← Quay lại trang sách

Chương 30 (1)

Mọi thứ đều rối tung lên.

Đêm tối che phủ ánh trăng làm không có chút ánh sáng nào, chỉ thỉnh thoảng vài tia sáng từ vầng trăng lọt qua khe hở của mây nhưng lại bị tán cây dày đặc che khuất một nữa. Lệ Anh Lương dẫn theo những thuộc hạ trung thành nhất, dù biết những người đang bắn vào họ là quân Nhật nhưng không có lệnh của anh ta, họ cũng không có ý định đầu hàng.

Nhưng giờ phút này Lệ Anh Lương mơ hồ và lúng túng, không thể phát ra mệnh lệnh.

Lệ Anh Lương không quan tâm đến bất cứ ai kể cả Lý Quế Sinh, người đã bảo vệ anh ta, chỉ có một tay nắm chặt lấy tay áo của Thẩm Chi Hằng. Lệ Anh Lương đến đây vì để cứu Thẩm Chi Hằng mà đến. Nếu Lệ Anh Lương không cứu được thì công việc của anh ta đêm nay sẽ trở nên vô ích. Tất cả các đêm từ đêm nay trở đi cũng đừng nghĩ đến việc ngủ yên ổn nữa.

Thẩm Chi Hằng cũng nhận ra rằng Lệ Anh Lương rất muốn tự cứu mình, nhưng lại không hiểu Lệ Anh Lương đang diễn vở kịch gì. Lệ Anh Lương bối rối, Thẩm Chi Hằng thậm chí còn bối rối hơn Lệ Anh Lương. Mễ Lan từ trên trời rơi xuống lúc này thực sự có ích – Mễ Lan đỡ Tư Đồ William chạy trong bóng tối. Tư Đồ William lắc lư thân hình to lớn, đau đớn rên rỉ.

Lệ Anh Lương ban đầu muốn chạy về hướng thành phố Thiên Tân vì Lệ Anh Lương vừa từ trong thành phố đến đây vào ban đêm. Nhưng những viên đạn bay về phía anh ta đã làm anh ta không thể không đổi phương hướng. Đội quân của Hắc Mộc Lê Hoa rõ ràng đã đi vào trong rừng. Nhờ có cái đêm tối trời gió lớn này mà lính Nhật không thể lập tức nắm bắt được tung tích của họ, cũng không dám thoải mái nổ súng.

Lệ Anh Lương muốn hét lên thật lớn để lộ thân phận nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng lại không dám nói ra - Sau khi tiết lộ thân phận thì phải làm sao? Hắc Mộc Lê Hoa dám công khai dẫn quân đi giết Thẩm Chi Hằng chắc hẳn không biết từ đâu mà có chỉ thị. Cô thậm chí còn không quan tâm đến Hoành Sơn Anh. Liệu còn có thể không nỡ giết người Trung Quốc chắn đường mình không?

Mọi thứ đều hỗn loạn và nhiệm vụ quan trọng nhất trong hỗn loạn này là phải sống sót. Cho dù một ngày nào đó thực sự phải chết cũng không thể cứ như vậy mà chết dưới đạn lạc trong bóng tối.

Lệ Anh Lương tay kéo Thẩm Chi Hằng chạy như điên. Được nửa đường Thẩm Chi Hằng vùng ra khỏi tay anh ta nhưng Lệ Anh Lương quay người lại nắm chặt lấy người đối phương. Lần này, Lệ Anh Lương đã thể hiện hết sự chân thành và lòng tốt của mình. Lệ Anh Lương nghĩ nếu như vậy mà vẫn không thể lay chuyển đượcThẩm Chi Hằng thì chắc chắn trời đã muốn lấy mạng anh rồi.

Lệ Anh Lương chạy cùng Lý Quế Sinh. Mà đêm nay, Lý Quế Sinh gần như kiệt sức rồi.

Họ vẫn không thể thoát khỏi những truy binh. Dường như đâu đâu cũng có truy binh đuổi theo. Không có ánh sáng, bản thân những truy binh cũng giống như những con ruồi không đầu chạy loạn xạ. Lý Quế Sinh - người dẫn đường - cuối cùng cũng không chịu nổi ngã nhào xuống đất không còn cách nào đứng dậy. Lệ Anh Lương muốn kéo cậu ta dậy nhưng bản thân cũng mệt đến nỗi suýt chết chạy loạng choạng. Phía trước mờ mờ hiện ra hình dáng của những ngôi nhà nhưng nó vẫn cách họ ít nhất một dặm.

Đúng lúc này, Thẩm Chi Hằng từ phía sau bỗng nhiên đỡ Lệ Anh Lương lên. Lệ Anh Lương chật vật quay đầu thở hổn hển: "Không, không, đừng giết tôi, tôi tới cứu anh mà"

Nhưng Thẩm Chi Hằng tiếp tục dồn sức, Lệ Anh Lương cảm thấy thế giới bỗng chao đảo, chính mình đã bị Thẩm Chi Hằng lật ngược xuống đất. Lệ Anh Lương vội vàng ôm đầu và nhắm mắt lại. Lệ Anh Lương không lao xuống cỏ mà sau một khoảng thời gian rơi xuống mới đập xuống một mảng bê tông.

Lệ Anh Lương hét lên một tiếng. Mặc dù hai tay ôm đầu bảo vệ hộp sọ của anh ta nhưng các đốt ngón tay của anh ta gần như bị dập nát trên sàn bê tông. Lệ Anh Lương Chưa kịp ngồi dậy, hai tiếng "thịch thịch" từ trên rơi xuống hai người. Người đầu tiên nhẹ nhàng hơn, đó là Mễ Lan. Người thứ hai cao và nặng, gần như nghiền nát ra, là Tư Đồ William. Lệ Anh Lương kêu thảm một tiếng bò ra ngoài. Mễ Lan cũng vội vàng lăn người xuống muốn trốn sang một bên nhưng phía trên lại có tiếng gió thổi. Lần này rơi xuống là một cơ thể mềm nhũn, chính là Lý Quế Sinh chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt.

Lý Quế Sinh đè lên Tư Đồ William và Lệ Anh Lương khiến cả hai đều phát ra tiếng kêu. Tư Đồ William đẩy Lý Quế Sinh ra tự mình bò dậy, dựa vào tường đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên. Một trận gió nhẹ nhẹ lướt qua khuôn mặt Tư Đồ William, đúng là Thẩm Chi Hằng im hơi lặng tiếng đang bò xuống.

Lý Quế Sinh nằm đó như một con rắn chết. Lệ Anh Lương vẫn đang hét lên đau đớn bị Thẩm Chi Hằng cúi xuống và bịt miệng anh ta lại. Lệ Anh Lương nhắm chặt mắt lại, cắn răng chịu đựng cơn đau nhói ở tay rồi lấy lại tinh thần, nhận ra xung quanh tối đen như mực, như thể hắn đã rơi xuống một cái hố sâu.

- Thẩm Chi Hằng thấy Lệ Anh Lương tựa hồ đã hồi phục lại tinh thần, lúc này mới buông tay ra: "Đây là ngục tối, chúng ta thoát ra khỏi cái hố này."

- Lệ Anh Lương run rẩy "A" một tiếng. Nhìn chung quanh nhưng không có ánh sáng, liền đưa tay ra sờ Lý Quế Sinh: "Quế Sinh, cậu trước đây từng tới đây chưa?"

- Lệ Anh Lương sờ sờ cánh tay của Tư Đồ William. Tư Đồ William nhịn cơn đau tức giận gạt tay anh ta: "Lệ Anh Lương, ngươi cái này kẻ nói dối! Anh đang làm cái quái gì vậy? Tôi sắp chết rồi... Tôi thật sự sắp chết rồi"

- Lệ Anh Lương đau đớn kêu lên vì một khuỷu tay gầy guộc sắc nhọn bất ngờ đè vào vai anh ta. Mễ Lan như một con nhện di chuyển những đôi tay và chân dài từ người anh ta leo qua. Một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo che lấy miệng phàn nàn của Tư Đồ William, giọng nói khàn khàn khô khốc của cô vang lên: “Bọn họ tới rồi.”

Giọng nói của Mễ Lan không thể nói là non nớt hay già nua, vừa nhẹ vừa sắc nhọn, chạm vào màng nhĩ khiến người ta rùng mình. Lệ Anh Lương chưa kịp suy nghĩ tại sao cô lại xuất hiện ở đây. Sau một lúc im lặng, Lệ Anh Lương hỏi bằng giọng nhẹ như hơi gió: “Bọn họ có nhìn thấy chúng ta chạy về không?” Mễ Lan làm dấu “xuỵt” trong khi từ xa vang lên tiếng hô gọi. Lệ Anh Lương cảm thấy cổ áo mình bị kéo chặt, Thẩm Chi Hằng đột nhiên đứng dậy kéo Lệ Anh Lương và Tư Đồ William sang một bên. Lý Quế Sinh thấy thế cũng khó khăn bò theo bọn họ. Mễ Lan nhìn Lý Quế Sinh --- nhìn khoảng hai đến ba giây, sau đó đưa tay đỡ cậu ta.

Lý Quế Sinh vừa mới bò ra ngoài chưa đầy một mét, sau lưng cậu có một đốm sáng lớn rơi xuống, chính là một người lính Nhật trên mặt đất đã phát hiện ra cái hố này liền bật đèn pin chiếu xuống. Hang động sâu thẳm, mặc dù người phía trên có thể nhìn thấy đáy nhưng họ không có dũng khí mà liều lĩnh đi xuống. Hơn nữa tường hố trơn bóng, không có chỗ nào để bám hoặc đạp. Trừ khi có dây buộc ở thắt lưng để đồng bọn kéo xuống. Nếu không có gan cũng không cách nào xuống.

Lính Nhật chỉ biết rằng người mà họ đang đuổi bắt là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm nhưng không rõ mức độ nguy hiểm ra sao, cấp trên chỉ nói một cách mơ hồ. Vì vậy, để đảm bảo an toàn, họ đã rút ra hai quả lựu đạn.

Quả lựu đạn là một quả lựu đạn nhỏ kiểu chanh cùng nhau rơi xuống, phát ra khói và những đốm sáng ngay lập tức biến mất. Những người phía trên cũng bỏ chạy và ẩn nấp.

Sau một tiếng động lớn, một làn khói nhàn nhạt từ cửa hang bốc lên. Binh lính đi tới nhìn lại thì phát hiện hang đã bị chặn lại bởi những mảng bê tông và gạch vụn lớn.

Điều này không sao cả. Bất kể người bên trong sống hay chết, ít nhất họ cũng không thể trốn thoát qua lối đi này được nữa.

Lính Nhật tiếp tục lao về phía trước nhưng sâu dưới lòng đất, Lệ Anh Lương loạng choạng đứng dậy và đỡ Lý Quế Sinh đứng dậy.

Lý Quế Sinh ở gần quả lựu đạn nhất. Lúc này tai cậu ta đã bị tiếng nổ lớn làm cho bị điếc, bốn phía tối đen như mực, vì vậy mắt cậu ta tạm thời cũng như bị mù. Lệ Anh Lương gọi cậu vài câu nhưng cậu ta không nghe thấy nên đã nắm tay cậu ta viết chữ lên lòng bàn tay. Lý Quế Sinh vẫn ngây ngốc không có phản ứng. Thẩm Chi Hằng lúc này mới nói: "Tôi có thể đi bộ từ đây đến phòng giam. Nhưng tiếp theo thì sao? Tiếp theo phải làm gì? Các người rốt cuộc đang trở giò quỷ gì vậy?"

Lệ Anh Lương chỉ có thể nghe được câu hỏi của Thẩm Chi Hằng nhưng Mễ Lan và Tư Đồ William có thể cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng không chỉ nhìn Lệ Anh Lương mà còn liếc nhìn Tư Đồ William. Trong số “các người” có lẽ chỉ trừ Mễ Lan ra. Mặc dù Mễ Lan xuất hiện ở đây cũng rất kì lạ.

Tư Đồ William cảm thấy có chút tủi thân khi bị Thẩm Chi Hằng nhìn chằm chằm, cũng muốn đi hỏi Lệ Anh Lương nhưng Lệ Anh Lương bỗng nhiên vỗ vào đùi kêu lên một tiếng: "Ôi Trước cửa!"

Sau đó Lệ Anh Lương quay người định bỏ chạy, chạy được hai bước thì đập vào tường suýt nữa đã bị đâm chết tại chỗ. Có người đỡ Lệ Anh Lương dậy, trong cơn đau và chóng mặt anh ta la lên: "Bọn họ sẽ đi vào từ cửa trước chặn chúng ta ở đây!"

Lệ Anh Lương vừa nói lời này, người đỡ anh ta lên - Thẩm Chi Hằng - kéo anh ta dậy và bắt đầu chạy nhanh.

Thẩm Chi Hằng đầu óc choáng váng, cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ hỗn loạn như vậy.

Thẩm Chi Hằng dẫn Lệ Anh Lương chạy ở phía trước, theo sát là Mễ Lan. Mễ Lan không sợ bóng tối, thính giác của cô còn mạnh hơn thị giác. Không chỉ có thể theo kịp Thẩm Chi Hằng mà còn có thể một tay kéo theo Tư Đồ William đang lảo đảo phía sau. Vì cô quan tâm đến Tư Đồ William nhiều như vậy nên Tư Đồ William cũng truyền lại tình cảm ấy - Tư Đồ William đưa một tay cho Lý Quế Sinh. Lý Quế Sinh lúc này gần như mất hết cảm giác, hoàn toàn nhờ vào sự kéo của tay Tư Đồ William, phải vật lộn để chạy theo.

Chạy một hồi ánh sáng dần dần xuất hiện trước mắt họ. Trên trần nhà đèn điện cũng sáng lên nhiều hơn. Lệ Anh Lương thở hổn hển, thực sự không nói nên lời, chỉ có thể giơ tay chỉ về phía trước. Lệ Anh Lương cũng nhận ra con đường ở đây. Trước mặt là phòng giam nơi Thẩm Chi Hằng và Tư Đồ William bị giam giữ. Và đi qua phòng giam tiếp tục đi về phía trước, rẽ hai khúc nữa là đến cầu thang dẫn lên mặt đất.

- “Quẹo…” Lệ Anh Lương dựa vào Thẩm Chi Hằng, hai chân yếu ớt không đứng nổi: “Phía trước… quẹo phải…”

Nhưng Thẩm Chi Hằng không những không nghe lời anh quẹo phải mà ngược lại còn dẫn Lệ Anh Lương đi lùi lại vài bước va vào Mê Lan khiến cô chao đảo. Lệ Anh Lương đang định hỏi thì từ góc rẽ phía trước xuất hiện hai lính Nhật. Người lính cầm súng trường vốn đang đi từng bước nhẹ nhàng thì bất ngờ nhìn thấy Lệ Anh Lương và Thẩm Chi Hằng. Họ không cần suy nghĩ đã bóp cò và nổ súng.

Thẩm Chi Hằng dẫn Lệ Anh Lượng nghiêng mình tránh né, lưng dựa sát vào tường. Lệ Anh Lương lập tức rút súng bắn một phát, liều mạng hét lớn: “Tôi là Lệ Anh Lương!”

Sau đó Lệ Anh Lương bất ngờ bị Thẩm Chi Hằng kéo lại, lảo đảo lùi lại hai bước trốn vào một góc tường. Đồng thời nghe thấy tiếng bước chân của hai lính Nhật vội vã chạy đi. Lệ Anh Lương thở hổn hển quay về phía Thẩm Chi Hằng: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh sống sót ra ngoài.”

Thẩm Chi Hằng không nói gì chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Lệ Anh Lương, như thể muốn khám phá ra một bí mật sâu kín nào đó của anh. Lệ Anh Lương nhìn Thẩm Chi Hằng một lát không nhịn được hỏi: "Anh vẫn là không tin tôi sao?"

Thẩm Chi Hằng giơ ngón trỏ lên môi làm bộ ra hiệu im lặng. Lệ Anh Lương nhanh chóng ngậm miệng lại. Cùng lúc đó, từ phía cửa vào ngục tối vang lên tiếng động. Như một chuỗi bước chân nhẹ nhàng đang nhanh chóng tiến lại gần. Mễ Lan bên cạnh vô cớ run lên, nhỏ giọng nói nhỏ như một cô bé: "Chúng ta đi thôi."

- Thẩm Chi Hằng quay đầu nhìn Mễ Lan: “Cô nghe thấy được gì sao?”

- Mễ Lan buông Tư Đồ William ra, vươn tay nắm lấy cánh tay cậu ta: “Tôi nghe thấy… nhưng tôi không biết đó là gì. Có chút sợ hãi"

- Thẩm Chi Hằng không ngờ Mễ Lan lại có lúc sợ hãi như vậy liền tò mò. Đẩy Lệ Anh Lương và Mễ Lan sang một bên, Thẩm Chi Hằng bước đến góc tường và để lộ nửa con mắt.

Trong giây đầu tiên, Thẩm Chi Hằng đã nhìn thấy một vài tên lính Nhật trông rất kì lạ. Mỗi người đều mặc quần kín mít, mặt mũi đều che kín, còn mang kính bảo hộ.

Trong giây thứ hai, Thẩm Chi Hằng đã nhìn thấy thứ vũ khí kỳ lạ trong tay lính Nhật. Hắn không nhìn rõ nhưng theo bản năng, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm.

Trong giây thứ ba, Thẩm Chi Hằng vô thức rút đầu lại. Tuy nhiên đúng lúc đó, súng phun lửa trong tay tên lính Nhật phun ra một ngọn lửa dài vài mét, ngọn lửa quét qua mắt hắn khiến hắn bất ngờ hét lên một tiếng thảm thiết.

Không ai ngờ rằng Thẩm Chi Hằng lại hét lên mất kiểm soát như vậy. Mễ Lan nhìn thấy Thẩm Chi Hằng che nửa mặt lại quay người lại, vội vàng kéo tay hắn xuống: " Thẩm tiên sinh, anh--"

Nói xong, Mễ Lan và mọi người xung quanh đều hít vào một hơi khí lạnh.

Một nửa khuôn mặt của Thẩm Chi Hằng đã biến thành than cháy.

Mễ Lan chỉ liếc nhìn Thẩm Chi Hằng - không có thời gian, chỉ có đủ thời gian để cô nhìn hắn một cái.

Mễ Lan không biết đường, cũng không biết ngọn lửa nào có thể thiêu đốt Thẩm Chi Hằng trong chớp mắt như vậy. Theo bản năng, Mễ Lan nắm lấy Thẩm Chi Hằng, quay người, đẩy mọi người cản đường trước mặt rồi chạy thục mạng. Tiếng súng vang lên ngay sau lưng Mễ Lan, là Lệ Anh Lương đã đưa tay ra và bắn loạn xạ hai lần, rồi không khí nóng rát khiến anh ta cũng phải ôm đầu mà chạy. Hai phát súng tạm thời cản bước lính Nhật. Nhưng Lý Quế Sinh, người nãy giờ vẫn im lặng hít một hơi rồi nói: “Rẽ ở đây, rẽ ở đây, bên kia có cổng chắn.”

Không ai biết cổng mà Lý Quế Sinh nói đến là gì nhưng tất cả cùng nghe lời và rẽ sang hướng đó. Họ chạy qua một đoạn hành lang sáng ánh đèn và nhìn thấy hai cánh cửa sắt mở toang.

Cánh cổng sắt sừng sững, dày như một bức tường dán chặt vào bức tường bê tông, thoạt nhìn người ta sẽ không để ý tới. Ngục tối này không chỉ đơn giản là một nhà tù bí mật như vậy mà thực chất là một công trình ngầm kiên cố. Vấn đề duy nhất là nó vẫn chưa hoàn thành. Lý Quế Sinh vì để vạch ra lối thoát cho Tư Đồ William đã đặc biệt nghiên cứu bản vẽ của ngục tối này. Vì để đảm bảo an toàn, cậu ta cũng đi qua mấy hành lang chính theo bản vẽ. Lý Quế Sinh nhớ cánh cửa này dường như được điều khiển bằng động cơ, có thể tự động mở và đóng. Nhưng nhìn quanh tường, cậu ta không tìm thấy công tắc động cơ.

Như thể có mối liên hệ thần giao cách cảm, Lý Quế Sinh và Lệ Anh Lương hợp sức đẩy một cánh cửa sắt, còn Tư Đồ William đẩy cánh cửa còn lại. Trong hành lang vang lên tiếng xô đẩy, may mắn thay, Lý Quế Sinh là một thanh niên trẻ khỏe, hiện tại đã lấy lại được chút sức lực. Nếu không, chỉ dựa vào một mình Lệ Anh Lương đã đẩy cửa sắt này chẳng khác nào kiến đẩy cây, chắc chắn sẽ để lính Nhật vào. —Vào giây cuối cùng khi họ đóng cánh cửa sắt lại, một số lính Nhật đã chạy đã chạy từ cuối hành lang tới.

Cánh cửa sắt không chỉ có khóa chính xác mà còn có thể sử dụng chốt cửa đơn giản nhất. Chốt cửa được đặt sát vào tường, là một thanh thép dày bằng cánh tay. Lý Quế Sinh và Tư Đồ William vội vàng đặt chốt vào vị trí, rồi cùng nhau lùi lại vài bước, ngơ ngác nhìn cánh cửa sắt thở dốc, như thể thân thể còn sống nhưng linh hồn đã kiệt quệ.

Sau một thời gian dài im lặng bên ngoài, Mễ Lan đột nhiên lên tiếng: “Bọn họ đi rồi.”

Lệ Anh Lương ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm. Anh ta rất tin lời Mễ Lan. Mễ Lan nhìn có vẻ như là một người có khả năng tâm linh. Hơn nữa người mù thường có thính giác vượt trội. Quay lại nhìn Mễ Lan, trong lòng anh run lên vì không thể tránh khỏi việc thấy Thẩm Chi Hằng đang ở bên cạnh cô.