← Quay lại trang sách

Chương 28

Lệ Anh Lương đã đưa giấy nhận tội cho Hoành Sơn Anh nhưng Hoành Sơn Anh không có thời gian để ý đến Lệ Anh Lương vì Hắc Mộc Lê Hoa đã chủ động rời khỏi dinh thự Hoành Sơn, không rõ tung tích.

Lệ Anh Lương không có ý định, cũng không dám tham gia vào cuộc đấu tranh nội bộ này. Hoành Sơn Anh yêu cầu Lệ Anh Lương dẫn người điều tra tung tích của Hắc Mộc Lê Hoa. Lệ Anh Lương đồng ý ngay lập tức nhưng lại không thật sự đi tìm. Chỉ nhân cơ hội dẫn người ra ngoài chủ ý là để cho người khác thấy Lệ Anh Lương đã quay lại và vẫn là đứa con cưng của người Nhật. Và ngay khi Lệ Anh Lương xuất hiện khắp nơi, Lý Quế Sinh quay lại và nói với anh ta rằng các tay súng bắn tỉa đã được bố trí. Giờ đây họ chỉ đang chờ lệnh của anh ta.

- Lệ Anh Lương nghe xong lời này trên mặt không có chút nào vui vẻ, ngược lại còn thở dài. Lý Quế Sinh thấy vậy nhẹ giọng hỏi: "Hội trưởng, anh không yên tâm à?"

- Lệ Anh Lương ban đầu không trả lời, một lúc sau mới trả lời: "Tôi đã đi một nước cờ mạo hiểm, cho dù có đúng thì cũng chỉ giữ được tính mạng và gia sản. Có lẽ sau này sẽ không bao giờ có được sự yên tâm."

- Lý Quế Sinh cắn răng: “Hội trưởng, hay là chúng ta cứ mạnh tay một chút. Đóng chặt cửa ngục đó lại rồi phóng hỏa đốt nó đi. Cái tên Thẩm Chi Hằng đó dù có mạnh đến đâu cũng không thể chịu nổi ngọn lửa, chúng ta trực tiếp thiêu sống hắn."

- Lệ Anh Lương ngẩng đầu nhìn Lý Quế Sinh: "Cậu có chắc chắn một trăm phần trăm đốt hắn thành tro bụi không?”

- Lý Quế Sinh giật mình: “Vậy… không chắc.”

- Lệ Anh Lương thu hồi ánh mắt: “Ngục tối không phải ngõ cụt, có lỗ thông gió, cho dù đưa bản vẽ cho cậu cũng không thể chặn hết các cửa thông gió. Về phần Thẩm Chi Hằng, tôi cũng không dám ép buộc hắn nữa. Chúng ta không phải đối thủ của hắn, nếu hắn lại giết tôi lần nữa tôi chắc chắn chết không nghi ngờ gì."

- Lý Quế Sinh gật đầu tán thành, sau đó hỏi: "Vậy dù sao chúng ta đã thu xếp xong hết rồi, có phải chúng ta có thể để cái gã tóc xoăn bắt đầu trốn thoát không?"

- “Qua ngày mai hãy nói chuyện này. Lời thú tội của Thẩm Chi Hằng sẽ được đăng báo. Các báo ở Trung Quốc và Nhật Bản đều sẽ đăng tin. Khi báo ra tôi sẽ hoàn toàn rửa sạch mình, lúc đó có thể để họ rời đi. Tôi bắt họ là vì gì? Không phải là để cho người Nhật thấy tôi là một trung thần sao?"

- Lý Quế Sinh mạnh mẽ gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”

Một đêm trôi qua, báo chí quả nhiên đăng tải bản nhận tội của Thẩm Chi Hằng.

Nhờ có sự chỉ thị của Hoành Sơn Anh nên tất cả các tòa soạn báo sẵn sàng bênh vực người Nhật đều đưa tin này lên trang nhất. Mặt khác, bởi vì Thẩm Chi Hằng cũng được coi là một người nổi tiếng trong xã hội, lại còn luôn hoạt động trong khu đặc quyền. Vì vậy, ngay cả những tờ báo trong khu tô giới không có liên quan đến người Nhật cũng lần lượt đưa tin, đăng tin tức này lên. Tại dinh thự nhà họ Thẩm nhất thời trở nên náo nhiệt, bạn bè của Thẩm Chi Hằng đều tới cửa nhưng đều không gặp được hắn. Còn người giữ nhà - Trương Hữu Văn - sau khi nhận ra sự việc bỗng hiểu ra - Không có gì lạ khi ông chủ để tôi đến đây làm bạn với cô cháu gái. Chắc chắn là ông chủ đã biết từ lâu rằng bọn Nhật đang để ý đến mình.

Cô cháu gái trông giống như một du học sinh phương Tây, lời nói cử chỉ cũng khá văn minh nhưng lại không nhận ra mấy chữ lớn. Trương Hữu Văn đã đọc tin tức cho cô nghe một lần, đồng thời cũng nóng ruột như ngồi trên đống lửa: “Thẩm tiên sinh nhất đang chịu thiệt thòi rồi" - Cậu ta vỗ mạnh lên tờ báo bành bạch - "Nếu không thì làm sao anh ấy lại nhận tội này? Cô xem chữ ký in ở trên này, chính là bút tích của Thẩm tiên sinh. Thẩm tiên sinh chắc chắn đã bị tra tấn rồi. Ai ya trời ơi lũ Nhật Bản sao lại bắt anh ấy? Chẳng lẻ không có ai quản sao? Anh ta cũng vậy, lúc nào cũng một mình độc lai độc vãng, đến lúc này mà vẫn không mang theo ai bên cạnh. Nếu không mang theo người khác ít nhất cũng mang theo tôi chứ! Trời ơi, xong rồi, xong rồi!”

Trương Hữu Văn đấm ngực đập chân, thực sự không hiểu Thẩm Chi Hằng sao có thể bất cẩn như vậy. Mễ Lan ngồi trên ghế dài mãi không lên tiếng. Mễ Lan không có nhiều cảm xúc như Trương Hữu Văn, thậm chí có thể được gọi là bình tĩnh, chỉ nghĩ: ”Lại đi cứu anh ấy một lần nữa”

- Sau đó Mễ Lan lại nghĩ: “Tôi đi đâu cứu đây”

Suy nghĩ thứ ba lập tức lóe lên: “Chú Lệ”

Chú Lệ luôn bám chặt không buông Thẩm tiên sinh khiến cô cảm thấy có chút khó chịu. Trên thực tế, cô không hề có ý kiến với chú Lệ này. Mặc dù chú Lệ đã bắt cóc cô một lần nhưng xét về mặt cá nhân, cô thực sự không ghét chú lắm. Mễ Lan lúc này sở dĩ muốn giết chú Lệ là vì chú Lệ đang quấy rầy Thẩm Chi Hằng. Chỉ đơn giản vậy thôi.

- “Tôi có thể giết người” Mễ Lan lại nghĩ: “Dù sao tôi cũng không phải là người nữa. Hiện tại không giết, về sau cũng sẽ giết. Bọn họ lúc này chính là thức ăn của tôi”

Lúc này cô vô thức đưa tay ấn vào ngực, tự mình cũng không biết tại sao lại làm động tác này. Chỉ là vừa ấn, vừa cảm thấy có chút kỳ lạ và không thoải mái. Sau đó, cô mới phản ứng lại: trái tim của mình đang đau nhói.

Tại sao trái tim lại đau? Mễ Lan không hiểu được.

Trương Hữu Văn nhìn tờ báo và lo lắng, đã lo lắng suốt nửa ngày. Sau đó cậu ta cảm thấy đói, rồi cậu nhớ ra: mình vẫn có trách nhiệm chăm sóc cô cháu gái. Bản thân lo lắng không quan trọng nhưng ngay cả cô cháu gái cũng bị liên lụy, ăn ít đi một bữa trưa.

Trương Hữu Văn khá hổ thẹn, ngay lập tức đi tìm Mễ Lan muốn hỏi cô ấy có muốn dùng chút bánh ngọt hoặc cà phê trong buổi trà chiều không. Cậu ta có thể ngay lập tức đến tiệm bánh mua đồ ăn về. Nhưng tìm quanh trong và ngoài toàn bộ tòa nhà, cậu không thấy bóng dáng của Mễ Lan.

Đợi đến lúc tối, Trương Hữu Văn vẫn không tìm thấy Mễ Lan. Mồ hôi lạnh ướt đẫm áo sơ mi của cậu, cảm giác lạnh gáy dâng lên, bắt đầu nghi ngờ rằng xung quanh tòa nhà có đặc vụ mai phục. Những đặc vụ này lén lút ẩn nấp không chỉ bắt đi Thẩm tiên sinh mà còn vừa rồi cũng đã bắt cóc cô cháu gái.

Trong khi đó Mễ Lan đã trở về nhà của mình.

Mễ Lan không vào nhà mà một mình đi bộ đến con đường đến nơi dinh thự nhà họ Mễ. Cánh cửa dinh thự nhà họ Mễ mở ra, trong sân có một bà lão giúp việc với khuôn mặt xa lạ đang bận phơi khăn. Đứng bên cạnh là một người phụ nữ mảnh mai khoảng ba mươi tuổi đang khoanh tay giám sát công việc của bà lão giúp việc. Người phụ nữ mặc đồ lụa thoạt nhìn trông giống như một người vợ cả hoặc vợ lẽ. Tấm biển nhỏ bằng gỗ “Mễ phủ” cạnh cổng vẫn chưa được thay thế cho thấy người nhà Mễ gia vẫn sinh sống tại đây.

Đầu tiên, người vợ cả - bà Mễ - biến mất, sau đó là con gái lớn của nhà họ Mễ cũng không rõ tung tích. Mễ Lan không biết cha cô có từng cố gắng tìm kiếm mình hay không - có lẽ là không, hay nói cách khác, chắc chắn là không.

Không tìm thật tốt. Cha mẹ càng tuyệt tình tuyệt nghĩa thì cô càng không còn bất cứ mối bận tâm nào. Sau đó, Mễ Lan nhắm mắt lại, nhớ về lần trước tình hình Lệ Anh Lương bắt cóc cô từ nhà cô—Lần trước Lệ Anh Lương đưa cô từ dinh thự nhà họ Mễ về nhà anh ta, rồi lại đưa cô lên xe lửa vào lúc nửa đêm. Trí nhớ của cô thật đáng kinh ngạc. Mặc dù lúc đó cô bị mù nhưng cô liều mạng hồi tưởng lại có thể nhớ ra một chút manh mối. Chẳng hạn như sau khi xe ô tô khởi động đã đi về hướng nào và xe đã đi được bao lâu thì rẽ vào khúc đầu tiên.

Mễ Lan ngập ngừng bước đi dựa trên trí nhớ của mình, đi một bước tính một bước. Đi được hơn một tiếng đồng đồ cuối cùng dừng lại ở một con phố nhỏ yên tĩnh. Con phố hẹp, có thể gọi là phố hoặc ngõ. Bên lề có một chiếc xe hơi đen đỗ gần một cánh cửa nhỏ, cánh cửa nữa mở nữa đóng, đối diện với cửa sau của một khuôn viên lớn. Có vài thanh niên đi lại giữa cánh cửa nhỏ của sân và cánh cửa lớn phía sau. ăn mặc đơn giản gọn gàng, dáng đi nhanh nhẹn như được huấn luyện bài bản.

Mễ Lan ghi nhớ nơi này, thấy trời đã tối nên cô quay người định rời đi nhưng vừa đi được vài bước, tiếng bước chân phía sau trở nên lộn xộn. Mễ Lan quay lại thì thấy một nhóm thanh niên vây quanh một người đàn ông mặc vest đi ra từ cánh cửa sau. Người đàn ông mặc vest có mái tóc bóng và khuôn mặt trắng. Mễ Lan không nhận ra anh ta nhưng khi anh ta lên xe, người đàn ông mặc vest đó bỗng lên tiếng: "Quế Sinh đâu?"

Giọng nói ấy trầm ấm và khàn khàn giống như một nhân vật xảo quyệt, tinh ranh. Mễ Lan tiếp tục bước đi về phía trước, cô thầm nghĩ đến: "Chú Lệ.” Xem ra trí nhớ của cô khá tốt, cô đã tìm được đúng chỗ. Tuy nhiên, độ trẻ của chú Lệ nằm ngoài dự đoán của cô. Hóa ra chú chỉ có giọng nói già nua mà thôi. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, bấm còi inh ỏi lướt qua cô. Lần này cô nhớ ra biển số xe.

Mễ Lan không ngờ mình lại có thể tìm được mục tiêu một cách suôn sẻ như vậy. Hôm nay đã muộn rồi, chú Lệ lại đi nên cô quyết định về nhà chuẩn bị trước khi quay lại vào ngày mai.

Ngày mai có thể cô sẽ cần phải bắt cóc chú Lệ, còn có thể phải giết chú Lệ. Cho dù là bắt cóc hay giết, tất cả đều không xuất phát từ tấm lòng thật của cô ấy. Mễ Lan chỉ là không có cách nào khác. Ai bảo Thẩm tiên sinh quan trọng hơn chú Lệ chứ?

Đôi khi, Mễ Lan cảm thấy Thẩm Chi Hằng vừa như là bậc trưởng bối của cô, vừa như một đứa trẻ yếu đuối của riêng cô.

Mễ Lan đi về nhà. Lúc này, Trương Hữu Văn gần như sắp khóc. Bây giờ thấy cô bình an vô sự trở về, cậu gần như khóc vì sung sướng. Cậu định nói vài câu với cô nhưng lại không dám – Cuối cùng thì đây cũng là cô cháu gái, dù không hiểu chuyện đến đâu thì cũng không đến lượt mình trách mắng.

Mễ Lan ăn tối trễ rồi tiện tay lấy một con dao ăn từ nhà ăn. Sau đó cô trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên giường với mái tóc dài buông xõa. Từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra một con dao gọt hoa quả có thể gập lại. Con dao này cô đã tìm cách mang ra từ phòng khách, nó nhỏ và sắc. Tuy nhiên lưỡi dao chỉ là một mảnh sắt mỏng, chỉ có thể gọt vỏ trái cây. Còn con dao ăn này dày hơn rất nhiều nhưng lại rất cùn. Bản thân Thẩm Chi Hằng không ăn cơm nhà nên cũng không bao giờ để tâm đến việc đồ dùng ăn uống trong nhà có tồi tệ hay không.

Mễ Lan cầm hai con dao lật qua lật lại một lúc lâu. Cuối cùng quyết định mang theo con dao gấp. Chỉ đơn thuần là vì lý do 'mang' mà mang thôi. Cô ấy hoàn toàn không biết cách sử dụng con dao. Tuy nhiên, nếu đã quyết tâm gây án thì làm sao có thể hành động nếu không có hung khí trong tay.

Đặt con dao gấp dưới gối rồi mở cửa tủ lạnh đặt ở một góc trong phòng. Tủ lạnh có một cái đèn nhỏ, mở cửa là sáng, cô luôn thấy điều này thú vị nhưng hôm nay cô không còn tâm trạng để thưởng thức nó nữa. Trong tủ lạnh có đặt nửa bình chất lỏng màu đỏ thẫm, chính là máu Thẩm Chi Hằng để lại cho cô.

Mễ Lan không biết đó là loại máu động vật gì, cũng có thể là máu người, không rõ và cũng không quan tâm. Gần đây Mễ Lan dần dần cảm thấy máu có vị ngọt đặc trưng. Mặc dù chưa làm cho cô thèm thuồng nhưng lúc này khi tháo nút chai ra. Mễ Lan nhấp từng ngụm nhỏ cho đến khi uống hết huyết tương trong chai, cảm thấy vị này cũng khá ngon.

Sau khi uống xong, cô lảo đảo trèo lên giường, nhắm mắt lại trong cơn chóng mặt. Cô nghĩ nếu có một ngày nào đó cô trở nên giống Thẩm Chi Hằng chỉ có thể lấy máu làm thức ăn. Mễ Lan nghĩ, dường như không có gì phải đáng tiếc.

Một đêm trôi qua. Trương Hữu Văn tỉnh dậy, lần nữa lại như rơi vào địa ngục – cô cháu gái lại mất tích.

Trong khi Trương Hữu Văn hoảng loạn đi qua lại khắp nơi trong tòa nhà thì Mễ Lan đã bước đi vững vàng trên phố.

Sáng sớm, ánh nắng đã khá rực rỡ nhưng chưa đến mức oi ả. Mễ Lan mặc một chiếc váy dài đến đầu gối và áo khoác ngắn. Trong tay cầm một chiếc túi da bóng, mái tóc dài được tết lại thành hai bím, hai bím tóc tết rất chặt làm nổi bật chiếc cổ thon dài và cái đầu nhỏ nhắn của cô, trông thật mát mẻ và gọn gàng. Trên chân đang đi đôi giày vải trắng buộc dây chéo. Mễ Lan bước đi với đôi chân dài như một con nai lạc vào nhân giang. Cô bước đi nhanh nhẹn nhưng nhẹ nhàng, không hề cảm thấy mệt mỏi. Với thể lực hiện tại, cô cảm giác mình có thể đi suốt ngàn dặm. Bỗng nhiên cô dừng lại bên đường, phát hiện một tấm giấy quảng cáo mới dán trên cột điện, quảng cáo cho một cửa hàng ô tô.

Mễ Lan thử nhấc nhấc chiếc túi da bóng trong tay. Chiếc túi da nhỏ rất nặng, bên trong có dao, cũng có ngân phiếu. Tờ quảng cáo này đã truyền cảm hứng cho cô ấy, khiến cô ấy đi đến cột điện và ghi lại số điện thoại in trên đó.

Sau đó Mễ Lan quay người, đi bộ một đoạn nữa, vào một quán cà phê bên đường để mượn điện thoại.

Mễ Lan, khách quan mà nói, tuy rằng không có kinh nghiệm cũng thiếu kiến thức nhưng bởi vì hiện tại không có ai có thể khống chế cô nên cô tự mình hành động, vô pháp vô thiên. Thực tế là tự mình hành động. Mễ Lan không hiểu nhiều về cách theo dõi ngược, rất bình thản khi gọi điện, thuê một chiếc xe và một tài xế. Khi xe đến, cô bình thản lên xe dưới ánh sáng mặt trời.

Mễ Lan thực hiện mọi việc rất thuận lợi vì trên thế giới này hầu như không ai biết đến cô. Mễ Lan bận rộn với việc của mình, chẳng ai có hứng thú nhìn cô thêm lần nào.

Mễ Lan bắt xe đến gần nhà chú Lệ bắt đầu lặng lẽ chờ đợi. Tài xế không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không hỏi chi tiết. Dù sao tiền thuê xe cũng được tính theo thời gian, chỉ cần cô chịu trả tiền thì đợi một ngày cũng không có vấn đề gì.

Mễ Lan không biết rằng, lúc này Lệ Anh Lương vốn dĩ không có ở nhà.

Hắc Mộc Lê Hoa không biết đã đi đâu. Hoành Sơn Anh chỉ muốn nhân cơ hội để loại bỏ cô ra khỏi tổ chức. Và trong thời buổi hiện nay, Hoành Sơn Anh đang cần chọn những người Trung Quốc đáng tin cậy để quản lý người Trung Quốc. Lệ Anh Lương với tư cách là người thân cận của ông ta đã thực hiện mệnh lệnh của ông khôi phục lại hội ủy viên kiến thiết để sau này tham gia vào việc thành lập chính phủ lâm thời.

Khi Lệ Anh Lương nghe thấy bốn từ "chính phủ lâm thời" tâm hồn anh như bị điện giật, cảm thấy tê dại trong giây lát. Bất kể Chính phủ lâm thời có phải là bù nhìn của Nhật Bản hay không thì cuối cùng nó vẫn là một chính phủ. Nếu anh ta có thể mang thế lực của hội ủy viên ban kiến thiết vào chính phủ thì tương lai sẽ không phải là không điều gì không thể đạt được sao?

Vì giấc mơ tươi đẹp và huy hoàng này Lệ Anh Lương phải tốc chiến tốc thắng. Nhanh chóng giải quyết những vấn đề trong ngục tối bên đó để loại bỏ hậu hoạn và tập trung tinh thần cho con đường tương lai rộng mở của mình.

Lệ Anh Lương đã bận rộn bên ngoài cả đêm. Lúc này gọi điện cho Lý Quế Sinh nhờ cậu sắp xếp một số việc trong ngục tối rồi tự mình về nhà trước buổi trưa, chuẩn bị ngủ nửa ngày. Đêm nay lại là một đêm mất ngủ nữa, và anh ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Tuy nhiên, ngay khi về đến nhà, Kim Tịnh Tuyết đã gọi điện thoại đến hỏi anh ta liệu anh ta có làm gì Tư Đồ William không. Nếu không sao người này nhiều ngày nay không đến hỏi thăm cô nữa?

Lệ Anh Lương không tin cô sẽ quan tâm đến Tư Đồ William nhiều đến vậy, sợ cô không có gì để nói nên cố tình trêu chọc mình. Tuy nhiên, lúc này Lệ Anh Lương quá mệt và buồn ngủ nên thờ ơ nói vài câu qua loa rồi cúp điện thoại rồi ngủ thiếp đi.

Lệ Anh Lương ngủ đến tối mới tỉnh dậy. Lý Quế Sinh đang ở trong phòng chờ anh ta. Vừa thấy Lệ Anh Lương mở mắt ra, liền bước nhanh đến bên giường, cúi người thấp giọng báo cáo: "Hội trưởng, đã sắp xếp xong rồi."

Lệ Anh Lương ngồi dậy, lê hai chân vào phòng tắm rửa mặt. Nước lạnh làm anh ta hồi phục tinh thần, chải lại tóc và thay bộ đồ đen: “Chúng ta cũng đi thôi!” Sau khi ra ngoài, Lệ Anh Lương nhìn lên bầu trời, nhận ra đêm nay trời tối và gió mạnh, quả thật là một đêm lý tưởng để giết người.