← Quay lại trang sách

Chương 81 Gương Cổ Song Ngư

Lão Yên đẩy tôi ra, mắt thấy tơ nhện sắp quấn lên người ông ấy, bản thân tôi còn chưa kịp lo lắng thì tơ nhện này dường như mọc ra con mắt, sau đó vòng qua người ông ấy rồi hướng thẳng tắp về phía tôi.

Tôi lộn nhào tránh thoát một đợt, sau đó rút con dao găm ở bên hông ra nhìn chằm chằm vào tơ nhện.

Cái thứ đồ chơi này vậy mà lại có mục tiêu!

Tôi biết suy đoán này là đúng, bởi vì rất nhiều lần những sợi tơ nhện đều cọ xát vào cơ thể của đám người lão Yên, nhưng lại không hề có ý định tấn công bọn họ.

"Trường An, có phải trên người của cậu có thứ gì đó không?" Mắt thấy súng không có tác dụng gì với tơ nhện, lão Yên cũng rút dao găm ra rồi hét lớn về phía tôi.

Tôi lắc đầu: “Chúng ta đều có những thứ giống nhau, tôi…”

Nhưng vừa nói đến đây thì tôi đã ngừng lại, bởi vì ở chỗ của tôi thực sự có một thứ mà bọn họ không có, chính là thứ màu đen trông giống như phân và nước tiểu kia.

Lúc tôi cầm lấy thứ này vốn muốn nói với lão Yên, nhưng lúc đó ông ấy đã bị trúng chiêu, cộng thêm chuyện của rắn thủy tinh đã khiến tôi quên mất chuyện này.

Lão Yên thấy tôi sửng sốt, sau khi cắt đứt một mảnh tơ nhện xong thì chạy đến bên cạnh tôi, vỗ vào gáy tôi một cái: “Sao con người cậu cứ vào thời điểm mấu chốt lại luôn sững người vậy, ngại mình sống lâu à?”

Tôi đang định lấy cái thứ đó ra cho ông ấy xem thì tơ nhện lại quấn tới, tôi chợt khom người xuống, lão Yên nhanh chóng cắt đứt đám tơ nhện này, sau đó dùng chân đá tôi ra xa: “Cút ra xa một chút, nếu cậu không ở đây thì cái thứ này sẽ mất đi mục tiêu."

Tôi biết ông ấy nói không sai, cho nên tôi vừa chạy về phía lều vừa sờ vào trong túi của mình tìm cái thứ trông giống như phân và nước tiểu.

Cũng không biết là do tôi quá căng thẳng hay là do nó quá nhỏ, thế mà sờ mãi cũng không chạm tới được.

"Rắn Độc, nhắm vào con mắt của nó!” Lão Yên hét lên.

Tôi nhìn lại thì thấy Mạnh Hiệp cũng đã buông súng, cầm loan đao đang đi chuyển ở trong đám tơ nhện, lão Yên phối hợp với anh ta tấn công những tơ nhện khác, trong lúc nhất thời chỉ còn Rắn Độc đang cầm súng ở trong tay.

Rắn Độc lắp đạn rồi ngắm vào mắt của con nhện.

Có lẽ là do động tác của Rắn Độc đã khiến con nhện cảm thấy nguy hiểm, cho nên tơ nhện vẫn luôn tìm tôi cư nhiên đều quấn tới chỗ của Rắn Độc.

Bọn họ không có chuẩn bị, cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy cả người của Rắn Độc bị tơ nhện quấn lấy rồi té ngã trên đất.

“Rắn Độc!”

Tôi hét lên một tiếng, sau đó quay người chạy về.

Rắn Độc không hề hoảng sợ, anh ta dựa vào khẩu súng để trở mình, thậm chí còn để mặc cho con nhện kéo mình đi, trong khi họng súng đã chĩa thẳng vào mắt của con nhện.

Bùm!

Một viên đạn lao đi nhưng vì bị kéo lê trên mặt đất mà mất đi độ chính xác, chỉ trúng một chân của con nhện.

"Tiếp tục!"

Lão Yên hét lên, sau đó cầm dao găm lên rồi lao tới bên cạnh Rắn Độc, dùng sức cắt đứt tơ nhện.

Động tác của Manh Hiệp càng hung bạo hơn, anh ta chạy thẳng đến trước mặt con nhện, giơ loan đao lên và chặt đứt chân con nhện.

Có hai người bọn họ phối hợp, con nhện nhất thời buông lỏng cảnh giác, mà Rắn Độc cũng nhân cơ hội này mà bình tĩnh bắn thêm một phát súng nữa, mà một súng này cũng vừa lúc đánh trúng vào mắt trái của con nhện.

Con nhện phát ra tiếng tê tê, cuối cùng không cam lòng mà rút lui.

Còn đám người lão Yên thì nằm tê liệt ở trên mặt đất thở hổn hển, đặc biệt là Manh Hiệp, vốn anh ta đã có thương tích ở trong người, bây giờ sau một phen giày vò như vậy, thậm chí có nơi còn có vết máu mờ nhạt rỉ ra.

"Mọi người không sao chứ?"

Tôi biết chuyện này là do bản thân đưa tới, có chút áy náy mà hỏi một câu.

Lão Yên tức giận nói: "Thằng nhóc cậu bị làm sao vậy? Đang yên đang lành chạy ra ngoài làm gì, có kéo cũng kéo không được!”

Nghe bọn họ nói lúc đầu tôi đang ngủ rất ngon, nhưng đột nhiên tôi đứng dậy như bị mộng du. Ban đầu bọn họ còn tưởng là tôi muốn đi tiểu tiện nên cũng không coi trọng, nhưng sau hai phút còn không thấy tôi quay về, bọn họ cảm thấy có gì đó không thích hợp nên mới ra ngoài tìm tôi.

Sau khi ra ngoài thì thấy tôi đang đi về phía trước một cách máy móc, bọn họ la hét mấy câu thì không thấy tôi có phản ứng gì, cho nên mới dứt khoát đi theo xem tôi đã xảy ra chuyện gì.

Chờ đến khi nhìn thấy con nhện thì bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện xấu, nhưng ai có thể ngờ chẳng những không xua đuổi được con nhện mà tôi cũng không bị tiếng súng đánh thức, vẫn tiếp tục đi về hướng con nhện, thẳng cho đến khi lão Yên dùng báng súng đánh tôi một cái thì thần trí của tôi mới quay về.

Nghe bọn họ nói xong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ, cho nên tôi đã vội vàng nói ra cảm giác của mình.

"Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi nghe thấy tiếng còi, tôi cảm thấy chủ nhân của thanh âm này nhất định có thể giúp được chúng ta, cho nên tôi mới mơ mơ màng màng đi như thế."

Tôi vừa dứt lời thì cũng cảm thấy có chỗ không thích hợp. Bản thân còn chưa xác định âm thanh này là địch hay bạn, cho dù là bạn thì cũng không thể không có chút phòng bị nào mà đi ra ngoài như thế...

****

"Hai người đang làm gì vậy?" Tôi đặt bình nước xuống đất, đồng thời kinh ngạc hỏi.

Rắn Độc hất cằm về phía lão Yên: "Chuyện này cậu phải hỏi ông ấy, Manh Hiệp và tôi đang yên đang lành, ông ấy lại đột nhiên nhào tới muốn lấy mạng của Manh Hiệp!”

Tôi không dám tin mà liếc mắt nhìn qua lão Yên, sau đó hỏi ông ấy vì sao phải làm như thế, nhưng đối phương lại làm như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Rắn Độc, bộ dạng đó như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đi lên bổ xuống một dao vậy.

Chính vì thế, tôi không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Dư Thành Trạch đang ở một bên xem kịch, sau đó hỏi Dư Thành Trạch có biết chuyện gì xảy ra không?

"Sợ chứ sao." Lúc đầu tôi còn tưởng Dư Thành Trạch sẽ không trả lời, không ngờ ông ta lại lên tiếng, nhưng câu trả lời này càng khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn, sợ? Ai sợ? Sợ cái gì?

Nhưng lần này ông ta không có trả lời tôi, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy mình không hỏi được gì từ chỗ của ông ta, nên tôi đã bước hai bước về phía lão Yên, nhưng ai có thể ngờ bản thân vừa di chuyển thì lão Yên đã chĩa dao găm về phía tôi: “Đừng tới đây!”

“Lão Yên, rốt cuộc thì ông bị làm sao vậy? "Tôi hét lên.

Lão Yên không đáp, nhưng ánh mắt vẫn hung ác như cũ, con dao găm ở trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến tôi không hề nghi ngờ nếu đi qua đó, đối phương nhất định sẽ khiến tôi lạnh thấu tim.

Tôi ấn tay nói: “Được, được, tôi không đi qua.”

Sau đó tôi lại ngồi xuống bên cạnh Rắn Độc và hỏi cụ thể chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra sáng nay Rắn Độc đang tự mình đổi thuốc cho Manh Hiệp thì lão Yên bất ngờ lao tới, suýt chút nữa đã dùng dao găm đâm vào ngực của Manh Hiệp, may mà Rắn Độc kịp thời ngăn lại, nếu không lúc này thân thể của Manh Hiệp đã lạnh ngắt rồi...

"Sau khi bị tôi ngăn lại, ông ấy liền nép vào một góc và cứ giữ dáng vẻ như thế, tôi sợ ông ấy lại lên cơn nên đành phải nhìn chằm chằm ông ấy." Rắn Độc có chút bất đắc dĩ nói.

Tôi nhìn về phía lão Yên, trong lúc nhất thời không biết ông ấy bị làm sao, cũng không dám mạo muội đến quấy rầy ông ấy.

Đôi bên cứ giằng co như vậy cho đến giữa trưa, nhưng ngay cả lúc ăn cơm mà lão Yên cũng không chịu bỏ con dao găm ở trên tay xuống, cũng may là ông ấy không xuất hiện tình huống chủ động tấn công, cho nên chúng tôi cũng dứt khoát không để ý đến ông ấy nữa.

Bởi vì tình huống của lão Yên nên chúng tôi chỉ có thể rúc vào trong lều, nhưng không được bao lâu thì Dư Thành Trạch lại ra ngoài lần nữa, mặc dù tôi muốn đi theo ông ta, nhưng Rắn Độc đã ngăn tôi lại: “Cậu vẫn nên ở lại đi, tôi sợ lúc ông ấy lại phát điên thì bản thân ngăn không được."

Nếu đổi lại là trước đây thì Rắn Độc sẽ không bao giờ nói ra những lời này, nhưng sau khi nhiều lần bị giày vò ở trong vùng đất chết, hơn nữa bản thân còn phải dành quá nhiều thời gian và sức lực để chăm sóc cho Manh Hiệp, khiến tình trạng của anh ta đã tồi tệ hơn rất nhiều, vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại.

"Anh nói xem lúc này Dư Thành Trạch ra ngoài là để làm gì?"

Vừa nghĩ tới thi thể Xích Mao biến mất không thể giải thích được đã khiến tôi cảm thấy hơi bất an và luôn cảm thấy những chuyện này không thể thoát khỏi quan hệ với Dư Thành Trạch.

Rắn Độc lắc đầu: "Tôi không biết, tôi cũng không quan tâm ông ta đang làm gì. Điều quan trọng là chúng ta phải cứu cái mạng nhỏ của mình trước!"

Tôi liếc nhìn Rắn Độc một cái và hiểu được tâm tình mâu thuẫn của anh ta đối với nhiệm vụ lần này đã đạt đến đỉnh điểm sau khi đội trưởng Trần xảy ra chuyện.

Nhưng tôi không khuyên giải, dù sao chúng tôi cũng không nhất định có thể còn sống, mà cho dù còn sống thì Rắn Độc cũng sẽ không gia nhập bộ phận thần bí đó...

Thời gian Dư Thành Trạch đi ra ngoài rất lâu, cho tới khi chạng vạng tối thì mới thấy ông ta từ bên ngoài trở về.

Sau khi bước vào lều, ánh mắt của ông ta dường như đã liếc nhìn tôi, nhưng sau khi tôi nhìn qua thì ông ta lại bày ra bộ mặt vô cảm, khiến tôi tự hỏi liệu cảm giác của mình có phải là sai rồi không?

“Tốt nhất là các cậu nên quản lý tốt ông ấy đi, nếu không ông ấy sẽ sớm phát điên.”

Dư Thành Trạch đi đến góc lều ngồi xuống, sau đó đột nhiên nói ra một câu như thế.

Mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng tôi biết ông ta đang nói đến lão Yên, vì thế tôi mang theo vẻ mặt lo lắng mà liếc nhìn lão Lão. Tuy nhiên, ai ngờ đúng vào lúc này, lão Yên lại đột nhiên nhảy dựng lên rồi trực tiếp nhào về phía Dư Thành Trạch.

Dư Thành Trạch tựa hồ cũng không ngờ tới, chỉ thấy ông ta sửng sốt một chút, cứ như vậy mà nhìn thẳm tắp vào con dao găm đang đâm về phía mình, thậm chí còn không biết né tránh.

Tôi nhỏ giọng mắng một câu, sau đó nhanh chóng đi lên ngăn cản, bởi vì lúc này Dư Thành Trạch không thể chết được.

"Cảm ơn."

Sau khi tôi ngăn lão Yên lại, Dư Thành Trạch không mặn không nhạt nói một câu, mà tôi cũng không đếm xỉa tới ông ta, bởi vì lão Yên giống như bị kích thích vậy, sau khi thấy bản thân không làm Dư Thành Trạch bị thương, liền chuyển sự chú ý về phía tôi.