← Quay lại trang sách

Chương 17 (1)

Sau khi Thẩm Chi Hằng trở lại Thiên Tân. Thẩm Chi Hằng không ngay lập tức đại khai sát giới mà chỉ đóng cửa không ra ngoài, chỉ bảo vệ Mễ Lan.

Cùng Thẩm Chi Hằng quay lại còn có Tư Đồ William. Thẩm Chi Hằng vẫn phớt lờ cậu ta một cách cứng rắn đã khiến Tư Đồ William phải rời đi trong sự lạnh lẽo. Nhưng Tư Đồ William cũng không hẳn chẳng thu được gì. Tư Đồ William đã cướp được vài trăm đồng từ dinh thự họ Thẩm bỏ vào túi và còn lái xe của Thẩm Chi Hằng bỏ đi.

Mễ Lan trên đường đi sốt cao hai, ba lần. Nhiệt độ lên rất cao. Vì vậy, sau khi trở về nhà ở Thiên Tân, Thẩm Chi Hằng liền ôm cô vào phòng tắm cho cô tắm nước ấm.

Đặt vào trước đây, Mễ Lan dù còn trẻ, Thẩm Chi Hằng vẫn đối xử với cô như một tiểu thư và dành cho cô sự tôn trọng đáng có. Nhưng bây giờ, Thẩm Chi Hằng cởi chiếc váy dài bẩn thỉu trên người của cô ra, vắt một chiếc khăn tay, bắt đầu lau người cho cô.

Họ giờ không còn là người nữa, cuộc sống và cái chết khó đoán định, còn phân biệt gì nam nữ? Mễ Lan đang nằm ngửa không có chút quần áo nào trong nước nông của bồn tắm, những chiếc xương sườn hiện rõ từng đường nét, làn da mịn màng căng thẳng. Trước ngực có vết sẹo, sau lưng cũng có sẹo. Một vài chỗ đã cũ và mờ đi là những vết thẹo do mẹ cô ấy để lại. Một số có màu đỏ tươi lóa mắt là vết đạn đang lành lại. Thẩm Chi Hằng nhìn cô với nỗi buồn sâu thẳm. Mễ Lan có dáng người thanh thoát và mảnh khảnh, mới chỉ bắt đầu phát triển, như thể tương lai của cô là vô hạn, nhưng giờ đây đã không còn tương lai nữa.

Tiếp theo, Mễ Lan sẽ phải sống cách biệt với thế giới nhân gian như cách đây mười bốn năm Thẩm Chi Hằng đã sống, săn lùng con mồi, giết chóc và hút máu để làm đầy dạ dày.

Thật là ngớ ngẩn, thật buồn cười. Đối với một thanh niên đầy triển vọng như vậy cả cuộc đời dài dặc phía trước mà sự nghiệp lớn nhất của anh lại chỉ là việc kiếm ăn.

Thẩm Chi Hằng đã mất nhiều công sức để gội đầu cho Mễ Lan.

Thẩm Chi Hằng dùng khăn khô để lau tóc dài của cô cho rối tung, rồi dùng khăn tắm quấn cô lại và bế cô vào phòng ngủ.

Một đêm trôi qua, vào buổi sáng đầu tiên sau khi về Thiên Tân. Mễ Lan đột nhiên co giật. Thẩm Chi Hằng trước tiên là nhìn cô ấy co giật sau đó hắn xắn tay áo lên và đưa cổ tay của mình đến gần miệng cô. Giống như một đứa bé tìm kiếm vú mẹ, cô ấy cắn chặt vào cổ tay của Thẩm Chi Hằng. Máu chảy xuống khóe miệng, cô nuốt từng ngụm lớn đồng thời lông mi rung lên dữ dội, như thể cô đã dùng hết toàn bộ sức lực phải cố gắng mở mắt ra dù phải đánh đổi bằng mạng sống.

Thẩm Chi Hằng nhìn Mễ Lan, giống như đang nhìn một phiên bản mới của chính mình.

Thẩm Chi Hằng không biết mình đang cứu người hay làm hại người. Chỉ biết rằng hắn đang tạo ra một con quái vật mới. Cũng không phải người, cũng không phải thần, không cam tâm làm quỷ, cũng không thể sống quang minh chính đại.

Mễ Lan đã hôn mê suốt một ngày.

Sau khi màn đêm buông xuống, Mễ Lan lại một lần nữa bị co giật dữ dội, gần như cắn đứt một miếng thịt trên cổ tay của Thẩm Chi Hằng. May mắn thay, lần này cơn thèm ăn của cô không quá lớn, chỉ cần một chút máu đã đủ làm cô bình tĩnh lại.

Thẩm Chi Hằng cũng đói bụng, hắn không dám rời khỏi Mễ Lan. Tuy nhiên, việc chịu đói khát cũng không thể chấp nhận được. Thẩm Chi Hằng không biết cơn đói sẽ khiến mình mất kiểm soát đến mức nào. Nếu Tư Đồ William vẫn còn ở đây –

Thẩm Chi Hằng chợt nhận ra một sự thật rằng: từ khi quen biết Tư Đồ William, hắn chưa bao giờ phải lo lắng về việc kiếm thức ăn. Tư Đồ William đã giúp hắn duy trì lối sống tao nhã của mình.

Nghĩ như vậy, có lẽ Tư Đồ William hôm đó không hoàn toàn nói suông. Dù hắn có thừa nhận hay không thì trong ba năm qua, Họ thực sự đã đạt được một mối quan hệ hợp tác nào đó nhưng Thẩm Chi Hằng đã hiểu lầm rằng đó là tình bạn, vì vậy hắn đã gửi cả tiền bạc lẫn tình cảm một cách nhầm lẫn. Rạng sáng, Mễ Lan có dấu hiệu thức tỉnh.

Mễ Lan phát ra âm thanh rên rỉ một cách nhẹ nhàng như thể cô đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng. Thẩm Chi Hằng vắt một chiếc khăn nóng lau mặt và tay cho cô. Đôi môi cô mở ra rồi khép lại như đang thở hổn hển, cũng giống như là muốn nói chuyện. Bỗng nhiên cô ấy nâng người lên và phát ra âm thanh "ư" từ cổ họng. Thẩm Chi Hằng tưởng rằng cô ấy đang muốn nôn nhưng rồi cô lại ngã xuống giường, thở một hơi dài và lồng ngực bắt đầu có những cử động rõ ràng. Lông mi dài của cô ấy cong lên rồi cô ấy mở mắt ra.

Thẩm Chi Hằng nhìn Mễ Lan nhất thời không biết nên vui hay buồn. Nghiêng người nắm lấy tay Mễ Lan, nhẹ nhàng gọi: "Mễ Lan, là tôi."

Mễ Lan mở to mắt, từ từ khép ngón tay lại lắc nắm tay hắn, rồi nhẹ nhàng thốt lên một tiếng "À".

Tiếng "ah" của cô đầy sự đầy sự hoang mang và sợ hãi làm Thẩm Chi Hằng tưởng rằng cô vẫn đang đắm chìm trong cơn ác mộng. Đưa tay gạt đi mấy sợi tóc vương trên mặt cô, hắn an ủi: “Đừng sợ, chúng ta không sao, chúng ta về nhà rồi.”

Mễ Lan nắm chặt ngón tay hắn, từ từ đưa tay mình lên gần mắt. Thẩm chi Hằng ban đầu không biết tại sao nhưng sau đó hắn đột nhiên thấy ánh mắt của Mễ Lan chuyển động, đồng tử của cô hướng về phía đầu ngón tay của hắn.

Sau đó, Mễ Lan từ từ giơ tay còn lại lên.

Một cách chính xác, cô đã chạm vào đầu ngón tay của Thẩm chi Hằng.

Ngay lập tức Mễ Lan quay mặt về phía hắn, hơi thở trở nên gấp gáp: "Thẩm...Thẩm..." Mễ Lan túm lấy vạt áo hắn: "Là anh sao?”

Thẩm Chi Hằng lập tức trả lời: "Là tôi, đừng sợ, chúng ta an toàn rồi."

Mễ Lan chật vật ngồi dậy, giơ tay dụi mắt. Thẩm Chi Hằng tưởng cô bị đau mắt, muốn kiểm tra cho cô nhưng cô ấy vừa xoay người đã rơi xuống giường rồi lại lảo đảo đứng dậy. Một góc khăn tắm quấn quanh người cô mở ra, cô không biết xấu hổ tiếp tục lảo đảo di chuyển loạn xạ trong căn phòng này. Thẩm Chi Hằng lao tới ôm lấy cô: “Mễ Lan, cô không nhận ra giọng nói của tôi sao? Tôi là Thẩm Chi Hằng, chúng ta an toàn rồi!”

Khăn tắm rơi xuống đất, Mễ Lan run rẩy trong vòng tay hắn: “Mắt của tôi… sao vậy?...đã thay đổi..." Thẩm Chi Hằng kéo vai cô, để cô đối diện với hắn: "Mắt cô bị làm sao?"

Mễ Lan run rẩy ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Chi Hằng, đôi môi cô rung rẩy một lúc lâu mới phát ra được lời: "Thẩm tiên sinh... tôi, tôi hình như đã nhìn thấy anh... Tôi Không biết có phải thật không....Tôi hình như...hình như tôi đã nhìn thấy..."

Lúc này Thẩm Chi Hằng mới nhận ra trong mắt Mễ Lan đã có thần thái và con ngươi có ánh sáng.

Mễ Lan bị mù từ khi còn nhỏ, không biết ánh sáng là gì nên khi thế giới đen tối của cô bỗng dưng trở nên đầy màu sắc và ánh sáng kỳ lạ, phản ứng đầu tiên của cô là kinh ngạc và sợ hãi.

Sau nỗi sợ hãi là niềm vui tột độ. Tinh thần của cô ấy gần như sụp đổ, vừa khóc vừa vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Thẩm Chi Hằng. Cô đưa tay chạm vào giấy dán tường có hoa văn lồi lõm, từ từ sờ và nhìn, xem xét từng chi tiết trên tường, rồi nhìn đồ đạc, chiếc giường lớn nơi cô đã nằm suốt ba ngày, nhìn vào những bông hoa mẫu đơn đỏ lớn được dệt trên thảm len. Cuối cùng cô ngồi phịch xuống đất, nhìn tay mình, nhìn cánh tay mình, nhìn cơ thể mình.

“Tôi không còn mù nữa!” Mễ Lan khóc nức nở, tóc tai rối bù, nước mắt và nước mũi gần như bắn vào mặt Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng quỳ xuống trước mặt cô, dang rộng vòng tay đón cô. Mễ Lan lao vào vòng tay anh khóc nức nở không ngừng.

Mễ Lan òa khóc một trận thật lớn.

Cô khóc đến mức nghiêng ngả, mặt mũi đầy tóc, người ướt đẫm mồ hôi. Dần dần, Mễ Lan nhận thức được sự trần trụi của mình nhưng cô không quan tâm đến sự văn minh và lịch sự của loài người. Mễ Lan cứ khóc mãi cho đến khi tứ chi trở nên mềm nhũn, gần như đang bơi trong biển nước mắt.

Biển khổ vô biên, Thẩm Chi Hằng ôm lấy cô, là con thuyền của cô.

Sau khi khóc cạn nước mắt, Mễ Lan lau mắt và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời mới mọc bên ngoài cửa sổ mang đến cho cô một thế giới rực rỡ hơn. Mọi thứ đều tràn ngập màu sắc, mọi thứ đều có hình dạng. Cô nên nhìn từ đâu? Cô có thể nhìn thấy hết sao?

Thẩm Chi Hằng ở bên cạnh cô nhưng cô lại không chịu nhìn hắn — không nỡ nhìn, cô cần phải đi tắm trước để gột rửa cho tâm trí sáng suốt rồi mới đối mặt với hắn.

Lần gặp đầu tiên, nên trang trọng.

Về phần Thẩm chi Hằng đang ôm một cô gái trần truồng. Trong phút chốc, hắn cũng quên mất cả phép tắc của một quý ông. Thẩm chi Hằng bị tiếng khóc của Mễ Lan làm kiệt sức, quên luôn cả đói khát và đau đớn chỉ biết quỳ ngồi trên đất, thậm chí một cái ngáp cũng không có. Thật hiếm khi, Thẩm chi Hằng cũng cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ một giấc.

Mễ Lan đã tắm nước lạnh.

Nước lạnh làm da cô ửng đỏ. Mễ Lan mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Thẩm Chi Hằng. Tà áo sơ mi rủ xuống đến đùi của cô ấy để lộ đầu gối mảnh mai và thon thả của cô. Đứng trước gương thủy tinh trong phòng tắm. Mễ Lan đã nhìn vào chính mình một lúc lâu rồi kéo mở cổ áo để nhìn những vết sẹo đỏ trên ngực mình.

Trước khi tắm, Thẩm Chi Hằng dùng dăm ba để câu giải thích rõ nguyên nhân làm cô sống lại. Lúc này, Mễ Lan dùng ngón tay chạm vào vết sẹo tròn đó, không thấy đau cũng không thấy ngứa, thực sự không thể tưởng tượng được mấy ngày trước, đã từng có một viên đạn xuyên qua cơ thể mình, khiến mình cảm thấy lạnh lẽo tận tâm can.

Khi Mễ Lan ra khỏi phòng tắm thì Thẩm Chi Hằng từ bên ngoài cũng đã trở về. Hắn vừa mới cố gắng lấy lại tinh thần rồi ra ngoài đến cửa hàng bách hóa mua hai bộ đồ nữ và một số vật dụng cần thiết cho phụ nữ. Giữa đường, hắn còn gặp một người Pháp Floye. Floye đã hơn một tháng không gặp hắn, nhưng Floye cũng không ngạc nhiên lắm vì Thẩm Chi Hằng được coi là một người giàu có và nhàn rỗi. Hoàn toàn có lý do và tư cách để đi du lịch một tháng hoặc nửa năm. Hai bộ váy mà Thẩm Chi Hằng mua về đã được Mễ Lan mở ra và ngắm nhìn một lúc lâu. Mễ Lan không hiểu các tên màu sắc, chỉ cảm thấy thế giới đầy màu sắc này thật đẹp——đẹp đến kỳ lạ, phức tạp đến mức khiến cô hoa mắt. Nhắm mắt đưa tay ra, Mễ Lan quay lại lối sống mười lăm năm qua. Mười năm trước đây, cô chỉ có thể dùng tay để cảm nhận bộ trang phục mới của mình.

Đầu ngón tay lướt qua cái cổ áo lớn trên chiếc áo sơ mi mỏng. Mễ Lan đã chạm vào những đường viền trang trí trên cổ áo. Mễ Lan biết chiếc áo như vậy được gọi là bộ đồ thủy thủ.

Chạm từng chút từng chút. Mễ Lan chợt mở mắt nhìn bộ đồng phục thủy thủ trước mặt, từ từ nở một nụ cười. Cô quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ có cả một thế giới tươi đẹp, vô bờ bến.

- “Chú Lệ, cảm ơn chú đã giết tôi". Mễ Lan thầm thì trong lòng: "Bác sĩ Tư Đồ, càng cảm ơn anh đã cứu tôi".

Trong hành lang dài được xây bằng đá trắng ở phía sau tòa nhà Mễ Lan đã tìm thấy Thẩm Chi Hằng. Hành lang dài cao hơn khu cỏ phía dưới vài bậc, các cột hành lang vươn cao đến tận trời mang phong cách cổ điển Hy Lạp. Thẩm Chi Hằng dựa vào cột hành lang ngồi trên mặt đất, một chân co lại, một chân duỗi ra. Dường như đang nghỉ ngơi và thư giãn trong bóng mát. Mễ Lan bước tới chỗ hắn, ngồi xổm xuống mới phát hiện ra hắn đã nhắm mắt và đã ngủ rồi.

Mễ Lan ôm đầu gối, nghiêng đầu bắt đầu lặng lẽ nhìn hắn. Thẩm Chi Hằng bao nhiêu tuổi? Không biết, cô ấy không biết cách nhìn tuổi của một người. Dù sao với cô ấy, Thẩm Chi Hằng là một “người lớn”.

Đây chính là Thẩm tiên sinh của cô ấy!

Mễ Lan bỗng dưng cảm thấy không chắc chắn nữa, đưa tay nhẹ nhàng nâng gương mặt Thẩm Chi Hằng lên, cô nhắm mắt lại và dùng đôi tay để xác nhận thêm một lần nữa.

Thẩm Chi Hằng bị làm phiền khẽ “hừ” một tiếng. Hai người lập tức cùng nhau mở mắt. Thẩm Chi Hằng nhìn chằm chằm Mễ Lan trong lòng cũng dấy lên một chút không chắc chắn. Cô gái trước mặt hắn mặc bộ đồng phục thủy thủ trắng như tuyết và váy ngắn, mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt quả thực là của Mễ Lan. Nhưng ngoài khuôn mặt ra, biểu cảm và tư thế của cô hoàn toàn khác biệt. Đôi mắt to của cô trong veo và sáng, gò má gầy gò, căng thẳng, hiện lên một sắc đỏ nhạt.

- “Mễ Lan?” Hắn thử hỏi một tiếng.

- Mễ Lan trả lời: "Thẩm tiên sinh."

- Thẩm Chi Hằng mỉm cười với Mễ Lan: "Thật xin lỗi, từ khi gặp tôi cô cứ liên tục gặp rắc rối."

- Mễ Lan lắc đầu: "Không đúng. Là anh đã cứu tôi."

- “Không phải tôi đã cứu cô. Là Tư Đồ William."

Mễ Lan đứng dậy đi ra hành lang rồi ngồi xuống, đôi chân dài thả xuống. Thẩm Chi Hằng không hiểu ý của cô: Hắn không cứu cô từ cái chết mà là từ bóng tối. Ngay từ đêm lạnh lẽo mà họ gặp nhau, Thẩm Chi Hằng đã cứu cô. Kể từ đêm đó trở đi, Mễ Lan chỉ cần nghĩ đến việc trên đời này có sự tồn tại của Thẩm tiên sinh. Chỉ cần nghĩ rằng Thẩm tiên sinh đang sống khỏe mạnh ở một nơi nào đó trong thành phố này cô đã cảm thấy được an ủi rất lớn và có thể tiếp tục sống một cách hài lòng trong thế giới u tối đó.

Đó chính là sự cứu rỗi mà cô nói!

Mễ Lan rất rõ điều đó nhưng không thể diễn đạt rõ ràng, không thể diễn đạt rõ thì không nói nữa. Dù sao thì trong mười lăm năm cuộc đời của Mễ Lan cô luôn sống một cách lặng lẽ.

Thẩm Chi Hằng đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống: “Từ nay về sau, chúng ta sẽ dựa vào nhau mà sống. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô đến cùng. Đợi khi cô lớn lên, nếu muốn, cô có thể rời xa tôi bất cứ lúc nào để tự lập cuộc sống của riêng mình."

Mễ Lan bỗng quay đầu nhìn Thẩm Chi Hằng: " Tôi có thể ở bên anh mãi mãi được không? Tôi không cần phải về nhà nữa sao?"

- Cô muốn về nhà sao? "

- "Không muốn! “

- “Vậy thì không về nữa.”

- “Tôi có thể không bao giờ quay về không?”

- "Có thể. "

- "Thật không? "

- "Thật. "

Mễ Lan chằm chằm nhìn hắn, có chút tin tưởng lại không dám hoàn toàn tin liền cúi đầu chuẩn bị chờ xem. Dù sau Thẩm tiên sinh có đổi ý cô cũng không quá lo sợ. Hiện tại, Mễ Lan đã có một đôi mắt sáng và một cơ thể khỏe mạnh. Mễ Lan đã hoàn toàn từ bỏ thế giới cũ đầy bóng tối. Và giờ đây, Mễ Lan đã trở thành một người tự do được tái sinh.

Mễ Lan yêu thế giới mới ánh sáng này, nhưng dường như đó không phải là một tình yêu nhân từ và dịu dàng. Bởi vì trong lòng đang chứa đựng một cơn sóng mãnh liệt của sự thỏa mãn — sự thỏa mãn của việc báo thù và trả ơn.

Thẩm Chi Hằng mệt mỏi rã rời nên không để ý nhiều đến việc Mễ Lan đang nghĩ gì. Dù sao thì cô bé này cũng đã sống sót. Chỉ cần cô còn sống thì sẽ không dễ dàng chết đi nữa. Hơn nữa, dựa trên tình hình hiện tại của cô ấy nhu cầu ăn uống cũng không lớn, thi thoảng bổ sung một ít máu tươi là đủ. Còn về Mễ tướng quân---- Mễ tướng quân tất nhiên sẽ không cho phép con gái mình vô cớ sống trong nhà người đàn ông xa lạ. Tuy nhiên, đó là chuyện của sau này, hãy để khi Mễ tướng quân phát hiện con gái ông mất tích thì hãy bàn sau.