Chương 87 Gương Cổ Song Ngư
“Cách cục của nơi này cũng quá kỳ lạ rồi.” Tôi gật nhẹ đầu.
Trong cung điện không hề tối tăm dường như toàn bộ ánh sáng đều đến từ những ngôi nhà ở hai bên đường. Tôi đi tới nhìn thoáng qua thì thấy phía trên những ngôi nhà này đều được khảm rất nhiều đá Nguyệt Quang và đang phát ra ánh sáng màu xanh lam nhạt, chiếu rọi toàn bộ cung điện trong giống như mộng ảo.
Không thể không nói, cổ quốc Trường Dạ này giàu có thật đấy...
Lão Yên cũng đi theo, sau khi chạm vào đá Nguyệt Quang thì cảm thán một câu: “Quả nhiên là như vậy.”
“Hả?” Tôi hỏi lại.
Lão Yên vừa chạm vào đá Nguyệt Quang vừa quan sát con đường rộng lớn không biết dẫn đến nơi nào: “Dựa theo truyền thuyết được ghi chép lại, sở dĩ quốc gia nhỏ bé ở Tây Vực này được gọi là cổ quốc Trường Dạ là vì người dân ở nơi đây quanh năm sống trong bóng tối, ánh sáng của bọn họ đến từ ánh trăng, hiện giờ xem ra là đang nói đến những viên đá Nguyệt Quang này."
Tôi liếc mắt nhìn lão Yên lộ ra sự nghi ngờ sâu sắc về mấy thứ “truyền thuyết ghi chép” này. Theo lời ông ấy từng nói, cổ quốc Trường Dạ chỉ mới xuất hiện cách đây 5 năm, có rất ít thông tin được truyền ra ngoài, vậy nên ông ấy đã nghe được truyền thuyết này từ đâu?
Lão Yên thấy tôi không tin thì cũng không có giải thích, chỉ kêu chúng tôi đuổi theo.
“Con đường này dẫn tới đâu?” Tôi hỏi.
Lão Yên nói: "Chắc dẫn tới chính điện. Chỗ chúng ta đang đứng bây giờ chỉ là lối vào cổ quốc Trường Dạ, tương đương với cổng thành mà thôi."
"Dư Thành Trạch biến mất rồi."
Manh Hiệp đột nhiên nói ra một câu khiến chúng tôi sửng sốt, kể từ lúc chúng tôi tiến vào cung điện cho đến bây giờ cũng không nhìn thấy bóng dáng của Dư Thành Trạch.
Theo lý mà nói, khoảng thời gian mà ông ta đến đây cũng không sớm hơn chúng tôi bao nhiêu, nếu ông ta đi trên con đường này thì không có lý do gì mà chúng tôi không nhìn thấy ông ta.
Tôi nhìn những ngôi nhà ở hai bên đường rồi nói: “Liệu ông ta có đi vào một ngôi nhà trong số đó không?”
"Không đâu, tôi vừa mới thử xong, những căn nhà này không mở được." Rắn Độc vẫn luôn yên lặng kể từ lúc tiến vào lại đột nhiên lên tiếng.
Tôi không tin tưởng lắm, cho nên đã tự mình đẩy một cánh cửa ở bên cạnh ra, sau đó mới phát hiện những cánh cửa này thực sự không thể mở ra được. Hơn nữa nhìn bộ dạng này hẳn là từ khi nó được xây dựng thì chưa từng nghĩ tới việc để cho người ở, bởi vì mặc dù thứ này được xây dựng giống như một cánh cửa, nhưng những cánh cửa này thực sự đã bị bịt kín.
"Xây những ngôi nhà bịt kín này để làm gì chứ?" Tôi có chút không hiểu, bởi vì đây được coi là cấm kỵ trong phong thủy, chỉ có âm trạch(*) mới xây cửa bị bịt kín như thế.
(*) Âm trạch: nhà cho người chết
Lão Yên cười quỷ dị, nói rằng đây có thể là nơi dành cho người chết ở.
Tôi bị nụ cười của ông ấy làm cho rùng mình, nghĩ đến thứ ở bên trong căn nhà này có thể là người đã chết hàng ngàn năm, khiến tôi vội vàng thu tay lại.
Bị mất dấu làm chúng tôi không còn quan tâm đến việc Dư Thành Trạch đang ở đâu, dù sao chúng tôi cũng đã đến được cổ quốc, cũng không cần phải ở cùng một chỗ với ông ta nữa, chỉ cần cẩn thận để không rơi vào bẫy của ông ta lần nào nữa là được.
Dọc theo con đường tiến về phía trước, tôi chỉ cảm thấy cổ quốc bị chôn vùi hàng ngàn năm này không đáng sợ như tôi tưởng tượng, bởi vì trên con đường này ngoài tiếng bước chân của chúng tôi ra thì không gặp phải bất cứ thứ quỷ dị nào khác.
Nhưng lão Yên lại dặn dò tôi không nên xem nhẹ, nếu suy luận của ông ấy không sai thì những quỷ quái mà chúng tôi gặp phải trên đường đi chính là người canh giữ cổ quốc Trường Dạ, chỉ là người canh giữ thôi mà đã khủng bố như vậy rồi, cho nên ở bên trong cổ quốc này không thể nào không có chuyện kỳ quái được!
“Tôi biết rồi.” Tôi nghiêm túc gật nhẹ đầu.
"Nơi đó hình như có thứ gì đó." Đi được khoảng mười phút, dường như tôi nhìn thấy ở trên con đường có thứ gì đó đang nằm cách đó không xa, trông giống như một người, nhưng theo lý mà nói thì nơi này không thể xuất hiện con người mới đúng.
Lão Yên nghe vậy thì lập tức nhìn sang, sau đó bước nhanh hơn. Chờ đến khi chúng tôi đến gần thì mới phát hiện ra đây quả thực là một người, không chỉ có một mà có khoảng bảy người và bọn họ đều đã chết.
"Trên người bọn họ cũng có thứ sền sệt đó." Tôi chỉ vào thi thể rồi nói, không biết có phải là do không có trải qua quá trình phơi nắng hay không, chất nhầy ở trên những thi thể này cũng chưa khô hẳn, vừa nhìn thấy đã khiến cho người ta buồn nôn rồi.
Những thi thể này không bị khô quắt hoàn toàn như hai cỗ thi thể trong sa mạc, máu thịt ở trên người tương đối đầy đủ, chỉ là hộp sọ của bọn họ cũng chỉ còn lại mỗi xương đầu, xem ra Manh Hiệp đã nói đúng, đầu của bọn họ quả thực đã bị ăn rồi.
“Có phải là mấy anh em của đội kia không?” Manh Hiệp hỏi.
Phản ứng đầu tiên của lão Yên là gật nhẹ đầu, sau đó lại lắc đầu, nói là không đúng...
Tôi hỏi ông ấy có chỗ nào không đúng, ông ấy chỉ tay vào những thi thể rồi nói: "Số lượng không đúng. Toàn bộ người của đội tiên phong gồm có tám người, chúng ta đã gặp được hai cỗ thi thể ở bên ngoài, nhưng tại sao ở nơi này lại có bảy?”
Manh Hiệp lắc đầu: " Hiện tại còn khó nói, tôi chỉ cảm thấy thứ đã giết chết bọn họ dường như không thể sống sót trong sa mạc."
"Ồ?" Tôi cảm thấy hứng thú và hỏi anh ta lí do.
Anh ta trợn mắt nhìn tôi một cái rồi mới giải thích, nói là có rất ít động vật có kích thước lớn có thể sống sót được trong sa mạc. Thứ nhất là không có chỗ để xây tổ, thứ hai là hình thể càng lớn thì càng cần nhiều hơi nước.
Nói chung là đối với loại động vật có kích thước lớn sẽ rất khó để tìm đủ nguồn nước trong môi trường sa mạc này, mà đây cũng là lý do tại sao lạc đà lại quý giá như thế.
Tôi không đồng tình nói: “Nhưng mọi chuyện trên con đường này không thể suy đoán theo lẽ thường được.”
Nếu anh ta nói điều này với tôi khi tôi mới vào sa mạc thì chắc chắn tôi sẽ coi đó là thật, nhưng sau khi đã gặp qua nhiều quái vật không thể tưởng tượng được, tôi lại không tin tưởng cho lắm.
Manh Hiệp mỉm cười: "Đúng vậy, nhưng mỗi một con quái vật mà các người gặp ở trên đường, không phải đều đáp ứng tiêu chuẩn sinh tồn trong sa mạc sao?"
Tôi còn muốn nói điều gì đó, nhưng lão Yên lại gật nhẹ đầu: "Nhìn dấu răng này, có lẽ thứ này còn lớn hơn cả lạc đà, rất khó có thể sống được ở trong sa mạc. Cho nên…”
“Cho nên thứ này đến từ cổ quốc.” Manh Hiệp kết luận.
Mặc dù biết không khí không đúng, nhưng tôi vẫn hưng phấn mà xoa hai tay: “Nói như vậy, cổ quốc đang ở gần đây à?”
Đi lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đến nơi, khiến tôi không thể kiềm chế nổi sự kích động ở trong lòng.
*****
Lão Yên nghiêng mắt nhìn tôi một cái, vẻ mặt nặng nề nói: “Không biết kế tiếp sẽ gặp phải chuyện gì, nếu sinh vật vô danh này thật sự đến từ cổ quốc thì tại sao nó lại chạy ra ngoài, hay là nói cổ quốc đang ở ngay dưới lòng bàn chân của chúng ta?”
"Không phải ở đây." Dư Thành Trạch vẫn luôn giữ im lặng lại đột nhiên nói ra một câu, chúng tôi lập tức nhìn về phía ông ta, muốn nghe xem ông ta có ý kiến gì.
Nhưng không ngờ ông ta lại ngừng nói và chỉ giục chúng tôi đi nhanh lên.
Lão Yên cau mày nói: “Giáo sư Dư, nếu anh đã biết cổ quốc ở đâu, sao không nói cho chúng tôi biết phải mất bao lâu thì mới đi đến đó được?”
Dư Thành Trạch nhìn chúng tôi đầy giễu cợt, sau đó nói với tốc độ này của chúng tôi thì vĩnh viễn cũng không thể đến đó được.
"Giáo sư Dư, vậy mời ông đi trước đi." Tôi nhún vai, sau đó làm ra dáng vẻ không tiễn, Dư Thành Trạch trừng mắt nhìn tôi, cũng không nói gì thêm.
Tôi và lão Yên liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Xét thái độ của Dư Thành Trạch mà nói, rõ ràng ông ta đã coi chúng tôi là gánh nặng, nhưng kêu ông ta đi trước thì ông ta lại không chịu đi, cũng không biết rốt cuộc ông ta lại có ý định quỷ quái gì.
"Còn chưa chịu đi à?" Thấy chúng tôi vẫn không nhúc nhích, Dư Thành Trạch vội vàng thúc giục, càng lúc càng lo lắng.
Lão Yên xua tay, không muốn tranh cãi với ông ta, sau khi chôn hai thi thể xong thì mới tiếp tục lên đường.
Nắng rất gắt, lúc đầu tôi còn có tâm trạng nói chuyện vài ba câu với lão Yên, nhưng càng về sau tôi càng không muốn nói chuyện nữa, cứ máy móc đi theo họ từng bước một.
"Vừa rồi có phải có thứ gì chạy ngang qua không?"
Trong lúc tôi nóng đến mức muốn ngất xỉu thì chợt cảm thấy có một cơn gió thổi qua, mặc dù rất nhẹ nhưng tôi có thể chắc chắn cảm giác này không sai được, tựa hồ có thứ gì đó lướt qua rất nhanh, cho nên lúc này tôi mới kinh ngạc nói như vậy.
Mọi người đều dừng lại hỏi tôi thấy gì, nhưng tôi lại lắc đầu nói không thấy gì cả, chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua.
"Trường An, có phải cảm giác của cậu đã sai rồi không? Tôi ở ngay phía sau cậu mà, nhưng không hề cảm nhận được gì." Rắn Độc nhìn hai bên, sau đó hỏi.
Tôi lắc đầu, khẳng định cảm giác của mình không sai.
"Cẩn thận một chút luôn không sai.” Lão Yên nhìn thoáng qua tôi, sau khi xác nhận không có thứ gì mới thản nhiên nói.
Nhưng Dư Thành Trạch lại cười lạnh một tiếng, nói chúng tôi nghi thần nghi quỷ.
Chúng tôi cũng không để ý tới ông ta, dạo gần đây tính tình của ông ta ngày càng dễ nóng nảy, mà chúng tôi cũng lười tranh cãi với ông ta.
Dù cuối cùng không nhìn thấy gì nhưng tôi vẫn cảm thấy rùng mình như cũ, như thể có thứ gì đó vẫn luôn ở phía sau lưng nhìn chằm chằm vào tôi. Mặc dù tôi đã quay lại mấy lần nhưng đều không thấy gì, cuối cùng tôi chỉ có thể quy tội bản thân đã bị mặt trời phơi đến ngu người.
“Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút đi.” Vào giữa trưa, nắng gắt đến mức không ai có thể mở mắt nổi, lão Yên đi đến một nơi râm mát, sau đó đặt ba lô xuống đất rồi ngồi xuống trước.
Nhưng vừa ngồi xuống, ông ấy liền bật dậy kêu lên vì hạt cát ở đây quá nóng, cuối cùng đành phải ngồi lên ba lô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thấy có chỗ nghỉ ngơi, chúng tôi cũng lần lượt di chuyển tới đó, mặc dù Dư Thành Trạch có hơi bất mãn nhưng nhìn tình trạng này của chúng tôi thì cũng biết chúng tôi không thể đi được nữa, ông ta đành phải rầu rĩ đồng ý.
Lão Yên nhìn về phía Dư Thành Trạch nói: "Tôi nói này giáo sư Dư, ánh nắng chói chang như vậy mà sao không thấy anh đổ mồ hôi vậy?"