Tập 2
Suốt đêm, bé Tre dường như không chợp mắt được. Nôn nao lắm. Con bé đứng bên khung cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm đầy sao mà ngẫm nghĩ về số phận của mình. Nó không tin được cuộc đời đã mỉm cười cùng nó. sáu năm trôi qua như một giấc mơ trong truyện cổ tích. Từ con bé ăn xin, lấy góc cầu thang của hàng ngàn bước chân dẫm lên làm mái nhà. Nó được chú Gia Hiếu nhận về nuôi nấng, thuê thầy dạy học. một chữ bẻ đôi không biết khi đã lớn tồng ngồng. sáu năm nó đã học trối chết. Học hơn cả người ta thèm món ăn ngon.
Và nó đã đạt được điều không ai tin nổi. Sáng mai, nó sẽ đến trường trung học phổ thông dân lập để dự kỳ thi tốt nghiệp phổ thông. Chú Gia Hiếu đã chạy ngược xuôi, và bản thân nó phải qua hơn chục kỳ thi sát hạch đến toát mồ hôi. Để cuối cùng nó đã được công nhận là học sinh lớp 12, dù là bổ túc. Nghĩ đến ngày mai của mình, nó không khỏi xót xa, ngậm ngùi nhớ về quá khứ. Những lần đi xin, chưa kịp mừng cất vô túi mẩu bánh mì, nó đã bị đứa khác cướp mất. Nhiều hôm nó đói meo, kiếm đủ chén cơm cho Cu Đen. Lúc còn bé tí, nó theo ông Tư đi khắp chợ, ông Tư mù, nên chuyện nó bị ăn giật, ông đâu hay.
Sau này, vì tức giận, nó thề tìm cách học cho được vài món võ để phòng thân.
Cũng nhờ những buổi tối thập thò ngoài hàng rào sân tập, mà nó đã tự học được võ, để giúp Gia Hiếu lần đó.
- Bé con, cả đêm cháu không ngủ hay sao?
Giọng nói của Gia Hiếu vang ngoài cửa phòng khiến đôi mắt đen tròn lên ngơ ngác, một lúc nó mới bẽn lẽn:
- Chú sang sớm vậy, không sợ thím buồn à?
Gia Hiếu cười cười:
- Hôm nay, cháu gái của chú sắp bước vào một trận đấu gay go nhất. Chú sẽ ân hận lắm, nếu không đến kịp để chia sẻ cùng cháu. Nhưng vì hồi hộp mà thức thâu đêm, chú không tán thành đâu nghen, coi chừng vô phòng thi ngủ gục là hỏng bét.
Bé Tre bối rối:
- Cháu cũng ngủ đấy chứ. Có điều cháu sợ ngủ quên và tâm trạng cứ sao sao ấy.
- Đã lỡ thức thì lên thay đồ, chú cháu đi ăn sáng, rồi chú dẫn vô trường thi.
Bé Tre lưỡng lự:
- Phải ăn nữa hả chú. Cháu e ăn không nổi.
- Trời ạ, chỉ là đi thi thôi mà, có gì khó lắm đâu. Không ăn, rồi sức đâu cháu làm bài. Nghe lời chú, mau đi.
Cu Đen lững thững đi vô, vội nói:
- Cho cháu đi với chú Hiếu. Cháu muốn chị Hương bình tĩnh vào phòng thi.
Gia Hiếu gật đầu:
- Cũng được, hai năm nữa cháu sẽ như chị Hương. Nhất định phải học cho giỏi nha Sơn.
3 chú cháu lên chiếc xe hơi đời mới của Gia Hiếu, anh cho xe chạy đến một nhà hàng nằm trên cùng con đường có ngôi trường Tâm Hương sẽ dự thi.
Tâm Hương lí lắc:
- Chưa gì chú đã khao cháu cơm nhà hàng, ăn ngon quá cháu quên hết chú mất.
Gia Sơn cười cười:
- Được ăn ké, lại ăn toàn món xịn, cháu không từ chối đâu. Chị Hương làm bộ thử gân chú đó. Trong đầu chị ấy không có cơm canh thịt cá, mà toàn là 'computer' văn sử địa, toán lý hóa và sinh ngữ. Cháu thèm có cái đầu siêu đẳng như chị Hương, mà rèn mãi chưa theo kịp.
Tâm Hương lừ mắt:
- Đừng có 'mèo khen mèo dài đuôí kẻo khi chị trượt vỏ chuối, mất công em buồn... cả tháng.
Gia Hiếu xua tay:
- Thôi nào, ăn đi rồi còn đến trường, lần đầu tiên ngồi vào bàn học giữa thầy và bạn, phải đến sớm để đầu óc không lấn cấn lo âu.
3 chú cháu ăn phở bò tái. Loại phở mà Tâm Hương rất thích ăn, nhưng cũng rất tiếc tiền... vì mắc.
Hết tô phở, Gia Hiếu còn gọi riêng cho cô bé một ly cà phê sữa.
Tâm Hương nhăn mặt:
- Cháu no rồi, chú uống giùm đi.
- No béo gì ly cà phê. Cháu phải uống kẻo vô thi ngủ gục thì chán lắm. Tối nay chú cấm không được thức nữa nhen Hương.
Chẳng thể từ chối, Tâm Hương chậm rãi uống hết ly cà phê. Chất đắng của cà phê luôn giúp cô tỉnh táo, những đêm học bài khuya.
Tới trường, Gia Hiếu gởi xe ở phía ngoài, anh xin phép mãi, bác bảo vệ mới chịu cho anh vô trường.
Nhìn tấm thẻ học sinh cùng số báo danh của Tâm Hương, Hiếu nhanh chóng tìm được căn phòng Tâm Hương thi, dặn dò Hương thật kỹ, anh mới trở ra ngoài.
- Bạn thi phòng nào vậy?
1 cô gái cắt tóc tém, khuôn mặt tròn dễ thương, bước đến hỏi Tâm Hương làm quen.
Tâm Hương dè dặt:
- Hương thì phòng hai. Còn bạn?
- Vậy là chung phòng với Huyền rồi. Huyền số báo danh chín. Hương số mấy?
Tâm Hương mỉm cười:
- Hương số 12.
Huyền liến láu:
- Môn văn Huyền ngán nhất. Suốt 12 năm học, chẳng khi nào Huyền được nổi điểm sáu. Không biết bạn thế nào, chứ Huyền ớn lắm.
Tâm Hương nhỏ nhẹ:
- Mình cũng được thầy nhận xét học tàm tạm thôi. Là con gái, nhưng mình thích học toán, hóa hơn.
Huyền reo nhỏ:
- Ôkê, vậy là Huyền được nhờ rồi, có gì chỉ mình với nha.
Tâm Hương ngơ ngác:
- Mình nghe nói, thi tốt nghiệp thầy cô coi nghiêm lắm. Chỉ hai người một bàn, làm sao chỉ bài được.
Huyền tròn mắt:
- Thế, ngày đi học bạn luôn nghiêm chỉnh, không quay cóp bài bao giờ hả?
Tâm Hương thật thà:
- Mình không đến lớp ngày nào.
Huyền kinh ngạc:
- Hả? Bạn đùa chắc. Không đến lớp sao được thi. Rồi điểm đâu cho bạn được vô học bạ.
- Mình không hề đùa.
Huyền nhăn nhó rồi đảo cặp mắt nhìn khắp người Tâm Hương, nhất là tay và chân cô rồi lẩm bẩm:
- Tất cả đều bình thường, có gì để được ở nhà đâu.
Tâm Hương cắn môi:
- Bạn nhìn mình ghê quá. Chả lẽ bạn nghi ngờ mình bị tàn tật hay bị bệnh gì đó, nên không tới lớp được đúng không?
Huyền gật đầu thay câu trả lời.
Tâm Hương thở dài:
- Mình nói bạn không tin cũng phải, vì mình không bệnh tật gì cả. Duy nhất do hoàn cảnh, mình không đến lớp được, phải tự học ở nhà suốt 12 năm liên tục.
Huyền nghe Hương nói, nét mặt cô bé chợt thay đổi hẳn, không còn vẻ háo hức làm thân lúc ban đầu nữa. Chắc cô bạn mới bắt đầu coi thường Tâm Hương. Cũng phải thôi, tự học thì làm sao mà giỏi cho nổi.
Tâm Hương như đoán ra suy nghĩ của Huyền, cô bé chậm rãi:
- Cuộc đời nhiều bất ngờ lắm. Biết đâu chừng mình phải nhờ bạn đấy. Dẫu sao mỗi ngày mỗi được tới lớp vẫn tốt hơn.
Vừa lúc trống báo giờ vô phòng thi vang lên. Các thí sinh lục tục kéo đến trước cửa phòng. Nghe thầy đọc tên và kiểm tra thẻ học sinh.
Chẳng rõ vô tình hay tại ông trời thích đùa cợt, mà Tâm Hương lại ngồi ngay sau lưng Huyền, do sự hoán đổi chỗ ngồi chéo.
Bài văn cũng không đến nỗi khó. Chỉ bao gồm phân tích, bình luận một đoạn thơ trong 'Nhật ký trong tù' của Bác Hồ để thấy được hình ảnh người chiến sĩ cách mạng Việt Nam yêu nước, thương dân.
Suốt chương trình học 12, chú Hiếu đã mời hẳn giảng viên đại học sư phạm về nhà dạy cho Tâm Hương. Loại đề văn này, Tâm Hương đã được cô Bằng dạy rất kỹ. Cẩn thận nháp sơ phần mở bài, thân bài. Sau đó Tâm Hương mới tự tin viết vào giấy.
Cô chưa hề thi kiểu này bao giờ, nên không dám nhìn ngó ai cả. Cô sợ bị thầy cô nhắc. Hình như phía bàn trên, Huyền chẳng viết được bao nhiêu chữ. Rất muốn giúp bạn, nhưng cô chưa có kinh nghiệm 'quay cóp' kiểu này nên đành chịu.
Vừa thấy Tâm Hương ra khỏi cổng, Gia Sơn đã ào ào tới:
- Chị Hương, chị làm bài được không?
Tâm Hương cười cười:
- Thì cũng làm hết giấy đó. Nhưng văn học làm sao biết được đúng sai.
Gia Hiếu cũng nói:
- Đề khó không bé con?
Tâm Hương vẫn cười:
- Không khó lắm chú ạ. Loại đề này cháu đã được cô Bằng dợt cho vài chục bài, coi như trúng tủ đấy.
Gia Sơn vui vẻ:
- Coi như bước mở đầu suôn sẻ, bây giờ chị em mình về nhà, ăn cơm rồi chị nghỉ vài giờ cho khỏe, chiều thi tiếp.
Gia Hiếu cười vui:
- Gia Sơn sợ cháu tiếc tiền, nó đã kịp thời nấu xong bữa cơm đủ ra, cà, canh cá dưa chua. Về mau kẻo đồ ăn nguội mất ngon.
Cả ba lên xe, vừa lúc Huyền dắt honda ra cổng. Cô bé có vẻ ngỡ ngàng khi thấy Tâm Hương đi bằng xe du lịch loại đời mới.
Nhỏ này thật ra là ai nhỉ? Nó biểu không được tới lớp, nhưng bài làm nó làm rất nhanh và tự tin nữa. Bây giờ có xe xịn đón. Tiểu thư nhà giàu mà không tới lớp? Chả lẽ nó bị mắc bệnh truyền nhiễm gì đó?
Bao nhiêu câu hỏi ập đến, nhưng Huyền đành chịu, cô bé chợt ân hận vì thái độ xảnh xẹ lúc nãy của mình.
Tâm Hương! Tên gọi thật dịu dàng như nét đẹp duyên dáng, thùy mị của nó. Huyền phải nối lại mối tình cảm ban đầu với người bạn này thôi.
Cuối cùng, ba ngày thi đầy căng thẳng cũng trôi qua. Tâm Hương đã làm bài rất tốt. Thêm vào đó, chỉ ba ngày, cô có thêm Huyền và Thu Hằng làm bạn.
Chiều nay đã được nói trước, Huyền và Thu Hằng không đi honda. Nên vừa từ phòng thi ra, cả ba được chú Gia Hiếu chở đi ăn cơm ở nhà hàng bên quận một. Thu Hằng thuộc diện con nhà buôn bán nhỏ, vì không thi được vào trường công nên phải học hệ bán công. Cô chưa bao giờ đi đâu bằng loại xe du lịch sang trọng thế này nên có vẻ e dè hơn Huyền. Nhất là khi thấy chú Hiếu dừng xe trước một nhà hàng lớn.
Thu Hằng hỏi Tâm Hương:
- Bộ bạn hay đến những nơi này lắm hả Hương?
Tâm Hương thật thà:
- Làm gì có. Lần đầu tiên như bạn thôi.
Huyền có vẻ rành cách ăn uống ở những nơi 'cao cấp' kiểu này hơn hai bạn.
Gia Sơn cười trêu:
- Chú nhìn chị Hương kìa. Y hệt dân quê ra tỉnh.
Tâm Hương cong môi:
- Làm như em rành hơn chị vậy. Ai lần đầu không bỡ ngỡ chứ. Sau này sẽ quen thôi.
- Chú Hiếu nghe chị Hương nói ngon không. một lời khẳng định chắc chắn sẽ có ngày chị Hương trở thành khách xịn những nơi này đó.
- Bẻm mép vừa thôi nhóc. Ở đời đã không ráng thì thôi. Còn bây giờ nhất định chị phải được bước chân vào tầng lớp trí thức, chị mới cam lòng.
Nghe kiểu nói chuyện của chị em Tâm Hương, cả Huyền và Hằng đều không hiểu thế nào về thân phận họ cả.
Rõ ràng cô bạn mới quen của hai người học rất siêu, mấy ngày thi đều có xe nhà đưa rước. hai chị em họ rất kính trọng chú của mình. Chú Hiếu cũng vậy, vui vẻ và dễ hòa đồng.
Bữa cơm kết thúc thật vui vẻ. Gia Hiếu đưa hai nhỏ bạn của Tâm Hương về tạn nhà. Sau khi cả hai đã hẹn Tâm Hương chủ nhật tới sẽ cùng nhau đi Vũng Tàu chơi.
Gia Hiếu vừa chạy xe vô cổng, anh được chị Sen nói nhỏ:
- Cô Quế Chi đang giận dữ ở trên lầu. Bà cô nói cách gì cũng không chịu thôi.
Gia Hiếu chau mày:
- Chị biết cổ giận chuyện gì không?
Chị Sen nói:
- Thì, cũng việc cậu lo cho chị em cô Tâm Hương thôi.
Gia Hiếu bực bội vô cùng. sáu năm nay anh đã hết sức chịu đựng Quế Chi, đã cố gắng giữ hòa khí gia đình được êm ấm. Nhưng càng lúc tính nết cô càng đành hanh, khó chịu.
Bà nội mong có chắt vô cùng. Cả cô Út anh cũng mong được ẵm bồng con của anh. Vậy mà, sáu năm đi qua, Quế Chi vẫn luôn dùng thuốc ngừa thai. Cô không muốn có con. Còn nói có con phải cho nó bú sữa, sẽ làm nhan sắc cô xấu đi.
Anh bất mãn cùng cực. Và càng thương cho số phận của mình. Trên thương trường, anh là người đàn ông nổi tiếng làm ăn giỏi, mỗi lúc tiền bạc anh thu được càng nhiều. Vậy mà với vợ mình, anh đã cắn răng chịu thua cô tất cả.
Nhiều đêm trăn trở một mình, anh không trả lời được tại sao anh phải cố gắng như vậy. Kể cả gần đây, anh nghe đồng nghiệp xì xầm chuyện vợ anh quan hệ trở lại với Tiến. Lúc này Tiến đã ra làm ăn riêng, đã được anh hỗ trợ vốn để xây dựng lại cơ sở.
Có lẽ nào lòng tốt của anh đã bị bạn lừa gạt?
Đẩy nhẹ cánh cửa phòng, anh thấy Quế Chi đang ngồi trước bàn trang điểm. Mắt cô chỉ hơi nhướng lên, cùng lời nói gay gắt:
- Cuối cùng, thì anh cũng chịu về nhà rồi à? Tưởng anh đi hết đêm nay luôn chứ.
Gia Hiếu nhẹ nhàng:
- Em buồn chuyện gì vậy. Sao khi không lại cay đắng anh? Hôm nay Tâm Hương thi ngày cuối. Con bé làm bài rất khá, anh hứa đãi nó và bạn nó một bữa cơm. Có gì không đáng để em cằn nhằn chứ.
Quế Chi bặm môi lảnh lót:
- Hở chút là Tâm Hương. Anh làm như nhà này chỉ còn con nhỏ ăn xin ấy là được anh quan tâm. Luôn cả em là vợ anh, anh cũng không thèm quan tâm đến. Anh muốn gì đây, khi lúc nào cũng cặp kè bên con nhỏ đó.
Gia Hiếu bừng giận:
- Quế Chi, em không được ăn nói bừa bãi như thế. Danh chánh ngôn thuận, bà nội anh đã nhận chị em nó làm cháu nuôi. Tại sao em không thể hòa nhập được với hai đứa nhỏ. Tụi nó có gì không phải với em? Rõ ràng hồi trưa, anh đã mời em đi cho vui, nhưng em không chịu. Bây giờ em trách ngược lại. Em càng ngày càng quá quắt.
Quế Chi bật dậy:
- Phải rồi, tôi bây giờ tàn tạ, già nua đâu được như người ta mơn mởn gái tơ. Cho anh biết, đừng chọc giận tôi. Tôi không để cho các người qua mặt đâu.
Gia Hiếu gằn giọng:
- Em muốn ám chỉ cái gì hả?
- Dĩ nhiên không ngoài mối quan hệ giữa anh và con nhóc ấy.
Gia Hiếu phẫn nộ:
- Em dám nói như vậy với tôi?
- Sao không? Anh đâu phải chú ruột của nó, và bây giờ nó lớn rồi, đẹp cỡ đó, tôi còn phải lánh xa. Từ chú đến anh đâu mấy năm hơi.
Gia Hiếu không ngờ Quế Chi lại nói được những lời khó nghe vậy. Trời ạ, thì ra cô vợ của anh đang ghen. Mà lại ghen với Tâm Hương mới chết.
Quế Chi không nghĩ, lẽ ra chính anh mới là người được kết án cô, được quyền cấm đoán cô. Thật không gì đáng sợ và ghê tởm bằng những lời xuyên tạc, vu khống.
Thấy anh im lặng, Quế Chi ngỡ mình đã nói trúng tim anh, cô làm tới:
- Sao, anh không nói được chứ gì? Công lao anh nuôi nấng cho nó lành áo, thơm thịt. Bây giờ anh có bứt lá, bẻ hoa nó cũng sẵn sàng thôi. Chỉ có tôi là ngu, đi nuôi ong tay áo.
Gia Hiếu hét lên:
- Cô im đi. Nếu không đừng trách tôi.
Quế Chi cười khẩy:
- Tôi không im, và muốn xem lời cảnh cáo của anh nặng cỡ nào?
Dứt câu, cô lại tiếp tục kẻ lại đường môi. Cô trang điểm thật kỹ, sau đó lựa chiếc đầm, có khoét cổ rộng, màu đỏ chói mắt, đeo chiếc nhỏ xíu bằng da màu đen vào vai, Quế Chi nhếch môi:
- Tôi có việc phải ra ngoài. Anh nên suy nghĩ lại thái độ của mình, coi lời nói của tôi đúng không? Tôi báo trước, dù anh không yêu thương tôi, tôi vẫn là vợ anh, vẫn có quyền trừng phạt đứa nào dám đi chung với anh.
Gia Hiếu nghiến răng, kéo mạnh Quế Chi trở lại, mắt anh vằn tia máu, quai hàm anh bạnh ra, trông thật dữ dội:
- Đứng lại đó, và trả lời cho tôi biết, cô đi đâu giờ này?
Quế Chi cau có:
- Tôi nhớ, anh không hề đặt ra điều lệ này với tôi. Đi đâu là quyền của tôi. Thời đại nam nữ bình quyền. Anh đi được, tại sao tôi phải ở nhà?
- Quá quắt. Cô phải nhớ cô đã có chồng, cô không còn được tự do quan hệ nữa.
- Vậy sao? Ai thì tôi chịu, chớ với anh tôi không nghe đâu, trừ phi anh không bao giờ lo lắng cho con nhỏ kia nữa.
- Chỉ là cái cớ không đẹp đẽ lắm để cô ngụy biện cho hành động của mình. Cô tưởng tôi không biết, ai đang chờ cô ngoài kia à?
Nét mặt Quế Chi thoáng bối rối, nhưng chỉ một lát, sự nhâng nháo lại hiện rõ trên khuôn mặt đầy son phấn của cô.
- Là Tiến đó, anh sẽ làm gì được người ta, khi tôi đang cộng tác làm ăn với anh ấy. Chúng tôi quan hệ vì công việc.
Gia Hiếu cười khẩy:
- Chẳng có công ty nào làm việc từ lúc 10 giờ đêm cả. Từ bây giờ tôi không cho phép em ra đường buổi tối nữa, nhớ đấy.
Anh làm một cử chỉ dứt khoát bằng cách lấy chiếc bóp ra khỏi vai cô và quăng mạnh lên giường.
Anh thản nhiên trút bỏ đồ rồi đi vào nhà tắm.
Quế Chi hoàn toàn bất ngờ trước thái độ cứng rắn của anh. Cô chưa bao giờ thấy anh giận như vậy. Nhìn anh, cô nghĩ anh dám bóp nát cô trong tay quá.
Nhưng vốn bướng bỉnh, cô không dễ dàng chịu thua anh. Nhất là cô không thể không đến với Tiến. Ở người đàn ông này luôn đem đến cho cô những khao khát yêu đương, mà Gia Hiếu không hề cho cô. Bởi Hiếu không hề yêu cô.
Đêm nay, Tiến làm sinh nhật, buổi sinh nhật chỉ có cô và anh. Hồi chiều, cô đã mua về chiếc bánh sinh nhật tặng anh. Cô đã tính sẽ ở lại suốt đêm với anh. Cô có đủ lý do để nói dối Gia Hiếu, mà không sợ anh biết.
Thế mà!... giận dữ cô đá tung chiếc ghế nhựa vô góc phòng. Thêm sách vở sổ sách bị hất xuống nền nhà.
Trong phòng tắm, Gia Hiếu thản nhiên xối nước ào ào, càng khiến cơn giận của cô phát hỏa.
Chụp máy điện thoại, cô gọi cho Tiến. Cô nghe giọng Tiến vừa ngọt ngào vừa lo lắng:
- Gia Hiếu làm gì em à?
Quế Chi cắn môi:
- Anh ấy không cho em ra ngoài. Anh có cách gì giúp em không?
Tiến thở dài:
- Nếu Gia Hiếu đã cấm, em nên nghe lời chồng em. Dù sao thì anh ấy vẫn là người đủ pháp lý để ràng buộc em.
- Nhưng còn sinh nhật của anh? Em đã hứa sẽ đến dự để anh vui.
- Cuộc đời anh luôn gặp những thiếu thốn gập ghềnh, được cái này mất cái khác. Anh sẽ uống rượu một mình, sẽ ôm đàn hát bài 'Tình sí mà em thích nhất.
Quế Chi ấm ức:
- Không, em sẽ tìm cách đến với anh, dù có phải quậy tung căn nhà này, em không muốn anh buồn.
- Hừ, cô giỏi lắm. Ngang nhiên nói chuyện với tình nhân trước mặt chồng mình. Cô nghĩ tôi là ai hả?
Quế Chi giật bắn người khi câu nói lạnh lùng của Gia Hiếu cất lên rành rẽ. Và anh giật chiếc điện thoại từ tay cô.
- A lô, phải mày không Tiến?
-...
- Tao không được thông báo trước buổi sinh nhật của mày, nếu không tao nhất định sẽ tặng mày một món quà có ý nghĩa nhất. Bây giờ vẫn còn kịp phải không?
-...
- Tao muốn mày trả lời câu hỏi của tao, chỉ một câu thôi, và không đối diện thế này sẽ dễ nói hơn. Mày yêu Quế Chi thật không?
-...
- Hãy đừng nhắc ân huệ gì gì nữa. Bây giờ lật ngửa bài đi. Tình cảm giữa hai thằng đàn ông và một con đàn bà trắc nết. Tao chấp nhận ly dị để mày và Quế Chi thành vợ chồng, chịu không?
-...
- Đơn giản vì mày yêu cô ấy. Đã từ chối nhiều cô gái để được đến với vợ tao. Còn tao, khi cưới cổ, tao chỉ vì bà nội của mình. Tao không yêu Quế Chi. Bây giờ tao trả tự do cho cổ.
Quế Chi hét lên:
- Không, sẽ không bao giờ có sự li dị giữa tôi và anh.
Gia Hiếu thản nhiên:
- Vừa rồi cô ấy nói, mày có nghe được không? Rõ ràng cô ấy không chịu ly dị. Tao sẽ cố gắng thuyết phục. Chúc mày sinh nhật vui vẻ.
Tắt máy, anh đặt trở xuống giường, môi anh nhếch lên, ngạo mạn:
- Cô không yêu tôi, người cô yêu là Tiến. Tôi sẵn sàng trả tự do cho cô, tại sao cô lại không chịu? Phải cô muốn chia gia tài chứ gì. Yên tâm đi, khi đã đến pháp luật, tất nhiên mọi thứ phải chia đôi cả. Cô sẽ có phần, mà suốt sáu năm về đây, cô không hề động móng tay làm ra. Tôi vẫn cho cô. Bây giờ, cô đi đi, tôi không giữ lại bên mình một con người nhớp nhúa nữa đâu. Cô không bằng một cô gái lao động nghèo.
- Anh so sánh tôi? Anh muốn ví tôi với con cháu nuôi của anh à?
Gia Hiếu cười khẩy:
- Cô luôn thích bóp méo sự thật, mà nếu đúng vậy, cô cũng nên chấp nhận Tâm Hương có tâm hồn trong sáng hơn cô nhiều. Nếu biết cuộc đời tôi thành địa ngục thế này, ngày ấy tôi đã không cưới cô cho yên.
Anh bỏ đi qua phòng làm việc. Còn lại một mình, Quế Chi không biết phải làm sao. Thật ra cô không muốn mất anh, tận cùng trái tim mình, cô luôn yêu anh, vì yêu mà cô hận anh, cô ganh tị với bất cứ cô gái nào được anh quan tâm. Tiến chỉ như một bến đỗ, để cô tìm chút thỏa mãn tình cảm, để cô trả thù anh.
Không ngờ anh đã phản ứng quyết liệt. Anh ly dị cô, chắc chắn gia đình anh sẽ đồng ý, vì cô không chịu thuần hậu, không chịu làm người vợ hiền dâu thảo, không chịu sanh con cho anh. Người vợ như vậy, níu kéo làm gì?
Quế Chi quay cuồng với muôn ngàn ý nghĩ trong đầu. Giá như Gia Hiếu đánh cô, để rồi từ vết thương do anh gây nên, cô lại được anh chăm sóc. Chắc hẳn cô sẽ chấp nhận đớn đau để mãi có được anh. Khổ nỗi, anh chẳng bao giờ để lộ tình cảm thật của mình trước cô.
6 năm, một khoảng thời gian đủ để cô cho ra đời một đứa con gnoan. Đứa trẻ sẽ là gạch nối hạnh phúc giữa cô và anh.
Vậy mà cô đã tránh né, đã sợ hãi khi hình dung ngày mình mang thai vừa xấu xí khó coi, vừa nặng nề khổ sở. Vậy là hết dám nghĩ.
Mẹ cô từng mắng cô là người đàn bà không có lòng nhân. Bởi theo bà, có người phụ nữ nào khi lấy chồng được đủ đầy trong vật chất, giàu sang lại không muốn được làm mẹ chứ?
Cô đã sai mất rồi, và khi cô nhận ra điều đó, ly nước trên bàn đã tràn khỏi miệng ly, đổ xuống đất.
Rã rượi, Quế Chi nằm vật xuống giường, giờ phút này cô hết còn tâm trí nghĩ đến Tiến nữa. Đưa mắt nhìn lên trần nhà, bất chợt cô bắt gặp hai con thạch thùng đang đùa giỡn nhau. Tim cô nhói lên nhức nhối. Loại vật còn muốn có đôi, có bạn. Tại sao cô lại thích gây xung đột gia đình.
Đêm nay, đêm đầu tiên cô nằm một mình trên chiếc giường thơm mùi nước hoa, chiếc giường vẫn đẹp, vẫn quyến rũ như đêm tân hôn năm nào...
Trong lúc Quế Chi trăn trở, day dứt, thì ở phòng làm việc của Gia Hiếu, anh bật đèn ngồi làm việc trước máy vi tính.
Với anh, niềm say mê công việc, lợi nhuận hấp dẫn từ các hợp đồng với nước ngoài, luôn cuốn hút anh mạnh mẽ, quyết liệt. sáu năm, anh đánh mất hạnh phúc của mình trong chính cuộc hôn nhân do anh chấp nhận. Tháng năm qua đi, anh biết chính anh đũ tự trói mình trong xích xiềng hôn lễ. Quế Chi không hề thay đổi cách sống, dù anh dã có hằng trăm đêm nằm tỉ tê phân tích cho cô nghe. Trái tim vợ anh dường như là đá sỏi, vừa cứng ngắt, vừa tàn nhẫn lại ích kỷ vô chừng.
- Gia Hiếu, khuya rồi cháu chưa đi ngủ à?
Bà Gia Minh đẩy nhẹ cửa phòng, bước tới hỏi anh.
Gia Hiếu gượng cười:
- Cháu còn chút ít việc chưa tính xong nên phải ráng. Còn cô, cô cũng không đi nghỉ cho khỏe.
Bà Gia Minh chép miệng:
- Cô già rồi, nên thường mất ngủ. Cháu không cần quan tâm đến cô nhiều vậy.
Gia Hiếu pha trò:
- Cô mà già. Tại cô không chịu lấy chồng chứ cô gật đầu coi, khối chú đến đăng ký đấy.
Bà Gia Minh cười nhẹ:
- Sống đến ngần này uổi, cô quen tự do rồi. Bây giờ phải vướng bận vào một người đàn ông, cô chắc không chịu nổi đâu. Bây giờ, cô chỉ mong vợ chồng cháu sanh cho cô một đứa con để cô hủ hí sớm hôm. Nhà mình chẳng có tiếng nói cười của con nít, nên buồn hiu à.
Gia Hiếu thở dài. Anh nghe thương cô mình vô cùng. 18 tuổi, mẹ anh sanh khó, anh sống, còn mẹ mất đi. Cô Út anh đã bỏ dở đại học, bỏ luôn cả mối tình đầu đẹp như mơ của cô, để ở nhà chăm sóc anh.
Ngày qua ngày, năm qua năm, cô đã dồn hết tình thương cho anh, mà quên mất tuổi xuân con gái của cô đã trôi qua.
Mấy năm gần đây, khi đã hiểu đời, anh khuyên cô tìm hạnh phúc của cô, để một mai về già, cô không cảm thấy đơn lẻ, tủi buồn. Nhưng cô không chịu.
Phải chi vợ anh dịu dàng, phúc hậu, cô cháu hủ hỉ sớm hôm thì anh đỡ day dứt.
- Gia Hiếu, cháu sao vậy? Sao đang nói chuyện, tự dưng nín khe vậy hả? Hồi nãy cô nghe cháu và Quế Chi nói rất lớn trong phòng. hai đứa gây lộn nữa à?
Bà Gia Minh nạt đùa.
Gia Hiếu nhìn bà Minh, anh trầm giọng:
- Cháu xin lỗi đã làm cô buồn. Tiếc rằng cháu không thể níu kéo.
Bà Gia Minh nhíu mày:
- Là chuyện gì mới được?
Gia Hiếu cay đắng:
- Quế Chi ghen cháu có tư tình với bé Tre nên xài xể cháu đủ điều. Trong lúc cô ấy luôn quan hệ cùng người đàn ông khác. Cháu thật sự ghê tởm khi nghĩ mình phải sống với người đàn bà lăng loàn.
Bà Gia Minh bật thốt:
- Chết thật, con bé này điên hay sao mà phát ngôn được những lời tệ hại như vậy. Cháu phận đàn ông đã đành chứ Tâm Hương, nó vừa thoát những tháng năm cơ cực, bị gán tội danh này làm sao con bé sống? Cô phải nói chuyện cùng Quế Chi thôi.
Gia Hiếu lắc đầu:
- Cô không cần phải hạ mình để cô ta lấn át nữa.Tại cháu, nên mới có kết cục hôm nay, phải chi ngày ấy, cháu kiên quyết một chút, chắc bà nội cũng không ép được. Bây giờ cháu chán lắm rồi.
Bà Gia Minh trầm ngâm:
- Quế Chi bậy quá sức. sáu năm nay không biết mấy lần nó tỏ thái độ hằm hè với Tâm Hương. Nó định ép con bé phải vì tự trọng mà ra đi hay sao chứ?
Gia Hiếu nhếch môi:
- Nếu bắt cháu được chọn, cháu sẽ để Quế Chi đi. Cháu muốn làm lại tất cả từ đầu. Hoặc sẽ sang nhượng tất cả tài sản để ra đi cô ạ.
Bà Gia Minh thảng thốt:
- Cháu không được nóng nảy như thế. Từ từ để cô giải quyết cho.
Gia Hiếu buông gọn:
- Cháu không còn kiên nhẫn nữa cô ạ.
Bà Gia Minh chỉ biết thở dài. Gia Hiếu quả đã chịu đựng hết sức rồi.
Đặt trước mặt Gia Hiếu tách trà bốc khói thơm phức, bà nhẹ giọng:
- Tâm Hương thế nào? Nó thi tốt không?
Nét mặt Gia Hiếu giãn ra, nụ cười trên môi anh thật rộng:
- Cháu không ngờ con bé lại khá quá cô ạ. Chắc chắn nó sẽ đậu thủ khoa.
- Cháu đã hỏi ý nó, coi con bé thích học ngành gì chưa?
Gia Hiếu cười trừ:
- Cháu chưa hỏi. Nhưng cháu nghĩ Tâm Hương sẽ không chịu thi đại học đâu. Nó từng nói với cháu học xong lớp 12, nó sẽ kiếm việc làm để nuôi Gia Sơn.
- Ôi chà, còn bé tí tẹo ai mà nhận nó chứ. Cháu không được đồng ý đấy. Bà nội đã gởi cho chị em nó một số tài khoản ở ngân hàng do cô đứng tên, chờ lúc nó đủ tuổi sẽ giao lại. Cô muốn nó tiếp tục đi học.
- Cháu cũng vậy, nhưng bé Tre cũng lì lắm. Cháu thấy nó học vi tính và Anh văn rất siêng. Cháu nghi con bé đã dự định cả rồi. Thêm Quế Chi luôn quậy phá, sỉ nhục khiến con bé càng muốn tự lập sớm.
- Bao giờ mới có kết quả hả cháu?
Gia Hiếu đáp:
- Khoảng một tuần cô ạ.
Bà Gia Minh chợt nói:
- Hay chúng ta làm hồ sơ cho nó đi du học tự túc ngành quản trị kinh doanh, sau này nó sẽ phụ cháu.
Gia Hiếu tư lự:
- Con bé lớn rồi, cháu không muốn ép buộc nó điều gì. Thôi thì mai mốt có kết quả rồi, cô hãy bàn rới Tâm Hương.
Bà Gia Minh chắt lưỡi:
- Cũng được. Phải chi vợ cháu được tính nhu mì như Tâm Hương, thì gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc lắm. Thôi khuya rồi, cháu đi ngủ đi, mai còn nhiều việc phải làm nữa.
Bà Gia Minh chậm rãi đi xuống lầu, bà không biết đêm ấy Gia Hiếu ngủ ngay trên chiếc ghế bố ở phòng làm việc.
Tâm Hương săm soi nhìn mặt Gia Hiếu một lúc, rồi cô bé xuýt xoa vô tình:
- Chu cha, trời ơi đêm qua bộ chú bị vợ đuổi phải nằm đất hay sao mà muỗi dốt chú nát mặt thế này.
Gia Hiếu tỉnh bơ:
- Vợ thì không dám đuổi. Là do chú làm việc rồi ngủ quên ở phòng làm việc. Bộ nhiều nốt lắm hả?
- Chú còn hỏi nữa. Thế này, bà cô mà nhìn được, bà xót ruột lắm. Chú hư ghê.
Gia Hiếu cười xòa:
- Nhằm nhò gì vài ba nốt muỗi cắn. Lâu lâu cũng cần thử thách chính banthẩn chứ. Ủa, giờ này cháu chưa chuẩn bị gì sao?
Tâm Hương cười cười:
- Sao tự nhiên cháu làm biếng đi quá à?
- Trời đất, đi chơi mà cũng ngại. Thôi nào nhóc, vô sửa soạn đồ kẻo Thu Hằng và Tố Huyền đến lại cằn nhằn cháu đấy.
Gia Sơn ở đâu thò đầu vô:
- Em có được nằm trong số dự bị của tổ bảo vệ không chị Hương?
Tâm Hương nạt khẽ:
- Nhóc con, thích đi thì nói đại cho rồi. Bộ dạng em mà bảo vệ được ai?
Gia Sơn cười cười:
- Chị đừng coi thường em. Gia Sơn hôm nay khác Gia Sơn sáu năm trước đây.
Tâm Hương bật cười:
- Trời ạ, sáu năm ăn hết vài tấn gạo, mặc rách chục bộ đồ, tất nhiên em phải khác rồi. Nên nhớ 14 tuổi chưa phải là người lớn được đâu.
Gia Sơn xụ mặt:
- Chán ghê, cũng học chung một thầy, biết vậy hồi ấy em học luôn theo chị, ba năm một lớp thì bây giờ chị hết coi thường em.
Gia Hiếu xen vô:
- hai đứa này, có đi hay ở đó cãi nhau hả?
Gia Sơn thích chí:
- Chú Hiếu tuyệt vời. Vũng Tàu muôn năm. Sắp biết biển rồi.
Nhìn Gia Sơn vui, Tâm Hương chỉ cười nhẹ.
Cô không quên được, bên cuộc sống của cô còn đứa em khác dòng máu, khác cha mẹ này.
Có bao giờ không nhỉ, hỡi ông trời, một ngày nào đó khi chị em cô vừa ngủ dậy, có người đến xin nhận lại Gia Sơn? Và cô, con bé còm cõi lam lũ, ăn xin thủa nào, liệu có cho em trở về với cội nguồn huyết dục?
Khi Tố Huyền và Thu Hằng đi xích lô đến nhà Tâm Hương, thì chị em Tâm Hương đã sẵn sàng một chuyến đi biển đầy kỳ thú.
Tố Huyền nhìn căn nhà xinh xắn, đầy đủ tiện nghi của Tâm Hương mà nói:
- Bạn có ngôi nhà đẹp lắm. Nằm ở mặt tiền, sau này có cơ hội, bạn mở được cơ sở buôn bán đấy.
Thu Hằng cũng nói:
- Nhà mình chỉ bằng phân nửa nhà Hương, chật chội kinh khủng nhưng phải chịu, nghèo như mình lo ngày ba bữa cơm đã ngất ngư, làm gì ra tiền dư mà mua nhà.
Tâm Hương cười hiền:
- Tất cả là do chú Hiếu mua cho chị em mình đấy. Không có chú ấy, chị em mình giờ này hẳn vẫn nếp sống nơi cầu thang bẩn thỉu. Càng không thể có cơ hội quen với hai bạn đâu.
Ngồi trên xe, Thu Hằng tiếp tục hỏi tới:
- Chú Hiếu không phải chú ruột Hương à?
Tâm Hương gật đầu.
Thu Hằng lẩm bẩm:
- Trên đời này, có người tốt thật sự như chú Hiếu sao? Không họ hàng, máu mủ lại là đàn ông, còn trẻ, vậy mà chú đã dám bảo bọc cho hai chị em bạn. Hằng thật không tin đâu nếu không thấy tận mắt thấy.
- Điều gì cũng có thể xảy ra cả, miễn sao mình sống đúng lương tâm mình.
im lặng được một lát, Thu Hằng lại nhiều chuyện:
- Hương nè, vậy chú Hiếu, chú đã có vợ chưa?
Chưa vội trả lời, Tâm Hương nheo mắt nhìn Hằng tinh quái:
- Bạn muốn biết để làm gì vậy? Đừng nói với Hương, bạn kết mô đen ông chú của Hương nha.
Thu Hằng bình thản:
- Nếu có thật, cũng được cơ mà. Ai cấm được tình cảm của trái tim chứ.
Tố Huyền le lưỡi:
- Không ngờ nhỏ này bạo gan thật, dám nói như thế về chú Hiếu.
Thu Hằng dài giọng:
- Chuyện nhỏ thôi, chú ấy đâu phải ông vua mà ta phải sợ.
- Không là ông vua lớn, nhưng cũng là ông giám đốc của một công ty tầm cỡ quốc gia. Mục tiêu cho tất cả con gái mơ ước, đeo đuổi. Tao chấp nhận tuyên chiến.
Tâm Hương đủng đỉnh:
- Đừng nghĩ đến chuyện ấy Hằng ơi, kẻo không bạn sẽ thất vọng và đau đớn. Chú Hiếu có vợ rồi, và vợ chú ấy rất đẹp nữa.
Thu Hằng xụ mặt:
- Bạn không đùa Hằng chứ? Nếu có vợ, sao ngày hôm này chú ấy không rủ cổ đi chung cho vui?
Tâm Hương nhẹ lời:
- Hương không hề đùa những chuyện này. Chỉ là sự ngộ nhận ban đầu của Hằng thôi. Hằng quên đi là hay nhất, vợ chú ấy không thích những cuộc du ngoạn xa.
Tố Huyền thì nhận xét:
- Từ đầu, mình đã đoán chú của bạn đắt bồ lắm, không dè lại có vợ rồi. Chú ấy còn trẻ thế, lấy vợ sớm cũng tiếc.
Tâm Hương bật cười:
- Tại sao lại phải tiếc nhỉ. Chú Hiếu có sự nghiệp vững vàng, tuổi chú cũng gần 30 rồi. Ở tuổi này, đàn ông lấy vợ là tốt nhất đấy.
- Chà, bộ nhỏ Hương có kinh nghiệm việc này dữ ta.
Tâm Hương cười xòa:
- Hương nghe bà cô nói như vậy. Chứ có biết ất giáp gì.
Câu chuyện về Gia Hiếu không biết sẽ kéo dài đến đâu, nếu như biển chưa hiện ra trước mặt.
Cho xe chạy cặp theo đường biển, rồi dừng dưới hàng dương xanh ngắt.
Gia Hiếu cười nói:
- Xin mời quý cô nương xuống thăm biển. Bãi sau là đây.
Làm vài động tác cho giãn gân cốt, Tố Huyền cười cười:
- Em ra đây cũng nhiều, nhưng toàn ở bãi trước. Hôm nay mới được về bãi sau. Ở đây đẹp hơn.
Gia Hiếu gật đầu:
- Nhưng cũng nhiều mối lo ngại dành cho tuổi trẻ hơn. Nên cha mẹ ít khi cho trẻ em về bãi sau.
- Hứ! Người ta 18, đủ quyền công dân rồi chứ bộ, đâu như Gia Sơn còn quàng khăn đỏ, mới gọi là nhỏ chứ.
Gia Hiếu đành cười trừ. Anh sẽ thua nếu cứ cãi tay đôi với mấy cô nhóc.
Ngồi trên tảng đá, nhìn sóng vỗ ì oạp vào gò đá, tự nhiên Tâm Hương thấy buồn buồn. Phía trước mặt cô, hai mẹ con người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang đùa giỡn cùng sóng nước.
Tại sao cô lại không có cội nguồn? Cha mẹ cô là ai? Tại sao phải đem cô vứt trước cổng chùa?
Hôm ông Tư đón vô trại chăm sóc người già, ông đã đưa cho cô một gói nhỏ, được cột khá kỹ, và dặn cô hãy giữ cẩn thận. Biết đâu cô sẽ tìm được cha mẹ mình từ những đồ vật vô tri đó.
Năm nay cô bao nhiêu tuổi, cô còn không thể biết rõ ràng? Thì người tạo nên hình vóc cô, làm sao gặp được?
Tâm Hương ném viên sỏi xuống mặt nước đang nổi sóng. Viên sỏi chìm lỉm luôn. Cô đã có quãng đời tuổi thơ tủi nhục. Cô đã bị đời quăng xuống tận cùng sự khổ ải. Nếu không vì một sự ngẫu nhiên tình cờ, cuộc đời cô cũng hệt viên sỏi kia, suốt kiếp làm kẻ ăn xin hoặc làm mướn, chứ đâu được ngửa mặt nhìn cuộc sống.
- Bé con, nghĩ gì vậy?
Gia Hiếu vừa hỏi vừa ngồi xuống cạnh Tâm Hương.
Tâm Hương lắc mái tóc:
- Cháu đang nghĩ về sự ra đời và tồn tại của cháu.
- Để làm gì?
- Cháu khao khát được một vòng tay của mẹ cha ôm ấp vỗ về. Không ai chợt từ đất cát mà sanh ra. Phải có cha có mẹ. Nhưng cha mẹ cháu là ai đây? Họ quá nghèo khổ, hay cháu chỉ là đứa con của riêng một người mẹ có kiếp đời như loài vạc ăn đêm, không đủ sức để nuôi cháu lớn khôn nên đành dứt bỏ? Cháu muốn biết, dù hiểu rằng điều ấy là vô vọng.
Tâm Hương nói thật buồn. Cặp mắt đen của cô như thăm thẳm hơn.
Tự nhiên Gia Hiếu nghe trái tim mình nhói buốt. Không phải nhói đau vì một vết thương, nó giống như tiếng lòng anh vừa được đánh thức sau mấy năm nó ngủ yên đâu đó.
Nhắm mắt, anh cố xua đi cảm giác tệ hại đó. Lòng nhủ lòng hãy giữ cho nụ cười mãi tươi trên bờ môi của Tâm Hương.
Tâm Hương ngạc nhiên hay vai Hiếu:
- Chú Hiếu, chú sao vậy? Nhớ cô Chi phải không? Cháu nói rồi, lẽ ra chú phải thuyết phục cô đi cho vui.
Gia Hiếu cười nhẹ:
- Cô ấy đã không thích, thì cố gắng cách mấy cũng không kéo cô ấy đi được. Chú không hề nghĩ đến Quế Chi lúc này.
Tâm Hương tò mò:
- Lạ héng, có vợ đẹp như tiên, không nhớ vợ, vậy chú nhớ ai?
- Nhớ tất cả những việc đã xảy ra trong đời chú. Nhưng không hề có cô Chi. Mà thôi, đừng hỏi chuyện của chú nữa. Sao cháu không xuống tắm cùng bạn?
Tâm Hương bẽn lẽn:
- Cháu có biết bơi đâu. Lần đầu tiên cháu ra biển và nhìn thấy biển mênh mông quá, cháu sợ.
- Cháu chịu chú tập bơi cho không, dễ ợt à?
Tâm Hương rất muốn được ngụp lặn giữa làn nước như Huyền, Hằng. Nhưng cô đã không còn vô tư được nữa, khi bất chợt phát hiện ra mình đã lớn thật rồi. Mà như thế, sự gần gũi cùng chú Hiếu phải hạn chế lại. Nhất là cô Quế Chi, chẳng rõ vì sao, cô lúc nào cũng hằm hè, tức tối cùng Hương. Dù Tâm Hương đã cố gắng nhẫn nhịn để bà co6 và chú Hiếu cùng vui.
Tâm Hương chẳng muốn xảy ra sự hiểu lầm nào cả. Chú Hiếu đã cho chị em Hương quá nhiều.
- Ê Hương, xuống đây mau.
Tố Huyền gọi vang vang.
Tâm Hương lắc đầu:
- Hương không biết bơi, xuống để chìm chết à?
- Xuống đây Huyền tập cho bơi, mau đi.
Gia Hiếu động viên:
- Phải đấy, Tố Huyền bơi khá, cô ấy sẽ dùng phao tập cho Hương. Đảm bảo tới chiều là Hương bơi được à.
Tâm Hương chạy ào xuống triền dốc, vô tình những bước chân tròn của cô để lại dấu nhỏ trên cát khiến Gia Hiếu thấy xốn xang.
6 năm, sao anh không thể yêu được vợ mình, dù vẫn môi kề, má áp? Anh cũng không có người đàn bà nào để nhớ mong riêng. Trái tim anh như chưa một lần biết xôn xao như bây giờ khi đứng trước một Tâm Hương ngây thơ, trong sáng.
Thở dài, Gia Hiếu đi về phía Gia Sơn đang sải tay bơi. Anh muốn quên đi những ý nghĩ tội lỗi vừa chợt lóe trong đầu.
Rồi thời gian cũng trôi qua, khi ánh mặt trời dần ngã về phía tây, hắt ánh hoàng hôn xuống mặt biển loang loáng tím. Mọi người lại quay về thành phố, với lời hẹn sẽ trở lại đây trong ngày nghỉ hè tới.
- Chị Hương ơi, chị không thi đại học thật à? Như vậy có phí lắm không?
Gia Sơn trầm giọng hỏi chị.
Tâm Hương nhìn em, khẽ nói:
- Chị không muốn sống kiếp tầm gửi lâu hơn nữa. Em không thấy cô Chi rất muốn đuổi chúng ta khỏi đây hay sao?
Gia Sơn nhăn mặt:
- Cô ấy muốn cũng không được. Bà và chú Hiếu đã giao căn nhà cho chị. Cô ấy lấy quyền gì để lấn lướt chúng ta.
Tâm Hương lắc đầu:
- Chuyện người lớn, em không cần suy nghĩ làm gì. Lo học cho xong đã nhóc.
- Nhưng em không cam lòng, khi chị học giỏi đậu thủ khoa đầu trường, lại ở nhà trong khi chú Hiếu năn nỉ chị học tiếp.
- Chị rất biết ơn mối chân tình của mọi người dành cho chúng ta. Học được thế này đã là quá phước đức cho chị rồi. Không có chú Hiếu, thì giờ đây chị em mình vẫn sống ở gầm cầu thang ấy, và không chừng chị phải đem thân đi bán để được tồn tại. Bây giờ chị đã có bằng tú tài, chị sẽ xin vào làm công nhân ở một công ty nào đó. Lương ít một chút, nhưng có tương lai là được.
Gia Sơn kêu nhỏ:
- Chị còn nhỏ xíu à. Ai người ta nhận chị.
- Không nhỏ nữa đâu nhóc. 18 tuổi là đủ tư cách pháp nhân, làm chủ cuộc đời mình rồi.
Gia Sơn vẫn khăng khăng:
- Nhưng chị được cấp học bổng, chị đừng bỏ học như vậy, uổng lắm. Học thêm vài năm thôi. Nếu chị không muốn nhờ cậy chú Hiếu nữa. Em sẽ phụ chị đi học xong đại học, chị sẽ vươn lên sẽ tốt hơn.
Tâm Hương cười cười, nhưng giọng nói của cô thì rất cứng rắn:
- Học thế đủ rồi. Sẽ không còn ai chèn ép, khinh khi được chị nữa. Còn rất nhiều mảnh đời như chị em mình không được may mắn, phải lăn lóc, bị chà đạp, em không thấy sao. Chị sẽ đi làm, lấy tiền lo cho em. Dẫu bà và chú Hiếu có tốt cỡ nào, chị em mình cũng chỉ là người dưng không máu mủ của họ. Đến một lúc nào đó, cô Quế Chi sẽ không nương tay với chị nữa. Chị không muốn chờ cái ngày tồi tệ ấy xảy ra. Tránh trước vẫn hơn em ạ. Điều chị cần ở em, là em phải học cho giỏi, đừng dựa dẫm vào ai cả, để tự rèn cho mình tính kiên cường, vươn lên bằng mọi giá, nhớ chưa?
Buổi chiều, Tâm Hương chạy xe đến hai địa chỉ cần tuyển người, mà cô đọc trên báo. Nhìn nhà hàng Karaoke bốn lầu sừng sững, Tâm Hương chậm rãi quay đi. Nơi này, dù ăn xin trở lại, cô cũng nhất quyết không vào làm.
Cô đến được công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại và điện máy dân dụng Thanh Tùng, thì đồng hồ chỉ con số bốn giờ kém 15.
Dừng ngoài cổng để lau mồ hôi và vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay tứ tung, Tâm Hương thong thả dắt xe đến trước phòng bảo vệ. Cô nhã nhặn hỏi thăm bác bảo vệ.
Đưa mắt quan sát cô một lúc, bác bảo vệ mới hỏi:
- Cháu đến theo lời hẹn của giám đốc à?
Tâm Hương lắc đầu:
- Dạ, không phải. Cháu đến xin việc làm vì đọc báo thấy công ty cần tuyển thêm công nhân, có không bác?
Bác bảo vệ gật gù:
- Hình như phòng hành chính thiếu người, giám đốc tuyển hai nhân viên thì phải. Sáng nay bác đã thấy vài cô đến nộp hồ sơ. Cháu thử vào gặp giám đốc xem sao.
Bác bảo vệ nhiệt tình hướng dẫn Tâm Hương chỗ cần tìm, sau khi đã nhận coi giúp cô chiếc xe đạp.
Giám đốc là một phụ nữ trạc tuổi bà Gia Minh, nhưng nhìn bà ta lạnh lùng và khó tính vô cùng.
Nghe Tâm Hương nói lý do, hoàn cảnh, bà ta gõ gõ tay xuống mặt bàn:
- Nếu cháu có bằng đại học, tôi sẽ thu nhận cháu về làm thư ký hành chánh. Bộ phận này đang thiếu người.
Tâm Hương năn nỉ:
- Cháu đã thưa để bà rõ. Cháu chỉ vừa hết lớp 12, cháu không có điều kiện học tiếp, dù cháu được tuyển thẳng đại học, cháu đã có bằng C Anh văn và bằng vi tính.
Nét mặt bà giám đốc khẽ giãn ra:
- Ngày mai cháu đem hồ sơ tới đây, ta sẽ cho phỏng vấn cháu về ngoại ngữ cùng vi tính. Cháu có khuôn mặt khả ái lắm. Nhớ đừng để người khác phải đợi mình. Tôi coi kỷ luật giờ giấc hàng đầu đấy.
Tâm Hương dạ khẽ. Thêm một đêm nay nữa, nhất định cô lại phập phồng lo âu và chờ đợi.
Cám ơn bác bảo vệ bằng nụ cười thật tươi khiến anh chàng ngồi kế bên bác bảo vệ phải ngẩn ngơ, lẩm bẩm. Tâm Hương chậm rãi đạp xe về nhà.
Tim cô như thót lại, khi thấy có chiếc xe hơi lạ đậu trước cổng nhà, và phía trong sân vài người đi qua đi lại.
Dắt xe vào sân, vừa kịp dựng xe, cô đã thấy Gia Sơn chạy ào đến:
- Chị đi đâu cả buổi chiều vậy?
Tâm Hương chụp tay em lo lắng:
- Ai trong nhà mình hả Sơn?
Gia Sơn đủng đỉnh:
- Người lạ hết, em cũng không biết họ là ai, chỉ biết họ muốn tìm chủ nhà để thương lượng chuyện gì đó.
Tâm Hương theo Gia Sơn vô nhà. Cô nghe cậu em láu táu:
- Đây là chị Hai cháu, cũng là người đứng tên hợp pháp căn nhà này.
1 người đàn ông ngoài 40 tuổi, mặc bộ đồ veston màu đen, lên tiếng:
- Chào cô gái. Không ngờ người chúng tôi cần gặp lại là cô gái còn nhỏ thế này.
Tâm Hương từ tốn:
- Thưa, các ông cần gặp tôi về chuyện gì.
Người đàn ông thẳng thắn:
- Chúng tôi là Việt kiều vừa từ Canada về Sài Gòn, tìm cơ sở để mở công ty liên doanh. Chúng tôi đã liên hệ mua được hai căn hộ kế bên nhà cô. Chúng tôi rất muốn mua thêm căn nhà của cô. Không biết cô bé có đồng ý bán không?
Qua phút ngỡ ngàng, Tâm Hương cắn môi chậm rãi nói:
- Chuyện này bản thân cháu không tự quyết được. Vì chúng cháu có căn hộ này là do lòng hảo tâm của một nhà mạnh thường quân giúp đỡ. Cháu phải hỏi ý kiến của chú ấy.
Người đàn ông gật đầu:
- Chúng tôi sẽ trở lại vào đầu tuần tới. Mong ở cô một câu trả lời suôn sẻ, giá chúng tôi ước tính sẽ mua căn nhà của cô là 100 lượng vàng. Bây giờ chúng tôi về.
Nghe ông khách nói số tiền căn nhà, Tâm Hương phát hoảng. Cô nhớ lúc chú Hiếu mua cho cô cách đây sáu năm, giá chỉ có 40 lượng, thêm công sửa chữa nữa cũng hết 50 cây thôi.
Gia Sơn cũng ngơ ngẩn:
- Nhiều vậy hả chị? Em không ngờ mình có trong tay tài sản như vậy.
Tâm Hương tính toán:
- Nếu chỉ để ở, thì chúng ta nên bán và mua căn nhà khác nhỏ hơn, rồi trả lại vốn cho chú Hiếu. Chị luôn bị ám ảnh bởi ơn nghĩa của chú ấy.
Tâm Hương chưa kịp nói chuyện với Gia Hiếu thì ngay tối đó, Gia Hiếu chạy xe đến nhà chị em cô, người anh nồng nặc mùi rượu. Chẳng rõ say bí tỉ như thế, sao anh còn lái được xe về đây an toàn.
Phụ chị dìu chú Hiếu vô phòng mình nghỉ ngơi xong, Gia Sơn nhanh chóng tới lóp học tin học. Em theo học chương trình này vào các buổi tối thứ hai, bốn, sáu.
Gia Sơn đi rồi, Tâm Hương bối rối không biết phải làm sao giúp Gia Hiếu tỉnh rượu. Đã vậy Gia Hiếu còn ói mửa tùm lum khắp phòng. Ngán ngẩm song không thể bỏ mặc Gia Hiếu đến lúc em trai về, Tâm Hương đành mím môi, lấy khăn và nước nóng lau mặt cho anh. Mùi rượu, mùi thức ăn xộc lên vừa tanh vừa khó chịu. Khổ sở lắm cô mới dọn dẹp được sạch sẽ. Xong xuôi cô cũng mệt ngất ngư.
Đến bên bàn nước, vừa rót cho mình ly nước lọc, Tâm Hương đã nghe tiếng Gia Hiếu nấc nghẹn. Hốt hoảng cô chạy vội vào, miệng kêu nhỏ:
- Chú Hiếu, chú đừng làm cháu sợ.
Cặp mắt Gia Hiếu buồn da diết:
- Bé Tre, tại sao lại là bé, mà không là vợ của chú lúc này.
Tâm Hương xốn xang:
- Chú say quá rồi, cứ nằm nghỉ cho khỏe, lát nữa cháu điện cho tài xế đến đón chú về.
- Không! Đêm nay chú muốn ở đây. Chú muốn chúng ta quên tất cả, Hương ơi.
Tâm Hương run bắn. Chưa bao giờ cô bé bị rơi vào hoàn cảnh này, cô không biết phải làm sao nữa.
Còn đang sợ hãi, lo lắng thì Gia Hiếu đã đi tới bên cô, giọng anh thật ấm và như chẳng hề có chút rượu nào tàn phai anh. Choàng tay qua vai Tâm Hương, anh hạ giọng:
- Tâm Hương, đừng gọi anh bằng chú nữa được không? sáu năm nay anh sống trong xiềng xích hôn nhân, thương em mà không thể ngỏ lời. Nhưng đêm nay nhất định anh phải nói rằng những ngày còn lại của anh, anh muốn có em.
Trời hỡi, dù có nằm mơ, Tâm Hương cũng không nghĩ mình có giờ phút kinh hoàng thế này. Vòng tay Gia Hiếu nóng bỏng xiết mạnh bờ vai cô.
Tâm Hương run rẩy:
- Chú Hiếu, chú say quá rồi, đừng nói nữa, để cháu pha cho chú ly nước chanh.
Gia Hiếu nói:
- Đừng đi. Anh không say đâu. Rượu không đốt được tâm linh của anh. Anh vẫn biết mình nói gì. Trả lời đi bé con.
Tâm Hương không nỡ hất tay Gia Hiếu. Cô không đủ can đảm làm chuyện đó. Ánh mắt Gia Hiếu vừa buồn, vừa man dại. Cô cuống lên:
- Đừng chú ơi, cháu chỉ muốn trọn đời là đứa cháu ngoan của chú thôi.
Gia Hiếu nhếch môi:
- Chú đã vì cháu, vì sự sống của hai chị em cháu mà đồng ý cưới Quế Chi. Chú đã tự giết chết đời mình bằng cuộc hôn nhân này, chỉ để được một ngày đón nhận lại từ cháu một câu nói thân thương, đằm thắm nhất. Tâm Hương nói đi, sự chờ đợi sẽ làm chú phát điên mất.
Tâm Hương khổ sở:
- Cháu không thể. Cháu sợ lắm, chú đừng bắt cháu phải làm trái đạo lý.
- Quế Chi đã phản bội anh. Chiều nay chính mắt anh nhìn thấy cô ấy cặp tay Tiến vào khách sạn, không phải một lần mà rất nhiều rồi. Tại sao chúng ta lại cứ phải chịu đựng hy sinh cho người luôn coi thường mình. Anh sẽ ly hôn và sẽ cưới em.
Tâm Hương còn chưa hết bàng hoàng, Gia Hiếu đã cúi xuống đặt bờ môi nóng như lửa của anh lên môi cô.
Khờ dại, vụng về lẫn sợ hãi. Cô có biết hôn là thế nào đâu! Cuống quít, cô bám chặt lấy cổ anh, thay bằng phải đẩy anh ra. Nụ hôn đầu đời của người con gái cô không tiếc với người đã vớt cô lên từ đáy bùn xã hội. Cô được trắng da, dài tóc, cơm no nhà ấm cũng nhờ anh.
Khẽ hất Hiếu ra, cô nói nhẹ:
- Đừng làm Hương sợ. Nếu chú muốn Hương trả nợ chú bằng đời con gái của mình. Cháu cũng bằng lòng. Từ lâu rồi, cháu không còn khái niệm cuộc đời nữa. Chú như người tái tạo kiếp đời cho cháu có ngày nay. Cháu không giận hờn oán trách chú. Nhưng còn cô Chi, dẫu cô ấy làm nhiều chuyện trái đạo lý thì giữa cô và chú ấy cũng còn sợ dây tình nghĩa vợ chồng. Cháu không thể làm kẻ bất nhân tâm, càng không thể để đời dị nghị cho cháu là kẻ lợi dụng để hòng chiếm đoạt gia tài của cô chú.
Gia Hiếu sững sờ. Anh không tin Tâm Hương nói được những lời sâu xa như vậy. Thở dài nặng nề, anh chua chát:
- Nhất định anh phải tự cắt sợi dây này. Đợi anh nha.
Tâm Hương bước đến ô cửa nhỏ. Bầu trời vẫn rực sáng những vì sao. Chẳng ai có thể chia cùng cô tâm sự này. Phải chi cô có mẹ như Thu Hằng, cô sẽ gục đầu lên vai mẹ, tìm sự chở che để nghe những lời khuyên của mẹ?
Gia Sơn về nhà, thì Gia Hiếu đã lái xe quay về nhà của mình. Gia Sơn hỏi chị:
- Ai đưa chú Hiếu về hả chị Hai?
Tâm Hương lừng khừng:
- Chú ấy tự về.
Gia Sơn tròn mắt:
- Chị khéo đùa. Say bí tỉ mà đòi lái xe về nổi.
- Thì em cũng thấy chú ấy tự chạy đến đây đó thôi.
Gia Sơn nhìn chị:
- Hình như chị vừa gây với chú ấy?
- Chị dám sao? Chú như cha, còn hơn thế nữa. Bởi chị em mình đâu có cha, có mẹ. Dẫu chú quấy cỡ nào, chị cũng không dám hỗn đâu. Tại chú ấy sợ cô Chi nghĩ bậy.
Gia Sơn vô tình:
- Chú Hiếu kể cũng khổ, giàu có tiền bạc đầy người. Nhưng tâm hồn chẳng bao giờ được thanh thản cả. Sau này, em có đói chết cũng chỉ lấy người mình yêu thương.
Tâm Hương trừng mắt:
- Bé bằng mắt mũi, nói chuyện trên trời. Duyên phận con người, chẳng ai cãi được số trời đã định đâu.
- Vậy chị đã nói cho chú ấy biết chuyện căn nhà chưa?
Tâm Hương lắc đầu:
- Từ từ rồi nói. Nhưng chắc chú ấy sẽ cho chị quyết định.
- Chị sẽ bán chứ?
- Chị không biết, đừng hỏi nữa. Tới đâu hay đó, biết trước mệt óc lắm.
Qua ngày hôm sau, Tâm Hương đem hồ sơ đến công ty trách nhiệm hữu hạn điện máy gia dụng của bà Thanh Tùng. Cũng may, hồi làm hồ sơ để dự thi tốt nghiệp, Gia Hiếu làm dư đến hai bộ. Nên cô mới có sẵn để đưa nộp.
Người phỏng vấn cô là một người đàn ông có khuôn mặt khó hơn cả bà giám đốc. Cũng hên, cô đã trả lời xuất sắc tất cả câu hỏi của ông ta.
- Bây giờ cô về đi. Đầu tháng sẽ trở lại đây nhận việc.
Tâm Hương mừng rỡ:
- Có nghĩa là cháu được nhận.
Người đàn ông gật đầu:
- Bà giám đốc rất vui. Coi như cô là người duy nhất trong khối phòng ban không có bằng đại học. Hy vọng sau này ổn định việc rồi, cô nên theo học tại chức. Bằng cấp vẫn tốt hơn cô ạ.
- Cháu cám ơn chú. Cháu sẽ nghĩ lại lời khuyên của chú.
Tâm Hương vui lắm. Vậy là hai tuần nữa, cô sẽ thành nhân viên của công ty này. Cô sẽ tự kiếm ra tiền, sau đó cô sẽ tìm nơi dạy thêm để thu nhập khá hơn. Qua một đêm suy nghĩ, cô quyết định không nên sống vào đồng tiền của chú Hiếu nữa.
Về nhà giờ này cũng buồn. Cô chạy xe xuống ngã tư Bảy Hiền, xuôi con đường về Hóc Môn, cô chạy chậm và thoải mái nhìn cảnh vật bên đường.
Tâm Hương chợt nhìn thấy một tấm biển đề 'Bán đất' ngay mặt lộ. Cô dừng xe lại quan sát. Đối diện lô đất bán, phía bên kia đường là sân bay Tân Sơn Nhất, tương lai khu này sẽ được xây cất trên loại nhà biệt thự. Và con đường sẽ được mở rộng gấp ba lần.
1 con tính hiện trong đầu. Tâm Hương bèn dắt xe vào quán nước kế lô đất để hỏi thăm. Bà chủ quán xởi lởi:
- Cháu muốn mua à? Dì coi cháu còn trẻ quá, tiền đâu mua chứ?
Tâm Hương nhã nhặn:
- Gia đình sẽ mua cho cháu dì ạ. Nhưng đất ở đây có nằm trong qui hoạch không hả dì? Và giá cả?
Bà chủ quán nhiều chuyện:
- Đất hợp pháp đấy. Gia đình người ta chuyển lên quận một buôn bán, nên mới bán bớt đi, giá cũng được, không đắt đâu.
- Dì nói rõ được không ạ?
Bà chủ quán nói giá lô đất. Tâm Hương vui vẻ:
- Dì làm ơn nhắn chủ đất, ngày mốt cho cháu gặp mặt để thỏa thuận giá, cháu sẽ có hoa hồng cho dì.
Quay xe trở về thành phố, sau khi đã căn dặn bà chủ quán kỹ càng.
Tâm Hương quyết định bán nhà của mình không cần phải nói với Gia Hiếu. Cô chẳng muốn mọi chuyện bị rối tung lên, khi Quế Chi muốn nhúng tay vô. Cô không sợ Quế Chi, nhưng rất sợ những vụ xì căng đan khiến Gia Hiếu bị bôi nhọ. Cô muốn thử thời vận của mình từ quyết định khởi đầu này. Căn nàh của cô bán đi, cô sẽ trả lại số tiền cho chú Hiếu, phần còn lại, cô dùng mua hết lô đất ấy. Từng lê la vỉa hè, quán cơm từ khi còn bé tí, cô đã nghe không ít những cuộc trao đổi, mua bán bất động sản. Lớn lên qua báo chí, ti vi, cô càng biết có tiền mua đất chẳng bao giờ lỗ.
Bởi thế, cô không sợ khi dám nghĩ đến chuyện này!
Gia Hiếu hoàn toàn bất ngờ khi nghe Tố Huyền hỏi:
- Anh Hiếu, ngày mai anh có đến phụ Tâm Hương chuyển nhà không?
Gia Hiếu nhíu mày:
- Huyền nói sao? Tâm Hương chuyển nhà à? Chuyển đi đâu? Sao tôi không nghe gì hết vậy.
Tố Huyền vô tư:
- Chắc nhỏ Hương muốn tạo bất ngờ cho chú đấy. Nó đã bán căn nhà đang ở để mua đất dưới Tân Bình.
Gia Hiếu hoang mang:
- Thật vậy à? Tại sao nó lại giấu tôi?
Lúc này Tố Huyền mới nhận ra điều gì đó không ổn lắm trong việc bán nhà của Tâm Hương.
Gia Hiếu hối hả:
- Tôi phải đến đó ngay, chào em.
Anh chạy xe bạt mạng cứ như nếu không tới kịp, Tâm Hương sẽ biến khỏi thành phố vậy.
Chiếc xe thể thao màu đỏ Sport của Quế Chi đậu chềnh ềnh trong sân nhà Tâm Hương khiến Gia Hiếu cau mặt.
Quế Chi đến đây làm gì? Chả lẽ chuyện con bé bán nhà đã được thông báo đến tai vợ anh.
Gia Hiếu vào nhà, giữa lúc cuộc xô xát giữa vợ anh và Tâm Hương đang diễn ra. Quế Chi giằng lấy chiếc va ly nhỏ của Tâm Hương và liệng ra sân, miệng chát chúa:
- Ranh con, mày định ẵm trọn số tiền để đi một cách ngon lành vậy sao? Mày qua được mặt ông chú dại gái của mày, chứ đừng hòng qua mặt tao.
Tâm Hương bặm môi:
- Cháu yêu cầu cô ăn nói phải giữ lời. Nhà này bà nội và chú Hiếu đã cho cháu hoàn toàn danh chính ngôn thuận, có chính quyền xác nhận hẳn hòi. Nay cháu bán hay ở là do cháu. Cháu bán và đã gởi đủ số tiền ngày trước chú Hiếu mua căn nhà này. Cháu có làm quấy đâu.
- Đồ ăn mày thúi. sáu năm, số tiền đó không sanh lời hay sao? Cần tao tính rõ không?
Tâm Hương đanh giọng:
- Cháu không muốn biết chuyện gì khác ngoài việc cháu gởi trả lại số tiền chú Hiếu bỏ ra. Cô muốn lấy hết cũng không được đâu.
Tâm Hương bình thản quay sang bà Thoại đang đứng nhìn cô nãy giờ:
- Thưa dì, cô Chi đã đối xử với cháu không đúng phong cách người có học chút nào. Dì coi cô ấy ném đồ của cháu ra ngoài thế kia, cháu được phép trả treo lại không ạ.
Bà Thoại ôn tồn:
- Dì xin lỗi đã không khuyên được Quế Chi. Cháu cũng đừng chấp nhất cô ấy. Dù sao thì cũng mang tiếng chị em cô cháu trong nhà.
Tâm Hương lặng lẽ gọm lại mớ đồ bị văng tung tóe giữa nền gạch. Quì dưới nền xi măng nóng bỏng, cô run tay mở gói vải màu tím lợt. Bà Thoại thảng thốt nhìn như thôi miên vào gói đồ, chân bà lết gần về phía Tâm Hương.
Tâm Hương không nhớ mình đã giở gói đồ ra bao nhiêu lần rồi. Lần nào cô cũng buồn sũng và muốn khóc. Chỉ là một chiếc khăn tắm dùng để quấn trẻ em, góc khăn có thê