Chương 95 Gương Cổ Song Ngư
Lão Yên cười nói, nếu có hứng thú thì chờ đến khi ra ngoài tôi có thể tìm Manh Hiệp học.
"Có thật không?" Phải biết là trên tay của mỗi người đều có một số bản lĩnh giữ nhà, bình thường sẽ không truyền cho người khác, sở dĩ lão Yên có thể học được có lẽ là do địa vị của ông ấy tương đối cao.
Nhưng lão Yên lại xem thường nói: “Sao lại không thể học chứ? Manh Hiệp không còn trẻ nữa, nhất định phải có người học được tay nghề của cậu ta, nếu không…”
Nói đến đây, lão Yên không nói thêm gì nữa, chỉ nói nếu sau này tôi muốn học thì đến tìm Manh Hiệp là được, anh ta nhất định sẽ rất tình nguyện dạy dỗ.
Nhưng tôi lại nghe hiểu ý của ông ấy, đơn giản là vì nếu chẳng may Manh Hiệp xảy ra chuyện gì thì tay nghề này của anh ta sẽ bị đứt đoạn, nhưng nói ra điều này vào lúc này thì đúng là không may, cho nên ông ấy mới không nói thêm gì nữa.
Ngay lúc chúng tôi đang nghiên cứu kỹ năng của Manh Hiệp thì anh ta đột nhiên quay đầu lại, sau đó nghiêm túc nói: "Sắp mở ra rồi, cho nên mọi người đứng ra xa một chút đi.”
"Ừ, cậu cũng cẩn thận một chút." Lão Yên kéo tôi lui về phía sau, đồng thời lộ ra vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào động tác ở trên tay của Manh Hiệp.
Chỉ thấy sau khi Manh Hiệp thu dọn đồ đạc xong thì dán lỗ tai lên vách tường, sau đó co ngón tay gõ đều lên những viên gạch cách mình nửa sải tay theo một quy luật nhất định: dong, dong dong dong, dong…
Cùm cụp…
Bỗng có tiếng ổ khóa đồng được mở ra truyền đến, Manh Hiệp quay người né sang một bên như một con diều hâu, đồng thời ở ngay chỗ mà anh ta từng đứng lóe lên một ngọn giáo, mũi giáo sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, nếu không phải động tác của Manh Hiệp nhanh thì có lẽ lúc này anh ta đã bị xuyên thủng rồi.
Bên cạnh ngọn giáo có một cánh cửa rộng hai ba mét, tối tăm đến mức không biết dẫn đi đâu.
Chúng tôi đợi rất lâu thì vẫn không thấy có cơ quan nào khác, sau đó lập tức cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Còn gì nữa không?” Lão Yên hỏi.
Manh Hiệp cũng thấy kỳ lạ, theo lý mà nói, lẽ ra không thể chỉ có ngần ấy cơ quan mới đúng.
Anh ta chậm rãi bước về phía cửa, sau đó nghiêng lỗ tai lắng nghe một lúc lâu rồi cau mày nói: “Hết rồi, đi vào thôi.”
Bộ dáng này của anh ta khiến tôi cảm thấy có chút bất an nên vội hỏi anh ta không phải đã nói nơi này có nguy cơ bốn phía sao?
"Không rõ nữa, mọi người có nhìn thấy chỗ nào kỳ lạ không?" Manh Hiệp lắc đầu.
Tất nhiên là chúng tôi không nhìn thấy được, dù sao nơi đó đen sì một mảnh.
Lão Yên bật đèn pin lên rồi chiếu vào bên trong, sau đó lẩm bẩm một câu: "Tại sao nơi này trông giống lối đi trong mộ vậy?"
Tôi nhìn thoáng qua thì biết ông ấy nói không sai, tuy sự khác biệt giữa lối đi thông thường và lối đi trong mộ cũng không quá lớn, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.
Bởi vì bất kể vật liệu gì được sử dụng hay là quy mô lớn nhỏ, lối đi trong mộ đều có chỗ khác với lối đi thông thường.
Lối đi trước mắt cao khoảng năm sáu mét, hai bên được đánh bóng rất trơn tru, nhưng không khó để nhận ra trên những bức tường này vẫn còn có một số thứ kỳ lạ, chắc là dùng để thiết trí cơ quan.
"Cho nên nói, thật sự có khả năng nơi chúng ta đang ở chính là Ảnh Cung?”
Tôi liếc nhìn lão Yên nói: "Như vậy, chẳng lẽ phía trên cổ quốc Trường Dạ này là nơi ở của người sống, còn phía dưới được dùng để chôn người chết?”
"Rất có thể là vậy.” Lão Yên sờ cằm.
Tôi hỏi ông ấy vậy chúng ta có cần đi vào nữa không?
"Không đi vào, chẳng lẽ ở đây chờ chết à?” Lão Yên không nói nên lời, ông ấy liếc nhìn tôi một cái, còn tôi thì cười hì hì cũng không nói tiếp.
"Bên trong còn có một bí ẩn khác, mọi người cẩn thận chút." Thấy chúng tôi đã làm ra quyết định, Manh Hiệp dặn dò một câu rồi dẫn đầu tiến vào.
Nơi tối tăm này cũng không có chút ảnh hưởng nào tới anh ta.
Tôi nắm lấy Rắn Độc, giơ đèn pin lên rồi đi theo sau, còn lão Yên chịu trách nhiệm đoạn hậu.
Manh Hiệp di chuyển rất cẩn thận, bước lên hành lang gần như không phát ra âm thanh nào, trong tay nắm chặt thanh loan đao, như thể trước mặt có kẻ thù nào đó.
Tất nhiên là tôi cũng chẳng khá hơn anh ta là bao, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn trước, chỉ cảm thấy lối đi ở phía trước này có điều gì đó không bình thường.
Nhưng sau khi đi được khoảng mười mét thì mọi thứ vẫn rất bình thường, chúng tôi cũng nhìn thấy một cánh cổng ngọc xanh rộng khoảng ba mét cách chúng tôi năm sáu mét.
Két…
Tôi không yên tâm, nói chung càng đến gần cửa của mộ địa thì cơ quan càng nhiều. Tôi há to miệng vừa định nói bọn họ cẩn thận cơ quan thì đã nghe thấy một tiếng “cạch”, toàn bộ sống lưng của Rắn Độc đang đi bên cạnh tôi cũng trở nên căng cứng, rõ ràng anh ta đã giẫm phải thứ gì đó.
Tâm tình của mọi người cũng bị nhấc lên theo, đồng thời đứng yên tại chỗ không dám thở mạnh.
Nhưng chờ hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đợi đã, Rắn Độc, anh tạm thời đừng cử động nữa!" Tôi thử tiến lên phía trước một bước, nhưng sau khi thấy vẫn không có động tĩnh gì thì mới quay sang nói với Rắn Độc ở bên cạnh.
Vẻ mặt Dư Thành Trạch không thay đổi, chỉ tặc lưỡi rồi nói: “Ông có thể không uống.”
Lão Yên lại nhún vai nói: “Hiếm khi thấy giáo sư Dư tự mình xuống bếp, sao tôi có thể không cho mặt mũi được?”
Vừa dứt lời đã dẫn đầu bưng lấy chén nhấp từng ngụm một, chỉ là trước khi uống còn liếc nhìn tôi một cái.
Nghĩ đến thuốc mà Rắn Độc đã đưa cho tôi vào tối hôm qua, cùng với những lời lão Yên đã nói vừa rồi, nếu như tôi còn không hiểu ông ấy muốn làm gì thì tôi nên vứt bỏ cái bộ não này đi là vừa.
Cho nên sau khi nhìn thấy đám người lão Yên uống cháo xong liền ngã xuống, tôi cũng phối hợp ngã sang một bên, thậm chí vì để chân thật hơn, ngay cả chút cháo còn sót lại ở trong chén đang dính ở trên người tôi cũng không thèm để ý.
Sau khi giả vờ bất tỉnh, tôi cảm giác được Dư Thành Trạch đang đi dạo xung quanh chúng tôi, sau đó vỗ nhẹ vào mặt của tôi, bộ dạng đó như thể đang xác nhận xem chúng tôi có thực sự bất tỉnh không.
Mấy phút sau, có vẻ như ông ta đã cảm thấy yên tâm nên xoay người rời khỏi lều, ngay lúc tôi định mở mắt hỏi lão Yên đến cùng là muốn làm trò gì thì lại nghe thấy bên người truyền đến một giọng nói rất nhỏ: “Đừng cử động!”
Động tác mở mắt của tôi lập tức dừng lại, cùng lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng lều bị xốc lên lần nữa, hiển nhiên là Dư Thành Trạch đã quay lại.
Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà có lão Yên nhắc nhở, nếu không lúc này đã bị bắt tại trận rồi!
Lần này Dư Thành Trạch không ở lại lâu, chỉ một hai phút sau đã đi ra ngoài, chỉ là lần này tôi không dám liều lĩnh nữa, ngay cả khi ông ta đã rời đi thì tôi vẫn nhắm chặt mắt, đợi khoảng mười phút sau mới nghe thấy tiếng lão Yên nói có thể đứng dậy được rồi.
"Lão Yên..."
"Hiện tại đừng hỏi, đuổi theo trước đã."
Tôi mở miệng định hỏi gì đó, nhưng lão Yên đã trực tiếp ngắt lời tôi và nhanh chóng đeo ba lô lên, cũng may là đêm qua chúng tôi đã thu dọn xong hành lý, bây giờ không cần lãng phí thời gian nữa.
Dư Thành Trạch mới đi được mười phút, cho nên chúng tôi rất nhanh đã đuổi kịp ông ta, nhưng để ông ta không phát hiện ra, chúng tôi chỉ bám sát phía sau ở một khoảng cách khá xa, miễn là có thể nhìn thấy bóng lưng của ông ta là được.
Sau khi đuổi kịp Dư Thành Trạch, tôi nóng lòng hỏi lão Yên định làm gì.
Lão Yên liếc mắt nhìn Dư Thành Trạch ở phía trước: “Ông ta không muốn cùng chúng ta đi đến cổ quốc Trường Dạ.”
“Nếu không muốn, vậy trước đó tại sao ông ta lại chủ động tới tìm chúng ta, nếu ông ta không tự mình đến, chúng ta cũng không thể tìm được ông ta mà?” Tôi có chút khó hiểu.
Lão Yên cười lạnh một tiếng, sau đó nói trong khoảng thời gian này ông ấy vẫn luôn nghĩ tới chuyện vì sao Tiểu Ngũ lại chết, mãi sau này mới hiểu được, thay vì nói Dư Thành Trạch muốn dùng đám quái vật này dọa chúng tôi rút lui, không bằng nói ông ta đang dùng mạng sống của đám người chúng tôi để hiến tế cho đám quái vật này.
"Có ý gì?" Không chỉ có tôi, mà ngay cả Manh Hiệp ở một bên cũng có chút mờ mịt.
Sắc mặt lão Yên ngưng trọng, chậm rãi nói: "Không phải tôi chưa từng tiến vào sa mạc, nhưng các cậu không cảm thấy dọc đường này đã xuất hiện quá nhiều thứ sao?"
Rắn Độc và tôi không còn gì để nói, ngược lại là Manh Hiệp lại gật nhẹ đầu nói: "Bên tôi thì không sao, nhưng nếu giống như lời ông nói thì số lượng đám quỷ quái này quả thực có chỗ không đúng. Loại quỷ quái này cũng có lãnh thổ của nó, không có lý do gì mà tập trung hết vào con đường này.”
“Không sai, cho nên tôi mới nghi ngờ những thứ này đều có liên quan đến cổ quốc Trường Dạ, mà muốn tìm tới cổ quốc Trường Dạ thì phải chiến đấu với những thứ này, mà điều này cũng có thể giải thích lý do vì sao Dư Thành Trạch lúc thì dẫn đường cho chúng ta, lút thì lại đưa chúng ta vào miệng của quỷ quái!”
Lão Yên nhanh chóng phân tích: "Tôi nghi ngờ con nhện khổng lồ mà chúng ta gặp phải trong hai ngày qua là đợt cuối cùng. Nhưng bởi vì chúng ta không bị con nhện tiêu diệt, ông ta lại không biết lý do nên mới cảm thấy sốt ruột, cho nên đã tự mình ra tay, các cậu không cảm thấy con nhện đêm qua rất dễ xử lý sao?
Hơn nữa dựa theo bản đồ tới nói, đích đến hẳn là ở gần đây, cho nên ông ta muốn thoát khỏi chúng ta rồi một mình đi tìm cổ quốc, nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho ông ta một cơ hội, từ đó tiết kiệm thời gian ông ta lại đưa chúng ta đi một vòng trong sa mạc."
Thì ra là vậy...
Sau khi nghe lão Yên giải thích xong, một số chuyện khó hiểu đã được giải quyết. Bắt đầu từ lúc chúng tôi gặp phải bò cạp đuôi đỏ dường như đã bị ông ta thao túng rồi, ngay cả việc ông ta được tìm thấy chính là muốn để đám người Manh Hiệp tụ hợp với chúng tôi, từ đó tiện cho ông ta ra tay.
Hơn nữa vết bẩn ở trên người ông ta lúc chiều hôm qua trở về cũng đã có lời giải thích, đây hẳn là do trận chiến với con nhện kia để lại...
"Sao ông biết ông ta muốn bỏ thuốc mê? Thậm chí còn để Rắn Độc sớm chuẩn bị thuốc giải." Tôi hoang mang không hiểu hỏi, nếu chẳng may Dư Thành Trạch trực tiếp hạ độc giết chết chúng ta thì sao?