← Quay lại trang sách

Chương 83 Gương Cổ Song Ngư

“Sao mọi người không đi theo ông ta?” Tôi lo lắng hỏi.

Lão Yên nói hiện tại không phải là lúc thích hợp để đi theo, cộng thêm việc ông ấy nghi ngờ Dư Thành Trạch cũng không phải là đang đi tìm cửa vào.

Tôi hỏi ông ấy sao lại chắc chắn như vậy, lỡ như Dư Thành Trạch thật sự tìm được lối vào và bỏ chúng ta lại thì sao?

"Chờ một chút đi, tôi cảm thấy ông ta còn có việc phải làm."

Lão Yên trầm ngâm hồi lâu: "Chờ đến tối hôm nay là tôi đã có thể xác định được. Được rồi, có thể nghỉ ngơi đều nghỉ ngơi đi. Con nhện quỷ đó vẫn đang đợi chúng ta đó."

Ông ấy đã nói như vậy, cho dù tôi có gấp gáp thì cũng vô ích, hơn nữa sau khi tôi ngủ say thì Dư Thành Trạch đã đi ra ngoài, cho dù bây giờ có đi tìm thì cũng không tìm thấy.

Tôi ngủ cho tới trưa, buổi chiều cảm thấy tràn đầy năng lượng, cho nên tôi đã để bọn họ đi nghỉ ngơi, còn tôi thì trông coi lều trại.

Manh Hiệp và Rắn Độc đều rúc vào một một mà bên ngủ, duy chỉ có lão Yên vẫn tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng thấy ông ấy cầm lấy bản đồ và đang nghiên cứu, nhưng tấm bản đồ lớn như vậy, cũng không biết ông ấy nghiên cứu đi nghiên cứu lại thì có được gì không?

"Trường An, sau khi tiến vào cổ quốc thì cậu phải đi theo phía sau tôi đấy."

Ông ấy đột nhiên mở miệng nói một câu, khiến cho tôi cảm thấy có chút băn khoăn, sau đó tôi hỏi ông ấy có phải đã tìm được lối vào của cổ quốc rồi không?

“Nào có dễ dàng như vậy, nhưng Dư Thành Trạch nhất định biết.” Ông ấy thổi ra một vòng khói: “Chúng ta chỉ cần đi theo ông ta là được.”

Nói xong câu này, ông ấy đã nhét bản đồ vào trong ngực rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ để lại tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

Quả nhiên đúng như lão Yên suy đoán, buổi chiều Dư Thành Trạch trở về, nhưng bộ dạng của ông ta có chút chật vật, thân thể lấm lem bùn đất, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.

“Ông đi làm cái gì vậy?” Tôi không khỏi tò mò hỏi.

Dư Thành Trạch liếc mắt nhìn tôi: “Tất nhiên là đi tìm lối vào cổ quốc rồi.”

“Vậy ông đã tìm được chưa?” Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta.

Nhưng ông ta lại lắc đầu, đồng thời có chút ủ rũ, sau đó rúc vào một góc bắt đầu xử lý vết bẩn ở trên người.

Tôi cảm thấy nghi hoặc, có cảm giác ông ta trông không có vẻ như đang tìm đồ, thay vào đó là giống như đã đánh một trận với thứ gì đó.

Sau khi đám người lão Yên tỉnh lại, tôi đã kể cho bọn họ nghe những gì mình phát hiện ra, lão Yên liếc mắt nhìn Dư Thành Trạch thật sâu, cuối cùng mỉm cười rồi nhỏ giọng nói: “Cách phán đoán của tôi càng ngày càng gần, tối nay nhớ cảnh giác!”

Sau khi được lão Yên dặn dò, ban đêm chúng tôi cũng không dám ngủ. Khi màn đêm chậm rãi buông xuống, tôi có chút hồi hộp chờ đợi, sợ nhóm của tôi đã phán đoán sai hoặc con nhện kia còn có những cách khác để mê hoặc tôi.

"Bíp bíp..."

Khi tiếng còi vang lên, tôi chợt giật mình, sau đó vội vàng nhìn về phía lão Yên, ông ấy gật nhẹ đầu với tôi, lúc này tôi mới cảm thấy yên tâm, xem ra bọn họ đều nghe được.

Cũng may lần này tôi không có bị mê hoặc, nhưng Dư Thành Trạch đang ngủ ở trong góc lại đột nhiên đứng dậy rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Chúng tôi cũng đi theo ra ngoài và thấy ông ta đang chạy theo hướng mà chúng tôi đã đi vào đêm qua.

“Nhìn kìa, quả nhiên là con nhện đó!” Tôi nhỏ giọng nói, rồi chợt nhận ra có điều gì đó không thích hợp: “Sao con nhện này trông như bị thương vậy?”

Có thứ gì đó thoáng qua trong đầu tôi, nhưng tôi lại không thể nhớ nổi. Đúng lúc này, lão Yên đột nhiên hoảng sợ hét lên, mà lúc này tôi mới nhận ra con nhện kia đang liều mạng lao về phía mình.

Tôi vội vàng bỏ chạy, khóe mắt tôi thấy Dư Thành Trạch đang mỉm cười nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ra có lẽ ông ta đã nhìn thấu kế hoạch của chúng tôi.

Tôi thò tay vào túi, quả nhiên đã tìm thấy một thứ giống như phân và nước tiểu.

Trời ạ! Trí thông minh của ông ta rốt cuộc cao bao nhiêu vậy?

Tôi vừa định vứt cái thứ giống như phân và nước tiểu đi thì tơ nhện đã quấn tới, lão Yên và Rắn Độc dùng dao găm trèo thẳng lên chân con nhện và chém liên tục vào nó.

"Thất thần làm gì đấy, còn không mau ném nó đi?” Lão Yên hét lên, lúc này tôi mới lấy lại được ý thức, vội vàng vứt đồ trong tay đi.

Không biết có phải do tôi may mắn không, đám người lão Yên lại dễ dàng thoát khỏi con nhện và giải cứu tôi, ngay cả khi bọn họ đã kéo tôi về lều rồi mà tôi còn chưa kịp phản ứng lại...

Sau khi tiến vào lều, lão Yên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Chúng ta rút khỏi sa mạc đi.”

“Không tìm cổ quốc nữa à?” Tôi cố ý hỏi, bởi vì khi ông ấy nói ra lời này liền có động tác hướng về phía tôi. Động tác này tựa hồ chỉ là trong lúc ông ấy lơ đãng đã uốn cong ngón tay, nhưng tôi biết đây là ông ấy muốn tôi phối hợp với ông ấy.

Ông ấy hơi ủ rũ nói không muốn tìm nữa, bởi vì kể từ khi tiến vào sa mạc cho tới nay đã có biết bao nhiêu người vì cổ quốc mà mất mạng, hiện tại ngay cả tôi cũng suýt chút nữa đã trúng chiêu, cho nên ông ấy sợ nếu cứ tiếp tục tìm kiếm thì tất cả mọi người sẽ phải chết.

"Lão Yên!" Tôi kinh sợ hét lên một tiếng.

Lão Yên dừng lại, chậm rãi quay đầu, ánh mắt có chút không vui giống như một con mãnh thú bị cắt ngang bữa ăn, thậm chí còn muốn nhai nuốt cả tôi.

Xung quanh khóe miệng của ông ấy đều là máu đỏ tươi, thi thể đã biến mất vào ngày hôm qua đang chất đống ở dưới chân ông ấy, tình trạng này hẳn là đã bị lão Yên nhai nuốt gần hết...

"Ông đang làm gì vậy?" Bộ dạng của ông ấy khiến tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, tôi đang muốn chạy tới, nhưng ai biết vừa nhấc chân lên đã nghe thấy từ trong miệng của ông ấy phát ra tiếng ô ô giống như tiếng của dã thú.

Tôi choáng váng, cho dù lần này tôi có tự lừa dối bản thân đến mức nào thì cũng biết ông ấy đã xảy ra vấn đề!

****

Có lẽ tôi đã lâu không cử động khiến ông ấy cảm thấy tôi không còn là mối đe dọa nên quay lại gặm thi thể, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ quay đầu nhìn tôi đầy cảnh giác.

Tôi siết chặt khẩu súng ở trên tay, thừa dịp ông ấy không chú ý đã lao thẳng về phía đó rồi đánh báng súng vào đầu của ông ấy, sau khi nhìn thấy ông ấy đã ngã oặt sang một bên thì tôi mới thở nhẹ ra một hơi.

Sau khi kéo đối phương sang một bên, tôi ngồi xổm người xuống để kiểm tra thi thể của Xích Mao, phần lớn trên những thi thể này đều đã có dấu răng của lão Yên, những mảnh thịt còn sót lại cũng bị vo thành viên, tựa hồ muốn nuốt chửng trong một lần.

Vừa nhìn những thứ này đã khiến tôi cảm thấy có chút buồn nôn, khó có thể tưởng tượng được lão Yên đã trúng phải loại thuốc mê nào mới có thể làm ra loại chuyện như vậy?

"Gừ, trả lại cho tôi!"

Trong khi tôi còn đang nghiên cứu thi thể, phía sau đã truyền đến tiếng gầm giận dữ.

Khi tôi nhìn lại, không biết lão Yên đã tỉnh dậy từ khi nào, chỉ thấy ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ ngầu, bộ dáng đó như thể tôi đã lấy đi thứ quý giá nhất của ông ấy.

"Lão Yên, ông tỉnh táo lại đi." Tôi khuyên bảo, nhưng ông ấy hoàn toàn không nghe lọt, chỉ lao thẳng về phía tôi.

Khi thấy không còn cách nào khác, tôi đành phải giơ súng lên rồi bắn một phát vào phía trước chân của ông ấy: “Dừng lại, nếu không tôi sẽ bắn chết ông!”

Điều khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là ông ấy lại không hề sợ chết, động tác cũng không hề chút dừng lại, mà tôi cũng không dám nổ súng với ông ấy, sau khi chửi thề một câu thì cũng chỉ có thể dùng súng làm gậy, sau đó bất đắc dĩ đập lên đầu của ông ấy.

"Ô ô..."

Lão Yên nghẹn ngào một tiếng, âm thanh đó hoàn toàn không giống như con người có thể tạo ra, khiến tôi cảm thấy trong lòng ớn lạnh, lập tức nghĩ đến giọng nói trong máy ghi âm, tiếng gầm gừ của những người đó trước khi chết có vẻ hơi giống với lão Yên.

Tôi lập tức hoảng sợ và cố gắng nghĩ ra giải pháp trong khi đối phó với lão Yên.

Dù sao bản thân cũng chưa từng gặp qua loại tình trạng quỷ dị như thế này, nhất thời không thể nghĩ ra cách nào để giải quyết vấn đề.

Mục đích của lão Yên không phải là đánh ngã tôi, sau khi bức tôi lùi sang một bên lại ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu cắn nuốt thi thể của Xích Mao, dưới tình thế cấp bách tôi trực tiếp cởi áo ra rồi kéo ông ấy từ dưới đất dậy, sau đó lại để ông ấy nhìn về phía sau lưng của tôi nơi có hình xăm Cửu Long.

Bởi vì tôi nhớ lần đầu tiên khi ông ấy nhìn thấy hình xăm này, thần sắc rõ ràng rất khiếp sợ, mà thứ này cũng có thể dọa xác khô lùi lại, cho nên hiện tại tôi chỉ có thể hy vọng thứ này có thể có tác dụng gì đó?

“Nhớ ra chưa?” Tôi quay đầu lại rồi hét vào mặt ông ấy.

Chỉ thấy ông ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lưng của tôi, trong khi một tay vẫn còn cầm một miếng thịt đẫm máu.

Nhìn thấy ông ấy như vậy làm tôi cảm thấy có hi vọng, sau đó lại thúc giục ông ấy, nhưng ai ngờ ông ấy lại đột nhiên nhét miếng thịt vào miệng rồi lao thẳng về phía tôi.

Tôi không có phòng bị nên lập tức bị ông ấy đẩy ngã xuống đất, sau đó ông ấy há miệng gặm hình xăm của tôi, như thể đó là một thứ gì đó ngon lành.

Tôi bị ông ấy gặm đến đau nhức, một cổ lửa giận xông lên, lưng của tôi cong lại rồi lật ông ấy sang một bên, sau đó tát một cái thật mạnh vào mặt của ông ấy: “Nếu ông chỉ có chút bản lãnh này, tôi sẽ không đi theo ông lăn lộn nữa."

Không biết là do cái tát hay là lời nói của tôi có tác dụng, màu đỏ như máu ở trong mắt của lão Yên đã nhạt đi một chút, sau đó chỉ nghe ông ấy yếu ớt nói: "Nước..."

“Nước gì?” Tôi vừa định hỏi lại cho rõ ràng thì ông ấy lại nghiêng cổ rồi hôn mê bất tỉnh.

Tôi khẽ chửi thầm một tiếng rồi nhìn ông ấy hồi lâu, sau khi thấy ông ấy không có dấu hiệu tỉnh lại, đành phải cam chịu kéo ông ấy đi về phía bờ sông.

Tôi cũng không biết nước mà ông ấy nói là có ý gì, dù sao đến lúc này cũng chỉ có thể lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống.

Tôi kéo ông ấy tới bờ sông, dù sao tôi cũng đã bị ông ấy làm cho kiệt sức nên tôi cũng không có tâm tư hầu hạ ông ấy. Chính vì thế mà tôi đã ấn thẳng đầu của ông ấy xuống nước.

Điều đáng kinh ngạc là lão Yên vừa rồi trông như bất tỉnh, vậy mà lúc này lại vô thức bắt đầu uống từng ngụm nước, ngay lúc tôi tưởng ông ấy sắp uống đến nổ bụng thì cuối cùng ông ấy cũng chịu dừng lại, nhưng tinh thần vẫn chưa tỉnh táo, chỉ gục ở chỗ này như một bãi bùn nhão.