Kết- Tất cả đều tốt
Khi Thẩm Chi Hằng tỉnh dậy, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Mễ Lan.
Thẩm Chi Hằng đang nằm ngửa trên bãi cỏ, Mễ Lan quỳ trước ngực hắn. Váy của Mễ Lan đã bị máu thấm ướt rồi khô lại, trở nên cứng và nặng nề. Tóc cô xõa rối, cúi đầu đang cài cúc cho hắn.
Thẩm Chi Hằng tỉnh lại nhưng vẫn chưa định hình được mọi thứ xung quanh. Không biết đây là đâu, tối nay là tối ngày nào. Mễ Lan ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh nhưng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn như thể không thể nhìn đủ.
Thẩm Chi Hằng từ từ quay đầu lại nhìn thấy bãi cỏ xanh mướt bên cạnh cùng những vì sao và mặt trăng trên bầu trời đêm. Trên thảm cỏ xanh, dưới những vì sao và mặt trăng là một cô gái thân đầy là máu, Mễ Lan.
- “Chúng ta đã thoát ra ngoài rồi à?” Thẩm Chi Hằng nhẹ nhàng hỏi.
- Mễ Lan gật đầu: “ừm”
- “Là cô đã cứu tôi sao?”
- Mễ Lan trả lời: “Đương nhiên là tôi.”
- Thẩm Chi Hằng cười: “Cô luôn cứu tôi.”
- Mễ Lan lên tiếng: “Tôi...”
Mễ Lan không phải là ngập ngừng không muốn nói, mà là cô chưa nghĩ tới nội dung đằng sau chữ “tôi”. Mễ Lan sẽ luôn cứu hắn, sẽ luôn ở bên hắn. Nếu Thẩm Chi Hằng chết đi, Mễ Lan cũng sẽ chết theo. Nhiều từ như vậy nên nói câu nào trước? Nói câu nào sau? Mễ Lan luôn vụng về và ít nói. Nếu lời nói của cô ấy không truyền tải được ý nghĩa của mình thì cô ấy nên bắt đầu lại từ đâu?
Vì vậy, Mễ Lan chỉ đơn giản là không nói nữa. Bây giờ không nói, sau này nghĩ kỉ rồi sẽ nói sau.
Mễ Lan đỡ Thẩm Chi Hằng đứng dậy, Thẩm Chi Hằng nhận ra mình đã thay quần áo sạch sẽ, chỉ là kích cỡ không đúng. Cổ chân và cổ tay đều lộ một đoạn ra ngoài, giày cũng quá nhỏ. Dựa vào Mễ Lan tiến lên một bước, hắn cảm thấy mình lại có chút sức lực, vì vậy do dự hỏi: "Mễ Lan, tôi có phải... đã giết rất nhiều người không?"
- "Đúng vậy."
- Thẩm Chi Hằng đổi chủ đề: “Bộ quần áo này lấy từ đâu ra vậy?"
- "Của tài xế xe?"
- “Tài xế xe?”
- "Hôm đó tôi vì để tìm anh đã thuê một chiếc xe đi theo chú Lệ, nhưng sau đó tài xế không chịu ở lại đây đợi tôi, tôi đã hút cạn máu anh ta." Mễ Lan đưa tay chỉ vào bên cạnh: "Thi thể ở ngay đó. Vừa rồi lúc tôi tìm thấy anh ta, da thịt anh ấy chưa bị thối rửa nên tôi cởi quần áo của anh ta đưa cho anh mặc. Chiếc xe ở sau cái cây lớn kia, anh biết lái xe, chúng ta về nhà thôi!”
- Thẩm Chi Hằng không thể tin nổi: “Cô đã giết người?”
Mễ Lan bình thản nhìn Thẩm Chi Hằng, không có ý định giải thích. Mễ Lan từ lâu đã hoàn toàn chấp nhận bản thân không còn là người, giết người với cô giống như người ta giết gà, vịt, lợn, chó, mèo… không có mục đích quan trọng nào cả, chẳng qua chỉ là ham muốn một miếng thịt, hoặc một tấm da lông.
Thẩm Chi Hằng không hề chỉ trích Mễ Lan, hắn không có lập trường, cũng không có tư cách. Nếu như hắn đói đến mức cùng cực có lẽ sẽ còn tàn bạo hơn Mễ Lan. Thẩm Chi Hằng chợt nghĩ, mình đã sống hơn một trăm năm một cách gượng gạo, có phải giờ đã đến lúc chấp nhận số phận không?
Thẩm Chi Hằng lên xe, tìm trong xe một chiếc khăn tắm và một chiếc ấm đun nước. Hắn nhúng khăn vào nước, cẩn thận lau sạch vết máu và bụi bẩn trên mặt rồi rửa sạch khăn, xé khăn thành các mảnh nhỏ, quấn lại khoảng nửa khuôn mặt của hắn. Người khác sẽ bất ngờ nhìn hắn và nghĩ rằng hắn chỉ là một người đàn ông bị thương ở đầu.
Mễ Lan co ro trong cốp xe, bởi vì bộ quần áo đẫm máu của cô không thể che đậy được, ai nhìn thấy cũng sẽ bị giật mình.
Phía chân trời đã có ánh sáng le lói, mặt trời sắp mọc. Thẩm Chi Hằng khởi động xe, lần này trong lòng hắn không còn có Tư Đồ William hay Lệ Anh Lương nữa. Tư Đồ William có lẽ vẫn còn sống nhưng cậu ta không còn liên quan gì đến hắn nữa. Thậm chí cũng không hỏi Mễ Lan về tung tích của Tư Đồ William. Còn Lệ Anh Lương chắc đã chết rồi. Ký ức cuối cùng của Thẩm Chi Hằng về tên tiểu này là anh ta đã quỳ xuống trước mặt Hắc Mộc Lê Hoa, tự bán mình. Ký ức cuối cùng này làm cho Thẩm Chi Hằng vô cùng thất vọng với Lệ Anh Lương. Đó không phải là sự căm ghét hay oán giận, mà chỉ là sự thất vọng. Nếu lúc đó Lệ Anh Lương cùng Tư Đồ William trốn thoát có lẽ hắn sẽ không thất vọng như vậy.
Trên đường trở về thành phố Thẩm Chi Hằng đã gặp may mắn, chỉ gặp vài chốt kiểm soát của quân Nhật, việc kiểm tra cũng lỏng lẻo. Xe của Thẩm Chi Hằng có giấy tờ đầy đủ, đến từ một đại lý ô tô lớn ở thành phố này nên rất dễ dàng qua mặt.
Nhìn thấy dòng người và xe cộ đông đúc trên phố anh có chút mơ hồ. Cho đến khi xe chạy vào khu tô giới trở về nhà, hắn xuống xe đi vào liền nhìn thấy ngay Trương Hữu Văn.
Trương Hữu Văn đã liên tiếp ba ngày ba đêm không gặp cô cháu gái, lo lắng đến mức muốn tự vẫn, người cũng gầy đi. Bỗng nhìn thấy Thẩm Chi Hằng trở về, lại còn trong tình trạng thảm hại như vậy, vừa mừng vừa sợ: "Thẩm tiên sinh, anh về rồi à? Không sao chứ? Có bị thương không? Có cần đến bệnh viện không?"
- Thẩm Chi Hằng trả lời: "Không cần, tôi không sao, đều là vết thương ngoài da."
- Trương Hữu Văn lại nói: "Thẩm tiên sinh, còn có một chuyện, là điệt tiểu thư, điệt tiểu thư mất tích rồi!”
- Thẩm Chi Hằng vẫn bình tĩnh nói: "Cô ấy không mất tích, một lát sẽ trở về ngay. Trước tiên cậu đi mua một ít trái cây và kem đi, đợi cô ấy về ăn.”
Trương Hữu Văn lập tức nở nụ cười, vui mừng chạy ra ngoài. Thẩm Chi Hằng nhanh chóng nhân cơ hội mở cốp xe thả Mễ Lan ra. Mễ Lan cũng không cần hắn nói nhiều, tự mình nhanh chóng chạy vào trong nhà tắm để tắm rửa và thay đồ.
Nửa giờ sau, Trương Hữu Văn mang trái cây trở về, quả nhiên nhìn thấy cháu gái tươi mới rạng rỡ. Cô cháu gái rõ ràng đã trải qua không ít sóng gió trong ba ngày ba đêm này. Mái tóc dài của Mễ Lan đã trở thành mái tóc ngắn ngang tai, tóc mai được vén ra sau tai, kết hợp với một bộ đồ thể thao làm cô trông có phần nam tính hơn. Gặp được Trương Hữu Văn, Mễ Lan giống như một người câm, không giải thích gì về những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Trương Hữu Văn cũng không tranh cãi với cô, quay lại nhìn Thẩm tiên sinh, cậu thấy Thẩm tiên sinh đã phục hồi lại vẻ ngoài quen thuộc. Thẩm Chi Hằng mặc nhiều lớp áo thật gọn gàng, không ngại thời tiết oi ả, băng gạc trắng như tuyết quấn chéo xuống, che một nửa trán và một bên mắt của hắn và một phần má. Ngồi trên ghế sofa, Thẩm tiên sinh có vẻ vô cùng mệt mỏi, hỏi cậu ta:
- “Hôm nay là ngày mấy?”
- “Ngày 25”
- Thẩm Chi Hằng ngước nhìn Mễ Lan: “May mắn thật, vẫn còn kịp cho chuyến tàu sáng sớm ngày mai.”
- Mễ Lan đứng ở góc phòng khách lên tiếng: “Hành lý đã thu dọn xong hết rồi.”
- Thẩm Chi Hằng bỗng quay sang Trương Hữu Văn: “Tình hình miền Bắc bây giờ quá hỗn loạn, tôi lại có thù với người Nhật, cho nên bây giờ tôi dự định đi về phía nam để tránh bão. Nếu cậu muốn, có thể ở lại xem nhà cho tôi."
- Trương Hữu Văn lập tức gật đầu: "Muốn, muốn lắm, chỉ cần ông chủ tin tưởng tôi."
- Thẩm Chi Hằng nói thêm: "Tôi sẽ để lại cho cậu tấm ngân phiếu làm sinh hoạt phí. Bình thường cậu cứ ở lại đây, thỉnh thoảng tôi sẽ gọi điện thoại đường dài để hỏi thăm tình hình ở đây”.
Trương Hữu Văn nghe vậy thì vui mừng khôn xiết - Tự dưng có tiền để tiêu, có nhà kiểu Tây ở khu tô giới. Hơn nữa, không cần làm việc vất vả, trên đời này còn có công việc nào tuyệt vời hơn thế nữa không.
- Thẩm Chi Hằng nói xong liền đứng dậy nói với Mễ Lan: "Về phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai phải dậy sớm đi xa, lại thêm một lần mệt mỏi nữa.
Ở trước mặt Trương Hữu Văn, Mễ Lan kông nói gì, ngoan ngoãn trở về phòng đi ngủ.
Mễ Lan ngủ một giấc rất lâu. Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ bầu trời đã lờ mờ sáng. Đã là sáng sớm ngày hôm sau. Trong lúc Mễ Lan đang ngủ say, Thẩm Chi Hằng sắp xếp hành lý, xử lý xe. Đợi Mễ Lan rửa mặt xong bước ra khỏi phòng ngủ, Trương Hữu Văn đã khởi động xe, đợi sẳn ở bên ngoài.
Trong khu tô giới vẫn còn yên bình, họ đến bến tàu một cách suôn sẻ và lên tàu khách. Trên tàu có quá nhiều hành khách. Dù Mễ Lan ở khoang hạng nhất nhưng vẫn ồn ào, sự lộn xộn ấy kéo dài suốt cả ngày.
Đêm đến, Mễ Lan nằm trên chiếc giường nhỏ, muốn ngủ nhưng ngủ không được. Đột nhiên Mễ Lan nhìn thấy Thẩm Chi Hằng đang ngồi trên giường đối diện mình bèn nhỏ giọng hỏi: “Anh cũng mất ngủ à?”
- Thẩm Chi Hằng trả lời: “Giường nhỏ, nằm lâu thì khó chịu, không bằng ra ngoài đi dạo một chút.”
- Mễ Lan cũng đứng lên: “Tôi đi cùng anh.”
Hai người đi ra khỏi khoang và lên boong tàu, lúc này trời vừa tối, gió nhẹ nhàng và có chút lạnh. Thẩm Chi Hằng nằm trên lan can boong tàu, cúi đầu nhìn sóng biển bên dưới. Mễ Lan cũng đi theo hắn. Xung quanh không có ai, chỉ có hai người họ, đứng giữa cơn gió lớn của biển cả.
Mễ Lan bị gió biển thổi làm cho tinh thần trở nên tỉnh táo, cô quay đầu nhìn Thẩm Chi Hằng. Lúc này bỗng cảm thấy trong lòng mình có một sự giác ngộ, những điều khó nói ở sau chữ “tôi” lúc này trở nên rõ ràng.
Mễ Lan đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay Thẩm Chi Hằng. Lần này cô không gọi hắn là Thẩm tiên sinh nữa, cô chỉ gọi hắn một tiếng "Ê".
Thẩm Chi Hằng quay người lại nhìn Mễ Lan.
Mễ Lan có chút lo lắng, dùng ngón tay nắm lấy tay áo Thẩm Chi Hằng, nói: “Tôi yêu anh.”
Lời vừa thốt ra đã bị gió biển thổi bay, Thẩm Chi Hằng nhướn mày một cách nghi hoặc về Mễ Lan. Ngay lập tức, hắn áp tai sát vào miệng cô, hỏi lớn: “Cái gì?'
Mễ Lan nắm lấy tai Thẩm Chi Hằng, gần như áp môi lên anh, hét lên: “Tôi thích anh!”
- Thẩm Chi Hằng bị Mễ Lan làm cho giật mình phải lùi sang một bên, đưa tay che tai, hắn nhìn Mễ Lan trả lời: “Tôi biết.”
- Mễ Lan nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hằng, cuối cùng dùng tay tạo thành hình cái loa, nghịch gió biển mà hô to: "Anh không biết! Tôi yêu anh, sau này muốn gả cho anh!"
Thẩm Chi Hằng lần này thực sự rất ngạc nhiên đến mức hắn nhìn Mễ Lan mà không nói nên lời một lúc lâu.
Vài ngày sau, vào một đêm khuya, Thẩm Chi Hằng và Mễ Lan đã an toàn đến Thượng Hải.
Cùng lúc đó, ở Thiên Tân cách xa hàng ngàn dặm, Kim Tịnh Tuyết trở về nhà vào buổi tối muộn, bước xuống xe ở cổng dinh thự.
Những người giúp việc đang nghỉ phép vẫn chưa được cô gọi về, còn hai cô nha đầu bị ở lại trong nhà cũng không biết ra đón cô. Kim Tịnh Tuyết một mình bước vào tòa nhà, vừa định lên lầu nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ phía sau. Kim Tịnh Tuyết sửng sốt một chút, lập tức trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, quay người chạy tới mở cửa: "Anh Lương?"
Bên ngoài đã là đêm dài vô tận, Lệ Anh Lương ăn mặc chỉnh tề đứng dưới ngọn đèn trước cửa. Khẽ cúi đầu chào cô: “Tôi về rồi.”
Trong lòng Kim Tịnh Tuyết vui mừng, đang định đưa tay kéo anh vào nhà. Nhưng vừa mới đưa tay ra, cô chậm rãi dừng lại. Trong bóng đêm, lại xuất hiện một bóng dáng cao lớn, đó là Tư Đồ William.
Tư Đồ William bước đến bên cạnh Lệ Anh Lương, hai người đứng cạnh nhau và bắt đầu cùng nhau mỉm cười nhìn cô.