← Quay lại trang sách

Chương 27

Thẩm Chi Hằng và Tư Đồ William vào cùng phòng giam.

Phòng giam vuông vắn, tường được trát phẳng bằng xi măng còn mang theo hơi ẩm. Trên tường không có vết bẩn, không khí cũng không có mùi máu. Cửa là cửa sắt dạng lưới làm từ những thanh thép chắc chắn. Đối diện cửa là giường cũng được xây bằng gạch xanh và xi măng, lạnh lẽo và cứng cáp. Dù là để ngủ hay dùng để đặt xác đều rất hợp lý.

Sau khi Thẩm Chi Hằng vào cửa, trước tiên hắn cởi áo vest ngoài ra, cầm cổ áo treo nó lên đầu giường, rồi tháo cả cà vạt ra để lên áo vest.

Thẩm Chi Hằng nới lỏng nút cổ áo, xoay cổ một chút, lắc vai và nói: "Ở đây khá mát mẻ."

Nói xong hắn vừa quay lại nhìn Tư Đồ William, phát hiện đối phương đang có vẻ lo lắng chăm chú nhìn mình. Ngồi xuống bên giường hắn hỏi: "Sao vậy?"

Tư Đồ William đáp: "Nhà tù này thật sự không phải là nơi tốt, em sợ anh sẽ tức giận."

Thẩm Chi Hằng nhướng mày: "Sợ tôi giận, mà đã lừa tôi ba năm?"

Tư Đồ William đi đến chỗ hắn ngồi xuống: "Anh xem, anh lại nhắc lại chuyện cũ. Thân là anh cả thì đừng có hẹp hòi như vậy được không?"

“Cậu công nhận tôi làm anh cậu rồi? Tôi không phải nô bộc của cậu nữa à?"

“Em đã sớm thừa nhận điều đó rồi. Chỉ là em không nói với anh thôi."

"Còn điều gì khác mà cậu chưa nói với tôi không?"

“Không còn gì.”

Thẩm Chi Hằng quay mặt lại đánh giá Tư Đồ William từ đầu đến chân. Tư Đồ William xòe tay nói: "Thật sự không còn gì nữa.”

Thẩm Chi Hằng giơ ngón tay chỉ vào chóp mũi Tư Đồ William: "Đây là lần cuối cùng tôi tin cậu."

Tư Đồ William lặng lẽ mím môi cười. Đôi môi mím thành hình cung, mắt cũng nheo lại thành hình cung, sống mũi hình thành những nếp nhăn làm khuôn mặt anh ta giống như một chú mèo dễ thương. Thẩm Chi Hằng nhìn Tư Đồ William, nhịn không được cũng bật cười. Vừa cười vừa quay người về phía trước. Cảm giác làm hòa thật tốt. William đã sớm công nhận hắn là anh trai vậy thì hắn cũng đã xem William là em trai từ trước rồi. Chẳng trách hắn luôn cảm thấy William thân thiết, đáng yêu, hóa ra họ chính là một cặp anh em ruột thịt.

Ngoài cửa, âm thanh bước chân nặng nề vang lên. Đó là tiếng giày lớn của lính Nhật giẫm lên nền xi măng. Lệ Anh Lương bỗng dưng từ cửa chạy tới, một lúc sau anh ta lại quay trở lại. Thẩm Chi Hằng thú vị nhìn anh ta đi đi lại lại cảm giác như anh ta là một con thú bị nhốt đang tự do. Không ai giam cầm nhưng chính mình lại tự giam mình. Trời cao đất rộng nhưng anh ta chỉ chạy đi chạy lại trong thế giới xi măng dưới lòng đất này.

Sau đó Thẩm Chi Hằng lại nghĩ tới chính mình, hắn không phải cũng là con thú bị nhốt sao?

Nhưng hắn bị tình thân trói buộc, cùng là con thú bị giam cầm nhưng mình dường như cao cấp hơn Lệ Anh Lương một chút. Dù bị giam nhưng mình vẫn có giá trị hơn.

Tim của Lệ Anh Lương đập thình thịch, máu cuồn cuộn chảy, thậm chí ảnh hưởng đến thính giác và thị giác của anh ta. Thẩm Chi Hằng hôm nay rất nghe lời, ngoan ngoãn đến kì lạ, có thể ngay giây phút tiếp theo hắn sẽ xông ra khỏi cánh cửa sắt đại khai sát giới. Nhưng Lệ Anh Lương biết một khi đã ra tay thì không thể quay đầu lại. Ngay cả khi có cơ hội cũng không thể thực sự quay đầu, vì anh ta cần phải trở lại và cần phải mạo hiểm lần này.

"Liệu có phải Tư Đồ Đồ William đã cấu kết với anh ta? Họ có âm mưu gì không?" Lệ Anh Lương bỗng nghĩ vậy.

Ý nghĩ đó khiến Lệ Anh Lương rùng mình nhưng anh lập tức kiềm chế nỗi lo sợ trong lòng - một khi đã ra tay thì không thể quay lại, dù cho họ có thực sự có âm mưu giờ nhận ra cũng đã quá muộn.

Vì thế sau khi thu xếp ổn thỏa xong. Lệ Anh Lương chạy lên mặt đất, nhảy vào xe nhìn thấy Hoành Sơn Anh đã đi rồi.

Hoành Sơn Anh từ lâu đã cho rằng Lệ Anh Lương là người có tài. Bây giờ thấy anh ta mang theo tin vui đến càng tin chắc rằng mình có mắt nhìn không tồi. Lần này Hoành Sơn Anh cảm thấy tràn đầy tự tin đưa Lệ Anh Lương trực tiếp thẳng về hướng dinh thự Hoành Sơn.

Hắc Mộc Lê Hoa gần đây ngày càng trở nên kiêu ngạo, dường như muốn công khai loại bỏ ông ta ra ngoài. Hoành Sơn Anh đã ôm mối hận từ lâu. Hôm nay trở lại tự nhiên khí thế ngập tràn. Còn Hắc Mộc Lê Hoa đã tranh giành quyền lực với ông ta bấy lâu nay vốn tưởng mình chiếm thế thượng phong, rất nhanh sẽ thay thế Hoành Sơn Anh. Ai biết được rằng Hoành Sơn Anh tâm cơ sâu sắc lại âm thầm lên kế hoạch hoạt động có ý định phản kích.

Hắc Mộc Lê Hoa tin rằng cả trong vấn đề công và tư bản thân mình cũng không thể tiếp tục để Hoành Sơn Anh làm bậy nữa. Năng lực của Hoành Sơn Anh hoàn toàn không xứng đáng để lãnh đạo một cơ quan quan trọng như vậy. Nếu để Hoành Sơn Anh tiếp tục như vậy sẽ gây hại cho đất nước. Về việc Lệ Anh Lương là kẻ phản bội hay chỉ là nạn nhân điều đó cũng không quan trọng. Việc Lệ Anh Lương còn sống hay đã chết cũng chỉ là chuyện nhỏ. Người dịu dàng thân thiện như Hắc Mộc Lê Hoa thực ra không coi người khác ra gì. Cho dù đối phương là đồng bào Nhật Bản hay nô lệ Trung Quốc của cô. Điều tra thân phận của Lệ Anh Lương là một chuyện phiền toái. Cho nên theo ý của cô thì không cần điều tra nữa, trực tiếp giết tên này là được.

Mặc dù trên danh nghĩa chỉ là trưởng phòng nhưng trước mặt Hoành Sơn Anh cô đã dám ra lệnh bắt Lệ Anh Lương. Hoành Sơn Anh tức giận biến sắc: “Tôi đã điều tra rõ, mấy ngày nay anh ta bị Thẩm Chi Hằng bắt cóc, tài liệu bị rò rỉ đều bị Thẩm Chi Hằng đánh cắp.”

Không đợi Hắc Mộc Lê Hoa phản bác Hoành Sơn Anh ném ra một quả bom tấn: “Thẩm Chi Hằng đã rơi vào tay tôi. Lần này tôi sẽ chứng minh cho quân đội thấy rằng tôi không điên ở Trung Quốc!"

Hắc Mộc Lê Hoa mở to mắt: "Không được, điều đó quá nguy hiểm!"

Hoành Sơn Anh cười chế nhạo: "Không được?"

Sau đó Hoành Sơn Anh lười dây dưa với người phụ nữ này mà tự mình đưa Lệ Anh Lương đến văn phòng. Hắc Mộc Lê Hoa nhìn chằm chằm vào lưng ông ta. Đầu tiên cô cảm thấy Hoành Sơn Anh đang muốn tự hủy hoại, mà lại kéo theo cả toàn bộ cơ quan. Ngay lập tức, cô cảm thấy một nỗi sợ lớn hơn - cô sợ Hoành Sơn Anh sẽ hành động mà không chết.

Nếu Hoành Sơn Anh không chết thì Thiên Tân sẽ không còn chỗ đứng cho cô ấy.

Hắc Mộc Lê Hoa đứng ngây người một lúc lâu. Cuối cùng, cô quay người đi về văn phòng của mình gọi điện cho Bộ tham mưu quân đội. Ở đâu có người, ở đó có nội chiến, và lần này cô đấu tranh một cách rất chính đáng, không chỉ vì loại bỏ kẻ thù mà còn để cứu lấy Dinh thự Hoành Sơn.

Vì đế quốc, cô không thể để Hoành Sơn Anh phát điên. Dinh thự Hoành Sơn là cơ quan mật vụ, không phải võ đường để Hoành Sơn Anh giáng ma phục yêu. Hơn nữa, cái tên Thẩm Chi Hằng có phải là người mà Hoành Sơn Anh có thể kiểm soát được không?

Kể từ khi Hắc Mộc Lê Hoa đến làm cấp dưới của Hoành Sơn Anh. Cô ấy suốt ngày phải đối mặt với sự ngu ngốc tột cùng của Hoành Sơn Anh, gần như bị nội thương. Chịu đựng đến bây giờ cuối cùng cô cũng không thể chịu đựng được nữa rồi.

Hắc Mộc Lê Hoa đang nghe điện thoại ở tầng dưới còn Hoành Sơn Anh đang nghe điện thoại ở tầng trên. Hoành Sơn Anh nói tiếng Nhật trong điện thoại. Lệ Anh Lương không hiểu nên ngoan ngoãn đứng sang một bên. Một lúc sau, Hoành Sơn Anh đặt điện thoại xuống hỏi Lệ Anh Lương: “Về Thẩm Chi Hằng anh nghĩ mình có thể kiểm soát hắn được bao lâu?"

Lệ Anh Lương trả lời: "Đốc lý, tôi thực sự không dám chắc. Hôm nay sau khi Thẩm Chi Hằng gặp chúng tôi mà không phản kháng nhiều, điều này thật kỳ lạ. Tôi không biết liệu anh ấy có thực sự sợ chúng tôi sẽ làm tổn thương Tư Đồ William hay không hay là có ý đồ khác. Tuy nhiên, phòng giam mới được bảo vệ nghiêm ngặt. Tôi đã truyền lệnh xuống, nếu có biến cố lập tức đóng cửa nên trong hai ba ngày tới có lẽ sẽ không có vấn đề gì."

Hoành Sơn Anh gật đầu: "Hai ba ngày, được, có lẽ cũng đủ rồi.”

Lần này không cần phải trải qua các bước thẩm vấn và nghiên cứu, cũng không cần phải hộ tống người đến Cáp Nhĩ Tân. Lần này Hoành Sơn Anh chỉ cần nhốt Thẩm Chi Hằng lại là được. Bởi vì đại tướng Đạo Diệp - người duy nhất trong bộ chỉ huy tin rằng Hoành Sơn Anh vẫn còn tỉnh táo - sẽ đến Thiên Tân sau ba hoặc bốn ngày. Đến lúc đó, Hoành Sơn Anh có thể dẫn đường và để tướng quân gặp trực tiếp Thẩm Chi Hằng. Và trong ba ngày này - Hoành Sơn Anh lại dặn dò Lệ Anh Lương: "Đừng cho hắn ăn gì cả, bỏ đói hắn và khiến hắn phát điên."

Hoành Sơn Anh muốn đại tướng Đạo Diệp nhìn thấy mặt hung dữ và đáng sợ nhất của Thẩm Chi Hằng để xác nhận những gì mình nói ra không phải là giả dối. Hoành Sơn Anh hiện tại chỉ cần chút công nhận này. Các công lao còn lại ông ta tranh không nổi nên quyết định không tranh nữa. Tất cả đều giao cho đại tướng Đạo Diệp, để đại tướng đối phó cái tên khát máu quái vật đó!

Lệ Anh Lương lại hỏi: "Đốc lý có muốn trực tiếp đi gặp Thẩm Chi Hằng không?"

Hoành Sơn Anh trực tiếp lắc đầu. Nếu Thẩm Chi Hằng thật sự là hình dáng mặt xanh, răng nhọn, thì ông ta sẽ không sợ hắn. Nhưng Thẩm Chi Hằng nhìn hiền lành nho nhã, có khuôn mặt tài năng. Điều này làm Hoành Sơn Anh tin rằng Thẩm Chi Hằng là ma quỷ, một thứ đáng ngại như ma quỷ, chỉ cần nhìn vào cũng có thể dễ dàng dẫn đến tai họa.

Hoành Sơn Anh nói với Lệ Anh Lương: "Không cần xem, tôi tin anh."

Lệ Anh Lương cúi đầu: "Đốc lý hậu ái tôi như vậy, tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn."

“Hổ thẹn? Tại sao?”

“Chuyện của Thẩm Chi Hằng... Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ làm tốt công việc, còn làm liên lụy đến đốc lý.”

Hoành Sơn Anh thở dài, nghĩ rằng loại chuyện này vốn không dễ xử lý. Nhưng Hoành Sơn Anh không tiện bày tỏ sự đồng cảm với Lệ Anh Lương. Bởi vì vạn nhất - không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất - xuất hiện tình huống tệ nhất. Lần này Hoành Sơn Anh lại thất bại nữa thì Lệ Anh Lương sẽ là vật tế thần duy nhất mà ông có thể tìm được. Bây giờ quá ưu ái với kẻ thế tội rồi, Hoành Sơn Anh sợ rằng con dê này sau này sẽ không biết thời thế. Thật sự cho rằng mình có công lao lớn không chịu thừa nhận sai lầm một cách thành thật.