Chương 17 (2)
Tiếp theo là Lệ Anh Lương.
Lệ Anh Lương chỉ là một con chó săn làm theo mệnh lệnh, không thể coi là kẻ chủ mưu gây ra tai họa. Thẩm Chi Hằng biết điều đó. Nhưng Lệ Anh Lương - trong những tình huống trớ trêu - luôn có khả năng hại hắn chết đi sống lại.
Thẩm Chi Hằng thực sự đã chịu quá đủ con người này rồi.
Thẩm Chi Hằng ngủ cả một ngày sau đó ra ngoài lộ diện và nhận ra rằng anh thực sự không có ảnh hưởng gì lớn đối với thế giới này.
Hầu hết mọi người đều tin chắc rằng hắn đã đi du lịch. Hơn nữa họ cũng chắc chắn rằng hắn đã đến Thượng Hải. Bây giờ Thẩm Chi Hằng đã trở về vẫn được chào đón như trước. Những thiệp mời cho buổi tiệc rượu và bữa tối bay vào lòng hắn như những bông tuyết. Đêm đó, Thẩm Chi Hằng được mời đến câu lạc bộ Ý để tham dự bữa tiệc khiêu vũ do gia đình đại sứ Ý tổ chức. Bữa tiệc khiêu vũ ồn ào, náo nhiệt và hắn gặp Tư William trong vũ trường.
Tư Đồ William đi cùng Kim Tịnh Tuyết. Điều này cho thấy những ngày qua, sự tán tỉnh của cậu ta đã có kết quả, đã có quyền được đồng hành cùng Kim Tĩnh Tuyết đến dự tiệc. Tư Đồ William mặc vest và đi giày da vô tình quay lại và nhìn thấy Thẩm Chi Hằng ở đằng xa, cậu ta tức thì vẫy tay chào và mỉm cười. Thẩm Chi Hằng không để ý cậu ta quay sang nói chuyện với bạn bè bên cạnh.
Tư Đồ William thu hồi ánh mắt, gửi nụ cười tươi cuối cùng cho Kim Tĩnh Tuyết đứng trước mặt. Bây giờ cậu ta rất hạnh phúc. Vì nhị tiểu thư nhà họ Kim xinh đẹp đã dành cho cậu nhiều nụ cười trong những ngày gần đây khiến trái tim cậu tràn ngập ánh sáng và mật ngọt. Tư Đồ William nghĩ chắc hẳn mình thừa hưởng tính lãng mạn của mẹ nên mới yêu thích tình yêu đến vậy, cần yêu thương đến thế. Không phải mẹ đã yêu một người đàn ông loài người sao? Vậy thì việc cậu yêu một người phụ nữ loài người cũng không có gì là lạ. Hơn nữa, không yêu loài người thì yêu ai? Chẳng lẻ xung quanh cậu có người khác giới sao? Tư Đồ William còn một chút tiền tiết kiệm trong tay vốn là do Thẩm Chi Hằng cho giờ thì dùng trước đã. Còn chiếc ô tô mới tinh của Thẩm Chi Hằng cũng tạm thời sử dụng trước. Thẩm Chi Hằng còn giận cậu ta, không sao cả, để cậu tự mình đánh cược đi. Hiện tại cậu ấy đang bận rộn theo đuổi người đẹp, khi công việc quan trọng này xong xuôi thì việc xin lỗi Thẩm Chi Hằng cũng không muộn. Nhân tiện, Tư Đồ William có thể xin thêm một khoản tiền để thuê biệt thự, mua ô tô và thuê người hầu. Nghe nói việc tổ chức một gia đình nhỏ tốn kém rất nhiều, đặc biệt là nếu phải tổ chức một gia đình phù hợp với nhị tiểu thư nhà họ Kim thì càng thêm tốn kém.
Tư Đồ William tính toán rất chu đáo, càng nghĩ càng thấy tuyệt. Cậu cứ mãi mỉm cười với Kim Tịnh Tuyết. Kim Tịnh Tuyết đáp lại bằng một nụ cười không mấy chú ý nhưng trong lòng cô đã có người khác.
Người cô đang nghĩ tới chính là Lệ Anh Lương.
Lệ Anh Lương đã mất tích nhiều ngày liên tiếp, không biết đã chết ở đâu. Có thể anh ta đang cố ý tránh mặt cô. Dù sao thì giờ Lệ Anh Lương đã có một người bố Nhật Bản, không cần sự che chở và nâng đỡ của nhà họ Kim. Lệ Anh Lương không quý trọng cô thì cô cũng không quý trọng Lệ Anh Lương. Có hàng nghìn người yêu mến cô. Tại sao cô lại phải cãi cọ với một kẻ bán nước xuất thân từ học trò như vậy? Hiện tại Tư Đồ William là người mới của cô. Tư Đồ William cao ráo và đẹp trai mái tóc xoăn của anh ta thật mới lạ và thú vị, nhìn giống như một thanh niên phương Tây và lúc nào cũng hồn nhiên và nhiệt tình. Kim Tịnh Tuyết cảm thấy rằng nếu cô ấy chấp nhận cậu ấy làm bạn trai của cô, có lẽ cũng sẽ không tệ.
Tư Đồ William không tồi ở điểm này, cũng không tồi ở điểm khác, nhưng Kim Tịnh Tuyết ở bên cậu ta vẫn cảm thấy hơi thiếu hứng thú. Buổi khiêu vũ vẫn chưa kết thúc, cô đã rời khỏi sớm và nhờ Tư Đồ William đưa mình về nhà.
Kim Tịnh Tuyết thật sự mệt mỏi, về đến nhà rồi cũng lười không mời Tư Đồ William vào ngồi chơi, một mình đi thẳng vào trong nhà. Kim Tịnh Tuyết vừa bước vào cửa, cô gái giúp việc Tiểu Đào trong nhà đã bước ra chào và nhỏ giọng nói với cô: "Nhị tiểu thư, Lương thiếu gia đến rồi."
- Kim Tịnh Tuyết hơi nhạc nhiên: "Ai? Anh ấy? Sao anh ta lại đến đây?"
- "Đã đến một lúc rồi, vẫn luôn chờ tiểu thư ở phòng khách."
Kim Tịnh Tuyết lập tức bước nhanh vào phòng khách. Trong phòng khách có một chiếc đèn chùm sáng và dưới ánh đèn, trên chiếc sofa dài có một người đang ngồi. Đó là Lệ Anh Lương. Khi không gặp Lệ Anh Lương, cô lúc nào cũng nhớ đến anh ta với sự oán hận. Giờ đây anh ta đang ngồi trước mặt cô, cô lại cảm thấy không có gì đặc biệt, chỉ lẳng lặng ngồi xuống với vẻ mặt lạnh nhạt. Ném túi xách của mình vào tay cô gái giúp việc. Kim Tịnh Tuyết ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ đối diện Lệ Anh Lương. Còn Lệ Anh Lương đứng dậy nhẹ nhàng cúi đầu chào cô, lễ phép như thường lệ: "Nhị tiểu thư, tôi rất xin lỗi. Gần đây tôi có hơi bận nên không đến chào hỏi cô được".
Kim Tịnh Tuyết thở ra hai luồng khí lạnh từ lỗ mũi: "Chẳng mấy khi nghe được câu này của anh, anh không phải là người của tôi sao lại nhất định phải đến thăm hỏi tôi? Hơn nữa, tôi cũng không dám nhận”.
Nói xong cô liếc anh ta một cái, nhận thấy anh ta đã gầy đi nhiều, gương mặt hõm sâu. Mặc dù tóc chải bóng lưỡng và cằm được cạo sạch nhưng vẻ mệt mỏi và u sầu của anh ta không thể che giấu được. Trong lòng cô hơi động, nghĩ có lẽ Lệ Anh Lương không nói dối, những ngày qua anh ta thực sự bận rộn. Vì vậy, Kim Tịnh Tuyết quay đầu nhìn về phía cửa giữ thái độ lạnh lùng, lớn tiếng gọi cô gái giúp việc mang trà đến Lệ Anh Lương ngồi lại vị trí cũ, không nói gì. Chờ đến khi cô gái giúp việc mang trà nóng, bánh ngọt và kẹo đến, Lệ Anh Lương mới cầm lên một ngụm trà rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Tôi vừa đi xa một chuyến, bây giờ mới trở Thiên Tân”.
Kim Tịnh Tuyết cũng cầm một tách trà nóng chậm rãi uống một ngụm, trong lòng thầm nghĩ: ”Anh muốn đi đâu thì đi có liên quan gì đến tôi? Sao hôm nay tự nhiên lại nhớ ra mà đến báo cáo với tôi”.
- Lệ Anh Lương lại nói: "Tôi đã gây ra họa lớn rồi".
Kim Tịnh Tuyết sửng sốt không ngờ rằng Lệ Anh Lương sẽ nói điều này. Trước hết, Lệ Anh Lương xuất thân từ nghèo khó, là người tinh ranh nhất, hoàn toàn không phải là loại người gây chuyện. Hơn nữa, hiện tại anh ta còn có người Nhật làm chỗ dựa thì đúng là đã dính vào nhân vật không thể đùa được rồi thì cùng lắm để người Nhật ra mặt chống đỡ một lúc cũng không đến nỗi khiến anh ta phải thất thần như vậy.
- “Vậy... hay là anh theo em về nhà, lánh nạn một thời gian”.
- Lệ Anh Lương lắc đầu: "Không được, không thể tránh được".
- Kim Tịnh Tuyết nghi hoặc nhìn Lệ Anh Lương: "Anh rốt cuộc đã động đến ai rồi?"
- "Thẩm Chi Hằng."
- "Thẩm --"
Kim Tịnh Tuyết bị nước trà nóng trong miệng làm sặc, cô vội đặt cốc trà xuống bàn trà, nhăn mặt vừa khóc vừa cười: "Em còn tưởng anh động với ai ghê gớm lắm hóa ra là Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng tuy có chút tài cán nhưng đâu đến mức làm anh sợ hãi như vậy? Hơn nữa, sao anh lại đụng phải hắn ta? Có phải anh dựa vào thế lực của người Nhật cáo mượn oai hùm bắt nạt người ta. Khi người ta tức giận đã mời ông trùm Thanh Bang từ khu tô giới Pháp ra mặt để tìm cách gây khó dễ cho anh, đúng không?”
- “Nếu mà đơn giản như vậy thì tốt biết bao”.
- Kim Tịnh Tuyết bắt đầu thấy hứng thú: "Lạ thật. Anh đây là đang nghiêm túc thảo luận với tôi à? Không lẽ tôi có thể giúp bạn vượt qua khó khăn này?” Nói đến đây, Kim Tịnh Tuyết cười lạnh một tiếng: “Em đã nói rồi mà, bình thường dù gọi mời năm lần bảy lượt cũng chẳng mời được anh, nếu không phải hôm nay có việc cần nhờ đến em anh cũng sẽ không đến tận nơi vào buổi tối để chào hỏi em. Nhưng anh cũng biết khả năng của em rồi đó, sao em có thể giúp gì cho anh được?”
- Lệ Anh Lương nghiêng về phía cô ấy, đôi mắt hạnh nhân ướt át của anh nhìn chăm chú vào cô, lòng trắng mắt có nhiều gân máu đỏ, cứ như thể đã nín lệ lâu rồi, vừa mở miệng: " Tư Đồ William, cô có biết anh ta không?"
- Kim Tịnh Tuyết khẽ mỉm cười: "Sao vậy, anh điều tra em à?"
- Lệ Anh Lương tiếp tục trả lời: "Tôi nghe nói gần đây anh ta và cô có quan hệ khá gần gũi”
- Kim Tịnh Tuyết chợt hiểu ra: "Anh không phải là yêu cầu Tư Đồ William làm người hòa giải chứ? Nhưng Tư Đồ William chỉ là một chàng trai ngốc nghếch. Tuy là bạn của Thẩm Chi Hằng nhưng trước mặt Thẩm Chi Hằng lời nói chưa chắc đã có trọng lượng."
- Lệ Anh Lương không nhin được phản bác: "Anh ta có trọng lượng, dù không có gì khác nhưng trọng lượng thì đủ!”
- Kim Tịnh Tuyết quay mặt đi nở nụ cười trên môi, không tranh cãi với anh ta.
- Lệ Anh Lương vươn cổ dài ra, nghiêng người về phía Kim Tịnh Tuyết và tiếp tục hỏi: "Ngày mai, cô có hẹn cùng Tư Đồ William không?
- “Sao vậy, Anh muốn quản em sao?”
- “Chỉ cần cho tôi biết có hay không thôi.”
- Kim Tịnh Tuyết nghiêng đầu một cách khá tinh nghịch: "Chiều mai em có hẹn cùng anh ấy xem phim. Xem phim xong còn cùng nhau đi ăn tối. Sao thế?” - Lệ Anh Lương vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, hai tay đặt giữa hai chân, đầu gần như chìa ra dưới mí mắt của Kim Tịnh Tuyết. Hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Kim Tịnh Tuyết, anh ta hạ giọng hỏi: "Tư Đồ William động lòng với cô thật rồi à?"
- Kim Tịnh Tuyết nghe những lời như vậy một cách thờ ơ. Lúc đầu cô rất ngạc nhiên, lập tức quay đầu ngẩng mặt lên: "Nhiều người động lòng với em lắm, lạ lắm sao?"
- "Vậy... cô với anh ta thì sao?"
Kim Tịnh Tuyết cảm thấy hơi thở của Lệ Anh Lương đã gần kề làm cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, vì thế cô cứng ngắc cổ quyết không quay đầu lại: "Em vẫn chưa nghĩ xong."
Câu nói của cô có vẻ cứng rắn. Lệ Anh Lương nhận ra điều đó rồi nhận ra rằng anh ta giống như một con rắn thò đầu ra xa đến thế. Thảo nào Kim Tịnh Tuyết sắc mặt trông tệ đến vậy. Anh ta rụt đầu lại nói: “Nhị tiểu thư, ngày mai cô đến gặp Tư Đồ William cô có thể đưa tôi đi cùng được không?”
- “Hai người hẹn hò đưa anh đi cùng làm gì?”
- “Tôi nghĩ… chúng ta dù sao cũng còn có mối quan hệ anh em – Tôi thấy hình như cô cũng có thiện cảm với Tư Đồ William vậy thì tôi sẽ đi xem thử anh ấy là người như thế nào. Nếu là người tốt, thì tôi sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa hiện giờ trong nhà chỉ có tôi và cô hai người ở Thiên Tân. Nếu như tôi không quan tâm cô, sau này nếu như cha nuôi phát hiện, chỉ sợ rằng cũng sẽ trách phạt tôi".
Kim Tịnh Tuyết chẳng ừ hử gì cả. Rút một điếu thuốc từ cái ống đựng thuốc lá trên bàn trà ngậm vào miệng. Lệ Anh Lương nhanh chóng lấy trong túi quần ra một chiếc bật lửa, châm một ngọn lửa nhỏ, dùng hai tay che chắn đưa cho cô châm thuốc. Kim Tịnh Tuyết hít một hơi nhẹ nhàng, sau đó mím đôi môi đỏ mọng nhả ra một làn khói trắng. Đôi mắt to, rõ ràng phân biệt giữa trắng và đen, từ từ xoay chuyển. Kim Tịnh Tuyết liếc mắt về phía Lệ Anh Lương: “Anh thực sự quan tâm đến em sao? Hay là muốn thông qua em để liên lạc với Tư Đồ William nhờ anh ấy giúp anh hòa giải với Thẩm Chi Hằng?”
Lệ Anh Lương nắm chặt bật lửa, trông mệt mỏi đến mức dường như không thể di chuyển cả con mắt, chỉ ngơ ngác nhìn cô: “Tôi đã chọc phải Thẩm Chi Hằng là không được quan tâm những chuyện khác sao? Tôi không thể vừa đối phó Thẩm Chi Hằng vừa xem bạn trai mới của cô rốt cuộc là người thế nào sao?” Kim Tịnh Tuyết cong môi nói: "Ồ, anh vội lắm à? Nhảy cả một đêm em cũng khá mệt rồi. Nếu anh sốt ruột thì cứ sốt ruột, em thì không rảnh để bận tâm về anh”.
Lệ Anh Lương đứng dậy - vừa đứng thẳng lên anh ta lảo đảo tại chỗ. Kim Tịnh Tuyết vội vàng đứng dậy đỡ anh ta, nhưng anh ta đã bình tĩnh lại và tự mình đứng vững.
- “Chê cười rồi”. Lệ Anh Lương khàn giọng nói: “Có lẽ mấy ngày nay tôi ngủ ít quá nên hay bị chóng mặt. Tôi sẽ không quấy rầy nhị tiểu thư nữa. Nhị tiểu thư xin hãy nghỉ ngơi sớm. Ngày mai – buổi trưa ngày mai tôi sẽ gọi đến."
Lệ Anh Lương cúi chào Kim Tịnh Tuyết, sau đó lùi lại một bước, quay người và bước ra ngoài. Kim Tịnh Tuyết lớn tiếng gọi cô giúp việc và yêu cầu cô đưa Lương thiếu gia ra ngoài.
Sau khi Lệ Anh rời đi rồi Kim Tịnh Tuyết còn nán lại trong phòng khách. Đầu tiên cô ấy hút điếu thuốc một cách không chú ý, đến khi thuốc đã hút được nửa, cô đột nhiên mỉm cười vui vẻ, thậm chí còn quay vài bước nhảy tại chỗ trong đôi giày cao gót. Kim Tịnh Tuyết vốn tưởng rằng anh thường không bằng lòng và bất mãn, luôn muốn tự mình ra ngoài xông pha giang hồ. Cuối cùng thì bây giờ anh ta cũng đã đụng phải rắc rối, nhận ra rằng giang hồ bên ngoài thật nguy hiểm. Vẫn là làm con rể tốt của nhà họ Kim là lựa chọn tốt nhất.
Anh Lương lúc nào cũng có vẻ cứng nhắc và khó chịu. Kim Tịnh Tuyết không mong đợi anh ta có thể yêu cô một cách ngọt ngào và lãng mạn. Chỉ cần Lệ Anh Lương chịu dẹp bỏ tất cả những gai góc, cư xử tốt với cô thì cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Anh Lương xuất thân nghèo khó, chịu đựng nhiều gian khổ. Anh ta khốn khổ đến mức sống trong cảnh nghèo khó cùng cực cũng có thể hiểu được, dù sao thì cô ấy cũng có thể thông cảm cho anh ta.
- “Ôi" Cô nghĩ một cách hài lòng: "Mặc dù Tư Đồ cũng rất đáng yêu nhưng nếu anh Lương bằng lòng yêu mình thì mình sẽ cảm thấy có lỗi với Tư Đồ. Dù sao Tư Đồ còn trẻ, sau này sẽ gặp được người yêu mới."