Chương 33
Mễ Lan không biết cô đã chạy với Tư Đồ William bao lâu. Mễ Lan choáng váng suốt chặng đường, sau đó ngọn lửa trước mặt cuối cùng cũng đánh thức cô. Mễ Lan mạnh mẽ thoát khỏi tay của Tư Đồ William, ban đầu cô ấy nói rất ít nhưng bây giờ cô ấy càng im lặng hơn, chỉ mở to mắt và trừng mắt nhìn Tư Đồ William một cách hung dữ.
- Ngọn lửa cháy khiến không khí nóng lên, đuôi tóc của cô thậm chí còn bắt đầu xoăn lại. Tư Đồ William chỉ vào đống lửa chặn đường phía trước và hét lên: "Ngọn lửa ở đây đã cháy lâu như vậy có nghĩa là có đủ không khí. Ở đây chắc chắn có lỗ thông gió"
Mễ Lan lắc đầu với Tư Đồ William.
- Tư Đồ William tức giận nói: "Đừng gây sự với tôi! Nếu cô sợ lửa tôi có thể bảo vệ cô. Ngọn lửa này không thể đốt chết chúng ta, chúng ta có thể lao qua đó."
- Mễ Lan lên tiếng: "Tôi muốn đi tìm Thẩm tiên sinh."
- “Cô còn muốn tìm anh ấy làm gì? Anh ấy đã chết rồi!"
- Mễ Lan bỗng nhiên hét lên âm thanh chói tai: "Vậy thì tôi cũng chết!"
- "Cô - Cô điên à? Hay là cô đã yêu anh ấy rồi?"
"Yêu?" Trong đầu Mễ Lan lóe lên một chút hoang mang: "Yêu?"
- “Cô đừng mơ mộng nữa! Cô mới bao nhiêu tuổi? Hiểu cái gì về tình yêu chứ. Hơn nữa, cô trường sinh bất lão. Chỉ cần cô sẵn sàng trốn thoát cùng tôi, bên ngoài có vô số đàn ông, cô muốn yêu ai cũng được. Cô có thể yêu đương tùy thích trong hàng trăm năm! Nghe rõ chưa?”
- Mễ Lan như bừng tỉnh, trong lòng dường như lóe lên một ánh sáng: “Ôi—”
Tư Đồ William cho rằng Mễ Lan đã nghĩ thông rồi, định kéo cô ấy chạy qua ngọn lửa. Không ngờ rằng bàn tay của Mễ Lan đã rút ra khỏi tay cậu ta. Mễ Lan lùi lại một bước, như thể bỗng nhiên nhận ra điều gì, rồi lại gật đầu về phía anh.
Sau đó Mễ Lan quay người lại và chạy trở lại.
Tư Đồ William đuổi kịp nắm chặt lấy tóc cô, bảo cô quay lại nhìn vào mắt cậu ta. Tuy nhiên, Mễ Lan đã có chuẩn bị, trong khoảnh khắc quay lại, cô mở năm ngón tay mạnh mẽ túm lấy mặt cậu ta. Tư Đồ William không kịp phản ứng, buông tay lùi lại. Đồng thời cậu ta nghe thấy Mễ Lan lớn tiếng nói: "Đừng ngăn cản tôi, tôi chỉ yêu một người đàn ông là Thẩm tiên sinh!"
Sau đó Mễ Lan dang rộng đôi chân dài lao vào bóng tối như một con nai.
Tư Đồ William đuổi theo hai bước rồi dừng lại. Cậu ta đứng bất động ngây ra một lúc, cuối cùng nhắm chặt răng, quay người lao vào ngọn lửa. Nếu biết Mễ Lan vô dụng như vậy cậu ta cũng có thể bỏ chút công sức cõng Thẩm Chi Hằng chạy một đoạn. Nếu như kịp thoát ra khỏi ngục trước khi Thẩm Chi Hằng tắt thở vậy thì trong mười mấy năm tới của cậu ta, ít nhất thì chuyện ăn, mặc, ở, đi lại cũng đã có chỗ dựa.
Nhưng hiện tại hối hận thì đã muộn rồi, vẫn nên trốn đi thì hơn, trốn ra được rồi hãy nói sau. Dù sao cho dù như thế nào, cậu ấy luôn có cách để sống sót. Khi Tư Đồ William và Mễ Lan chia tay nhau, Lệ Anh Lương vẫn đang chờ chết cùng Thẩm Chi Hằng.
Lệ Anh Lương không yên tâm khi chờ đợi vì Thẩm Chi Hằng bỗng dưng im lặng. Lệ Anh Lương sờ lên đầu và mặt thì thấy trên má vẫn còn nóng nhưng trên bề mặt da có những mạch máu nổi lên đan thành mạng lưới từ trên cổ lan lên. Lệ Anh Lương không nhìn rõ mặt Thẩm chi Hằng nhưng dựa vào trực giác anh kết luận: người đối diện lúc này nhất định rất đáng sợ.
Lúc này, Lệ Anh Lương bỗng nghe thấy một giọng nói.
Giọng nói đó rất thấp, là một giọng nữ quen thuộc nói tiếng Nhật - Hắc Mộc Lê Hoa.
Lần trước khi nói chuyện qua điện thoại, Lệ Anh Lương đã nghe được ý của Hắc Mộc Lê Hoa. Trong mắt người phụ nữ đó, anh chắc chắn thuộc về phe Hoành Sơn, chết còn chưa hết tội. Nhưng đây thực sự là một sự hiểu lầm rất lớn. Anh ấy trung thành là với đốc lý, dù hai chữ đốc lý trước mặt là Hoành Sơn hay Hắc Mộc thì anh ấy luôn trung thành giống nhau. Một đạo lý đơn giản như vậy tại sao Hắc Mộc Lê Hoa lại không rõ chứ? Hơn nữa, Lệ Anh Lương ngoài lòng trung thành ra còn nắm giữ một lực lượng trong tay, Lệ Anh Lương không phải đầu hàng dưới tay người Nhật chỉ để ăn bám. Lệ Anh Lương có sức mạnh, có khả năng làm được mọi việc!
Từ từ quay đầu nhìn Thẩm Chi Hằng ở bên cạnh, Lệ Anh Lương nhận ra mình hiện đang nắm giữ thông tin quan trọng hơn của Thẩm Chi Hằng, Mễ Lan, Tư Đồ William. Chẳng lẻ Hắc Mộc Lê Hoa thật sự không có chút hứng thú nào sao?
- Giọng nói của Hắc Mộc Lê Hoa lại vang lên ngày càng gần hơn. Lệ Anh Lương nhẹ giọng nói: “Anh đợi ở đây, tôi đi xem thử.”
Sau đó không đợi Thẩm Chi Hằng trả lời, Lệ Anh Lương bò về phía trước, có ánh sáng le lói. Không khí càng ngày càng nóng nhưng Lệ Anh Lương không chỉ mệt mỏi mà còn khát nước. Nếu thật sự chết ở đây, trước khi chết nhất định sẽ đau đớn vô cùng. Lệ Anh Lương thò đầu ra ở góc cuối của hành lang, anh rùng mình một chút.
Phía trước là một ngã rẽ, một nhóm binh lính mang theo súng ống đạn dược bước ra. Dẫn đầu là Hắc Mộc Lê Hoa. Lệ Anh Lương biết rõ rằng cô có ý định giết minh nhưng như bị ma ám, anh từ từ bò ra, tiến vào tầm nhìn của Hắc Mộc Lê Hoa.
Rồi Lệ Anh Lương quỳ xuống, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: "Trưởng phòng Hắc Mộc, là tôi, Lệ Anh Lương. Tôi đã bắt được Thẩm Chi Hằng rồi. Tôi vẫn luôn đợi cô đến đây để dâng anh ta cho cô, để mong có thể dùng công lao bù đắp cho sai lầm."
Hắc Mộc Lê Hoa đã lạc đường trong ngục tối này, đang đi với tâm trạng bực bội bỗng nhiên nhìn thấy Lệ Anh Lương. Cô suýt nữa đã chỉ súng vào anh ta và bắn một loạt đạn. Sau khi nghe những gì Lệ Anh Lương nói, cô ta trước tiên ngẩn ra, sau đó liền vui mừng khôn xiết.
- “Bọn họ ở đâu?”
- Lệ Anh Lương muốn đứng dậy nhưng đôi chân mềm nhũn không thể chống đỡ được cơ thể. Chỉ có thể quỳ gối quay lại: “Mời cô đi theo tôi, anh ta bị thương nặng không còn sức để chống cự nữa.”
Lệ Anh Lương như một con thú, bò đến bên cạnh Thẩm Chi Hằng.
Một vài chiếc đèn pin chiếu sáng đoạn hành lang cũng giúp Hắc Mộc Lê Hoa có thể nhìn rõ Thẩm Chi Hằng đang nằm sấp trên mặt đất. Lệ Anh Lương cúi đầu quỳ xuống bên cạnh Thẩm Chi Hằng, thấp giọng lẩm bẩm như đang nói với chính mình: “Thật xin lỗi, nhưng dù sao thì anh cũng sắp chết rồi. Thay vì chết vô ích thà cứu tôi một lần còn hơn. "
Sau đó Lệ Anh Lương ngẩng đầu lên, phát hiện Thẩm Chi Hằng vẫn tỉnh táo, vẫn còn sống, vẫn đang dùng con mắt còn nguyên vẹn đó để nhìn minh. Những mạch máu đen phồng lên thành mạng nhện bao phủ đầu và khuôn mặt của hắn, làm cho diện mạo hắn trở nên không còn giống con người. Thế nhưng, trong đôi mắt ấy vẫn còn lưu giữ chút tình cảm của con người.
Cảm xúc nho nhỏ này khiến Lệ Anh Lương gần như hộc máu.
Sau khi xác nhận thân phận của Thẩm Chi Hằng, Hắc Mộc Lệ Hoa chĩa súng vào đầu hắn nói: "Lệ hội trưởng, lần này anh đã lập công lớn rồi.” Lệ Anh Lương ngả người về phía sau, không muốn nhìn thấy đầu Thẩm Chi Hằng bị nổ tung lẩm bẩm nói: “Không dám nhận, không dám nhận, chỉ cần cô biết được lòng trung thành của tôi tôi đã mãn nguyện rồi.”
Hắc Mộc Lê Hoa hít vào một hơi dài, ngón tay vừa đặt lên cò súng định bóp cò thì bỗng cảm thấy một cơn đau dữ dội ở cổ.
Giây tiếp theo, Hắc Mộc Lê Hoa nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt từ phía các thuộc hạ.
Hắc Mộc Lê Hoa giơ tay định chạm vào chỗ đau nhưng thứ cô chạm vào là một thanh sắt cứng, thanh sắt đã xuyên qua cổ cô, ở phía bên kia lộ ra đầu nhọn nhuốm máu. Cô từ từ quay đầu lại thấy ở cuối hành lang có một cô gái đang đứng, cô gái đó thở hổn hển nhìn họ. Lệ Anh Lương nhận ra cô ấy, cô ấy là Mễ Lan. Thanh sắt xuyên qua cổ Hắc Mộc Lê Hoa chính là chiếc gậy chỉ đường cô dùng để dò đường cách đây không lâu.
Không có ai để ý Mễ Lan đã chạy đến từ lúc nào, cũng không có ai để ý cô nhặt thanh sắt mỏng ở đâu ra, càng không có ai biết cô mạnh đến mức nào. Không ngờ có thể dùng cái thanh sắt đó như một ngọn giáo và ném ra, đâm xuyên qua cổ Hắc Mộc Lê Hoa.
Sau một khoảng lặng ngắn, các binh sĩ cùng nhau nổ súng vào Mễ Lan. Mễ Lan ngay lập tức né được viên đạn trong khi Hắc Mộc Lê Hoa tiến lên một bước, trên mặt vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc. Hắc Mộc Lê Hoa không biết liệu mình có chết hay không, bởi vì lúc này cô thậm chí còn không cảm thấy đau đớn nhiều. Cô nghĩ rằng mình phải đi ngay, cần đến bệnh viện ngay lập tức. Có lẽ bác sĩ sẽ tháo thanh sắt ra.
Nhưng ngay sau đó, Hắc Mộc Lê Hoa nhận ra rằng mình không thể tiếp tục đi nữa.
Phía sau vang lên âm thanh thổn thức đứt quãng của Lệ Anh Lương, âm thanh bị bóp nghẹt trong cổ họng nghe có vẻ kỳ quái và yếu ớt. Và các thuộc hạ của Hắc Mộc Lê Hoa nghe thấy tiếng gọi lập tức quay lại la hét rồi chạy tán loạn.
Một bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu Hắc Mộc Lê Hoa, năm ngón tay khép lại, nắm lấy đầu cô rồi hung bạo vặn ngược ra sau. Đầu của Hắc Mộc Lê Hoa trong phút chốc quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Hắc Mộc Lê Hoa đã nhìn thấy Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng cao lớn một cách kỳ lạ, tựa như lơ lửng giữa không trung, đồng tử của hắn loang ra màu đen, ánh mắt biến thành một viên hắc thạch, lạnh lùng, sáng bóng, không có chút cảm xúc nào.
Năm ngón tay dang rộng, Hắc Mộc Lê Hoa ngã xuống đất.
Cuộc tàn sát bắt đầu từ đây.
Lệ Anh Lương không còn có bất kỳ sự bảo vệ nào nữa, anh ta bò về phía trước dọc theo bức tường. Đôi chân của anh ta không còn chút sức lực nào. Anh ta chỉ có thể dựa vào hai khuỷu tay để nỗ lực di chuyển về phía trước. Phía sau vang lên những tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau, máu như dòng sông dọc theo mặt đất chảy qua, tốc độ còn nhanh hơn anh ta. Khoảnh khắc này Lệ Anh Lương không còn suy nghĩ, không còn mưu kế, mọi thứ đều biến mất. Chỉ còn lại một chút bản năng sinh tồn thúc đẩy anh ta, khiến anh ta tiếp tục bò về phía trước.
Tại cuối hành lang, trước mắt Lệ Anh Lương xuất hiện một đôi chân đỏ tươi. Đôi chân này thon thả, nhỏ nhắn, đang mang đôi giày vải trắng. Trước đây từng là màu trắng nhưng giờ đã bị máu nhuộm đỏ. Nhìn lên từ đôi chân đó, Lệ Anh Lương thấy Mễ Lan.
Lệ Anh Lương muốn cầu xin Mễ Lan tha cho mình một lần nhưng môi anh run run không nói nên lời. Hai chân trước mặt anh đột nhiên dịch chuyển ra xa, Mễ Lan nhường đường cho anh.
Mễ Lan không có ân oán cá nhân gì với Lệ Anh Lương và luôn luôn nhớ về đêm đông hôm đó. Khi thấy Lệ Anh Lương thương hại cho một cô gái nhỏ một mình bước đi dưới gió và tuyết trên phố đã đưa cô về nhà bằng xe ô tô của mình. Vấn đề duy nhất của Lệ Anh Lương là anh ta luôn muốn làm hại Thẩm tiên sinh, điều này làm cho anh ta trở nên càng đáng ghét. Nhưng lúc này Mễ Lan không muốn báo thù, không có tâm trạng đó, cứ để anh ta đi đi!
Mễ Lan đang say mê với Thẩm Chi Hằng trong mắt mình.
Trước mắt là một thế giới đẫm máu và tan nát, nhưng trong mắt cô, sự khác biệt giữa thế giới đẫm máu và thế giới tươi sáng chỉ là một thế giới có máu thịt, một thế giới có ánh nắng.
Khi người lính cuối cùng ngã xuống, trong hành lang chỉ còn lại Mễ Lan và Thẩm Chi Hằng là hai người duy nhất sống sót. Thẩm Chi Hằng máu me bê bết bước về phía cô. Mễ Lan biết lúc này Thẩm Chi Hằng đã mất lý trí, nhưng hắn không có ý định trốn chạy.
Mễ Lan sẽ không trốn chạy! Cô ấy quay lại chỉ vì Thẩm Chi Hằng. Bây giờ cuối cùng họ cũng gặp lại nhau. Dù có trời sập xuống, cô cũng không chạy trốn. Nếu Thẩm Chi Hằng tấn công cô thì cô sẽ phản kháng lại. Cô nhất định phải đưa hắn đi. Tốt nhất là cùng nhau sống, không sống được thì cùng chết cũng được. Bởi vì cô yêu hắn!
Nhưng Thẩm Chi Hằng đi được một đoạn thì bỗng ngã ngồi xuống. Hắn kéo một xác chết, cúi xuống và cắn vào, bắt đầu hút máu.
Sau đó, Thẩm Chi Hằng ngã nhào về phía trước và bất tỉnh.
Mễ Lan cõng Thẩm Chi Hằng trên lưng, bước đi trong hành lang. Thẩm Chi Hằng quá cao, hai chân lê lết trên mặt đất để lại vết máu dài. Mà đằng sau cách đó hàng chục mét, Lệ Anh Lương cũng đang cố gắng bò lên, đuổi theo vết máu.
Mễ Lan không để ý đến những kẻ truy đuổi phía sau, chỉ dựa vào trí nhớ của mình muốn đi theo con đường mà Tư Đồ William đã đi qua. Không khí nhanh chóng trở nên nóng bức, Mễ lan lại nhìn thấy ngọn lửa quen thuộc, ngọn lửa đã yếu đi một chút. Mễ Lan dừng lại và nhấc Thẩm Chi Hằng lên phía sau. - "Đi thôi!" Mễ Lan phát ra một tiếng kêu vui vẻ tự tạo.
Rồi Mễ Lan cõng Thẩm tiên sinh trên lưng lao vào ngọn lửa, vượt qua ngọn lửa, thoát ra khỏi ngọn lửa.
Sau khi rời khỏi ngọn lửa, Mễ Lan lại đi qua một lối đi chưa hoàn thiện và ngửi thấy mùi hoang dã.
Mễ Lan ngẩng cao đầu, trong người tràn đầy sức mạnh. Tóc của Mễ Lan cháy hơn một nữa, trên bắp chân còn có vết phồng rộp. Mễ Lan bước đi một cách dữ dội trong cơn đau nhưng cũng vui vẻ hớn hở, là một nữ sinh, là một cô dâu nhỏ. Mễ Lan chỉ thích cứu Thẩm Chi Hằng, cứu thân thể hắn, còn hắn thì cứu linh hồn cô.
Mễ Lan không biết Tư Đồ William đang đi theo hướng nào, cũng chẳng buồn để ý. Phía trước là cuối hành lang, trên tường có một chiếc thang sắt. Mễ Lan bước tới thang, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy những ống sắt phía trên ngổn ngang, và những ngôi sao sáng phía trên những ống sắt.
Mễ Lan không tìm thấy dây thừng nên cô đã tháo chiếc quần của Thẩm tiên sinh ra. Chiếc quần khá chắc chắn, đủ để trói chặt Thẩm Chi Hằng và cô lại với nhau. Mễ Lan dùng cả hai tay nắm chặt lấy thang, leo lên từng bậc một.
Khi leo lên mặt đất, Mễ Lan nhìn xung quanh và cảm thấy nơi này trông có chút quen thuộc. Bỗng nhiên cô thốt lên một tiếng "Ôi chao", Mễ Lan nhìn thấy một cái hố nông lộn xộn gần đó. Nếu cô nhớ không lầm thì đó hẳn là một cái giếng. Mễ Lan đã từng rơi xuống từ giếng ấy. Ngay khi họ vừa xuống, cái giếng đã bị quân Nhật cho nổ sập.
Mễ Lan gần như bật cười: Thật may mắn. Phía trước là tất cả những con đường cô ấy đã đi qua, những con đường đã đi một lần!
Phía sau vang lên một tiếng rên rỉ, tiếng rên này thôi thúc cô bước nhanh trên đường. Thẩm tiên sinh thích thể diện như vậy, Mễ Lan nghĩ rằng hắn chắc chắn không vui khi phải chạy trần truồng với cô trong cánh đồng, mình phải rời khỏi đây trước khi hắn tỉnh lại.
Khi Mễ Lan cõng Thẩm Chi Hằng chạy như điên, Lệ Anh Lương cũng đã nhìn thấy ánh sáng.
Lệ Anh Lương đuổi theo Mễ Lan, nhưng càng đuổi thì càng không theo kịp. Lệ Anh Lương chỉ có thể dựa vào trực giác mà bò loạn, cuối cùng lại tìm thấy một con đường sống. Trước khi leo lên lối thoát này, Lệ Anh Lương đã gặp tàn dư của Hắc Mộc Lê Hoa. Đó là hai tên lính Nhật tinh thần gần như điên loạn. Khi thấy Lệ Anh Lương chúng liền bắn loạn xạ. Lệ Anh Lương ngay lập tức phản công - trong khẩu súng lục tổng cổng chỉ còn lại hai viên đạn, và lần này tất cả đều có ích.
Lệ Anh Lương chỉ đến lúc này mới dám giết quân Nhật.
Người lính Nhật đã chết, vai của Lệ Anh Lương cũng bị trúng hai viên đan. Ngoài hai phát đạn này, trước đó Lệ Anh Lương đã bò qua một đám lửa. Mà có lẽ lửa đó đã cạn kiệt nhiên liệu, chỉ còn lại vài đám lửa yếu ớt. Tuy nhiên lửa nhỏ vẫn là lửa, đủ để thiêu đốt tay và mặt của anh ấy, khiến da thịt bị cháy xém và hư hỏng.
Nhưng Lệ Anh Lương vẫn còn hơi thở, vẫn còn có thể bò. Leo lên một cầu thang dài, anh ta đụng phải một mảnh lưới sắt. Cú va chạm khiến lưới sắt lung lay, và sau vài cú va nữa, anh đã tạo ra một lỗ hổng nhỏ vừa đủ để thò đầu ra ngoài.
Bên ngoài là một vùng cỏ hoang, Lệ Anh Lương chui ra ngoài như một con rắn, cơ thể bị bóp méo và biến dạng, các khớp xương đau đớn kêu răng rắc. Lệ Anh Lương không quan tâm, như bị ma ám, anh ta cố sức chui ra, thà bị nghiền nát còn hơn chết trong địa ngục ấy.
Lệ Anh Lương đã cố gắng chui ra một lúc lâu, cuối cùng kiệt sức mắc kẹt ở lỗ hổng, không thể động đậy.
Lệ Anh Lương nhắm mắt chờ chết nhưng có người đi tới, nghiêng người hỏi: "Là Lệ tiên sinh phải không?"
Lệ Anh Lương chớp chớp mắt, nhận ra người đó là Tư Đồ William.
- Giọng nói của Tư Đồ William nhẹ nhàng và có phần trống rỗng: “Anh có nhìn thấy Mễ Lan không?” Tư Đồ William vỗ mạnh vào đầu Lệ Anh Lương: “Anh cũng sắp chết à?”
- Sau đó Tư Đồ William đứng thẳng, đút hai tay vào túi quần lẩm bẩm: "Tại sao một người, hai người đều sắp chết? Không thể có ai sống sót ra ngoài sao? Tôi vẫn đang chờ có người dẫn đường về nhà, đây rốt cuộc là nơi nào vậy.”
Nói xong, Tư Đồ William lại ngồi xổm xuống, phát hiện ra vết thương do đạn bắn trên vai Lệ Anh Lương. Tư Đồ William đưa tay xoa xoa họng súng, đưa tay chạm vào chỗ vết thương rồi rút ngón tay lại, liếm thử vị máu, dường như cảm thấy cũng không tệ. Tư Đồ William đưa tay vào dưới nách Lệ Anh Lương cũng không quan tâm anh ta sống hay chết, kéo mạnh anh ra khỏi cái lỗ nhỏ. Sau đó Tư Đồ William khoanh chân ngồi xuống ôm lấy Lệ Anh Lương, cúi xuống định cắn vào động mạch ở cổ.
- Vào lúc này, Lệ Anh Lương sử dụng chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, lên tiếng: “Biến tôi thành một người như Thẩm Chi Hằng…”
- Tư Đồ William sửng sốt: “Cái gì?”
- “Tôi sẽ báo đáp anh… Tôi sẽ làm chó cho anh, nghe lệnh của anh...Tôi sẽ hy sinh mạng sống của mình cho anh...Mãi mãi báo đáp anh..." Lệ Anh Lương vẫn còn hàng ngàn lời thề đẹp đẽ để nói nhưng tứ chi anh đang nhanh chóng mất đi hơi ấm và một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt anh, anh chết không nhắm mắt.
Lệ Anh Lương trút hơi thở cuối cùng chờ đợi cái chết ập đến. Nhưng thứ đến lại chính là đôi môi mềm mại và những chiếc răng nanh sắc nhọn của Tư Đồ William.