Chương 16 (1)
Thẩm Chi Hằng không biết Tư Đồ William đã chạy đi đâu.
Thích đi đâu thì đi. Hắn không quan tâm. dù sao thì một người trẻ khỏe mạnh như Tư Đồ William chắc chắn không đến nỗi chết đói ở đâu cả. Bây giờ Thẩm Chi Hằng đã biết thân phận thực sự của cậu ta. Thẩm Chi Hằng càng không muốn quan tâm cậu ta nữa.
Sau một đêm, Thẩm Chi Hằng đến thăm Mễ Lan. Dưới xương quai xanh của Mễ Lancó một viên đạn đã được bác sĩ lấy ra vào đêm qua. Lúc sáng sớm Thẩm Chi Hằng đến, cơn sốt đã dịu đi một chút, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Thẩm Chi Hằng ngồi xuống cạnh giường bệnh, tìm tay cô nắm thật chặt: “Mễ Lan, hiện tại chúng ta đang ở Thượng Hải, chúng ta an toàn rồi. "
Mễ Lan trên gối khẽ gật đầu.
Thẩm Chi Hằng lại nói: “Lần này thật sự tôi đã làm cô bị liên lụy rồi.”
Mễ Lan nghe thấy những lời này, trong lòng cảm thấy không đồng tình. Cô có thể hy sinh tính mạng của mình để cứu Thẩm Chi Hằng. Nhưng Thẩm Chi Hằng bây giờ lại nói những lời lẽ xa lạ như vậy với cô. Mễ Lan không thích nghe, cảm thấy điều đó là thừa thãi.
- “Anh ổn chứ?” Mễ Lan nhẹ nhàng hỏi
Thẩm Chi Hằng nghe thấy cô ấy yếu ớt đến mức gần như không còn sức lực, liền cúi xuống gần bên tai cô và nhẹ nhàng đáp: “Tôi không sao cả.”
Mễ Lan lại nghĩ đến Tư Đồ William. Mặc dù Mễ Lan không quá quan tâm đến cậu ta như vậy. Nhưng vừa nghĩ tới thì cô cũng hỏi luôn: "Bác sĩ Tư Đồ đâu?"
- "Cậu ấy... cậu ấy không sao đâu. Chỉ có cô bị thương nặng nhất. Người khác cô không cần phải lo lắng. Chỉ cần cô nhanh chóng hồi phục sức khỏe là cảm tạ trời đất rồi. “
- “Tôi không sao, tôi cũng không đau." Mễ Lan nằm ngửa trên giường, mắt nửa mở nửa nhắm lẩm bẩm: "Hôm nay tôi có thể xuất viện không?"
- Thẩm Chi Hằng cười ngốc nghếch: "Vậy không được. Vết thương của cô đã bị nhiễm trùng nặng, phải đợi cho đến khi hoàn toàn hết sốt mới có thể nghĩ đến việc xuất viện."
- Mễ Lan không còn gì để phản bác. Nhưng sau khi nằm yên một lúc, cô vẫn không cam lòng chỉ nghe lời như thế này: “Tôi không muốn ở trong bệnh viện.” Cô nói: “Tôi muốn ở bên anh, tôi sợ.”
- Thẩm Chi Hằng nhẹ giọng nói: “Ở đây rất an toàn. Hơn nữa tôi cũng ở cùng cô, từ sáng đến tối. được không?
Mễ Lan im lặng, lần này chỉ khẽ 'ừ' một tiếng, coi như là thỏa hiệp. Cô không thể không thỏa hiệp được. tâm trạng của cô, chính cô cũng không thể giải thích rõ ràng, làm sao có thể thuyết phục được Thẩm Chi Hằng? Cô nghĩ chắc Thẩm tiên sinh chỉ cho rằng cô là một đứa trẻ chịu đã kích lớn, sợ đến mức rụng rời tay chân. Kỳ thực không phải vậy. Thực ra Mễ Lan muốn ở bên hắn, bầu bạn cùng hắn. Cô ấy muốn luôn biết được tình hình an nguy của hắn. Chỉ cần Thẩm Chi Hằng bình an, cô cũng sẽ không còn gì phải sợ hãi.
Cứ như thể cô ấy thật sự có một phần linh hồn gắn kết với cơ thể Thẩm Chi Hằng. Chỉ cần Thẩm Chi Hằng còn sống, cô chết cũng không sao cả.
Thẩm Chi Hằng ngồi trong bệnh viện cả ngày. Hắn vẫn có thể tiếp tục ở lại. Nhưng Mễ Lan thấy mệt thay cho hắn. Nên nhất định muốn anh về nghỉ ngơi. Thẩm Chi Hằng sờ lên trán Mễ Lan, cảm nhận thấy nhiệt độ của cô đã giảm bớt, rõ ràng sức khỏe đang cải thiện, thầm thở phào nhẹ nhõm - cô bé này, xem như đã giữ được mạng sống.
Vào lúc chiều tối. Thẩm Chi Hằng rời bệnh viện, hoàn toàn không để ý đến các đặc vụ mặc thường phục phía sau. Và sau khi các đặc vụ mặc thường phục xác nhận vị trí của Thẩm Chi Hằng. Họ lập tức rút lui, di chuyển ra khỏi khu tô giới Pháp, đến trước mặt Lệ Anh Lương và Hắc Mộc Lê Hoa báo cáo một lượt. Lệ Anh Lương và Hắc Mộc Lê Hoa đến Thượng Hải chỉ muộn hơn Thẩm Chi Hằng ba tiếng. Trước khi họ đến, bọn họ đã gây ra một loạt rắc rối lớn. Việc Thẩm Chi Hằng là một chuyện lớn, trốn thoát là một chuyện, việc đốt cháy năm dặm đường sắt là một chuyện khác, còn những rắc rối phát sinh từ hai sự cố này thì không thể đếm xuể. Tóm lại, Hoành Sơn Anh tuy rằng luôn ưu ái Lệ Anh Lương. Nhưng dù sao không phải cha ruột của anh ta. Vì vậy, Lệ Anh Lương tự hỏi trong lòng, sợ rằng lần này trở về Thiên Tân, mình sẽ gặp nguy hiểm.
Lệ Anh Lương đang run rẩy, còn Hắc Mộc Lê Hoa vẫn bình tĩnh, nhưng thực tế đang mang một gánh nặng nặng nề. Cơ quan mật vụ ở Hoa Bắc hiện do Hoành Sơn Anh kiểm soát, Nhưng với sự phát triển của chiến sự, cơ quan mật vụ ở phía Bắc này sẽ phụ trách toàn bộ công tác tình báo của nửa Trung Quốc. Việc giao trọng trách này cho Hoành Sơn Anh, có người đồng tình, cũng có người không đồng tình.
Những người tin và không tin đã hình thành hai lực lượng. Trong đó một lực lượng đó đến từ đại tướng Tương Xuyên trong quân đội Quan Đông. Mà đại tướng Tương Xuyên là cấp trên cũ của Hắc Mộc Lê Hoa. Kể từ khi Hắc Mộc Lê Hoa vào dinh thự Hoành Sơn, cô đã bí mật biết rằng Hoành Sơn Anh đang nghi ngờ mình nên cô đã giữ thái độ khiêm tốn và chờ đợi thời cơ. Tuy nhiên, việc giữ thái độ khiêm tốn không phải là mục đích của Hắc Mộc Lê Hoa. Mục đích của Hắc Mộc Lê Hoa chính là tan rã dinh thự Hoành Sơn, tái tổ chức một cơ quan mật vụ mới.
Hắc Mộc Lê Hoa có kế hoạch của mình, và để thực hiện kế hoạch đó, cần có một cơ hội.
Thẩm Chi Hằng chính là cơ hội của cô. Hắc Mộc Lê Hoa quyết tâm muốn bắt con ma cà rồng nguy hiểm này, tận tay giao hắn cho đại tướng Tương Xuyên. Đến lúc đó, công bắt được Thẩm Chi Hằng sẽ thuộc về cô, còn tội lỗi trước đó để Thẩm Chi Hằng trốn thoát sẽ bị quy cho sẽ bị đại tướng quy cho Hoành Sơn Anh và Lệ Anh Lương. Đến khi đó trong quân đội tự nhiên sẽ có nhân vật lớn gây áp lực với Hoành Sơn Anh, cũng tự nhiên sẽ có đại nhân lợi dụng cơ hội luận công khen thưởng, để phân cho cô một phần đất trong dinh thự Hoành Sơn, cho phép cô bắt đầu đối đầu với Hoành Sơn Anh.
Cơ hội hiếm có. Nên bề ngoài Hắc Mộc Lê Hoa giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hành động thì nhiệt tình hơn cả Lệ Anh Lương. Khi biết tin Thẩm Chi Hằng không có mặt ở Thiên Tân và Bắc Bình. Lệ Anh Lương nghi ngờ rằng người này đã trốn đến Thượng Hải - không phải năm nay Thẩm Chi Hằng đã đón Tết ở Thượng Hải sao?
Lệ Anh Lương vừa mới nghi ngờ, chưa tìm được chứng cứ. Hắc Mộc Lê Hoa đã liên lạc với máy bay quân sự. Hai người không báo cáo với Hoành Sơn Anh. Họ đã tự ý tụ tập lại, mang theo số người còn lại và bay đến Thượng Hải.
Lệ Anh Lương không còn quan tâm đến việc sợ hãi nữa.
"Sợ " không cứu nổi anh ta. Bây giờ Lệ Anh Lương chỉ có thể tự cứu mình, và cách duy nhất để tự cứu mình là truy đuổi Thẩm Chi Hằng đến cùng và giết chết tất cả. Nếu không thì có thể làm gì khác được? Liệu Lệ Anh Lương còn có thể quay ngược thời gian không? Để thu hồi tất cả đạn đã bắn vào Thẩm Chi Hằng không?
Lệ Anh Lương đã thật sự xúc phạm Thẩm Chi Hằng đến tận cùng. Thẩm Chi Hằng có thể tha cho anh ta mới lạ. Hơn nữa, Hoành Sơn Anh vẫn đang đợi anh ta ở Thiên Tân - Hoành Sơn Anh bây giờ chắc hẳn rất ghét anh ta.
Không phải anh ta giết người, thì là có người giết anh ta. Hiện tại Lệ Anh Lương bị chữ "Giết" dồn vào chân tường, đầu óc choáng váng, gần như không thể suy nghĩ được gì. Sau khi nghe báo cáo của đặc vụ, Lệ Anh Lương quay sang Hắc Mộc Lê Hoa, trong lòng tràn đầy vui sướng. Nhưng biểu cảm và giọng điệu lại như sắp khóc: "Trời không diệt tôi."
Lệ Anh Lương đã từng điều tra địa chỉ của Thẩm Chi Hằng ở Thượng Hải trước đó, vốn dĩ chỉ là điều tra cho vui. Không ngờ thông tin này lại có ích đến vậy, vì vậy bốn chữ ‘Trời không diệt tôi’ thực sự xuất phát từ lòng chân thành của anh ta. Hắc Mộc Lê Hoa làm ra vẻ cảm thán, cũng thở dài vài tiếng cùng với anh ta, rồi ngay lập tức hỏi: "Khi nào chúng ta bắt đầu bắt giữ?"
- "Thượng Hải không giống nhưThiên Tân, chúng ta không thể công khai bắt người ở đây, nhất là khi Thẩm Chi Hằng sống ở Khu tô giới Pháp."
- Hắc Mộc Lê Hoa đột nhiên lại hỏi: "Hắn đến bệnh viện làm gì?"
- Lệ Anh Lương nhíu mày: “"Dù sao cũng không phải là hắn tự mình đi khám bệnh—không biết có phải là Tư Đồ William hay Mễ Lan bị thương không? "
- Hắc Mộc Lê Hoa nói: "Đụng độ trực diện, chúng ta không phải là đối thủ của Thẩm Chi Hằng. Chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường, tấn công hắn một cách bất ngờ. “
Lệ Anh Lương hoàn toàn đồng ý với điều này. Và hai người đã thì thầm bàn bạc âm thầm trong một thời gian dài. Cuối cùng, họ không ăn không ngủ, đi ngay trong đêm, chia ra hành động.