà. Sau này mọi người mới phát hiện tà khí này không phải loại tàn nhẫn bình thường, mà đặc biệt cố ý để lại Thẩm lão phu nhân, một người tốt như vậy. Vì là để bà ấy tổ chức tang lễ cho các con cháu của bà ta.

Những người bị cắn đều phát sốt cao sau khi tỉnh lại. Cơn sốt cao này đến rất dữ dội, có người còn không chịu nổi qua một ngày đã qua đời. Thẩm lão phu nhân có phần thiên vị, thấy rằng các hậu bối bên dưới không thể cứu chữa được nữa nên chỉ chăm sóc cho người con trai và cháu trai yêu quý nhất của mình. Thẩm đại gia chịu đựng được ba ngày mới qua đời. Đây đã được coi là có thể chịu đựng được. Chỉ có mình Thẩm Chi Hằng sau ba ngày mới xuất hiện dấu hiệu hạ sốt. Nhưng khi Thẩm lão phu nhân dùng tay lau đầu và mặt cho ông ấy. Thẩm Chi Hằng nhắm mắt, quay đầu lại. Cắn vào cổ tay Thẩm lão phu nhân một cái. Thẩm lão phu nhân run lên vì đau, nhưng bà vẫn giữ chặt mà không gây ra tiếng động. Máu tràn vào miệng cháu trai bà, bà nhìn hắn mút một cách tuyệt vọng mà không rút tay lại.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Chi Hằng hút máu.

Máu của bà nội đã giúp Thẩm Chi Hằng ổn định lại. Trong cơn hỗn loạn long trời lỡ đất và cái chết liên tục không ngừng. Thẩm lão phu nhân đã bí mật lén lút giết gà, giết vịt để lấy máu giúp đứa cháu trai yêu quý của mình ngày một hồi phục lại. Đợi sau khi vết thương trên cổ Thẩm Chi Hằng lành lại. Công việc tang lễ trong nhà cũng đã gần xong. Các họ hàng của gia đình họ Thẩm ùn ùn kéo đến nhìn chằm chằm lão phu nhân da nhăn tóc bạc và đứa cháu trai ốm yếu của bà. Họ sử dụng mọi thủ đoạn để tận dụng cơ hội, cố gắng moi móc lợi ích từ Thẩm gia vốn đã suýt bị diệt vong. Thẩm lão phu nhân, một nữ anh hùng lớn tuổi, ngang ngược và không nói đạo lý đáng lẽ không nên để những người nhàn rỗi này chiếm được lợi ích. Tuy nhiên, đối mặt với hoàn cảnh bi thảm ở nhà và đứa cháu trai lớn trở thành nỗi lo lắng lớn nhất của bà. Cuối cùng bà đã sức cùng lực kiệt, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể cử động được nữa.

Những việc xảy ra sau đó, Thẩm Chi Hằng không nhớ rõ. Thẩm Chi Hằng chỉ nhớ rằng hắn và bà nội ở nhà của một người chú họ hàng xa. Lúc này, Thẩm lão phu nhân không còn ầm ỉ việc xua đuổi tà ma nữa mà cả ngày tinh thần căng thẳng, vừa phải chuẩn bị máu cho cháu trai uống, lại vừa phải giấu giếm bí mật cho cháu. Do căng thẳng đến một mức độ nhất định, thần hồn nát thần tính, gần như sắp phát điên.

May là khoảng thời gian đó chỉ kéo dài một năm. Vào mùa xuân một năm sau. Thẩm lão phu nhân bị xuất huyết não. Ngoại trừ Thẩm Chi Hằng ra thì không ai chịu đưa bà đến bệnh viện chữa trị. Trước khi chết cơ thể bà đã tê liệt, không thể nói một lời nào, hai mắt mở trừng trừng nhìn thẳng vào Thẩm Chi Hằng kìm nén vô số lời muốn nói cho đến khi nhãn cầu lồi ra. Sau đó chết đi, vẫn là không nhắm mắt.

Thẩm lão phu nhân cả đời sống vô cùng ích kỷ và độc đoán. Các con dâu trong nhà đều bị bà ức hiếp đến mức không dám thở mạnh. Một người dì mà con trai bà mang về từ bên ngoài, trong mắt bà chỉ tồn tại như một con kiến. Bà chỉ cần một ngón tay có thể bóp chết người dì ấy. Người dì này có mái tóc xoăn, đôi mắt to, eo thon và đôi chân dài, dáng vẻ phong trần như gái tây, nhìn thấy đã làm Thẩm lão phu nhân khó chịu. Sau đó, khi người dì này có những hành vi kỳ quái, đầy nghi vấn, giống như yêu ma quỷ quái. Thẩm lão phu nhân càng kiên quyết hơn, nhất định phải tiêu diệt cô ấy.

Thẩm lão phu nhân không ngờ rằng người dì này lại có thể tiêu diệt cả Thẩm gia của bà.

Sau khi Thẩm lão phu nhân qua đời. Thẩm Chi Hằng và chú họ ngay lập tức ăn ý với nhau — chú họ sau khi thừa kế tài sản của Thẩm lão phu nhân. Ông ta lập tức muốn đuổi Thẩm Chi Hằng ra ngoài. Thẩm Chi Hằng đã giấu một bí mật lớn như vậy. Vừa không có bà nội bảo vệ hắn. Còn chú họ thì không nói gì nên hắn quyết định phải rời đi.

Quá khứ của người thường giống như rượu để càng lâu dư vị càng đậm đà nhưng quá khứ của Thẩm Chi Hằng tuy có lịch sử hàng trăm năm. Trải qua vô số lần hồi tưởng, khói, bụi, nước và lửa đều đã phai nhạt, cuối cùng không còn làm hắn xúc động nữa. Theo mong muốn của hắn, hắn thậm chí còn muốn quên đi tất cả quá khứ đó. Người như hắn, một người theo chủ nghĩa thực dụng và chỉ tập trung vào việc nhìn về phía trước không thích quanh quẩn trong những ký ức đau thương đó.

- “Tôi,” hắn hỏi Tư Đồ William: “Là bà ấy để lại cho cậu à?”

- Tư Đồ William gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta luôn làm như vậy.”

- “Chúng ta?”

Thẩm Chi Hằng chống khuỷu tay lên bàn, một tay chống cằm. Dường như có hứng thú nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị: “Các người rốt cuộc là cái gì?

Tư Đồ William giơ tay áo lên lau vụn bánh quy trên miệng: "Mẹ con em không phải là thần thánh."

- "Nhìn ra rồi. “

- “Mẹ con em không phải là ma hay người. Trên khắp thế giới có nhiều người giống như chúng tôi, có gia tộc lớn mạnh, quyền lực phi thường, cũng có người đơn độc như em, là kẻ lang thang. Con người đã đặt cho mẹ con em nhiều cái tên khác nhau, và một trong số đó là cái tên mà anh ghét nhất, gọi là ma cà rồng. Chỉ có điều em không quan tâm, em vốn là người không câu nệ tiểu tiết.

- Thẩm Chi Hằng gật đầu: "Uhm."

- "Mẹ con em cần máu, máu người là tốt nhất. Nhưng máu khác cũng chấp nhận được. Mẹ con em khác với anh. Chúng em sống rất dễ dàng, nếu không thì sớm đã bị loài người tiêu diệt rồi. Đáng tiếc là chúng em không giỏi về việc sinh sản. Mặc dù chúng em có thể sinh con, cũng có thể sinh con cùng loài người nhưng mẹ em nói với em rằng số lượng sinh ra rất ít. Chúng em cũng không biết vì sao”

- Thẩm Chi Hằng tiếp tục gật đầu: “uhm.”

- “Em cũng không rõ lai lịch của mẹ, cũng không biết tại sao mẹ lại đến Trung Quốc. Giống như việc em thích nhị tiểu thư nhà họ Kim vậy. Mẹ cũng yêu ba của chúng ta. Ôi, em đã quên mất ba trông như thế nào. Anh còn nhớ không?"

- "Vẻ ngoài của ông ấy gần giống với tôi."

- "À, thảo nào lần đầu tiên em nhìn thấy anh đã có cảm giác thân thiện. Hóa ra gặp anh cũng giống như gặp ba ruột vậy.”

- “Không dám nhận. Mời nói tiếp đi."

- "Nói đến đâu rồi nhỉ? Sinh con? À, đúng rồi, là về quan hệ của chúng ta. Mẹ em nói, những người còn sống trong Thẩm gia đều để lại cho em. Mẹ chắc cũng không ngờ rằng, Người của Thẩm gia lại yếu ớt đến như vậy. Thế mà chỉ còn lại mỗi mình anh sống sót. Nhưng anh rất tốt, một mình anh tương đương với mười người. Em có một người như anh đã hài lòng lắm rồi."

- "Bà ấy để tôi cho cậu làm gì?”

- “Làm người của em----“

Tư Đồ William dừng lại, nuốt lại lời vừa nói, mỉm cười với Thẩm Chi Hằng: “Nếu em nói anh là nô bộc mà mẹ để lại cho em, anh sẽ lại rất tức giận. Nhưng em chưa bao giờ coi anh là nô bộc. Hiện tại là thời đại văn mình, mọi người đều bình đẳng, không ai có thể nô dịch của ai, phải không? Đạo lý này em hiểu. Em có học đại học rồi mà."

Thẩm Chi Hằng không thể kiềm chế nổi, lạnh lùng cười nhạo: "Mẹ con các người lấy đâu ra lòng tin mà cho rằng tôi sẽ cam tâm tình nguyện làm nô bọc cho cậu."

Tư Đồ William có vẻ hơi ngơ ngác, như thể bị câu hỏi của Thẩm Chi Hằng làm cho ngẩn ngơ: "Tại sao? Đương nhiên là vì anh cần em rồi!”

- "Tôi cầu cạnh cậu? Mấy năm qua, chẳng lẻ không phải là cậu vẫn luôn dựa dẫm vào tôi sao?”

- Tư Đồ William cười khúc khích: “Thật sao?” Cậu ta nghiêng đầu hỏi lại: “Thật sao?”

Thẩm Chi Hằng cảm thấy nụ cười và câu hỏi câu hỏi của Tư Đồ ẩn chứa một sự hiểm ác ngây thơ đến mức gần như không thể chống cự. Bề ngoài, tất nhiên là Tư Đồ William dựa dẫm vào hắn. Thẩm Chi Hằng rất giàu có và có địa vị như vậy. Còn Tư Đồ William chỉ là một bác sĩ nhỏ không có tiền đồ và không có chí khí.

Nhìn bề ngoài thì thực tế là như vậy.

Thẩm Chi Hằng do một loại bản năng tự bảo vệ chỉ dừng lại ở mức bề mặt của suy nghĩ không chịu suy nghĩ sâu hơn. Thà để Tư Đồ William tự mình nói ra sự thật. Còn Tư Đồ William vừa quan sát vẻ mặt của hắn vừa nhẹ nhàng lên tiếng: “Huyết thống của chúng ta càng thuần khiết càng tốt. Ba em là loài người, huyết thống cũng không còn thuần khiết nữa. Nhưng so với anh, em vẫn có ưu thế hơn. Ví dụ như tuổi thọ của em dài hơn, sức mạnh mạnh mẽ hơn, đặc biệt là em hoàn chỉnh và khỏe mạnh, sẽ không bao giờ mất kiểm soát. Lúc anh mất kiểm soát, em vẫn có thể kiểm soát và cứu anh."

Thẩm Chi Hằng đột nhiên nhớ lại ngục tối của dinh thự Hoành Sơn--- “đúng vậy”. Thẩm Chi Hằng thực sự đã mất kiểm soát, khi đó hắn giống như một con quỷ. Thẩm Chi Hằng không có suy nghĩ và cảm xúc, thậm chí không phân biệt bạn bè hay kẻ thù, chỉ đơn giản là muốn giết.

- "Anh cả, chúng ta vẫn luôn là như vậy, tìm một con người xuất sắc trên thế gian để hợp tác. Em cho anh sức mạnh, giúp anh trường sinh. Anh có trách nhiệm nuôi dưỡng em, bảo vệ em, chúng ta cùng có lợi, hợp tác vui vẻ, không tốt sao?"

- "Tôi bây giờ không muốn hợp tác với cậu nữa, có thể chấm dứt quan hệ được không?"

- Tư Đồ William nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cười, lắc đầu cười: “Không được, anh không có cách nào khôi phục lại cơ thể con người. Hoặc là sống tiếp như thế này, hoặc là tự sát. Dựa vào tình trạng cơ thể anh, anh chưa chắc có thể tự sát thành công đâu.”

- “Vậy tôi cứ sống một mình vậy, không nhất thiết phải hợp tác với cậu."

- “Vẫn là không được. Vì tình trạng của anh ngày càng xấu đi. Nhớ hồi mới gặp, anh vẫn có thể ăn một ít trái cây. Nhưng bây giờ thì ngay cả một ly trà nhạt cũng không uống nổi. Lệ Anh Lương nói rằng anh đã đại khai sát giới trong nhà tù Nhật Bản, giết rất nhiều người. Em nghĩ với trí óc của anh, cho dù bị người Nhật dồn ép cũng không nên giết chóc một cách vô lý như vậy. Nên lúc anh giết người thực ra anh bị choáng váng, không còn nhận thức được đúng không? Mẹ em đã nói với em người như anh gọi là người chuyển đổi. Các anh chỉ có dùng máu tươi để duy trì sự sống. Và còn tuổi càng cao, năng lực càng mạnh càng dễ bị mất kiểm soát. Nếu không có em quản anh sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ phát điên, có lẽ còn chạy ra ngoài đường cắn người hút máu nữa đấy. Đến lúc đó, cảnh sát sẽ xuất hiện, các phóng viên tin tức cũng sẽ đến, họ sẽ bắt anh và chụp ảnh. Người ta nhìn thấy sẽ hỏi: ‘Đây chẳng phải là Thẩm tiên sinh sao? Sao lại biến thành quái vật vậy? Anh nói xem có mất mặt đến mức nào? Sau này còn làm thế nào để gặp người khác nữa.” Nói xong lời này, Tư Đồ William đứng dậy nói: "Nói đến nổi em khát chết đi được. Ở nhà anh có nước ngọt không?"

Thẩm Chi Hằng cứ nhìn chằm chằm về phía trước, không đáp lại.

Tư Đồ William tìm quanh quẩn một hồi, không thấy nước ngọt, liền quay lại bên cạnh Thẩm Chi Hằng: "Anh cả, đừng giận em nữa mà. Em là vì anh mà bị Lệ Anh Lương bắt làm con tin mấy ngày còn trúng ba viên đạn. Em cũng không oán hận anh nữa. Em biết anh vẫn chưa thể chấp nhận điều này nên mới muốn cắt đứt quan hệ với em, muốn đuổi em đi. Được rồi, em có thể đi để anh một mình yên tĩnh suy nghĩ. Nhưng em không có một xu dính túi, bây giờ lại không dám về Thiên Tân, ra ngoài chẳng phải chết đói sao?” Tư Đồ William đưa tay về phía Thẩm Chi Hằng: "Em biết anh ở đây cũng có tiền, cho em năm trăm tệ, em ra ngoài ở khách sạn, đảm bảo không làm phiền anh."

Thẩm Chi Hằng vẫn không nhúc nhích. Tư Đồ William đợi một lúc, đợi không nổi nữa liền sờ vào túi quần của hắn qua lớp áo dài: "Có tiền mặt không? Ngân phiếu cũng được. Sáng nay còn kịp đi ngân hàng đổi tiền."

Thẩm Chi Hằng một tay nắm chặt tay Tư Đồ William rồi giật mạnh ra.

Sau đó Thẩm Chi Hằng đứng dậy, đối mặt với cậu ta nói: " Tư Đồ William, tôi vẫn luôn coi cậu như bạn thân nhưng cậu đã phản bội lòng tin của tôi. Tình bạn giữa chúng ta đã không còn nữa. Nếu cậu nhất định phải nói rằng mối quan hệ giữa chúng ta là một mối quan hệ 'hợp tác”. Như vậy giờ đây tôi tuyên bố rút lui khỏi hợp tác."

Thẩm Chi Hằng đưa tay về phía cửa: "Mời."

Tư Đồ William cau mày: "Anh cả, anh có biết anh đang nói gì không? Anh không thể rời xa em, anh cần em. Hơn nữa sẽ càng ngày càng cần. Em nói rồi, anh không hoàn chỉnh.”

Thẩm Chi Hằng chỉ khẽ động môi, hắn nhẹ nhàng khéo léo nói một chữ: "Cút."

Tư Đồ William thở dài môt hơi lên tiếng: “Cút cũng được. Nhưng anh phải đưa cho tôi năm trăm tệ.”

- “Tôi và cậu đã cắt đứt quan hệ. Tôi không có nghĩa vụ phải đưa tiền cho cậu nữa.”

Tư Đồ William nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hằng hồi lâu rồi vung tay, quay người bỏ đi. Thẩm Chi Hằng tưởng rằng cậu đã có chí khí hơn. Nhưng ngay sau đó, từ phía sau tòa nhà truyền đến tiếng còi ô tô rú lên. Thì ra thằng nhóc này đã tìm thấy chìa khóa xe và tự ý lái xe ra khỏi gara.