← Quay lại trang sách

Tập 1

Lấm lét nhìn về phía quầy thu ngân, cô bé thở phào khi thấy bà chủ quán đang mải nói chuyện với khách. Chắc chuyện làm ăn giúp bà ta có lộc lớn nên bà không mấy chú ý đến xung quanh.

Nuốt nước bọt đánh ực, cô bé mặc chiếc áo thun tím đã sờn rách, quần lửng trên đầu gối, vội len nhanh qua các dãy bàn ăn để tới chiếc bàn kê tận góc phòng.

Chiếc bàn bày la liệt những món ăn ngon lạ mắt. Dù chỉ có bốn con người ta, nhưng họ kêu quá trời đồ ăn. Chỉ bàn này, bà chủ cũng thu bạc triệu. Kinh khủng thật. Món ăn thì nhiều nhưng họ như không quan tâm tới, ngoài những lon bia cứ liên tiếp được bật nắp. Uống bia như uống nước vậy.

Cô bé liếm môi. Giá được ngồi vào đó để ăn dĩa mì quảng xào lươn kia nhỉ. Mới nhìn thôi, nước miếng đã ứa đầy chân răng. Nếu được ăn, chắc ngon phải tuyệt cứ mèo lắm! Chỉ là thèm quá, hóa ra ước ao thôi. Chứ hết đời này, nằm mơ cô cũng không bao giờ được ăn đâu. Người giàu luôn sống như tiên. Thật sướng!

- Bé con! Đứng đây chi vậy.

Giọng nói trầm đục của người đàn ông mặc đồ veston màu xám, vang lên.

Cắn môi, cô bé cúi đầu:

- Cháu... cháu muốn xin chút đồ ăn.

Vầng trán người đàn ông hơi cau lại. Anh nhíu mày nhìn cô bé:

- Thì ra, bé con chờ để xin ăn à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi. Sao không ở nhà tìm công việc gì đấy, lại vô đây xin?

Bặm môi, đôi mắt đen của cô bé như càng đẹp hơn, bờ môi mím lại hằn chút bương bướng:

- Đi ăn xin, có gì xấu đâu. Còn hơn đi rình để móc túi, chôm đồ của người ta. Cháu cũng muốn đi làm lắm, nhưng đến đâu cũng bị chê còi, chê đẹt. Nên phải đi xin vậy.

- Ba mẹ cháu không lo cho cháu sao?

- Cháu không có cha mẹ.

Giọng cô bé buồn xo, ấm ức.

Người đàn ông ngỡ ngàng:

- Ai không có cha mẹ, cộ nguồn. Chắc bé con giận gia đình nói lẫy phải không? Tên bé con là gì?

1 thoáng buồn lại trôi qua đôi mắt đẹp. Bờ môi nhỏ, trên khuôn mặt trái xoan lấm lem bụi cát, khẽ mím lại như bất mãn, tủi hờn.

Cô bé hất mái tóc lởm chởm đỏ quạch ra sau:

- Cháu nói thiệt. Khi biết đi ăn xin cháu đan gở với một người đàn ông cũng ăn xin đầu chợ, lúc ấy cháu nhỏ xíu à. Và mọi người gọi cháu là bé Tre.

Đang nói, cô bé chợt im bặt, mắt lấm lét nhìn chỗ nấp. Thoáng cái cô bé đã chui dưới gầm bàn, ngay dưới chân người đàn ông.

- Chuyện gì vậy Gia Hiếu?

Gia Hiếu đã nhìn thấy bà chủ quán đang đi xuống, và hiểu lý do cô bé phải trốn.

Anh đưa tay lên môi:

- Suỵt! Bí mật quốc gia.

Cô gái duy nhất trong bàn cười cười:

- Chúa ơi, anh mà cũng biết nói câu ấy.

Gia Hiếu tỉnh bơ:

- Chị Ba, chị ngồi với tụi em cho vui.

'Trời ạ, chú ấy mà để cho bà ba mập ngồi ở đây. Chắc chắn mình chết ngạt quá'. Bé Tre than thầm. Thuận tay cô bé giật giật lai quần Gia Hiếu, ra hiệu cho anh đừng mời bà chủ ngồi.

BÀ chủ quán cười tươi rói:

- Cám ơn cậu. Gọi nhiều món thế, sao hôm nay không kêu út Kiều tiếp?

Gia Hiếu rùn vai:

- Chị không thấy bên em có Quế Chi rồi sao. hai đại ca của em không hảo ngoạt, chỉ hảo chất cay. Chị đừng buồn.

Bà chủ quán dễ dãi:

- Cậu có bạn gái xinh đẹp cỡ này, tiếp viên quán chị Ba còn chạy xa. Mấy em tiếp tục vui vẻ, chị có việc phải đi.

Bà chủ quán mập mạp vừa khuất sau cửa chính. Cô bé Tre lồm cồm từ gầm bàn chui ra.

Quế Chi kinh ngạc:

- Ủa! Sao phải chui dưới đó vậy? Nhóc con không tính chôm đồ của người ta chứ.

Khuôn mặt con bé đỏ ửng lên vì tức:

- Đói thì đi ăn xin, chứ tôi không có tính ăn cắp đâu.

Quế Chi trề môi:

- Ai tin nổi mấy người. Nè, cho năm ngàn đấy, cầm lấy đi rồi đi mau đi.

Bé Tre lầm lì:

- Cháu chỉ muốn xin vài món trên bàn thôi.

- Nhóc con này, không lịch sự gì hết. Bộ không thấy người ta đang ăn sao. Ăn xin được tiền mà chê hả?

Bé Tre bặm môi:

- Cháu không chê. Chỉ tại nghĩ lát nữa cô và các chú không ăn nữa, đồ ăn bị đổ đi uổng lắm. năm ngàn, cháu ăn được một ngày no bụng. Nhưng sẽ không thể mua được một miếng ăn kia. Cháu muốn chờ để xin, đem về cho em.

Gia Hiếu nhìn cô bé:

- Không cha mẹ, cháu lấy đâu ra em hả?

Bé Tre cúi đầu:

- Là em nuôi, nó nhỏ xíu, cháu mới nhặt về nuôi.

Trời đất, anh có nghe lầm không trời. một con bé nhỏ thó, ốm như tên gọi của nó. Không cha mẹ, nhà cửa, cả không có tiền mua gạo. Vậy mà dám nuôi thêm đứa bé nữa ư?

Gia Hiếu hỏi tới:

- Bé Tre, cháu nói thiệt hả? Ở đâu ra trẻ con để cháu nhặt vậy?

Ánh mắt con bé chợt ngân ngấn nước:

- Tại chú không biết, chớ mỗi ngày có thiếu gì những đứa bé bị vất ra đường từ khi vừa lọt lòng mẹ. Mẹ của chúng không nỡ giết con, nhưng cũng chả dám nuôi. Cháu nhặt tới hai đứa rồi. một trai, một gái dễ thương lắm. Đứa bé trai khoảng năm tuổi, là cháu đoán. Còn bé gái, cháu mới nhặt hồi Nô en năm rồi, lúc ấy nó còn chưa rụng nhau rốn ấy.

Gia Hiếu kinh ngạc:

- Rồi, bé lấy gì nuôi tụi nhỏ.

Con bé vẻ già giặn:

- Cháu đi xin thôi. Cơm thừ, những ly sữa khách uống dở. Có những lúc toàn cà phê sữa. Đói quá con bé cũng phải uống.

Gia Hiếu xúc động:

- Rồi chỗ ở? Những ba đứa trẻ, sống ở đâu?

Bé Tre từ tốn:

- Tụi cháu sống dưới gầm cầu thang của chung cư. Thoải mái và rộng chán.

Gia Hiếu không thể tưởng tượng được, sống dưới gầm cầu thang, hứng chịu mỗi ngày hàng ngàn bước chân, hàng bao nhiêu bụi bặm rác rưới. Vậy mà con bé nói bằng nét mặt vô tư, thỏa mãn.

Quế Chi chợt nhăn mặt:

- Anh à, tự nhiên em chóng mặt quá.

Gia Hiếu nhìn cô, lắc đầu:

- Không tự nhiên đâu, là do nãy giờ em uống bia hơi bị nhiều đấy. Để anh gọi cho em ly chanh nóng.

Anh vẫy tay gọi cô tiếp viên gần đó, nói làm ly chanh nóng.

Nhớ đến bé Tre, anh hỏi hai người đàn ông:

- Quế Chi muốn về, hai ông về luôn hay ở lại Duy Tiến?

Người tên Tiến vỗ lên vai Quế Chi:

- Người em gái uống khá lắm, giám đốc của em chọn thư ký thật tuyệt. Chúng ta tạm nghỉ ở đây. Sáng mai tụi anh còn phải ra Hà Nội sớm. Hẹn gặp lại vào cuối tháng nha.

Như chỉ chờ có thế, Gia Hiếu kéo tay bé Tre:

- Bé con mau kiếm bịch, trút các món này vô. Kẻo tụi chúng tôi đứng lên, bé con khó lòng đem đồ ra lọt đấy.

Anh phụ con bé trút tất cả các món ăn vô bịch. Phải hai bịch xốp lớn mới hết. Trước bao cặp mắt tò mò của các cô tiếp viên. Gia Hiếu điềm nhiên kéo tay bé Tre ra cửa, quên cả cô thư ký xinh đẹp đã ngật ngưỡng liêu xiêu của mình.

Bé Tre mừng quýnh, ra khỏi cửa con bé đảo mắt nhìn quanh, lo lắng.

Gia Hiếu ngạc nhiên:

- Bé con, đừng nói với chú, cháu để con bé bên ngoài. Bây giờ không thấy nhé.

Bé Tre lắc đầu:

- Không đâu. hai đứa nhóc ở nhà, cháu sợ bị giất mất bọc đồ.

- Hả? Có chuyện đó sao?

- Dạ!

Gia Hiếu gật gù:

- Vậy để chú kêu xe ôm cho cháu về.

- Phí quá, cháu đi bộ thôi, cũng không xa lắm đâu. Cám ơn chú.

Con bé vừa xoay lưng bước, Gia Hiếu đã gọi lại. Anh dúi vào tay con bé một tờ 50 ngàn.

- Bé con, cầm lấy để mua sữa cho con bé ở nhà. Cẩn thận kẻo mất.

Dứt lời, Hiếu quay nhanh vào quán. Trong cuộc đời mình, hình như đây là lần đầu tiên anh quan tâm đến người khác thì phải. Con bé có cặp mắt đen nhay nháy, trong sáng như một thiên thần. Bao năm nay, anh sống giữa tiện nghi đủ đầy, có trọn vẹn tình yêu thương của ông bà, cha mẹ. Anh đâu nghĩ, ngay bên lề cuộc sống của anh có những cuộc đời vất vưởng, bất hạnh như bé Tre. Sống mà không hề biết cội nguồn. Sống bằng sự giành giật, bố thí của kẻ khác.Vậy mà, con bé vẫn hồn nhiên vô tư, còn dám cưu mang thêm người khác...

Bé Tre mừng cuống. Nó không ngờ hôm nay lại gặp may như thế. Từ chiều qua đến giờ, nó đi rửa chén dĩa cho bà Tám bán cơm tấm. Gặp buổi trời mưa ế ẩm, khách ăn thiếu tiền, mà ai cũng vét sạch dĩa chén. Chắc tại mưa lạnh, ai nấy đói hơn thường ngày. Bà Tám trả cho nó năm ngàn đồng và một miếng cơm cháy. Tiền thì nó cất thật kỹ để dành những lúc mưa dông gió lớn, hay hai đứa nhóc bẹnh. Cơm thừa đem về, nó chia cho Cu Đen ăn, còn lại nó đem náu thành cháu cho bé Xíu. Phần nó, ăn có tí tẹo chỗ cháy cơm Cu Đen ăn còn lại.

Sáng nó định ra xin bà Ba rửa ly, nhưng bà ấy chê nó còi cọc, rửa sợ bể chén. May sao ông trời thương, cho nó gặp được người tốt bụng.

Bao nhiêu đồ ăn đây, ba chị em nó ăn tới hai ngày mới hết. Tha hồ hai đứa nhóc được ăn ngon.

Từ lúc ông già nuôi nó phải vào nhà thương thí, nó tự đi xin để tồn tại. Nhiều lắm, chỉ vào dịp tết nó mới được ăn no, và còn ít bạc lẻ người ta cho, để dành. Chưa bao giờ nó có được 10 ngàn đồng trong tay.

Vậy mà, bây giờ chú Gia Hiếu gì đó thật tốt bụng. Đã cho nó hết đồ ăn. Nó biết chắc mấy bà tiếp viên tiếc đứt ruột. Vì học cũng không khách sáo gì, nếu khách ăn thừa là họ cũng trút vô bịch đem về. Toàn món ăn ngon, của đâu mà đổ. Đã được ăn còn được tiền nữa. Số nó quả là hên nhất rồi.

Nghĩ đến nét mặt hớn hở của Cu Đen và bé Xíu, con bé lại cười một mình. Nó gần như chạy để về tổ ấm của chị em nó.

Mới đầu tháng năm thôi, chưa gì ông trời đã mưa suốt. Người có ăn, có mặc, có nhà cửa, thì mưa bao lâu chả được. Nhiều khi người ta còn mong mưa, để cả gia đình được sum họp nữa kìa. Bằng chứng là ngay căn nhà đầu chung cư kìa, thường khi cửa nẻo đóng im ỉm, chỉ có hai ông bà già ở nhà. Con cháu mắc đi làm ăn hết. Gặp ngày mưa gió dầm dề, họ ở nhà đủ mặt, nhạc mở to hết cỡ, rồi xe máy đội mưa đi mua đồ ăn liên tục.

Riêng chị em bé Tre thì không mong mưa chút nào. Buổi sáng, con bé tranh thủ quét rác hết lượt sân chung cư. Luôn cả hai cầu thang ở hai đầu, kéo lên tận lầu ba. Đó là công việc, mà nhờ sự thương tình của ông Năm, phó chủ tịch phường, có gia đình ở chung cư này đã can thiệp để chị em cô được làm. Tuy đồng lương chỉ vỏn vẹn 300 ngàn đồng một tháng. Nhưng cũng là quá tốt cho một con bé mới qua 11, 12 như bé Tre. Ấy là mọi người nhìn dáng con bé mà ước đoán. chứ thật ra có ai biết tuổi nó đâu. Được cái, con bé cũng giỏi siêng năng, việc gì cũng làm tuốt. Ai đâu là mà không nhớ, hồi con bé còn bé tí, bé hơn thằng Cu Đen bây giờ nữa. Con bé cứ lẫm chẫm ôm chiếc ca nhựa đi theo ông Tư mù, ông Tu già lắm rồi, kéo con bé đi đánh đàn để xin ăn. Cả ngày lang thang khắp đường phố. Tối hai ông cháu lại về ngủ dưới gầm cầu thang. Lâu dần, người ta coi như đó là căn nhà của ông Tư. Có người tò mò, hỏi về bé Tre. Ông Tư chỉ ậm ờ nói ông nhặt được con bé. Rồi thôi.

Được năm, sáu năm gì đó, ông Tư mỗi lúc mỗi yếu lại thêm chứng bệnh lao lực, nên không thể đi xin nữa. Người ta đưa ông vào bệnh viện. Còn lại một mình, con bé vẫn lủi thủi sống, tự đi ăn xin, tự tìm việc làm. Được cái, nhìn ốm tong teo thế, nó chưa bị đau ốm bao giờ.

Rồi một ngày, người ta thấy con bé dắt về một thằng bé cũng còm cõi, đen đúa, mới chập chững biết đi. Con bé khoe nó gặp thằng nhỏ ở công viên. Và nó đã chờ ở đó cả ngày để mong gia đình thằng bé quay lại. Suốt một tuần như thế, cuối cùng nó hết hy vọng và bằng lòng chia khẩu phần ăn cho thằng nhỏ nữa.

Người ta chưa hề nghe bé Tre nạt nộ thằng Cu Đen lần nào. Nó thương thằng nhóc hơn cả bản thân nó.

Bà con trong chung cư lại quen dần với cảnh hai đứa bé lam lũ, đi ăn xin để tồn tại ấy.

Bây giờ, thì dưới gầm cầu thang đã được kê một chiếc giường ọp ẹp của bác bảo vệ cho chị em nó. Thêm một mầm sống bị mẹ vứt đi, và con bé ốm yếu ấy lại nhặt về nuôi. Những ngày đầu, đứa nhỏ khóc ngằn ngặt đến nỗi những người dễ tính nhất cũng không chịu được. Bé Tre đã năn nỉ mọi người, đừng đem con bé đi, nó muốn có thêm một đứa em. Chẳng hiểu bằng cách nào, con bé hơn 10 tuổi đầu ấy đã nuôi nổi đứa trẻ sơ sinh ấy từng ngày lớn lên.

Ngày hôm nay, nằm trong số ngày mà bé Tre nóng ruột nhất. Cứ mưa thế này, nó sẽ phải ở nhà. Rồi cơm đâu để hai em ăn. Nó rất sợ phải xài đến những đồng tiền mà nó dành dụm. Không phải nó tiếc gì, mà nó sợ lỡ trời không thương bắt tụi nó đau ốm, không có sẵn tiền thì khổ lắm.

Con bé nhìn trời mưa, mặt cứ nhăn nhăn.

Cu Đen kéo áo bé Tre:

- Chị Hai, em đói bụng quá hà.

Nghe Cu Đen nói, bé Tre mới bật dậy. Chết thật, từ sáng đến giờ nó mải quét dọn, rồi nhìn trời, quên cả mua đồ cho hai đứa nhỏ.

Đưa tay rờ vô túi áo. Nó lôi ra vài tờ bạc 200 đồng nhàu nát. May quá, còn được bảy tờ đủ mua ổ bánh mì chan nước tương và mấy trăm cháo cho bé Xíu.

Bé Tre đứng lên, cười nhẹ:

- Cu coi chừng em. Chị ra đầu ngõ mua bánh mì cho em ăn.

Khoác vào người mảnh ni lon xé từ một chiếc bịch đựng đồ, lượm đâu đó. Con bé chạy thật nhanh ra ngõ.

Chậm chút cheo là hết cháo. Biết con bé mua cháo cho em, bà Tám xởi lởi vét hết số cháo còn trong xoong cho vô bịch cho nó.

Bé Tre giữ tay bà Tám:

- Bà Tám, cháu chỉ còn mấy trăm lẻ, bà Tám đừng múc nữa.

Bà Tám cười hiền:

- Bà Tám cho con, Tám không lấy tiền đâu, mưa gió thế này, con giữ lấy chiều mua bánh cho sấp nhỏ. Chớ mưa dầm dề kiểu này khó kiếm ăn lắm.

Bé Tre mừng rỡ:

- Cho con, bà Tám lỗ thì sao?

- Lỗ gì chút cháo. Bà Tám cũng định dọn về đấy. Thôi, đem về cho sấp nhỏ ăn kẻo tội. Sợ mắc nợ, thì bữa nào đông khách, ra phụ bà Tám rửa tô, trừ chịu chưa.

Bé Tre cười rạng rỡ:

- Dạ, cháu xin bà. Nhất định cháu sẽ phụ bà hẳn một buổi.

Quay trở về, bé Tre nhanh nhẹn cởi áo mưa. Trút cháo qua hai chiếc tô nhựa đưa Cu Đen một tô, nó bảo:

- Cu ăn đi rồi trông em, để chị Hai đi tìm việc nhen.

Cu Đen gật đầu, nói vô tư:

- Cháo bà Tám nấu ngon thiệt hả chị Hai. Ngày nào cũng được ăn thế này, bé Xíu nhất định lớn nhanh lắm.

Bé Tre cúi đầu tránh nhìn thằng Cu Đen. Đơn giản chỉ là chén cháo thôi, chị em nó cũng phải mơ ước, thèm thuồng.

Được ăn no, bé Xíu chơi thêm một lúc rồi nằm ngủ. Y như con bé cũng biết thân phận mình. Từ hơn hai tháng đến nay, nó không còn khóc nữa. Chỉ cần được ăn no, nó sẽ ngủ cho đến tận chiều tối. Và bé Tre yên tâm đi kiếm việc.

Thấy chị không hề đụng đến phần ăn. Cu Đen nói đớt:

- Chị Hai, hổng đó a?

Đói chứ sao không? Con bé nghe bụng sôi lục bục đây nè. Nhưng nó cố nuốt nhịn vì sợ buổi trưa không xin được thứ gì, hai đứa nhỏ phải đói.

Con bé nhoẻn cười, nói dối:

- Chị Hai được bà Tám vét cháy cho ăn rồi.

Cu Đen vẫn thắc mắc:

- Chị huốt luôn a? Hứ hông đâu ó hanh vậy.

- Cháo chứ đâu phải cơm. Nuốt cho nhanh, lớn rồi tập nói cho rõ đi em trai. nghe em nói, chị cứ muốn cười à.

Cu Đen cười gượng:

- Em đâu ích ế. Tại...

- Không sao đâu. Dần dần sẽ hết thôi. Bây giờ em ở nhà trông bé Xíu nha. Đói thì ăn hết ổ bánh đi, nhớ chưa.

Dặn dò Cu Đen cẩn thận. Con bé lại khoác vào thân hình ốm tong của nó mảnh ni lon ngắn cũn cỡn.

Thoắt cái, dáng con bé đã khuất trong màn mưa bụi.

Mưa nên quán xá vắng ngắt vắng ngơ. Đi suốt dãy phố dài dặc, bé Tre cũng không thấy chỗ nào để con bé xin được. Nó không được phép vào chợ, vì ở đấy đã có băng ăn xin khác. Cuộc sống nào cũng có luật của nó. Dẫu đói, con bé cũng không dám lì. Tụi trong chợ hung dữ và ác lắm. Lơ mơ bị đánh chết. Thật ra một đánh một, nó chẳng ngán đâu. Vì thời gian đi lang thang xin ăn, chiều nào nó cũng dừng chân ở khu dạy võ cổ truyền, xem người ta tập võ. Lâu dần nó cũng học theo. Chí ít cũng được gần bốn năm. Nó đánh cũng ra trò lắm. Đã một lần nó đánh lại một thằng con trai định đuổi chị em nó, chiếm chỗ nơi cầu thang. Thằng ấy cao hơn nó một cái đầu, to con lắm.

Vì tức, vì sợ hai đứa em vất vưởng không chỗ ngủ, dẫu sao nơi chị em nó đang ở cũng sạch sẽ, an toàn vô cùng. Nên nó đã ra tay đánh thằng ấy đến sưng mặt, trẹo tay.

Từ ấy bọn trẻ con bụi đời hết dám ăn hiếp nó nữa.

Nhưng qui luật của 'giang hồ' đất ai nấy ở. Nó không thể bước vào giành giật miếng ăn của người khác.

Đi chán, mỏi chân, con bé ngồi bệt xuống một trụ xi măng dưới hiên nhà. Tấm ni lon không đủ che hết thân hình nó. Nước mưa làm nó ướt lép nhép.

- Cướp! Cướp!

Đang co ro vì lạnh, vì ướt. Bé Tre giật mình vì tiếng người kêu thất thanh. Con bé bật người dậy và phát hiện ra một gã đàn ông ốm nhách, đang ôm chiếc cặp da vào ngực chạy thụt mạng. Phía sau người bị mất của chạy chới với.

Không đắn đo, con bé lao ào ra chặn trước mặt gã đàn ông.

Hắn hất tay cho con bé té. Nhanh hơn con bé đã kịp né tránh. Bằng một cú dạp chân ngoạn mục, vừa nhanh vừa chính xác vào chân phải gã đàn ông. Bị bất ngờ, gã loạng choạng chúi lủi nhận ra người đánh mình là một con bé tí teo. Hắn gầm lên:

- Con nhóc. Mày gan bằng trời, dám cản đường ông.

Bé Tre hất mặt:

- Ông Hai, ông Ba gì kệ ổng. Tôi chỉ muốn ông trả lại chiếc cặp táp.

- Con lâu con ạ.

Hắn vung tay lấy chiếc cặp đập vào mặt con bé. Đã đề phòng, bé Tre hụp tránh và phản đòn trở lại. Chỉ một cái quơ tay, con bé đã giật phăng chiếc cặp táp về mình. Thêm một cái đá móc chân trở lại, gã đàn ông ôm bụng lăn lóc giữa đường.

Mọi người chạy đến nơi, đã thấy con bé đứng toét miệng cười vô tư:

- Của ai bị cướp, cháu gởi trả.

Người đàn ông thở hào hển đến bên con bé, mắt anh mở to đầy kinh ngạc:

- Là bé con à? Nhớ chú không?

Bé Tre hỉnh mũi nhìn lên. Đôi mắt đen vụt sáng:

- A! Cháu nhớ rồi. Chú là người hôm nọ đã cho cháu cả bàn tiệc. Cháu không nhớ tên.

Câu nói và cách ăn mặc của cô bé khiến mọi người cười ồ, thêm tò mò.

- Chú tên Hiếu. Gia Hiếu. Cám ơn cháu đã lấy lại được giùm chú chiếc cặp, mất nó, chú sẽ phát điên lên vì không còn biết phải làm sao để nhớ những hợp đồng. Mà sao cháu lại hạ được nó nhỉ?

Tiếng ai đó phụ họa:

- Phải rồi. Con bé ốm thế kia dám chặn đường tên cướp, gan thiệt.

Bé Tre lại cười hồn nhiên:

- Cháu cứ húc bừa đầu vào ông ta khiến ông ta hết đường chạy. Không ngờ lại là của chú, ngộ thật.

Gia Hiếu từ tốn:

- Ngộ thế nào?

- Y như chú và cháu có duyên kỳ ngộ vậy. Lần nào cháu gặp chú, cháu cũng đang đói cả. Coi như hôm nay cháu gặp may hơn chú đấy.

Lại tiếng ai đó vang lên:

- con bé cũng biết làm tiền đó. Con cái nhà ai mà lanh gớm. Chắc chắn sẽ được một món thù lao rồi.

Con bé có vẻ phật ý khi nghe câu nói ấy. Nó dúi chiếc cặp vào tay Gia Hiếu và quay đi, trong lúc người ta đã lôi gã ăn cướp vào công an.

Gia Hiếu kêu lên:

- Khoan dã, bé Tre?

Con bé không quay lại, chỉ nói:

- Cháu không có ý bắt chú phải trả ơn như người ta nói đâu. Mồ côi như cháu không phải ai cũng mất hết nhân cách. Cháu thà đói chứ không ăn cắp, ăn giật. Cũng rất ghét ai có hành động đó, nên cháu mới giúp chú thôi. Chú yên tâm về đi.

Gia Hiếu lật đật kéo con bé lại:

- Bé con! Chú không hề nghĩ như vậy, là thiên hạ nói thôi. Bé con không nên giận chú.

Con bé vẫn lành lạnh:

- Coi như cháu đã trả nợ cho chú, bữa tiệc hôm ấy và 50 ngàn chú cho. Chào chú.

Những hạt mưa vô tình bị gió thổi, hất tung tấm ni lon bé xíu lên, mưa đùa rỡn trên da mặt con bé lạnh buốt.

Gia Hiếu kêu lên:

- Bé con, cháu ướt hết rồi. Nế không muốn bệnh, nghe lời chú, lên xe chú đưa về.

Bé Tre nhếch môi:

- Cháu có nhà đâu mà cần chú đưa.

- Nơi nào cháu dừng chân, nơi ấy là nhà cháu. Chú nhớ không lầm, cháu còn hai đứa em. Cháu không thương chúng sao?

Bé Tre bặm môi:

- Chú nói vậy là sao?

- Là nếu cháu bệnh, sẽ không ai lo cho hai đứa nhỏ. Tụi nó sẽ đói, cháu hiểu không?

Ôi chao! Tất nhiên con bé không muốn mình bị đau ốm lúc này. Rõ ràng nó đang rét run lên vì ướt, có lẽ cả đói nữa.

Bé Tre ngập ngừng:

- Cháu sẽ không bệnh đâu. Trời sanh trời dưỡng mà. Cháu sợ mắc nợ chú lắm.

Gia Hiếu cười hiền:

- Đừng bướng nữa bé con. Nhìn cháu, chú biết cháu đang đói, đang lạnh lắm. Tới xe, chú chở về.

Chiếc xe bị Gia Hiếu vất cách đó một đoạn khá xa. Chắc tại trời mưa, nên nó không bị 'baý mất.

Lần đầu tiên leo lên xe máy, con be thấy nó sao sao ấy. Sợ té nữa. Nhưng nó vốn lì nên bám chặt vào yên xe, chớ không hé răng nói Gia Hiếu chạy chậm.

Hình như, Gia Hiếu đã đỡ giùm nó những hạt mưa thì phải. Ngồi sau lưng anh, con bé không còn thấy mưa tạt vô mặt nữa, chỉ lạnh thôi.

Gia Hiếu dừng xe trước một shop quần áo. Bé Tre chớp mắt:

- Chú dừng xe đây mau đồ à?

Gia Hiếu tủm tỉm cười:

- Bé con thích bộ nào, lựa đi rồi thay đồ ướt ra kẻo lạnh.

Con bé nhớn nhác, ngơ ngẩn:

- Chú mua đồ cho cháu hả? Đừng, cháu mà mặc mấy thứ đồ sang trọng này sẽ khổ với mọi người. Cháu không muốn đâu.

Gia Hiếu nạt đùa:

- Bé con này, lạ nhất hành tinh. Được mặc đồ đẹp mà chê. Hay bé con chê đồ chú cho?

- Không phải. Đồ ở đây mắc lắm. Tiền một bộ đủ để cháu ra chỗ bán hàng si da mua được chục bộ cho ba chị em. Đồ đẹp thích thật, nhưng không hợp với cháu. Chả ai cho đứa mặc đẹp chén cơm đâu.

Nghe con bé nói, Gia Hiếu thấy tội nghiệp nó vô cùng. Anh phải năn nỉ mãi nó mới chịu lựa một bộ đồ bộ mà nó cho là đơn giản nhất.

Trong lúc con bé thay đo6`, anh kêu chị bán hàng lựa cho anh đủ 10 bộ đo6` theo cỡ tuổi ba chị em nó.

Bé Tre có vẽ ngỡ ngàng khi nhìn vào gương. Đúng là 'người đẹp vì lụá mới chỉ bộ đồ thôi, nhìn nó đã khác ơi là khác con bé lọ lem mỗi ngày.

Ngượng ngập bước ra, con bé có vẻ mắc cỡ khi Gia Hiếu nói:

- Mặc thế này, nhìn cháu dễ thương lắm.

- Nhưng không quen, cháu thấy khó chịu.

Con bé thật thà.

Gia Hiếu chỉ cười. Anh chạy xe đến một quán ăn bình dân. Mặc kệ con bé phản đối, anh kéo tay nó dẫn vào bàn. Nhìn qua bảng thực đơn, anh gọi hai dĩa cơm sườn và tôm rim thịt.

Bé Tre ngọ nguậy hoài trên ghế. Chưa bao giờ nó được ngồi ăn đàng hoàng thế này. Quán cơm này, nó cũng ghé để ăn xin vài lần, và chắc chắn người phục vụ còn nhớ mặt nó. Nhìn ánh mắt chị ta khi đặt dĩa cơm trước mặt nó, nó hiểu là chị ta đang ngạc nhiên.

Nhưng nó không còn đầu óc để nghĩ ngợi nữa. Dĩa cơm quá hấp dẫn đã khiến nó hết e dè. Nó cũng biết mời Gia Hiếu trước rồi mới ăn.

Hình như nó đã ăn nhanh hơn mọi người thì phải. Liếc sang Gia Hiếu, nó thấy dĩa cơm của anh mới hết phân nữa. Vậy mà dĩa của nó hết sạch trơn.

Gia Hiếu nói nhỏ:

- Ăn thêm nữa nha bé con?

Cắn môi, định từ chối. Nhưng cái bao tử háo ăn đã phản bội nó. Thôi thì, cả đời được một lần ăn đàng hoàng, cứ ăn cho no luôn. Lỡ rồi, chú ấy có cười cũng mặc.

Không đợi cô bé trả lời, Gia Hiếu gọi thêm một dĩa cơm gà, một dĩa thịt bò xào lăn. Toàn những món ăn con bé chỉ mơ ước thôi.

Chính nó cũng không ngờ nó lại ăn được nhiều như vậy. Gia Hiếu có vẻ vui vì tính thật thà của nó.

Bữa cơm ăn xong thì trời cũng ngớt mưa. Con bé nhất định không chịu để Gia Hiếu chở về. Anh đành phải đưa bọc đồ vào tay nó, giọng cương quyết:

- Chú cho ba chị em. Nếu bé con không nhận cứ ném ra đường. Nhà chú không có trẻ con.

Bé Tre đành miễn cưỡng nhận đồ, nhưng mặt con bé buồn hiu. Nó nói nhỏ:

- Coi như cháu nợ chú, sau này ông trời cho cháu nên người, nhất định cháu sẽ trả lại cho chú.

Thêm một bịch cơm và đồ ăn nữa. Con bé lặng lẽ cầm. Nó cắm đầu đi ngược trở lại con đường để về nhà. Thi thoảng, vừa đi nó vừa ngoái lại phía sau. Con bé sợ Gia Hiếu đi theo. Nhưng nó cũng không thể bằng Gia Hiếu. Anh đã lặng lẽ đi theo nó về đến tận chung cư. Nhìn khu phố và tên con đường thật kỹ, Gia Hiếu mới quay xe về nhà.

o Không o

Bước chân vào phòng khách, Gia Hiếu nhìn thấy cô của anh vẫn đang ngồi coi ti vi. Bà vốn ham coi đá banh. Dù nửa đêm hay lúc mờ sáng, nếu có trận đá banh nào, bà cũng coi hết.

Nhướng mắt nhìn anh, bà nghiêm giọng:

- Sao tận giờ này cháu với về. Để con Quế Chi chờ suốt buổi trưa. Nó có vẻ giận đấy.

Gia Hiếu rùn vai:

- Cháu gặp sự cố, không mất của là may. Mà Quế Chi tới đây chi vậy? Cổ không đi làm sao?

Bà Gia Minh xoay hẳn người lại, nhìn Gia Hiếu chăm chú:

- Cháu vừa nói không mất là may? Vậy là sao hả? Cháu bị bạn hàng giật nợ hay hợp đồng làm ăn bị trục trặc?

Gia Hiếu thủng thẳng, chỉ tay vào chiếc cặp táp đen:

- Cháu bị cướp giữa đường cô ạ.

Bà Gia Minh ôm ngực:

- Trời đất, rồi cháu có bị té đau không? Đang chạy xe, sao để ra nông nổi?

Gia Hiếu cười cười:

- Cháu nghĩ tụi nó theo dõi cháu rồi, từ nhà hàng Hoa Hồng ra, chạy được một đoạn, xe cháu tự nhiên chết máy. Cháu vừa dừng xe là tên cướp ào ra. Mưa thì lớn, cháu tưởng mất luôn cặp táp, có nước cháu phải cùng cô về quê trồng vườn quá.

Bà Gia Minh hỏi tới:

- Nghiêm trọng vậy ư? Rồi sao cháu lấy lại?

- Tại hôm nay họp cổ đông, sau đó cháu ký hợp đồng xuất khẩu cà phê của công ty với các nước Đông Nam Á. Nên tất cả giấy tờ liên quan cháu đem theo hết. Cũng may cháu được người cứu, bắt tên cướp trả lại đồ.

Bà Gia Minh kêu khẽ:

- Tạ ơn trời phật phù hộ cho cháu tai qua nạn khỏi. Thế, người ơn của cháu đâu, sao không mời về nhà cho cô tạ ơn.

Gia Hiếu cười cười:

- Cô nhóc ấy khó tính lắm cô ơi. Cháu phải nói mãi mới chịu đi ăn cùng cháu một bữa cơm.

Bà Gia Minh kêu to hơn:

- Gia Hiếu! Cháu vừa gọi người đánh tên cướp là cô bé à? Cháu định trêu chọc bà già nữa hay sao?

Gia Hiếu từ tốn:

- Cháu đâu dám. Vì đúng là một cô bé con, tuổi còn quàng khăn đỏ đấy cô.

- Trời đất, bé con mà bắt cướp. Cháu có hoa mắt không? Hay bị người ta dàn cảnh để làm quen với cháu?

Gia Hiếu lắc đầu:

- Là thật đó cô ạ. Cô nhỏ này không có cha mẹ, anh em gì cả. Sống nhờ dưới chân cầu thang ở một chung cư. Con bé hình như có võ nên mới hạ được tên cướp cạn ấy.

Bà Gia Minh sững sờ:

- Không cha mẹ, lại nhỏ thế, con bé sống bằng gì?

Gia Hiếu guông gọn:

- Nó đi ăn xin trong các quán ăn từ lúc mới hai, ba tuổi gì đó. Bây giờ nó còn nuôi thêm hai đứa nhóc nữa, một đứa độ bốn, năm tuổi. Còn đứa kia mới biết bò.

- Trời Phật ơi, làm sao mà nuôi nổi. Cháu có nghe lầm không?

- Cháu bí mật theo sau con bé về tận chung cư. Hỏi bảo vệ, họ kể cháu nghe. Thấy tội lắm cô ạ.

Bà Gia Minh chép miệng:

- Những đứa trẻ còn nhân cách như thế lẽ ra phải được nuôi dạy đàng hoàng. Hiếu này, nhà mình còn rộng thế này, hay lúc nào cháu đưa mấy đứa đó về đây ở cho vui. Cháu đi suốt, cô ở nhà một mình cũng buồn.

Gia Hiếu ôm vai cô, xúc động:

- Nếu cô thật lòng muốn cưu mang tụi nhỏ để hôm nào cháu thử nói coi sao. Cháu e khó lắm. Con bé còn nhỏ, nhưng tính nết rạch ròi, ngay thẳng, lại rất tự trọng.

Bà Gia Minh nạt đùa:

- Cha cậu, nếu cô hẹp hòi, ích kỷ, cô đã bỏ sang Mỹ, ở chi đây một mình lo cho cháu chứ.

Gia Hiếu vẻ biết lỗi:

- Cháu xin lỗi cô. Cháu chỉ vui miệng thôi. Cháu hứa sẽ dẫn cô bé ấy về đây, còn giữ được chân nó hay không, cháu dành cho cô đấy.

Vừa lúc có tiếng chuông điện thoại reo vang. Bà Gia Minh nhấc ống nghe, Gia Hiếu lững thững đi lên lầu.

- Gia Hiếu! Điện thoại của cháu.

Gia Hiếu nhăn nhăn:

- Ai gọi vậy cô? Nói cháu không có nhà, cháu muốn thay đồ cô ạ.

Bà Gia Minh nói:

- Là Quế Chi. Cô lỡ nói cháu vừa về. Thôi cứ nói vài câu cho yên đi cháu.

Gia Hiếu vẻ bất mãn, anh lầu bầu:

- Bực cả mình.

Nhìn bộ mặt quạu đeo của Gia Hiếu, bà Gia Minh lắc đầu. Coi bộ thằng cháu bà chẳng hề có chút tình cảm gì với Quế Chi cả. Khổ nỗi, con bé ngoài việc là trợ lý của Gia Hiếu, nó còn là cháu gái cưng của ông bạn già rất thân của bà. Tình bạn mà phần số đã không cho hai người được nên đôi lứa, nên họ đã cố gắng để hai đứa cháu của họ kết nghĩa vợ chồng, coi như là tâm nguyện cuộc đời họ. Gia Hiếu chưa hề tỏ tình cảm của nó với bất kỳ cô gái nào. Dù con gái đi quanh nó rất nhiều.

Chép miệng, bà Gia Minh lững thừng đi ra khu vườn nhỏ trồng rất nhiều cây kiểng quí. Sau cơn mưa, khu vườn như xanh hơn, các loại hoa như long lanh sắc hương hơn bởi những giọt mưa còn rơi đọng trên cánh lá hoa.

Buổi chiều chủ nhật sau đó, Gia Hiếu đã quyết định đến thăm nơi ở của bé Tre. Bác bảo vệ có vẻ kinh ngạc, khi nhìn Gia Hiếu sang trọng đĩnh đạc từ xe hơi bước xuống, nghe hỏi đến bé Tre, bác tròn miệng:

- Con bé quét rác chung cư ấy hả? Chị em nó ở phía cầu thang tay phải kia kìa. Mà cậu là gì của con bé vậy?

Gia Hiếu cười cười:

- Ở đây có qui định phải hiểu rõ thân thế của khách quan hệ với người trong chung cư sao bác?

Bác bảo vệ từ tốn:

- Làm gì có qui định kỳ quặc ấy. Tại từ hồi nào đến giờ tôi đâu có khi nào thấy con bé có người thân đâu. Nó được ông Tư đờn nhặt nuôi từ nhỏ. Mấy năm nay ổng già quá, phường và hội phụ nữ cho ổng vô bệnh viện rồi. Con bé ở một mình cho đến lúc tự nó đi nhặt đứa khác về ở. Nghèo đến tận cùng chữ nghèo, lại nhỏ xíu, không hiểu sao con bé lại đủ cản đảm nuôi thêm hai đứa nhỏ cũng bị bỏ rơi như nó. Cậu vô trỏng đi, hình như bé Xíu bị sốt, nên con nhỏ ở nhà đấy. Cậu bỏ qua cho câu chuyện 'lắm điềú của tôi nha.

Gia Hiếu cười cười, lấp lửng:

- Không sao đâu bác. Cháu còn muốn biết nhiều hơn về cô bé.

Dứt lời anh chậm rãi đi về phía bác bảo vệ nói.

Nhìn theo anh, bà bán thuốc đầu chung cư nói:

- Ông Hà này, không biết cậu đó là gì của con Tre nhỉ. Coi tướng giàu sang lắm. Cầu xin cho ông trời độ cho con Tre tìm được gia đình. Thấy nó, tôi thấy tội lắm ông ạ.

Ông Hà gật đầu:

- Tôi cũng đang mong như thế. Con bé khổ quá nhiều rồi. Nếu được người cưu mang, được ăn học, nó sẽ khá hơn khối đứa con nhà giàu.

Trong lúc hai người rì rầm bàn tán, thì Gia Hiếu đã đến đúng chỗ ở của bé Tre. Anh nghe tiếng bé Tre thật ngọt:

- Nín đi nào bé Xíu. Nín đi chị cho uống thuốc, ráng uống để hết bệnh, chị mới thương chứ.

Chừng như hiểu được tấm lòng của chị, con bé đang khóc từ từ im bặt.

- Chị Hai, em é óng quá à.

Tiếng con trai ngọng líu lo.

Bé Tre buồn buồn:

- Ừa, bà Mười biểu bé Xíu sốt mọc răng, uống thuốc hạ sốt vào, sẽ không còn nguy hiểm. Nhưng chị cứ lo lo.

Con bé nói chuyện với thằng em nuôi mà như nói cùng người lớn. Chắc nó đang bối rối lắm và rất cần có người chia sẻ.

Gia Hiếu nghe thương con bé làm sao. Mới 11, 12 tuổi đầu chứ mấy. Cái tuổi đáng ra còn nhõng nhẽo mỗi sáng thức dậy còn phải ba mẹ đón đưa tới trường, và ăn uống đòi gì được nấy. Vậy mà... khẽ hắng giọng để đánh động. Anh thấy con bé nhóng mắt nhìn ra.

Gia Hiếu bước vào.

Bé Tre đang lúi húi soạn đồ ở góc giường. Nghe tiếng chân người, con bé đưa mắt nhìn lên. Nó tròn xoe đôi mắt, bật dậy:

- Ủa! Là chú à? Tại sao chú biết cháu ở đây? Chú đi theo cháu phải không?

Giọng nói con bé đầy vẻ ấm ức.

Gia Hiếu giả lả, nói dối:

- Chú có người bạn ở căn nhà đối diện chung cư này. Khi nãy, chú đang ngồi uống nước cùng bạn, vô tình thấy cháu đi vào đây nên chú tò mò đi theo cho biết. Đã coi chú như người bạn thì mắc chi cháu không cho chú đến thăm hai đứa nhỏ.

Bé Tre cắn môi:

- Chị em cháu chỉ có mỗi góc cầu thang này. Với những đứa trẻ cầu bơ cầu bất như tụi cháu, đã là sang lắm, còn bao nhiêu đứa ngủ gốc cây, vỉa hè nữa. Nhưng cháu không muốn chú đến đây để rồi động lòng trắc ẩn nữa.

Gia Hiếu không ngờ con bé ăn nói lưu loát và đầy tình ý như vậy.

Anh cười cười:

- Chú tuyệt đối không phân biệt và rất ghét sự thương hại. Mời chú ngồi đi bé con, kẻo cúi hoài cổ chú dám gãy quá.

Bé Tre thở dài:

- Chú không chê chật chội, dơ dáy, thì cháu mời chú ngồi tạm đây. Để cháu mua nước chú uống.

Gia Hiếu nheo mắt:

- Lại khách sáo rồi. Chú đâu đến xin nước cháu uống. Nào, cho chú coi em bé út chút coi.

Cu Đen có vẻ lạ lẫm và ngơ ngác trước cử chỉ thân mật của người đàn ông sang trọng. Nãy giờ nó cứ ngồi một bên bé Xíu, nín khe.

Bây giờ nghe Gia Hiếu đòi 'coi em bé' nó lại ngỡ anh muốn xin em của nó. Cu Đen níu tay bé Tre nhệch miệng:

- Tỵ Ai ơi. Cu hổng ịu không em bé âu.

Bé Tre vỗ vỗ lưng Cu Đen:

- Đừng có khóc. Chú ấy chỉ muốn thăm hai em thôi. Quần áo đẹp hôm rồi là do chú ấy cho em đó, hiểu không?

Gia Hiếu vẫy tay cho Cu Đen lại gần, anh hạ giọng:

- Chú không lấy em của cháu đâu. Cháu thương em lắm hả?

Cu Đen gật đầu. Mắt nó vẫn dè chừng nhìn Gia Hiếu.

Gia Hiếu hỏi nhỏ:

- Cháu muốn đi học không?

Cu Đen gật đầu. Nó nhìn bé Tre bằng ánh mắt dè dặt, rồi nói:

- Ông ai giữ em không chị ai đi àm.

Bé Tre vẻ bất mãn:

- Chú không nói những việc ấy được không? Chị em cháu mong đủ cơm ăn đã là quá tốt. Đâu dám mơ ước xa hơn.

Gia Hiếu trìu mến:

- Chú muốn giúp tụi cháu. Cháu không từ chối chứ?

- Phải chú thương hại cháu không? Và lòng hào hiệp của chú tồn tại được bao lâu khi chúng cháu có tới ba chị, em?

Gia Hiếu nhẹ giọng:

- Chỉ cần cháu đồng ý, chú sẽ lo cho cả ba chị em đến khi nào cháu tự mình kiếm ra tiền.

Bé Tre kênh mặt:

- Hiện tại cháu vẫn kiếm ra tiền, ra gạo để ba chị em cùng sống đấy thôi.

Gia Hiếu lựa lời:

- Chú biết. Nhưng vài năm nữa cháu lớn lên, trưởng thành. Cháu không thể mãi đi xin hay đi rửa chén thuê. Cháu nghĩ xa hơn đi bé con.

Bé Tre buồn tênh:

- Biết sao thay đổi được hả chú? Khi cháu đơn độc trên đời, chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ, được người tốt đem về nuôi bằng chính những hạt cơm thừa, canh cặn. Rồi chính cháu cũng phải mỗi ngày mỗi giành giật với đồng loại. Đôi khi đói quá, vì em ở nhà, cháu phải đuổi cả chó, bị nó cắn rớm máu tay vẫn cố lấy cho được miếng ăn của nó. Cuộc đời cháu như vậy, có thể khác được chăng?

Gia Hiếu xúc động:

- Chú có kể chuyện cháu với bà cô của chú. Cô chú đã nói chú thuyết phục cháu về ở với gia đình chú. Chú sẽ cho cháu đến trường. hai đứa nhỏ cũng thế.

Ngồi im lặng một lát, bé Tre lắc đầu:

- Cháu không muốn mắc nợ chú. Nghèo cỡ cháu chỉ là phận tôi đòi. Chú đem cháu về để rồi cháu không được cảm thông hoàn toàn. một lúc nào đó, cháu cãi lại, coi như cháu vô ơn, bạc nghĩa. Cháu không muốn điều ấy xảy ra chú ạ.

Gia Hiếu cố gắng thuyết phục. Nhưng con bé vẫn một mực từ chối.

Chẳng biết sao hơn, anh đành quay về. Bụng vẫn nghĩ nhất định anh sẽ trở lại đến khi nào con bé chịu mới thôi.

Đặt vào tay con bé một sấp tiền. Giọng anh vừa ấm áp vừa cương quyết:

- Cho chú được phụ giúp cháu lo tiền thuốc cho em bé. Trẻ con không biết đâu chừng. Cháu phải có tiền phòng khi em bệnh nặng.

Bé Tre ngần ngừ:

- Cháu... còn tiền, chú...

Gia Hiếu nạt đùa:

- Nếu không muốn có người chú này, chú cũng đành vậy. Chú không cho cháu, là chú cho đứa nhỏ thôi.

Bé Tre nhìn mắt Gia Hiếu. Nó hiểu ở cuộc đời này không phải ai cũng tốt với nó như người đàn ông này. Là đứa trẻ sống không cha mẹ, nó luôn khao khát một mái ấm gia đình, có người lớn chở che, chăm sóc. Nhiều đêm nằm ôm bé Xíu, nó thấy như không còn sức nuôi nổi hai đứa nhỏ nữa. Bây giờ, nghe Gia Hiếu đề nghị, nó muốn lắm chứ.

Thôi thì, coi như nó nhận để lo cho hai đứa bé vậy!

Không ngờ, đêm đó bé Xíu lên cơ co giật, phải đưa đi cấp cứu. Bác sĩ bảo con bé bị viêm phổi nặng, nếu không điều trị đúng thuốc. E con bé không qua nổi. Bé Tre lo vô cùng. Giờ phút này nó mới thấm thía nỗi sợ một mình đối mặt cùng bệnh tật của em nó.

Cũng may số tiền Gia Hiếu đưa cho nó hồi trưa có tới ba triệu. Nó yên tâm đóng tiền viện phí và mua thuốc cho em. Coi như con bé được yên phận. Nhưng còn Cu Đen và chính bản thân nó nữa! Nó sợ nhất phải ở bệnh viện lâu, công việc ở chung cư được giao cho người khác thì nó buồn lắm. Dẫu mỗi tháng chỉ 300 ngàn đồng. Nhưng nó chỉ vất vả vài tiếng buổi sáng, gần trưa nó ra ngoài đi xin, tìm việc cũng kiếm được cơm trong ngày. Và số tiền ít ỏi kia, chính là số vốn phòng thân của chị em nó.

Nghĩ mãi, nó nghe đầu óc căng cả lên. Rồi đến sáng sớm nó nhờ người trông chừng con bé, để về chung cư. Nó quét dọn thật nhanh, rồi dẫn theo Cu Đen vào bệnh viện.

Sau khi cho hai đứa nhỏ ăn, nó dặn Cu Đen canh chừng bé Xíu, nó nhờ luôn cả bá bác nằm kế bên nữa. Nó không dám đi xa, mà xuống các phòng bệnh xin ăn, xin tiền. Nó nói hoàn cảnh hiện tại của chị em nó. Vậy là, ai cũng sẵn sàng cho nó tiền hoặc đường sữa.

Bé Tre không ngờ ở bệnh viện, nó xin được dễ dàng và nhiều thế. Chỉ một vòng nó đã xin được vài trăm ngàn chưa kể đường, sữa, cam, chuối.

Bé Tre mừng rỡ, xách tất cả trên tay trở về phòng bệnh bé Xíu.

- Ối trời, con nhỏ này mắt mũi để đâu vậy.

1 tiếng xuýt xoa kèm lời chua lè của cô gái vang lên. Bé Tre cuống quít cúi xuống lượm những thứ bị rơi vãi, nó sợ mất nên không cả nhìn coi người bị nó xô vào là ai? Không cả biết xin lỗi người ta như thường khi nó vẫn làm.

Cô gái xẵng xớn:

- Ranh con, xô vào người ta, không biết nói câu gì hả? Bộ mày câm hay sao?

Miệng hát nhỏ, bàn chân đeo giầy cao của cô ta chợt dẫm lên tay bé Tre, khi con bé vừa chồm tới một trái cam.

Bé Tre kêu thét:

- Ái da, đau quá à?

- Mày cũng biết đau hả? - Giọng cô gái kéo dài.

Bé Tre hất bàn chân đang cố tình chà những ngón tay nó. Cô gái mất đà loạng choạng suýt té, bởi đôi giày quá cao.

- Ranh con, mày dám hất tao hả?

Bé Tre băm môi, cặp mắt đen quắc lại:

- Chị thật quá đáng. Tôi sơ ý một chút đã làm chị té đâu. Sao chị dùng chân đạp lên tay tôi.

Cô gái trợn mắt:

- Con ranh, thì ra là mày đấy. Chỉ là thứ ăn xin thôi, đòi lên mặt hả. Tao dẫm cho nát tay mày ấy chứ.

Bé Tre nhận ra cô gái chính là người ngồi chung bàn ăn hôm nào với chú Hiếu. Con bé chợt quạu:

- Ăn xin, chứ không ăn cắp. Chị dám đạp gãy tay tôi không? Thử coi, tay tôi dơ duốc thật, nhưng trái cam là vật ăn bị chị chà đạp, khinh khi vậy. Liệu trời đất có dung cho chị suốt đời sung sướng không? Người phải biết quí của thực vật chứ.

Cô gái chính là Quế Chi, bị con bé mắng. Quế Chi nổi sùng:

- Mày dám trù ẻo tao hả. Để tao cho mày biét, tao có dám đánh mày không?

Quế Chi hầm hè, giơ chân đạp vào người bé Tre. Con bé nhếch môi cười nhạt, nó khẽ nhích người sang trái rồi đưa cánh tay không xách đồ, hất chân Quế Chi.

Con bé nhìn lỏng khỏng, lòng khòng như cây tăm, không dè lại mạnh kinh khủng. Quế Chi bị con bé dùng tay chém vào chân, nhìn ngoài tưởng đâu nó đỡ, thật ra nó dùng một thế võ để chặt nhẹ vào chân Quế Chi, khiến cô ta đau phải la toáng lên.

Bé Tre rùn vai:

- Là do chị ỷ lớn ăn hiếp tôi. Người lớn đánh con nít không ai hoan hô đâu. Bây giờ tôi phải đi.

Quế Chi vừa đau vừa quê, vì bị con bé móc họng, móc giò trước đám đông. Nên hùng hổ kéo ngược bé Tre lại, mất đà con bé chúi lủi vào người Quế Chi. Tức quá, con bé dùng răng cắn vào người Quế Chi thật mạnh. Hình như sức chịu đựng đã bị vỡ trong đôi mắt đen đang bốc lửa. Con bé sẵn sàng ăn thua cùng Quế Chi. Vừa lúc, từ đầu hành lang hai người đàn ông đi tới, Quế Chi la bai bãi:

- Anh Gia Hiếu, tới trị giùm em con bé mất dạy này.

Bé Tre tức giận:

- Không cha không mẹ, không học thức, ai dạy tôi đâu mà bị mất? Chị mới là loại người như thế đó.

Gia Hiếu bước vội tới, anh kéo tay bé Tre:

- Chuyện gì vậy bé con? Sao cháu lại ở đây? Cháu và Quế Chi gây nhau à?

Bé Tre cay cú:

- Thì cháu đi ăn xin không được sao? Cháu không phải người đồng trang lứa với chị ta mà dám cãi lộn. Tại chị ta muốn đánh cháu thôi.

Gia Hiếu nghiêm mặt:

- Quế Chi, phải em đánh con bé không?

Quế Chi chát chúa:

- Phải thì sao chứ. Hạng cầu bơ cầu bất, chuyên rình mò người ta để chôm chỉa. Nó...

Quế Chi chưa nói hết câu, bé Tre đã bất ngờ tát thẳng vào miệng Quế Chi:

- Chị là hạng tiểu nhân. Ăn không nói có, chị đừng ỷ mình giàu sang rồi nói bậy, bôi nhọ người khác. Tôi thà nghèo, chứ không cần kết thân cùng con người xảo trá như chị đâu. Tôi cảnh cáo để chị biết 'Đa kim ngân phá luật lệ' thiệt nhưng là với tầng lớp của chị kìa. Chứ với tụi cái bang như tôi, thì trời sập cũng phải nói sự thật.

Quế Chi dậm chân:

- Anh Hiếu, anh còn đứng đó nhìn được sao? Loại côn đồ mới hỉ mũi đã dám hành hung người. Anh mau kêu bảo vệ tới bắt nó đi.

Gia Hiếu nhột nhạt trước những câu nói chát chúa của Quế Chi, khiến nhiều người hiếu kỳ đứng ở cửa phòng nhìn ra. Anh chưa biết nói sao, thì một người đàn bà rẽ đám đông tới kéo tay bé Tre, miệng kêu khẽ:

- Trời ơi, này giờ cháu bỏ đi đâu vậy hả? Con bé lại lên cơn sốt quá. Mau vào với nó đi.

Bé Tre nghe người đàn bà nói, vội dạt mọi người để chạy.

Quế Chi nhanh tay kéo vạt áo con bé giật lại. Bé Tre mím môi, bờ môi nó rung bần bật, nó giơ tay đập mạnh về phía sau. Thêm một lần Quế Chi bị mất đà, té chúi lũi, bởi vạt áo con bé đã quá cũ, nó chém xuống cho đứt luôn vạt áo rồi chạy đi.

Gia Hiếu cau mày:

- Em thật quá đáng. Chấp nhặt cả với một con bé đáng tuổi cháu mình, đòi ăn thua đủ với nó là sao.

- Anh còn bênh nó nữa. Em biết rồi lúc nào anh cũng chơi trội, muốn làm người tài trợ cho nó chứ gì.

Gia Hiếu bực mình:

- Em im ngay, đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa. Không biết chuyện thì đừng nói. Con bé, nó đáng quí hơn em đấy. Không nhờ nó chắc gì hôm nay em còn công ty để đi làm. Anh còn chiếc ghế giám đốc để ngồi.

Gia Hiếu tuôn một hơi, toàn câu khó hiểu khiến Quế Chi phải im lặng suy nghĩ. Gia Hiếu ít khi tỏ ý giận dữ với mọi người, với cô càng không có. Thế mà anh đang nổi giận, nhìn nét mặt anh tự nhiên cô thấy sờ sợ.

Không nói một câu, Gia Hiếu lừng lững đi vê hướng bé Tre vừa đi.

Quế Chi liếm môi:

- Anh Hiếu, anh đi đâu vậy. Phòng bác Quý ở bên này cơ mà.

Gia Hiếu phẩy tay:

- Em vào thăm bác Quý một mình đi. Tôi đi đây một lát đã.

Mặc cho Quế Chi đứng dậm chân tức tối. Anh bước nhanh về phía cuối dãy hành lang.

Ngần ngừ Gia Hiếu đưa mắt nhìn nhanh các phòng bệnh anh đi qua. Cuối cùng anh đã nhìn thấy bé Tre đang quì trên một chiếc giường kê sát vách. Bên cạnh là khuôn mặt ngơ ngác của Cu Đen. Anh đoán bé Xíu bệnh nặng, nên vội vã đi vô.

Không nói một lời, anh đặt tay lên trán con bé. Nó nóng như cục than và cứ ho liên tục, dù mắt nó nhắm nghiền. Gia Hiếu vội xốc con bé lên, giọng anh gấp rút:

- Theo chút đưa em xuống phòng cấp cứu ngay.

Bé Tre mím môi:

- Bác sĩ nói nó bị biến chứng. Cháu sợ nó không qua được.

Gia Hiếu lầm lì bế con bé xuống phòng cấp cứu. Nhưng bệnh tình của bé Xíu quá nặng, chả hiểu sao chỉ là viêm phổi, con bé lại bị xuất huyết bao tử, thêm sốt rét nữa. Vậy là sau những giờ cấp cứu đầy nhiệt tình của y bác sĩ. Bé Xíu cũng ra đi.

Nghe tin bé Xíu chết. Bé Tre ngất lịm ngay cửa phòng.

Phải mất một hồi chăm sóc nữa, con bé mới tỉnh lại. Nó hất mọi người ra một cách mạnh kinh khủng, lao đến chiếc giường còn đặt con bé. Nó cúi xuống ôm chặt bé Xíu vào lòng, miệng không ngớt gọi:

- Bé Xíu ơi, đừng bỏ chị đi như vậy mà. Chị đã nuôi em trong báo tháng nay, cực khổ, đói khát, chị đều chịu được, miễn em có sữa uống, cháo ăn, tấm áo lành. Về với chị với anh Cu Đen đi em. Về chị pha sữa ca cao cho em uống nghe em.

- Cháu bé à, đừng khóc nữa. Các bác, các cô xin chia buồn cùng cháu. Tại căn bệnh biến chứng đột xuất, không được phát hiện kịp chứ lẽ ra vẫn còn cứu được em của cháu. Bây giờ cháu bỏ em xuống đi để làm thủ tục cho con bé.

- Nhưng cháu không muốn mất em đâu. Cháu khổ để có em bên cạnh kia mà.

Giọng bé Tre đau đớn, nghẹn ngào, các bác sĩ đều rơi nước mắt thương con bé.

Bác sĩ trưởng khoa ôn tồn:

- Người đã mất rồi, không thể sống lại, cháu hãy nén tâm để lo cho em cháu nữa kìa.

Gia Hiếu cũng ôm vai con bé vỗ về:

- Bé Tre à, ra ngoài với chú, để bác sĩ làm việc. Cháu khóc hoài, em nó đi sao được.

Bé Tre bỗng òa khóc tức tưởi trên vai Gia Hiếu. 24 tuổi đầu, Gia Hiếu chưa từng chứng kiến cảnh thương tâm ly biệt như thế này bao giờ. Anh nuốt vào lòng tiếng nấc nghẹn xót thương cho số phận bạc bẽo của chị em bé Tre. Anh biết tuy không được ăn học nhưng ở con bé luôn tiềm ẩn một tình người khoan dung nhân hậu. Chính vì trái tim nhân hậu ấy dã khiến một con bé 11, 12 tuổi đầu dám giơ đôi tay ốm yếu, thiếu thốn của mình bồng đứa hài nhi về nuôi.

Người ta có tiền của, mẹ cha, mà nuôi một đứa bé còn trăm cay ngàn cực. Huống hồ, bé Tre vừa nhỏ, vừa tay trắng. Nó đã đổi một giá thế nào cho mấy tháng qua mới nuôi được đứa trẻ đỏ hỏn, đến biết ngồi, biết lật!

Con bé đau đớn là phải.

Sau cái chết của bé Xíu, tính bé Tre càng trầm lặng hơn. Và không rõ con bé đã nghĩ những gì, để cuối cùng nó chấp nhận về căn nhà nhỏ Gia Hiếu mua cho chị em nó.

Hôm chị em bé Tre về nhà mới, chính bà Gia Minh đã làm mâm cơm nhỏ đãi hai đứa. Rồi bà tỉ tê chuyện trò cùng bé Tre. Gia Hiếu không ngờ cô của anh lại giỏi thuyết phục con bé bướng bỉnh đầy tự ái ấy. Để anh được bảo trợ cho nó ăn học, cho đến khi trưởng thành. Anh đích thân tìm thầy về tận nhà dạy kèm cho hai chị em bé Tre.

Thoạt đầu con bé một hai không chịu, đòi tìm việc làm. Anh nói khô nước miếng đắng họng, nó mới chịu nghe lời anh vẫn kèm điều kiện:

- Cháu đồng ý học, nhưng chú phải cho cháu nhận hàng mây tre về đan thêm.

Biết con bé muốn kiếm tiền, Gia Hiếu không muốn, nhưng phải hứa để nó yên tâm học.

Hôm nay là ngày đầu tiên hai chị em nó học chữ.

Gia Hiếu nghiêm trang:

- hai đứa sẽ học với thầy Đoàn buổi sáng. Buổi tối thầy dạy riêng cho bé Tre. Chú muốn trong một năm liên tục tự cháu phải học hết chương trình lớp ba.

Bé Tre le lưỡi:

- Cháu nhìn chữ cứ rối hoa mắt lên, khó hơn việc bắt cháu quét rác, rửa cầu thang nữa. Cháu sợ mình không học nổi.

Gia Hiếu ân cần:

- Đầu tiên, mới đến trường, chú cũng có tâm trạng như cháu vậy. Sau học quen thuộc mặt chữ thấy cũng không khó. Thông minh như cháu, chú tin cháu sẽ học được mà. Bằng mọi giá, sau ba năm cháu phải thi được bằng trung học cơ sở. Việc thi cử chú sẽ lo. Chỉ mong cháu cố gắng để tương lai được khác đi. Nghe không Hương?

Bé Tre đỏ mặt:

- Đừng gọi cháu bằng Hương. Nghe xa lạ lắm.

Gia Hiếu cười:

- Tất nhiên chú vẫn không quên cháu là bé Tre hôm nào. Nhưng, cô Gia Minh của chú đang làm thủ tục giấy khai sanh cho hai chị em. Phải có tên để sau này còn đi học, đi làm chứ.

Bé Tre làu bàu:

- Nhưng cái tên Tâm Hương có vẻ xa lạ làm sao ấy. Lẽ ra, bà cô nên gọi cháu tên Cúc, tên Hoa, tên Chanh cũng được rồi.

Gia Hiếu bật cười:

- Chú lại nghĩ bà cô đã chọn cho cháu một tên gọi rất hợp với cháu đó. Sau này cháu sẽ không trách ai đặt tên cho mình không hợp tính cách nữa. Thôi, từ hôm nay hai chị em ráng học đi. Chiều chú sẽ ghé thăm.

Nhìn Gia Hiếu chạy xe khuất sau cánh cổng, cặp mắt đen của bé Tre ánh lên vẻ tư lự buồn buồn.

Thật tâm cô bé không phải không muốn được thay đổi. Có ai thích đi ăn xin, rửa chén, giặt đồ mướn suốt đời đâu. Vì ham học ngày nào bé không ghé qua trường tiểu học nhìn tụi trẻ trạc tuổi mình được cha mẹ đón đưa tới lớp mà thèm thuồng.

Cô nhóc đã nghĩ đến cách học lén chữ như đã học lén võ. Khổ nổi, trường học không dễ ra vào. Nên con bé đành chịu, dù muộn màng đấy. Nhưng nhất định bé phải vươn lên, phải được đổi kiếp làm người.

Thầy Đoàn không lớn hơn chú Hiếu, lại đang là sinh viên đại học năm thư tư nên thầy đã nói:

- hai chị em đừng gọi bằng thầy nghe nghiêm quá, gây không khí căng thẳng. Gọi anh được rồi.

Bé Tre chớp hàng mi cong:

- Gọi vậy, bà nghe được, bà la tụi con chết.

Đoàn cười vui:

- Để anh nói cho, đừng sợ. Ăn thua là hai đứa học cho tốt kìa.

Học chữ nhìn đơn giản, nhưng lại không hề đơn giản chút nào. Nhận mặt chữ đối với bé Tre không khó. Nhưng lúc cầm viết thì không khác gì cực hình vậy. Bàn tay quen cầm chổi, rửa chén, giặt đồ... nay cầm đến cây viết cứ lóng ngóng, run run làm sao ấy. Viết bằng phấn còn đỡ.

Thầy Đoàn phải cầm tay từng đứa để tô chữ. Suốt buổi sáng đầu tiên, hai chị em học được có ba chữ cái. Khó nhất là viết lẹ, cứ lệch nghệch y như giun cào vậy.

Bé Tre đưa tay quệt mồ hôi, giọng buồn hiu:

- Nhìn không giống ai cả thầy ơi. Thế này làm sao học đây. Em tưởng dễ lắm, không ngờ mình dở quá.

Đoàn động viên:

- Lần đầu ai cũng thế cả thôi. Chẳng ai biết cầm viết ngay đâu. Anh bị cô giáo khẽ cho sưng tay ấy chứ. Các cụ nói 'Nhất khó là đi học. Nhất nhọc là giữ em. Nhất hèn là kẻ chăn trâú giữ em cực nhọc vậy, bé còn vượt qua được. Vài ngày em sẽ quen tay, không chừng viết đẹp hơn anh nữa.

Bé Tre thở dài:

- Thôi thì đành ráng vậy. Rõ ràng tập viết chữ khó hơn tập một thế võ.

Cu Đen được Đoàn tập cho cách đọc trước, thằng bé do ít nói, ít tiếp xúc với mọi người, tính nhút nhát, e dè. Nên bây giờ Đoàn phải uốn cho nó từng âm chữ y như dạy nó tập nói vậy.

Buổi chiều hai chị em tự tập viết lấy, thời gian biểu được Đoàn vạch ra rất nghiêm.

Bé Tre nhăn nhó:

- Em quen đi nhong ngoài đường, bây giờ ngồi suốt ngày ở nhà, vừa đau lưng, đau tay, nhức đầu gối. Buồn ghê.

Đoàn bật cười:

- Sau này em sẽ thấy không còn đủ thời gian để em ngồi một chỗ đâu. Ráng lên, anh Gia Hiếu kỳ vọng vào em và mong em học giỏi để thay đổi đấy.

Nghe Đoàn nhắc đến Gia Hiếu, bé Tre chỉ còn biết im lặng. Tấm lòng chú Hiếu dành cho chị em cô thật lớn. Chưa chắc gì cha con, chú cháu ruột thịt đã quan tâm được như vậy.

Nhất định cô phải vươn lên, không phụ lòng bà cô và chú Hiếu.

Gia Hiếu vừa bước chân vào phòng, máy điện thoại nội bộ đã reo vang.

Anh nhấc máy, nét mặt hơi cau lại khi nhận ra giọng Quế Chi:

- Có chuyện gì không? Quế Chi?

Quế Chi giận dỗi:

- Bộ cứ phải có chuyện, em mới được gọi cho anh sao?

Gia Hiếu khô khan:

- Anh nói nhiều rồi. Đây là cơ quan. Hôm nay còn nhiều việc phải làm, em cần gì buổi trưa gặp lại.

Quế Chi dằn mạnh ống nghe xuống bàn. Gia Hiếu hình dung nét mặt tức tối của cô, anh khẽ thở dài.

Càng ngày Quế Chi càng khiến anh bực mình. Nhất là khi nghe đầu tháng tới bà nội anh sẽ về nước cùng một chuyến với gia đình Quế Chi, để lo đám hỏi cho anh. Cô càng bộc lộ tính cách kênh kiệu, đỏng đảnh của mình. Ngay cả với cô của anh, nhiều khi cô còn tỏ thái độ coi thường bà. Bà Gia Minh biết rõ điều đó, nhưng vì mẹ, vì lời hứa cùng anh trai bà đành nhịn tất bật, Gia Hiếu thì khác. Anh không cho phép bất kỳ ai được xúc phạm tới cô của anh. Bà như một báu vật thiêng liêng mà anh phải giữ gìn, nâng niu, kính trọng.

Từ những bất đồng nho nhỏ, Gia Hiếu cảm nhận anh không hề yêu Quế Chi. Tất cả chỉ là ngộ nhận do sự sắp đặt của hai gia đình.

Trời ạ, bây giờ anh mới nhận ra điều ấy, liệu có kịp thay đổi nữa không? Anh rất sợ cuộc hôn nhân như của vợ chồng Trung Nhân, bạn anh hiện tại. Sống trong địa ngục có lẽ còn sướng hơn sống bên cạnh người đàn bà không ra gì.

Lặng lẽ, Gia Hiếu ngồi vào bàn làm việc. Công ty anh vừa ký được những hợp đồng có giá trị kinh tế với nước ngoài. Giá cà phê đang sụt kinh khủng. Nếu anh nắm được cơ may hiếm có này, chẳng mấy chốc anh sẽ trở thành kẻ độc quyền xuất khẩu cà phê trên thị trường thế giới.

Hết ký giấy, lại gọi điện trao đổi cùng các cơ sở vệ tinh của công ty, thêm hai cuộc tiếp khách bàn về việc ký hợp đồng thu mua cà phê trên cao nguyên làm Gia Hiếu mệt ngất ngư.

Vừa hết giờ, anh hết muốn bước khỏi phòng nữa. Đói bụng đấy nhưng anh thèm được ngủ hợn

Đến chiếc giường kê phía trong sát phòng làm việc, Gia Hiếu buông mình xuống thật nhanh. Các khớp xương được co giãn, kêu răng rắc, đã thiệt.

- Anh Hiếu ơi, anh Hiếu.

Vừa nhắm mắt đếm một, hai, ba... để ngủ, Gia Hiếu chợt nhăn nhúm người, bất chợt anh nằm thu mình lại mong trốn thoát cặp mắt sắc lẻm của Quế Chi.

Khổ quá, ai nói yêu là sung sướng, là mật ngọt, chớ anh nghe nản vô cùng. Quế Chi vén nhẹ bức màn che giường, cô ngọt ngào:

- Anh Hiếu, anh bệnh hay sao mà không về ăn cơm. Tệ ghê, giấu cả em nữa.

Cô đặt tay lên trán anh. Bất đắc dĩ Gia Hiếu đành giữ tay cô và ngồi lên:

- Anh không bệnh, chỉ buồn ngủ nên muốn nghỉ một chút. Còn em, sao chưa về.

Cô cong môi:

- Anh này hỏi thấy ghét. Xuống dưới không thấy anh, lại thấy xe anh còn ở gara. Em vội quay trở lên coi sao. Dù muốn ngủ nghỉ gì, anh phải ăn một