← Quay lại trang sách

Chương 82 Gương Cổ Song Ngư

Lão Yên suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói tôi có thể đã bị thứ đó mê hoặc, sau đó còn hỏi tôi có chắc là ở trên người không có thứ gì kỳ lạ không?

“Thật sự có một cái.”

Tôi vội vàng lấy cái thứ màu đen trông giống như phân và nước tiểu ra, sau đó nói rõ nguồn gốc của nó: “Vốn tôi muốn cầm tới cho ông xem, nhưng sau đó lại quên mất.”

Lão Yên cũng biết vì sao tôi lại quên mất, trong lúc nhất không nói gì thêm, chỉ cầm lấy vật đó lên rồi lật tới lật lui kiểm tra, cuối cùng thất vọng nói mình không biết đây là gì.

“Chẳng lẽ là do thứ này giở trò quỷ sao?” Tôi cau mày, đột nhiên nghĩ tới buổi chiều tìm được thứ này, cộng thêm việc Dư Thành Trạch từng đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về còn nghiêng mắt liếc nhìn tôi một cái.

Lúc đó tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm, nhưng bây giờ xem ra rất có thể là ông ta đi xác định xem tôi có mang theo thứ này bên mình không!

Nghe tôi nói như vậy, lão Yên cũng cảm thấy có lý: “Thi thể của Xích Mao chính là do ông ta làm ra, thứ này cũng có thể là thủ đoạn của ông ta, còn về việc có phải hay không thì phải để ngày mai làm thí nghiệm rồi mới biết."

“Làm thí nghiệm thế nào?” Tôi hỏi.

Lão Yên nhét cái thứ trông giống phân và nước tiểu của động vật vào túi, sau khi vỗ nhẹ một cái nói: "Thứ này không đơn giản, cho nên cứ để tôi cầm nó đi, để xem tối mai thế nào rồi nói tiếp.”

"Dư Thành Trạch đâu?"

Thấy ông ấy nói có lý thì tôi cũng không còn cảm thấy vướng mắc nữa, chỉ là sau khi nhìn thoáng qua thì lại phát hiện thiếu người.

Lão Yên bĩu môi hướng về phía lều: "Ông ta không có đi ra ngoài."

Tôi cười lạnh một tiếng, xem ra Dư Thành Trạch muốn nhìn thấy toàn quân của chúng tôi bị diệt?

“Chúng ta cũng trở về thôi, cũng không thể để ông ta ngủ quá thoải mái được.” Tôi đứng dậy, đồng thời cũng kéo lão Yên đứng lên, sau đó để ông ấy đưa cái thứ trông giống như phân và nước tiểu động vật cho tôi.

"Cậu muốn làm gì?" Lão Yên cảm thấy có chút kỳ quái.

Tôi cười hì hì nói “Cho dù có muốn thí nghiệm thì cũng không thể dùng ông làm vật thí nghiệm được.”

Lão Yên lo lắng sẽ bị phát hiện, nhưng tôi lại nhún vai tỏ ý không sao, nói là cho dù có bị phát hiện thì cũng không sao, hiện tại chỉ là giấy dán cửa sổ vẫn chưa bị xuyên thủng mà thôi.

"Vậy cũng được, nhưng ngày mai tất cả mọi người phải chú ý một chút!" Lão Yên gật nhẹ đầu, xem như đồng ý với cách làm của tôi.

Chúng tôi đứng dậy đi về, bên kia Manh Hiệp cũng được Rắn Độc đỡ đi theo phía sau chúng tôi.

"Giáo sư Dư!" Còn chưa bước vào trong lều thì tôi đã lớn tiếng hô một câu.

Tôi nhìn thấy trong lều có động tĩnh, tôi hừ nhẹ một tiếng, quả nhiên ông ta chưa hề ngủ.

Dư Thành Trạch từ bên trong lều trại bước ra, sau khi nhìn thấy bộ dáng này của chúng tôi thì cảm thấy có chút kỳ lạ: "Các người bị làm sao vậy?"

"Giáo sư Dư không nghe thấy à?"

Tôi mở to mắt, giả vờ ngạc nhiên hỏi động tĩnh lớn vậy mà ông ta lại không nghe thấy?

Quả nhiên, khóe miệng Dư Thành Trạch giật giật, một lúc sau mới nói: "Tôi ngủ say quá."

Tôi ồ một tiếng, sau đó đỡ lão Yên đi vào, nhưng khi đi ngang qua Dư Thành Trạch thì tôi lại ra vẻ khó chịu mà đụng ông ta một cái: "Vừa rồi có động tĩnh lớn như vậy mà ông cũng không nghe được, hiện tại tôi chỉ gọi ông có hai tiếng thì đã nghe thấy rồi sao? Giáo sư Dư, đừng nói là ông cố ý đấy nhé?"

Mà tôi cũng tranh thủ lúc này ném cái thứ trông giống như phân và nước tiểu đó vào trong túi của ông ta, đồng thời giả vờ tức giận nhìn về phía ông ta.

Trong bốn người chúng tôi, chỉ có tôi là người thích hợp để làm ra loại chuyện này, dù sao tuổi của tôi còn nhỏ nên làm việc này cũng không cảm thấy mất mặt.

Dư Thành Trạch không nói gì, chỉ giúp tôi đỡ lão Yên đi vào, sau đó ở một bên nhắm mắt ngủ.

Tôi cũng không giả vờ nữa, chỉ khịa ông ta một câu rồi đi giúp Rắn Độc xử lý vết thương cho Manh Hiệp.

****

Vết thương ở trên bụng của Manh Hiệp đã nứt ra, cũng may trước đó đã hồi phục tốt nên lúc xử lý lại cũng khá dễ, nhưng Rắn Độc có chút không vui nói: “Lần sau có gặp loại chuyện này thì nhớ đứng ở phía sau, như vậy sẽ đỡ lãng phí thuốc."

"Cám ơn!" Manh Hiệp cũng biết Rắn Độc nói như vậy là vì muốn tốt cho anh ta, cho nên cũng không giải thích nhiều, sau khi thuốc phát huy tác dụng thì chạy sang một bên đi ngủ.

Khi làm xong hết tất cả những việc này thì trời cũng đã rạng sáng, mà tôi cũng không dám ngủ tiếp vì sợ con nhện đó lại đến lần nữa, dù sao tôi cũng không chắc cái thứ trông giống như phân và nước tiểu kia đã dẫn nó ra.

Sáng sớm hôm sau, ngay tại lúc chúng tôi vừa định thu dọn đồ đạc thì Dư Thành Trạch đã ngăn chúng tôi lại: "Ở lại đây thêm vài ngày nữa đi, tôi nghĩ cổ quốc cũng ở gần đây thôi, để tôi xác nhận địa điểm trước đã!”

Lão Yên không có ý kiến, chỉ gật nhẹ đầu, tôi thấy không cần phải đi nữa thì lập tức quấn mình vào trong túi ngủ để ngủ tiếp, dù sao cả đêm không ngủ, thực sự buồn ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, Dư Thành Trạch cũng không có ở trong lều, lão Yên nói ông ta đã đi ra ngoài, dựa theo ý của ông ta là do ông ta cảm thấy khu vực này rất quen thuộc nên ông ta muốn đi tìm cửa vào của cổ quốc.

Chớ nhìn ông ấy đã bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng thân thủ của ông ấy nhanh nhẹn vô cùng, không biết có phải do bị kích thích hay không mà sức lực của ông ấy cực kỳ mạnh mẽ, có mấy lần suýt chút nữa đã khiến tôi không cản được.

"Lão Yên!" Nhìn thấy tư thế liều mạng của ông ấy, tôi giận dữ hét lên một tiếng.

Nhưng động tác của ông ấy không hề dừng lại, sau khi quơ con dao găm một cái lại lao về phía tôi.

Trước đó tôi vốn đang ở thế phòng thủ, nhưng lúc này lửa giận trong lòng cũng đã bị ông ấy móc ra, cho nên tôi đã trực tiếp đấm ra một đấm, nhưng ai ngờ ông ấy lại bắt lấy thời cơ này mà cầm lấy con dao găm xẹt qua cánh tay tôi một cái và gây ra một vết máu.

Lần này tôi cũng hoàn toàn tức giận, bất chấp tất cả mà lao về phía trước, sau khi đỡ được dao găm của ông ấy hai lần thì tôi dùng một quyền quật ngã ông ấy xuống đất.

Không đợi ông ấy kịp vùng vẫy thì bản thân đã đặt mông ngồi xuống ngang hông của ông ấy và thuận tay ném con dao găm ra xa.

Thấy ông ấy không thể giãy dụa được nữa, tôi đã đấm một quyền vào mặt của ông ấy: “Ông lừa ông đây đến nơi chim không thèm đẻ trứng, chính mình thì phát điên trước, chơi chiêu này tốt đấy! Ông sắp phát điên đúng không? Vậy để ông đây thành toàn cho ông.”

Tôi đấm từng quyền vào người của ông ấy, mỗi lần nện một quyền là sẽ mắng một câu, đồng thời trút hết toàn bộ cơn giận trong lòng ra ngoài.

Mặc dù biết một đường đi tới của chúng tôi, những người bị mất mạng đều không có liên quan gì đến lão Yên, nhưng nếu ông ấy không khăng khăng muốn tìm cổ quốc Trường Dạ thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của ông ấy thì tôi lại tức giận.

"Trường An, đủ rồi!" Rắn Độc hét lớn một tiếng, mà lúc này tôi cũng nhận ra lão Yên đã bị tôi đánh đến mức muốn bất tỉnh.

Tôi ngã sang một bên rồi thở hổn hển mấy hơi, sau đó mới nhận ra mình đã quá khích rồi, cuối cùng là bất lực lắc đầu nói: "Rắn Độc, anh nói xem chúng ta bị làm sao vậy?"

Rắn Độc im lặng không nói gì, mà tôi cũng không mong đợi anh ta sẽ trả lời, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát thì kéo lão Yên sang một bên rồi trói lại, kế tiếp mới bắt đầu suy nghĩ sâu xa về việc rốt cuộc thì ông ấy đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như ông ấy muốn phát điên thì ông ấy đã sớm phát điên từ lúc chết nhiều người rồi, không có lý do gì mà đang yên đang lành lại trở nên như vậy.

"Cậu xem thử trên người của ông ấy có thứ gì kỳ lạ không." Rắn Độc nói.

Tôi vỗ nhẹ vào đầu, sao mình lại quên mất chuyện này chứ!

Vì vậy, tôi đã lập tức lục soát một lượt nhưng vừa tìm thì lại thấy ngoại trừ thứ ở bên trong túi chống thấm nước của ông ấy khác với chúng tôi, những thứ còn lại đều không khác gì.

"Chờ thôi."

Tôi có chút thất vọng, chỉ hy vọng sau khi lão Yên tỉnh lại thì sẽ tỉnh táo, nếu không ông ấy sẽ không chịu nổi thêm một trận đánh của tôi mất.

Nhưng lão Yên vẫn luôn không tỉnh dậy, vào buổi tối sau khi tôi và Rắn Độc một trước một sau gác đêm, cũng không thấy ông ấy có động tĩnh gì, ngược lại là Dư Thành Trạch ở một bên lại liên tục trằn trọc, dường như đang che giấu tâm sự gì đó.

Trời gần sáng, mắt thấy lão Yên không thể làm gì được, mà lúc này tôi lại buồn ngủ không chịu nổi nên dứt khoát nằm ở một bên nghỉ ngơi.

"Trường An, lão Yên đâu?"

Tiếng rống giận dữ của Rắn Độc truyền đến đã đánh thức tôi từ trong mộng, trong lúc tôi còn đang mê man chưa tỉnh thì đã chỉ vào góc lều nói không phải ông ấy vẫn đang…

Nhưng vừa nói được một nửa, tôi mới nhận ra trong góc lều đã sớm không còn bóng dáng của lão Yên. Sợi dây tôi dùng để trói ông ấy đang nằm rải rác ở một bên, trên đó còn có vết máu mờ nhạt – Sau khi lão Yên thoát ra thì đã bỏ chạy.

"Tôi đi tìm ông ấy!"

Đối mặt với sự chất vấn của Rắn Độc khiến tôi cũng có chút băn khoăn, bởi vì người gác đêm từ nửa đêm về sáng vốn là tôi, hiện tại lại phát sinh sơ suất như vậy cũng nên để tôi chịu trách nhiệm.

Hơn nữa, bản thân tôi cũng không yên lòng về tình trạng của lão Yên.

Rắn Độc phiền não gãi đầu: “Cậu tính đi đâu tìm ông ấy?”

“Tóm lại là phải tìm, cho nên anh tự mình cẩn thận chút.” Nói xong, tôi liếc mắt nhìn Dư Thành Trạch một cái, ông ta khẽ hừ một tiếng, tựa hồ rất khinh thường lời nói của tôi.

Rắn Độc gật nhẹ đầu: "Yên tâm, tôi tự có chừng mực."

Tuy vẫn còn chưa yên lòng nhưng bây giờ tôi đã không còn cách nào khác, tôi cầm súng và treo hai băng đạn lên hông rồi bước ra khỏi lều và chạy thẳng về phía ốc đảo, dù sao thì đây cũng là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến vào lúc này.

Khi đi qua bãi cát đỏ đó, trong lòng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu nên đã chạy thật nhanh qua nơi đó.

Lúc tôi đang định đi về phía bờ sông, tôi chợt nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ bụi cây gần đó.

Tôi rất quen thuộc tới âm thanh này, đây là âm thanh nhai nuốt...

"Lão Yên?" Tôi thử gọi một tiếng, âm thanh nhai nuốt đó dừng lại trong vài giây, sau đó càng dùng sức nhai nuốt mạnh hơn.

Trong lòng tôi có loại dự cảm không lành nên đã lặng lẽ cầm súng trên tay rồi đi tới, sau khi đi xuyên qua bụi cây thì nhìn thấy một người đang ngồi xổm ở trên mặt đất và quay lưng về phía tôi, đang gặm thi thể của Xích Mao trên tay.