← Quay lại trang sách

Chương 30 (2)

Thẩm Chi Hằng ngồi dựa vào tường trong bóng tối, để lộ một góc nghiêng. Lệ Anh Lương chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Chi Hằng cả người đang run rẩy. Mễ Lan ngồi xổm ôm đầu gối bên cạnh, còn Tư Đồ William lê chân, đi từng bước một cách loạng choạng đến trước mặt Thẩm Chi Hằng, cũng ngồi xổm xuống, nghiêng đầu chăm chú quan sát hắn. Thực ra, Tư Đồ William nhìn cũng không khá hơn Thẩm Chi Hằng là bao. Một bên cơ thể Tư Đồ William bị máu thấm đẫm, áo sơ mi trắng biến thành nửa trắng nửa đỏ, trên cổ có một vết thương sâu là do viên đạn gây ra. Nửa chiếc áo sơ mi màu đỏ này có chút rách, vì ở ngực cũng có một lỗ máu loang lổ.

Dưới ánh đèn điện nhấp nháy, Lệ Anh Lương và Lý Quế Sinh nhìn nhau, cùng nhận ra một điều: Tại sao Tư Đồ William vẫn chưa chết?

Họ không dám hỏi, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh từng lớp tuôn ra. Hóa ra không chỉ súng phun lửa trong tay lính Nhật mới đáng sợ, mà cặp đôi khốn khổ trước mắt cũng kinh khủng như ma quỷ. Nhưng sau đó lại có một chuyện càng đáng sợ hơn đã đến: Thẩm Chi Hằng từ từ quay đầu lại nhìn Lệ Anh Lương.

Lần này Lệ Anh Lương chắp cánh cũng khó thoát. Mặc dù cánh cửa sắt phía sau đã mở toang, nhưng anh ta cũng không có dũng khí để trốn thoát. Thẩm Chi Hằng đứng dậy, tiến lại gần. Lệ Anh Lương trơ mắt nhìn đối phương từ trong bóng tối bước ra ánh sáng, đến trước mặt mình.

Cuối cùng, Lệ Anh Lương cũng nhìn rõ được diện mạo của Thẩm Chi Hằng.

Nửa bên trái của khuôn mặt Thẩm Chi Hằng bị cháy đen. Từ huyệt thái dương đến hốc mắt thậm chí lộ ra xương đen đỏ. Hốc mắt sâu hoắm không còn thấy tròng đen, trông hắn như một bộ xương. Ngọn lửa phun ra từ súng phun lửa có nhiệt độ cực kì cao, trong chớp mắt, nó đã thiêu rụi da thịt của hắn. Trong khi nửa bên phải của khuôn mặt Thẩm Chi Hằng vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn khá sạch sẽ. Sự tương phản giữa hai nửa khuôn mặt làm cho Thẩm Chi Hằng trông như một tồn tại thành nửa ma nửa người. Lệ Anh Lương nín thở, không biết trong giây tiếp theo, Thẩm Chi Hằng sẽ khôi phục lại nhân tính hay trở thành ma quỷ. Thẩm Chi Hằng lên tiếng: “Lệ Anh Lương.”

Thẩm Chi Hằng giơ tay chạm vào mặt trái của Lệ Anh Lương. Khuôn mặt Lệ Anh Lương thì nhỏ nhắn, trong khi tay Thẩm Chi Hằng thì to lớn. Năm ngón tay mở ra càng làm cho nó lớn hơn, như một con nhện khổng lồ phủ lên mặt Lệ Anh Lương: "Anh rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?"

Lệ Anh Lương cảm thấy đau đớn, ngón tay của Thẩm Chi Hằng đang từ từ siết chặt. Nếu dùng lực đạt đến một mức độ nhất định, Lệ Anh Lương tin rằng đối phương sẽ bóp nát xương gò má và cằm của mình.

- "Tôi muốn cứu anh..." Lệ Anh Lương mở miệng với giọng nói nghẹn ngào: "Tôi nói thật, tôi thật sự muốn cứu anh. Bây giờ tôi còn dám giết anh nữa đâu? Cho tôi thêm mười lá gan tôi cũng không dám... Tôi chỉ muốn bắt anh đến lập công trước mặt Hoành Sơn Anh rồi lén thả anh đi để không đắc tội với ai. Nhưng tôi không biết Hắc Mộc Lê Hoa đã phát điên gì... Tôi đã mai phục trong rừng suốt đêm chỉ để tiếp ứng anh, cho anh biết tôi không có ý xấu. Ai ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện...Tôi cũng hồ đồ. Anh thấy đấy, họ biết tôi là ai còn ra tay tàn nhẫn với tôi, rõ ràng họ cũng muốn tôi phải chết…”

- Nói đến đây, Lệ Anh Lương cắn chặt lưỡi, Lý Quế Sinh hít sâu, lấy hết can đảm đến gần Thẩm Chi Hằng: “Thẩm, Thẩm tiên sinh, Hội trưởng của chúng tôi không lừa anh đâu. Tất cả đều do cô gái Nhật Bản đó. Vốn dĩ đốc lý đã nói rằng nơi này thuộc về chúng tôi quản nhưng cái cô gái đó vừa đến đây đã mang theo hơn mười chiếc xe tải và súng rồi xuống ngục tối tìm anh... là cô ấy muốn giết anh, không phải chúng tôi muốn giết anh. Hội trưởng của chúng tôi sắp bị anh làm hoảng sợ đến phát bệnh rồi... Chúng tôi không dám giết anh. Nếu anh không tin, tôi và hội trưởng sẽ thề độc với anh."

Lệ Anh Lương cảm thấy Lý Quế Sinh nói còn rõ hơn mình nên chỉ im lặng, vừa kinh ngạc vừa bối rối, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng có tất cả sự khôn ngoan mà một con người nên có, thậm chí và còn vượt xa người thường. Vì vậy Lệ Anh Lương đợi hắn phân tích tình hình hiện tại, tin tưởng chính mình.

Nhưng sau khi chờ một lúc, trái tim của Lệ Anh Lương lại đập mạnh lên. Bởi vì Thẩm Chi Hằng dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ. Trong đồng tử của mắt phải còn nguyên vẹn của Thẩm Chi Hằng có chứa ánh sáng, ánh sáng đó lóe lên. Khi có ánh sáng, Thẩm Chi Hằng đúng là vẫn trông như một con người. Khi ánh sáng tối đi, Thẩm Chi Hằng giống như không có mắt, con mắt phải còn nguyên vẹn trở thành một vật trang trí mờ ảo.

- "Bác sĩ Tư Đồ..." Lệ Anh Lương không nhịn được nữa gọi Tư Đồ William. Thực ra nếu cần, Tư Đồ William cũng có thể chứng minh mình vô tội. Nhưng Tư Đồ William chưa kịp phản ứng, Thẩm Chi Hằng đã nói: “Tiếp theo nên làm thế nào, anh có ý kiến gì không?”

- Lệ Anh Lương lập tức lắc đầu – lắc lắc vài cái rồi dừng lại: “Để tôi suy nghĩ một chút, tôi nhất định có thể nghĩ được cách. Tôi không chỉ vì anh mà còn vì chính mình, đúng không?”

- Thẩm Chi Hằng nói: "Lệ Anh Lương, tôi lại bắt đầu ghét anh rồi. Nếu anh không nhắm vào William. Tôi làm sao có thể lại rơi vào tình cảnh như bây giờ? Tôi thật sự ghét anh đến cực điểm.

- Nước mắt của Lệ Anh Lương trào ra: "Anh đừng giết tôi. Anh nghe tôi nói. Anh đừng giết tôi. Tôi vẫn còn có ích. Tôi có thể nghĩ cách cứu anh ra ngoài. Anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa đi."

- Thẩm Chi Hằng bỗng run lên, đồng thời nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt anh biến dạng một chút. Lệ Anh Lương nước mắt chảy xuống gò má: "Anh có phải là đang rất đau không? Anh chịu đựng một tí. Có lẽ nơi này có thể tìm được thuốc. Nơi này có vật tư, chúng ta đi tìm xem, tìm xem.”

- Thẩm Chi Hằng từ từ buông Lệ Anh Lương ra, quay người về phía Mễ Lan: “Sao cô cũng đến đây?”

- Mễ Lan vẫn ôm gối ngồi xổm: “Tôi đã thuê một chiếc xe, bám theo chú Lệ.”

- Thẩm Chi Hằng bỗng hét lên một tiếng: ”Ai cho phép cô làm điều này?"

Mễ Lan cúi đầu nhìn xuống đất nhưng trong lòng cô không bị tiếng hét đó làm rung động. Bởi vì Mễ Lan có lý do chính đáng và niềm đam mê không sợ chết. Mễ Lan đã cứu Thẩm Chi Hằng, cho nên một phần mạng sống của hắn đều thuộc về cô. Bây giờ Thẩm Chi Hằng đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm sao cô có thể thấy chết mà không cứu? Cô cứu anh là điều đương nhiên. Chỉ có Thẩm Chi Hằng không hiểu.

Trong lòng càng nóng, sắc mặt càng lạnh lùng, Mễ Lan giống như một con búp bê bị đóng băng, bất động. Vì thế Thẩm chi Hằng quay lại hỏi Lệ Anh Lương: "Là anh dẫn cô ấy đến đây à?"

- Lệ Anh Lương nói: "Tôi hoàn toàn không biết cô ấy theo dõi tôi. Tôi - anh thật sự oan ức cho tôi rồi”

- Tư Đồ William lúc này ngồi phịch xuống: "Mọi người trước tiên đừng tranh cãi nữa, nghỉ ngơi một tí rồi nghĩ cách giải quyết. Tôi khát nước quá!"

- Thẩm Chi Hằng nói với Lệ Anh Lương: "Đi tìm nước cho William."

Lệ Anh Lương không dám phản kháng, anh ta cũng biết nước ở đâu. Thế giới ngầm này không phải là một cái hang hoang vu mà là những bức tường được chôn giấu nhiều loại ống dẫn, bên trong có hệ thống ống nước mở rộng theo mọi hướng. Lệ Anh Lương và Lý Quế Sinh đã cùng dìu nhau đi tìm vòi nước, cuối cùng trên đường đi có một điều bất ngờ không ngờ tới: một chiếc điện thoại.

Đường dây điện thoại vẫn còn kết nối.

Vì để thể hiện sự trung thực của mình, anh quay lại báo với Thẩm Chi Hằng vị trí của vòi nước, đồng thời cũng thông báo về sự tồn tại của chiếc điện thoại. Lệ Anh Lương dự định liên lạc với dinh thự Hoành Sơn trước và hỏi Hoành Sơn Anh xem ông ta có biết những gì Hắc Mộc Lê Hoa đã làm không. Nếu không cũng đừng nghĩ đến cách nào khác. Trong tình thế hiện tại, Lệ Anh Lương không thể gọi cảnh sát để được giúp đỡ.

Thẩm Chi Hằng suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Lệ Anh Lương tin rằng sở dĩ Hắc Mộc Lê Hoa không cắt đường dây điện thoại ở đây là vì cô không quen với tình hình ở đây, muốn cắt nhưng không thể. Hiện giờ, người phụ trách tổng đài điện thoại ở đây là một phiên dịch viên già thông thạo cả tiếng Trung và tiếng Nhật. Thường ngày một mình canh giữ một phòng máy nhỏ cách ngục tối còn hai căn phòng. Lệ Anh Lương nghi ngờ Hắc Mộc Lê Hoa chưa kịp phát hiện ra phòng máy. Vì vậy sau khi cuộc gọi được kết nối, anh gần như vội vàng nói: "Tôi là Lệ Anh Lương, Xin hãy nhanh chóng kết nối tôi với văn phòng của đốc lý tại dinh thự Hoành Sơn"

- Tuy nhiên, giọng nói trả lời anh là của một người phụ nữ quen thuộc: "Lệ hội trưởng?"

- Lệ Anh Lương trả lời: "Hắc Mộc... Trưởng phòng?"

- Hắc Mộc Lê Hoa bên kia nói: ”Tôi đã bị Hoành Sơn Anh cách chức rồi. Tôi đã không còn là trưởng phòng nữa"

- Lệ Anh Lương nghe giọng cô vẫn dễ chịu và vui vẻ, nhưng trong lòng càng thêm nghi ngờ: "Vậy tại sao tối nay cô lại mang truy binh đến đột kích tôi? Nơi này hiện thuộc quyền quản lý của tôi mà”

- Hắc Mộc Lê Hoa cười nhẹ nhàng một tiếng: "Tôi có được mệnh lệnh của đại tướng Tương Xuyên"

Lệ Anh Lương "Ồ" lên một tiếng. Anh ta biết Đại tướng Tương Xuyên là một nhân vật cứng rắn trong quân đội. Không biết Hắc Mộc Lê Hoa đã kết nối với ông ta từ khi nào?

- Hắc Mộc Lê Hoa nói thêm: "Tôi cũng nhận được lệnh khẩn cấp trong đêm. Đại tướng Tương Xuyên yêu cầu tôi lập tức xử tử Thẩm Chi Hằng"

- "Tại sao? Đốc lý có biết chuyện này không?"

- "Hoành Sơn Anh đã không may qua đời rồi" Hắc Mộc Lê Hoa trong điện thoại thở dài: "Trưa hôm nay trong lúc kiểm tra súng ống tại kho, một khẩu súng ngẫu nhiên đã nổ, thật là bi thương!"

Khi Lệ Anh Lương nghe thấy điều này trong lòng đã hiểu ra tất cả - Dinh thự Hoành Sơn hôm nay xảy ra mâu thuẫn nội bộ. Và người cấp trên, thầy hướng dẫn, đồng thời cũng là ngọn đèn chỉ đường của Lệ Anh Lương, đốc lý Hoành Sơn, đã thất bại.

Đối với Lệ Anh Lương mà nói, điều này thực sự quá đột ngột và quá tàn khốc như một cú đập vào đầu, đến mức ông anh ta nhắm chặt ống nghe, không nói nên lời trong một lúc lâu. Rồi Hắc Mộc Lê Hoa nói thêm: “Thẩm Chi Hằng luôn đối đầu với Đế quốc Nhật Bản. Bây giờ, trước ngày thành lập chính phủ mới, chúng tôi cần phải giết gà dọa khỉ, để người Trung Quốc nhìn thấy hậu quả của việc trở thành kẻ thù của người Nhật. Hơn nữa, mặc dù tôi không điên cuồng như Hoành Sơn Anh coi Thẩm Chi Hằng là một ác ma thần bí nhưng ta và anh đều biết, Thẩm Chi Hằng vẫn là chết thì tốt hơn. Anh ta sống, quá nguy hiểm"

- “Đúng vậy, đúng vậy, rất nguy hiểm. Nhưng còn tôi thì sao. Tôi có xứng đáng với Đế quốc Nhật Bản hay không? Người khác không biết nhưng cô, Trưởng phòng Hắc Mộc phải biết chứ. Mặc dù tôi đã vẫn luôn làm việc dưới quyền đốc lý, nhưng tôi chưa bao giờ gây hấn cô. Nếu cô muốn giết Thẩm Chi Hằng thì không nên muốn giết cả tôi chứ.”

- Hắc Mộc Lê Hoa rất đồng tình với lời nói của Lệ Anh Lương, chân thành thở dài: “Tâm trạng của Lệ hội trưởng tôi hoàn toàn hiểu. Nhưng Lệ hội trưởng, bản thân anh cũng đã phạm tội lạm quyền. Tôi nghi ngờ anh cố ý để Thẩm Chi Hằng trốn thoát, nếu không thì tại sao anh —”

- “Không, không, không, không, không, thật oan ức. Tôi tình cờ gặp được anh ta và chưa kịp tìm hiểu tình hình thì đã bị Thẩm Chi Hằng bắt đi. Tôi cũng là nạn nhân mà!" Lệ Anh Lương hạ thấp giọng: "Bây giờ tôi đang lạc trong ngục tối với họ. Tôi đã bí mật thực hiện cuộc gọi này. Trưởng phòng Hắc Mộc, liệu chúng ta có thể thỏa thuận một chút không? Tôi sẽ giăng bẫy để dụ Thẩm Chi Hằng ra ngoài. Đến lúc đó, cô có thể giết anh ta, tha cho tôi một con đường sống. Bây giờ đốc lý đã không còn nhưng tôi vẫn còn một chút quyền lực nhỏ trong tay, sau này tôi nguyện trung thành với cô, Trưởng phòng Hắc Mộc - ồ không, đốc lý Hắc Mộc. Bất cứ nhiệm vụ gì, xin hãy giao cho tôi.”

- Hắc Mộc Lê Hoa suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Được"

- Lệ Anh Lương vô thức cúi đầu: "Được, được. Anh Lương sẽ thu xếp ngay bây giờ. Cảm ơn sự bao dung và ân tình của đốc lý Hắc Mộc"

Sau đó Lệ Anh Lương nhẹ nhàng cúp điện thoại, đứng thẳng lên, trên mặt không có chút khí sắc nào. Chậm rãi quay về phía Thẩm Chi Hằng, không dám nhìn mặt hắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cổ áo của đối phương: “Điện thoại, anh cũng nghe thấy chứ?”

- Thẩm Chi Hằng trả lời: “vua nào triều thần nấy. Anh thậm chí còn không đủ tư cách làm chó trung thành, phải không?”

Lệ Anh Lương ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập căm ghét. Căm ghét Hoành Sơn Anh bất tài, chết trong tay một cô gái Nhật Bản. Căm ghét Hắc Mộc Lê Hoa không nói tình người, đối với mình như một đôi giày cũ. Có quá nhiều người để ghét, đến mức không thể đếm hết, cuối cùng chỉ còn lại hận thù và tuyệt vọng.

- Mễ Lan nhẹ nhàng hỏi: “Cô ấy không đồng ý với lời chú Lệ nói sao?”

Lệ Anh Lương cười khổ một tiếng, cho rằng đây thật sự là một đứa trẻ không hiểu gì cả. Hắc Mộc Lê Hoa đã đồng ý. Đồng ý một cách dứt khoát như vậy, cũng không hề hỏi kế hoạch của anh ta là gì, cũng không thống nhất về thời gian và phương thức liên lạc. Loại thỏa thuận này hoàn toàn chiếu lệ, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả đồng ý. Hắc Mộc Lê Hoa không tin vào sự chân thành của Lệ Anh Lương, khả năng của Lệ Anh Lương, không tin vào bất cứ gì khác, vậy tại sao phải nói chuyện với anh ấy? Vì vậy, chỉ cần đáp lại anh ta một chữ 'được', rồi nhanh chóng cúp máy là xong"

Lý Quế Sinh mơ hồ nghe được nội dung cuộc gọi, tuy nghe không rõ lắm nhưng lúc này cậu ta cũng có thể đoán được khoảng bảy phần nội dung. Tiến hai bước về phía Lệ Anh Lương, trong mắt Lý Quế Sinh vẫn có chút tia sáng lóe lên: “Ừm... Tôi nói vài lời, mặc dù cô gái Nhật Bản muốn đuổi cùng giết tận tất cả chúng ta, nhưng phía đó lại có một cánh cổng sắt lớn chặn bọn họ lại. Chúng ta tạm thời không thể vào được, vì vậy hãy tìm một lối thoát khác! Tôi đã xem các bức vẽ ở đây, cũng không dám nói đã hoàn toàn nhớ hết nhưng ít nhất là cũng đã nhớ đa số. Chúng ta hãy tìm một lỗ thông hơi khác và leo lên không phải là được à”

Mọi người có mặt đều nhìn Lý Quế Sinh