Chương 22
Quan hệ giữa Erica Trenton và Pierre Flodenhale chớm nở từ đầu tháng sáu, ít lâu sau lần gặp nhau đầu tiên khi Adam dẫn tay đua xe hơi trẻ tuổi về nhà mình.
Trình tự cổ điển: vài ngày sau Pierre gọi điện mời Erica đi ăn sáng. Hôm sau hẹn hò trong tiệm ăn kín đáo tận ngoại ô xa.
Một tuần nữa, lại mời mọc. Lần này sau khi uống cà phê, họ tuốt đến một khách sạn - ôtô nơi Pierre đã đăng ký phòng từ sáng. Giảm các thể thức mào đầu xuống tới mức tối thiểu nhất, họ nhanh chóng gặp nhau trên giường ngủ, nơi Pierre tỏ ra là một người đồng sàng rất vừa ý. Về nhà lúc chiều tối Erica nhận thấy từ mấy tháng nay, chưa bao giờ cô tươi vui hớn hở như hôm nay.
Suốt tháng sáu đến giữa tháng bảy, họ gặp nhau luôn ban ngày và có khi cả buổi tối nếu Erica rảnh chân. Đối với thiếu phụ, những cuộc hò hẹn này là một đảm bảo niềm sảng khoái xác thịt đã thiếu vắng quá lâu, nhờ ở người tình nhân trẻ khỏe, tự nhiên, biết sử dụng cơ thể phụ nữ như người nhạc công sử dụng cây vĩ cầm trong tay.
Khác xa cuộc thử nghiệm nhục nhã, may mà không lặp lại, cô đã cố theo đuổi mấy tháng trước đây. Dù rằng hồi đó cô có bị thất vọng về mặt tình dục, đến mức phát điên lên được. Giờ đây, chẳng sợ thất vọng nữa tuy biết rằng mối quan hệ với Pierre chắc sẽ ngắn ngủi - rất ngắn ngủi, chắc thế cô tận hưởng sự thích thú luôn luôn đổi mới của nó. Sự thích thú được Pierre cùng chia sẻ: không lo gặp phải những rắc rối đáng sợ về tình cảm, gã chẳng ngần ngại gì mà không sống thả dàn: Vì thế, cặp nhân tình mặc sức vui thú chẳng hề lo lắng gì, dần dà dẫn tới những hành động thiếu thận trọng.
Cho đến ngày cô Breitmeyer đáng sợ cài vào mục “chuyện ngồi lê đôi mách” trên báo Tin tức Detroit một mẩu tin vặt thật ác độc:
“Pierre Flodenhale, tay đua xe hơi trẻ trung, đáng mến, và Erica Trenton trẻ trung, quyến rũ, vợ một nhà lãnh đạo công nghiệp xe hơi, tiếp tục tỏ ra thích nhau. Thứ sáu vừa qua, ngồi ăn sáng tay đôi ở Vòng lái vàng, họ chỉ làm mỗi một việc là ngồi nhìn vào mắt nhau, không thèm đếm xỉa đến mọi thứ xung quanh họ.”
Nhìn thấy mẩu tin, Erica xuýt buông rơi tờ báo. Hàng chục nghìn độc giả - có bạn bè, người quen biết gia đình Trenton - sẽ đọc tin này và bình phẩm! Hoảng hốt, cô ước gì chui được xuống hang chuột mà trốn.
Bấy giờ là cuối tháng bảy: chỉ một tuần nữa thôi Hank Kreisel sẽ mời đôi Trenton ăn tối, rồi đưa tới dinh cư ở Grosse Pointe.
Mẩu tin đăng trên số buổi chiều. Đúng như lệ hàng ngày, Adam mang về tờ Tin tức Detroit để cùng đọc với Erica: cô đọc mục giao tiếp giới thượng lưu trong đó tất nhiên có mục “chuyện ngồi lê đôi mách” và mục Thời trang, anh đọc các mục chính trị, kinh tế. Không may cho cô, Adam có thói quen điểm qua lần lượt tất cả các bài báo vào buổi tối, nên Erica không dám tước bỏ trang có mẩu tin kia đi, Adam ắt sẽ phát hiện, và sinh nghi.
Cả buổi tối Erica như ngồi trên đống than hồng. Sau bữa ăn Erica làm ra vẻ mải miết đọc tiểu thuyết kỳ thực cô rình rập từng cử chỉ của Adam đang tìm cái gì không biết trong tập hồ sơ mang từ hãng về nhà. Khi sau cùng anh xếp các tập hồ sơ đáng ghét vào túi đeo, giơ tay với tờ báo, Erica tưởng mình ốm đến nơi. May thay, cô nhẹ người tuy không tin ở mắt mình khi thấy hôm nay Adam đặc biệt chỉ lướt qua các đầu đề lớn trước khi lên ngủ. Viện cớ còn bát đĩa chưa rửa hết, cô giấu biến tờ báo định bụng đến mai sẽ đem đốt.
Trò trẻ con, thật vậy, vì bất cứ ai cũng có thể chơi trò ma mãnh: đưa mẩu tin đó cho Adam xem, hoặc nói bóng gió đến nó. Trước hết là những người thân cận; khó lòng tin rằng một chuyện thú vị như thế mà lại không đập vào sự chú ý của tất cả mọi người.
Chỉ có một điều chắc chắn. Nếu Adam phong thanh biết chuyện, cô sẽ nhận thấy ngay. Adam là người không né tránh những cuộc tranh cãi gay go, cũng không đời nào buộc tội mà không cho phép vợ được tự bào chữa. Vậy mà, một tuần lễ trôi qua vẫn chẳng thấy có dấu hiệu gì, Erica bắt đầu lấy lại can đảm. Chắc mọi người đều nghĩ Adam đã biết hết và mọi lời ám chỉ trêu chọc hay thẳng thừng ác ý chắc chẳng ăn thua gì.
Trong lo lắng chờ đợi, cô đã thử tự nhìn nhận mình, một cách trung thực xem sao. Giữa Adam và Pierre, ai là người đàn ông hợp với lý tưởng của cô? Cô hốt hoảng nhận ra rằng không thể dối lòng mình được, người cô cảm phục lại chính là Adam, với trí thông minh mẫn tuệ, sức làm việc mạnh mẽ, lý trí thẳng băng. Còn anh chàng Pierre kia, ngoài phạm vi chật hẹp của vòng đua chỉ còn là một anh chàng ngu si đáng kinh ngạc. Anh ta chẳng quan tâm đến cái gì hết và tỏ ra không muốn thay đổi. Điều không may cho Erica - hay đây là điều may mắn cho Erica? - gã có một đức tính, chỉ một thôi nhưng rất mạnh: trên giường ngủ, gã là lực sĩ điền kinh, Erica thì không thể thiếu được môn điền kinh này, nên chỉ vài ngày sau cô lại nhận lời gặp gỡ Pierre; để cẩn thận hơn, lần này họ vượt sang Windsor, thành phố đầu tiên giáp biên giới của Canada. Cô sửng sốt thấy cuộc hẹn hò này làm cô thất vọng.
Thật đã hiển nhiên, một cuộc gian díu lăng nhăng cũng cần có ít nhiều yếu tố tình cảm gắn bó mới làm cho hai người hoàn toàn thỏa mãn. Đúng như Hiệp hội các Bà đức hạnh đã vạch ra: sự thông dâm riêng một mình nó là không đủ…
Cùng với Adam thì… ừ, nếu Adam ăn ở như một người chồng với đầy đủ ý nghĩa! Nhưng rõ ràng anh không nghĩ tới điều này nữa rồi.
Trong tâm trạng giằng co giữa xác thịt và trái tim, Erica đi cùng Adam tới chỗ Hank Kreisel. Để lại thêm một lần thấy rõ chồng mình đúng là người thuộc vào đội ngũ tinh túy, trên bình diện tri thức. Chỉ khi trở về nhà cô mới nhớ tới một Adam khác - gã tình nhân cuồng nhiệt, mải miết, không biết mệt là gì. Một hồi tưởng ngao ngán đột ngột đẩy cô đến mấp mé vực thẳm của tuyệt vọng.
Đến mức là ngay trong tối hôm đó, cô tuyên bố với Adam là sẽ xin li dị. Ích gì mà cố vá víu mãi cái vỏ ngoài một cuộc hôn nhân đã thực sự rã rời! Đối với cô, điều ấy đã quá rõ nên không một giây nào cô nghĩ đến chuyện thay đổi ý định.
Nhưng cũng không vì thế mà vội vàng. Cô không thuê luật sư, không dọn đi. Chỉ vào ngủ trong phòng tiếp bạn.
Adam không phản đối. Rõ ràng anh vẫn hy vọng - trái hẳn với Erica - thời gian sẽ xóa sạch mọi va vấp giữa vợ chồng. Hơn nữa, cô ta vẫn trông nom nhà cửa của anh - xét cho cùng là của hai vợ chồng - rất chu đáo.
Đang như vậy thì một sáng kia, cô nhận điện gọi của Pierre, đến ở Detroit một ngày. Và cô nhận lời tới gặp. Tại khách sạn - ôtô mọi bận.
“Hình như anh có điều băn khoăn, Erica hỏi. Sao không nói em biết?”
Nằm bên cô trên chiếc giường rộng, Pierre có vẻ bồn chồn.
“Chẳng có gì, anh lầu bầu. Thật đấy”.
Cô chống tay nhổm người dậy. Màn gió che kín, phòng mờ mờ tối. Nhưng vẫn có đôi vạch sáng lọt qua kẽ các tấm màn, khiến cô nhìn được nét mặt người tình. Biết cô đang theo dõi mình, Pierre mỉm cười. Một nét cười máy móc, thoáng vẻ chán chường. Mái tóc vàng đầy đặn rối tung, có lẽ vì vừa rồi ôm ấp nhau, cô đã luồn tay vào.
“Đừng loanh quanh, cô nói tiếp. Buồn bực điều gì anh cứ nói.”
Anh chần chừ châm điếu thuốc rất lâu.
“Chuyện chúng mình. Anh sắp phải bận tập tành đến nơi đến chốn, trên nhiều loại vòng đua, rải rác khắp nơi. Thành ra, em hiểu chứ, sẽ ít có dịp về Detroit.”
Im lặng một lát… Erica thấy ớn lạnh nơi lưng. Bình tĩnh, cô nghĩ bụng. Không để lộ, giữ bình tĩnh…
“Có thế thôi? Cô hỏi. Hay đấy mới là đoạn mở đầu?”
Pierre càng tỏ ra lúng túng.
“Không… Không hẳn thế… tóm lại, chúng mình đã gặp nhau nhiều, phải không, và từ đã khá lâu…”
- Đúng như anh nói, cô chế nhạo. Đã khá lâu - vừa đúng hai tháng rưỡi.
- Thật à? Không hơn?
- Như vậy đối với anh có vẻ lâu hơn trong thực tế.
- Anh không định nói thế đâu. Anh chỉ muốn… mà thôi, em này, có lẽ chúng mình còn lâu mới gặp lại nhau.
- Nghĩa là thế nào? Anh bảo “còn lâu” là bao nhiêu lâu? Một tháng? Sáu tháng? Hay một năm?
- Anh không biết… còn tùy thuộc vào… Vào một vài điều.
- Điều gì? Đến ngày dàn xếp xong những điều đó, anh sẽ vời đến em hay là em phải mời anh? “Cô biết mình nên tự kiềm chế, nhưng bỗng nhiên cô không muốn giữ gìn nữa”. Tóm lại ban nhạc trên sàn khiêu vũ chơi bản “hết giờ”. Anh thanh toán tôi chứ gì? Ít ra cũng phải có đủ can đảm để nói ra mồm chứ!
Pierre nắm ngay cơ hội tốt:
“Ừ… tóm lại, anh nghĩ rằng… ừ, thật vậy, đúng thế”
- Cám ơn về sự thành thực. Nếu thế, tôi chẳng còn lý do gì ở lại đây.
Cô tuồn ra khỏi chăn. Pierre giả vờ níu lại, cô chỉ hơi né người đã dễ dàng tuột khỏi tay gã. Cô nhặt quần áo vào mặc trong phòng tắm.
Họ chia tay qua một cái hôn cuối cùng, vô nghĩa, máy móc, cử chỉ đáng thương hại và tức cười của những người không còn gì để nói với nhau.
Phấn khởi vì đã tháo thân được dễ dàng đến thế, Pierre ra trước, mở máy vọt đi. Erica lái chiếc xe hai chỗ nhỏ nhắn, chầm chậm theo sau. Đến ngã tư thứ hai, cô sửng sốt xe gã biến đâu mất rồi.
Chạy thêm vài trăm mét, cô bất chợt tự hỏi: đi về đâu bây giờ? Mới ba giờ chiều… mưa đều hạt… làm gì đây cho qua ngày? Bỗng nhiên, tất cả những cảm xúc cô đã cố sức dồn nén trong đáy lòng vụt trào lên: tuyệt vọng, cay đắng; nước mắt ràn rụa, cô tiếp tục lái đi hú họa theo bản năng, không chủ đích.
Qua nhiều ngã tư, vài lần rẽ ngoặt, cô bỗng thấy mình đang ở Somerset Mall, trước cửa hiệu sang trọng một năm trước đây cô đã đến và lấy cắp lọ nước hoa - vụ tắt mắt đầu tiên trong đời. Cô đánh xe vào bãi, chùi nước mắt, bước vào hiệu.
Đi lòng vòng qua các quầy hàng, cô lơ đãng nhìn các đôi giày Italian, đồ chơi “khoa học”, khăn quàng sặc sỡ bày trong “Quán hàng Pari”. Ở quầy đồ da, bày bán một chiếc cặp nâu nhạt, màu sắc ấm, đặt trên bàn phía trong cùng. Đã đi qua, bất chợt Erica ngạc nhiên thấy mình bỗng dưng quay người đi trở lại. Tại sao vậy? Chính cô cũng không hay biết nữa. Bản thân cô không hề cần đến cặp, hơn nữa, nó còn là biểu tượng của cái cô thù ghét nhất - sự chuyên chế bạo ngược không cưỡng lại nơi của công việc Adam vẫn đều đặn rước về nhà: những tập hồ sơ phải nghiên cứu, những buổi tối bất tận không một câu nói, một ánh mắt dành cho cô.
Vậy mà bây giờ không hiểu tại sao cô lại thích chiếc cặp, cô thèm có nó. Ngay bây giờ. Hay là để tặng Adam làm quà chia tay?
Thèm có chiếc cặp này, điều đó phải chăng là cô nhất thiết phải trả tiền? Tất nhiên, cô có đủ tiền trả, có điều là … sẽ thú vị hơn, kích thích hơn nếu xoáy được nó. Thêm chút mắm muối vào cái ngày đến tận lúc này vẫn còn nhạt nhẽo.
Cô liếc mắt quan sát khu vực. Nghĩ đến việc sắp nhúng tay vào một lần nữa, cô thấy một cảm giác khoan khoái tuyệt vời: lo sợ pha trộn với táo tợn.
Một nữ, hai nam đứng bán - người lớn tuổi nhất có lẽ là trưởng gian - ba khách mua. Không, bốn khách - một nữ, loại bà già tỉnh lẻ đang chọn miếng cài bảng tên vào vali.
Làm ra vẻ như đi dạo chơi, cô vòng quanh chiếc bàn bày cặp, giơ tay cầm lấy cặp, lật đi lật lại. Mắt nhìn quanh một lượt, len lén - người bán người mua đều bận rộn.
Rất thản nhiên, cô mở cặp, dùng ngón tay cái ấn nhanh tấm bảng giá vào trong. Rồi vẫn rất bình thản, cô gấp cặp lại, xách quai lững thững đi qua cửa gian hàng. Còn phải đi ngang quá dãy hành lang và một mảnh sân có trang trí vòi nước. Phía bên kia bể, người trật tự viên mặc chế phục đang nói chuyện với một chú bé. Chắc anh ta chẳng có lí do gì để ngạc nhiên khi thấy khách ra khỏi hiệu. Cô đặt chân lên lối ra.
“Khoan đã!”
Giọng khô khan, cứng cỏi, Erica giật bắn mình, quay lại.
Đó là bà già tỉnh lẻ ban nãy lúi húi tìm chọn miếng cài bảng tên. Lúc này bà ta chẳng có gì của vẻ bà ngoại, của vẻ tỉnh lẻ. Mắt nghiêm khắc, bà xấn đến, tay vẫy giám đốc? “Lại đây, ông Yancy!” Bà túm cổ tay Erica một cách thành thạo.
“Buông tôi ra, ô hay…”
- Đừng làm ồn, thưa cô. Tôi là giám thị ở đây, tôi đã trông thấy cô đang lấy cắp. - Quay sang giám đốc vừa chạy tới: - Cô ta định thó chiếc cặp này.
- Tôi biết. Ta vào phòng làm việc của tôi trong kia.
- Không phải, Erica cãi. Không, các người nhầm…
- Chính bọn các người mới hay nhầm, bà giám thị ngắt lời, lạnh băng. Phải không ông Yancy? Tất cả bọn trộm cắp đều đổ cho chúng ta cái tội nhầm, tất cả, không trừ đứa nào.
Giám đốc lúng túng Erica nói to, nhiều khách hàng ngạc nhiên quay đầu nhìn. Kể ra nếu Erica bình tĩnh đi theo ông ta, nhận kí tên vào bản tự thú ngắn gọn, chắc chắn cô thoát được với cái giá: chịu nhục một chút. Vì ít ra về mặt chính thức mà xét, đây là lần đầu. Các cửa hiệu sang trọng thường không muốn kiện cáo. Ồn ào quá, loại quảng cáo này thường quay lại phản chủ - điều đáng ngạc nhiên nhưng đúng là như vậy. Tốt hơn hết là cho qua. Với hi vọng: ả chụp giựt cạch đến già.
Nhưng Erica trong cơn hoảng loạn đã tự mình làm hỏng hết. Đáng lẽ đi theo người giám đốc, cô giằng tay, đẩy bà già, cô vùng chạy ra cửa, xách theo chiếc cặp.
Trong vài giây cô đã tưởng thoát nạn: đối phương bị bất ngờ không kịp phản ứng. Sau đó bà già kêu lên:
“Kẻ trộm! Bắt lấy nó! Kẻ trộm!”
Trật tự viên đứng ở sân trong đã nghe tiếng kêu. Erica vụt qua mặt, cắm đầu chạy thục mạng ra cửa. Trật tự viên đuổi theo.
Tiếng hét của bà giám thị, tiếng kêu của khách hàng và nhân viên, tiếng chân người giữ trật tự đuổi sau lưng Erica tưởng mình đang nằm trong mộng. Cửa ra - Lạy Chúa, cánh cửa dày lắp kính sao nặng vậy! - mưa, hai mươi thước nữa, bãi đậu, chiếc xe hai chỗ.
May mà ban nãy cô không khóa cửa xe. Kẹp chiếc cặp vào nách, cô mở xắc tìm chìa khóa xe. Trong lúc hấp tấp, cô đánh rơi đủ thứ không kịp nhặt. Đây rồi, chìa khóa… cô vừa vặn chạy tới chỗ đỗ xe thì trật tự viên trẻ, khỏe như một vận động viên đã tới cách cô có ba, bốn thước. Chắc không kịp luồn vào sau tay lái, mở máy, lăn bánh. Điên lên vì tuyệt vọng, cô cầm chắc thất bại.
Phía sau lưng bỗng có tiếng người ngã: trật tự viên trượt chân trên thềm trơn ướt nằm thẳng cẳng, Erica giành được mấy giây đang cần. May thay, xe khởi động được trong nháy mắt. Cô ra khỏi bãi, một nỗi lo sợ lại xâm chiếm cô: không hiểu có kẻ nào nhanh trí ghi số xe không?
Nhiều người đã làm việc đó. Hơn nữa, bà giám thị còn tìm thấy trong số đồ vật rơi vãi từ túi xách của tên trộm một chiếc ví đựng phiếu tín dụng đứng tên cô. Trật tự viên vẻ thảm hại, ướt sũng, chỉ còn việc khập khiễng lê đến trạm điện thoại gần nhất để báo cảnh sát.
Hai cảnh sát viên chặn bắt chiếc xe hai chỗ ngồi dễ dàng đến mức đáng tức cười. Lúc này họ hớn hở chuyển Erica sang xe tuần tra của họ. Vừa rồi, chẳng cần mở còi ụ, đèn nhấp nháy: họ chỉ lái xe lên ngang chiếc hai chỗ ngồi, một người ra hiệu cho thiếu phụ ngồi lái, cô này ngoan ngoãn dạt vào bên lề.
“Thưa bà, chúng tôi được lệnh đưa bà về đồn; Bà lên xe tôi, đồng nghiệp tôi sẽ lái xe của bà.”
Thấy phía sau xe cảnh sát được bố trí thành phòng giam tí hon, Erica hơi chùn bước. Viên cảnh sát trẻ thân mật trấn an:
“Đây là qui tắc, thưa bà thân mến. Không đáng gì - dù sao cũng chỉ mất năm phút thôi”.
***
Cảnh sát trưởng Arenson chỉ huy cảnh sát trong thị trấn ngoại ô này có hai nguyên tắc sống: thứ nhất, đi chậm mới chắc, và thứ hai, các ca nối tiếp nhau nhưng không giống nhau. Lúc này ông đang suy nghĩ về một người khả nghi vừa được dẫn đến: công dân Erica Marguerite Trenton, hai nhăm tuổi, có chồng.
Một vụ nhỏ, đơn giản, vì người này đã thú nhận, hơn nữa đã ký bản khai cung - tóm lại, ông chỉ còn phải làm theo thông lệ, nghĩa là chuyển sang tòa án, chắn quan tòa sẽ xử tội cô ta. Nhưng cảnh sát trưởng Arenson không ưa thông lệ.
Nạn trộm cắp ở các quầy hàng - nhất là những vụ do thủ phạm là những cô, những bà sang trọng, trong các cửa hàng sang trọng - lạy Chúa! nào có mới lạ gì! Chỉ riêng trong thị trấn này mỗi tháng cũng ghi nhận đến năm sáu vụ. Cái mới trong vụ này là ở chỗ tên nữ tội nhân cương quyết không khai rõ địa chỉ của chồng, không chịu gọi điện về nhà.
Ngoan cố vô ích: xe đăng ký tên một trong những nhà chế tạo xe quan trọng nhất, chỉ cần một cú điện thoại là biết ngay chiếc xe đó chính thức cấp cho ông Adam Trenton, một vị trong giới lãnh đạo của hãng.
Thật thú vị: Một người lãnh đạo - tức là một nhân vật quan trọng, có khi rất quan trọng là khác. Nói cách khác, là người cần gượng nhẹ, cần giúp đỡ. Trong những thị trấn nhỏ vùng ngoại thành, đó là những điều các quan chức khôn ngoan phải tính đến.
Thực ra, cảnh sát trưởng đã nghe đến tên Adam Trenton ở đâu đó. Xem nào, phải rồi, cách đây sáu bảy tháng, hồi ông mua tặng vợ chiếc xe hơi. Mua ở chỗ viên đại lí to béo., tên là gì ấy nhỉ… nhớ ra rồi, tên là Smokey Stephensen, và chính ông này đã giới thiệu mình với Adam Trenton, một ông trùm của nhà máy. Sau đó, nhân một bữa hai người ngồi chung với nhau, ông ta còn nói rõ thêm: ông này còn làm to nữa, có khi sẽ làm tổng giám đốc. May thật, mình có trí nhớ thật tốt. Mình không vội vàng, thật là khôn ngoan. Xem nào … Với cái bà thân mến đang ngồi phòng bên, có lẽ mình nên cho bà ta một đặc ân nho nhỏ - cho bà ấy và cho cả ông ấy … chẳng đi đâu mà thiệt… bây giờ, cần nắm đầu đuôi cho chắc… có thể sẽ có lúc dùng đến…
Dùng đường dây trực tiếp - không nên gọi qua tổng đài - cảnh sát trưởng Arenson gọi điện cho Smokey Stephensen.