← Quay lại trang sách

Chương 86 Gương Cổ Song Ngư

Lão Yên cười lạnh nói: “Không có khả năng này, cho dù Dư Thành Trạch không phải con người thì cũng không có khả năng thông thiên, mà phía chúng ta lại có tận bốn người, cho nên ông ta căn bản không thể đối phó hết được. Về phần thuốc...”

"Đây là phương pháp đơn giản nhất, về phần tại sao tôi lại biết ông ta định dùng thuốc gì, bởi vì lúc ông ta được cứu thì đã bị chúng tôi kiểm tra hết mọi thứ ở trên người rồi, cho nên nếu như ông ta nhất định phải ra tay trên đoạn đường này, mà trên đoạn đường này có thứ gì có thể làm thuốc độc, Rắn Độc là người nắm rõ nhất.”

Lão Yên cười hì hì vỗ nhẹ lên bả vai của Rắn Độc, mà người này cũng cười nhẹ một tiếng, hiển nhiên là rất tự hào về bản lĩnh của mình.

"Tôi nghi ngờ Tiểu Ngũ đã phát hiện ra việc này.” Lão Yên hút một hơi thuốc, khẽ thở dài: "Có thể đêm đó cậu ta đã vô tình phá vỡ quỷ kế của Dư Thành Trạch, cho nên mới bị diệt khẩu!”

Sắc mặt chúng tôi không mấy tốt, chúng tôi cảm thấy buồn bực và tức giận khi nghĩ tới những người đã hy sinh đều trở thành đá lát đường cho Dư Thành Trạch.

Lão Yên cũng cảm thấy khó chịu, ông ấy tức giận giẫm tàn thuốc vào trong cát: “Lần này chúng ta nhất định phải tiến vào cổ quốc, nhất định phải biết rõ ông ta là thứ gì, đồng thời mang bảo vật ở bên trong cổ quốc ra ngoài giao cho quốc gia."

"Vâng!"

Chúng tôi đồng thanh đáp, sau đó tiếp tục đi theo Dư Thành Trạch.

Không biết có phải là do ông ta tự tin vào thuốc của mình không, chỉ lo đi đường, tốc độ cũng rất nhanh, thậm chí còn không thèm để ý đến chúng tôi có đang đi theo phía sau không, mà điều này đối với chúng tôi chắc chắn là chuyện tốt.

Nhưng đúng như lời lão Yên nói, suốt dọc đường đi theo Dư Thành Trạch, chúng tôi không còn gặp phải thứ gì đáng sợ nữa, bình yên đến mức khiến tôi cảm thấy không chân thật.

Chúng tôi đi theo Dư Thành Trạch suốt hai ngày, đến tối ngày thứ hai, ông ta đã dừng lại ở một chỗ rộng lớn trong sa mạc, bốn phía không có thảm thực vật nào.

Sau đó ông ta lấy từ trong ngực ra một vật trông giống như cây gậy rồi đo đạc cái gì đó trên mặt đất, cứ mỗi hai mươi - ba mươi mét lại thả một thứ gì đó xuống.

Sau khi cứ thả như vậy khoảng bảy tám lần thì dừng lại, tiếp đó là đi đến giữa vòng tròn được làm từ những thứ này rồi cứa đứt tay mình, nhỏ từng giọt máu xuống cát rồi bắt đầu di chuyển.

Tôi không thể diễn tả được động tác của ông ta, bộ dạng đó trông giống như một điệu múa, nhưng càng giống một số điệu múa nghi lễ của các dân tộc thiểu số hơn, trông rất quỷ dị.

Ông ta nhảy rất nghiêm túc, cho dù có cách rất xa thì tôi vẫn có thể nhìn thấy được sự thành kính ở trên gương mặt của ông ta!

Ông ta đã nhảy điệu nhảy này trong nửa giờ, rồi quỳ xuống về phía mặt trời lặn, đầu chạm vào cát không nhúc nhích.

Theo động tác của ông ta, tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này cũng không có cách nào quên được.

Tôi nhìn thấy một cung điện nguy nga đang dần nhô lên từ bãi cát vàng với tiếng xiềng xích lạch cạch, phía sau là cảnh mặt trời lặn đang chậm rãi lặn xuống.

Sự đối lập của hai thứ này khiến tôi cảm thấy cung điện này được sinh ra từ mặt trời...

*****

Cung điện này cao ít nhất năm mươi sáu mươi trượng, những bức tường hơi ố vàng toát ra khí tức cổ xưa, theo tiếng dây xích bằng đồng thau vang lên lạch cạch, nó cũng dần dần nhô lên, nhưng điều khiến người ta chú ý nhất chính là một bức tượng người phụ nữ ở chính giữ phía trên cổng thành.

Người phụ nữ trên bức tượng này rất xinh đẹp, đeo mạng che mặt, dù được tạc trên đá nhưng cũng khó có thể che giấu được vẻ đẹp khuynh thành của cô ấy, cô ấy nhìn xuống phía dưới, trông giống như một nữ vương cao ngạo đang kiểm tra thần dân của mình...

Sau khi cung điện nhô lên hoàn toàn, cổng thành chậm rãi mở ra, có thể mơ hồ nhìn thấy con đường rộng lớn ở bên trong và những ngôi nhà ngăn nắp ở hai bên đường.

"Đây... Đây chính là cổ quốc Trường Dạ sao?" Tôi phải mất một lúc lâu mới hỏi ra một câu như thế.

Lão Yên cũng không tốt hơn tôi là bao, không ai ngờ cổ quốc Trường Dạ lại dùng cách này để xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Ông ấy nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nói: “Đây hẳn là lối vào rồi!”

“Dư Thành Trạch đang đi vào, nhanh đuổi theo.” Manh Hiệp ôm chặt thanh loan đao, lúc này chúng tôi cũng mới từ trong rung động lấy lại tinh thần, sau đó thấy Dư Thành Trạch đã lách mình tiến vào, mà cung điện kia lại đang từ từ hạ xuống, còn cổng thành ở giữa cũng đang từ từ đóng lại.

Lão Yên nóng nảy, cũng không cần Manh Hiệp thúc giục, ông ấy đã chạy nhanh về phía cung điện. Chúng tôi bám theo phía sau, dùng hết sức lực vượt qua quãng đường hàng chục mét chỉ trong vài giây.

Khi chúng tôi đến nơi, cổng thành chỉ còn lại một khoảng trống chỉ đủ cho một người đi vào, chúng tôi cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng đi vào.

Chúng tôi vừa bước vào, thậm chí còn chưa kịp đứng vững thì đã nghe thấy một tiếng “ầm”, cổng thành đã đóng lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi: “Sao phía trên lại có màu đen vậy?”

Lão Yên nhìn thoáng qua rồi giải thích, nói có lẽ nó đã chìm xuống dưới rồi, còn cái thứ màu đen đó hẳn là đỉnh của cung điện vừa nhìn thấy kia.

“Vết thương của cậu ta cũng sắp khỏi rồi, có thể đi được rồi chứ?”

Nghỉ ngơi tại chỗ ba bốn ngày, Dư Thành Trạch cuối cùng không chịu nổi nữa.

Sau khi lão Yên xác nhận Manh Hiệp quả thực không có vấn đề gì liền đồng ý yêu cầu của Dư Thành Trạch.

Mấy người chúng tôi thu dọn đồ đạc xong thì lúc này mới bắt đầu lên đường. Ban đầu chúng tôi vốn nghĩ đến việc đổ đầy nước trước khi rời đi, nhưng vừa nghĩ đến những con côn trùng đó thì chúng tôi cũng coi như thôi, cũng may là vẫn còn đủ nước để dùng, nếu uống tiết kiệm thì có thể cầm cự được cho đến khi tìm được nguồn nước tiếp theo.

Sau sự việc của Xích Mao, chúng tôi càng cảnh giác với Dư Thành Trạch hơn, chỉ là ông ta cũng không thèm quan tâm vẫn làm theo ý của mình, chỉ khi lộ trình đi bị chệch hướng thì mới phát biểu một chút ý kiến của mình.

"Còn bao lâu nữa?" Tôi lau mồ hôi trên mặt, xung quanh vẫn là sa mạc mênh mông vô tận, điều này luôn mang đến cho tôi cảm giác tuyệt vọng dù có đi thế nào cũng không thoát ra được.

Lão Yên nhìn thoáng qua Dư Thành Trạch, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết, theo lý thì chúng ta phải ở gần rồi mới đúng.”

Tôi gãi đầu bực bội, sau đó lại nhìn về phía Manh Hiệp ở một bên, hỏi xem liệu anh ta có thể kiên trì được không.

Mặc dù vết thương của anh ta đang hồi phục rất tốt, nhưng việc bôn ba nhiều ngày như vậy cũng không phải là chuyện tốt đối với một người đang bị thương.

Anh ta xua tay tỏ ý mình không sao, sau đó liếc nhìn xung quanh, rồi dùng giọng điệu có chút kỳ lạ nói anh ta cảm thấy tử khí ở xung quanh ngày càng nặng!

"Chắc là sắp đến rồi." Nghe anh ta nói như vậy khiến tôi cảm thấy có chút bất an, nhưng lão Yên lại hưng phấn, sau khi nghe ông ấy giải thích xong, tôi mới biết được Manh Hiệp rất nhạy cảm với những thứ như cổ mộ, có thể cảm nhận được sự vật mà người bình thường không thể cảm nhận được.

Răng rắc...

Tôi đang đi rất bình thường, nhưng đột nhiên bản thân lại giẫm phải thứ gì đó và phát ra âm thanh chói tai. Tôi giật nảy mình rồi vội vàng nhảy sang một bên, chỉ thấy ở dưới lớp cát vàng mơ hồ có một xác chết.

"Đào ra xem thử đi.” Sắc mặt của lão Yên thay đổi, tôi cũng vội vàng đi tới rồi đào lớp cát vàng ra, lộ ra manh mối về thứ bên dưới.

Trên mặt đất có hai xác chết khô, đầu đã biến thành xương trắng, nhưng da thịt ở trên người vẫn còn đó, bên ngoài phủ lấy thứ gì đó giống như dịch nhầy, nhưng chất nhầy này đã khô và hòa lẫn với xác chết trông rất buồn nôn!

Khi tôi nhìn thấy xác chết này, phản ứng đầu tiên của tôi chính là bọn họ dường như bị thứ gì đó nuốt vào rồi lại phun ra...

Mặc dù suy nghĩ này thật vô lý nhưng tôi nghĩ điều đó không phải là không thể xảy ra ở sa mạc kỳ lạ này.

“Đây có phải là người mà ông đã phái ra trước đây không?” Nhìn thấy thần sắc của lão Yên như thế, tôi mở miệng hỏi một câu.

Ông ấy ừ một tiếng, nói trang phục ở trên người của xác chết này quả thực chính là của một nhóm tiên phong khác, trước đó ông ấy còn ôm hy vọng, nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy tình trạng của hai thi thể này, đoán chừng những người khác cũng không còn sống.

"Xác chết này quá kỳ lạ!"

Rắn Độc ngồi xổm ở bên cạnh xác chết, sau đó mang găng tay lật ngửa xác chết lại, nói trên người của xác chết này không có vết thương nào, chỉ có một lớp chất nhầy đã bị hong khô, giống như là bị chất nhầy này ngăn cản hô hấp nên mới ngạt thở mà chết.

Manh Hiệp lắc đầu nói: "Bọn họ bị ăn..."

"Cái gì?" Rắn Độc đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó không đồng ý nói: "Sao có thể như vậy được? Nếu như bị ăn thì sao xác chết này còn nguyên vẹn được?”

Tôi cảm thấy rất hứng thú với những gì anh ta nói, bởi vì nó trùng khớp với suy nghĩ của tôi.

Manh Hiệp dùng tay vuốt ve đầu của xác chết rồi nói: "Không nguyên vẹn, cái đầu này không phải về sau mới hóa thành xương trắng."

Chúng tôi hiểu ý của anh ta - hai người này đã bị ăn mất đầu!

Sắc mặt của Rắn Độc lập tức thay đổi, anh ta đưa tay nâng đầu của xác khô lên nhìn hồi lâu rồi mới gật nhẹ đầu: “Anh nói đúng, trên hộp sọ có dấu răng mờ nhạt, nhìn dấu răng này có lẽ bọn họ đã gặp phải thứ gì đó rất lớn …”

Sau đó anh ta chỉ dấu răng kia cho chúng tôi nhìn, chỉ thấy cái dấu răng này chiếm một nửa hộp sọ, trông giống như một vết lõm trên hộp sọ, cũng khó trách vừa rồi Rắn Độc lại xem nhẹ nó.

Thứ này trông không giống dấu răng, nếu không có Manh Hiệp thì tôi chỉ nghĩ đó là một vết sẹo ở trên hộp sọ mà thôi.

“Thứ này phải to đến mức nào mới có hàm răng to như vậy.” Tôi lẩm bẩm một câu.

Không ai có thể trả lời câu hỏi này của tôi, trong lúc nhất thời mọi người đều trầm mặc nhìn về phía xác chết.

Lão Yên không nói lời nào, chỉ yên lặng tìm kiếm manh mối xung quanh xác chết, một lúc sau mới lắc đầu nói không còn gì cả.

Manh Hiệp chỉ vào một chỗ ở trên hộp sọ của xác chết rồi nói: "Thứ bọn họ để lại đều ở đây."

“Lúc này là lúc nào rồi mà anh còn chơi trò bí hiểm nữa, mau nói đi, anh đã tìm thấy thứ gì rồi?" Lão Yên bất đắc dĩ nói.