Chương 94 Gương Cổ Song Ngư
Tôi chỉ vào một chỗ ở trên ảnh chụp, sau đó cảm thấy trong đầu lướt qua hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ, nhưng lại không thể nắm bắt được một cái nào.
Lão Yên cũng không rõ ràng cho lắm: "Không rõ. Xem ra chúng ta phải đánh giá lại lần nữa xem ông ta muốn làm gì mới được."
Trước đó chúng tôi cho rằng ông ta chỉ đơn giản là đang cố gắng tìm kiếm cổ quốc Trường Dạ, nhưng hiện tại xem ra cũng không hẳn là vậy.
Lão Yên nhét lại bức ảnh vào trong ngực: "Xem ra chỉ khi tìm được Dư Thành Trạch thì chúng ta mới có thể biết được chân tướng, cũng không thể cứ để ông ta dắt mũi dẫn đi như thế được."
Tôi hỏi lão Yên bây giờ nên làm gì?
Ông ấy chỉ vào nơi chúng tôi đang đứng và nói rằng chúng tôi phải tìm lối ra trước, sau đó lại nghĩ cách vòng đến nơi chúng tôi vừa mới bước vào.
"Nếu như trước đó cậu không nhìn lầm, vậy thì Dư Thành Trạch chắc chắn vẫn luôn đi theo phía sau chúng ta, chỉ khi vòng ra phía sau thì mới có thể bắt được ông ta!” Lão Yên làm ra động tác nắm tay, tựa như Dư Thành Trạch đã ở ngay trước mặt.
Manh Hiệp gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, mọi người nghỉ ngơi trước đi, chuyện tìm lối ra cứ giao cho tôi.”
“Anh làm được không?” Tôi có chút lo lắng, dù sao anh ta cũng không nhìn thấy gì.
Lão Yên cười một cái rồi nói chính vì cậu ta không nhìn thấy gì cho nên chuyện này giao cho cậu ta sẽ đáng tin cậy hơn, bởi vì một khi có chỗ nào kỳ lạ đều bị anh ta chạm đến, không giống những người dùng mắt để nhìn như chúng ta thường sẽ bị thị giác đánh lừa.
Tôi biểu thị đã hiểu, chẳng qua vẫn cảm thấy cùng nhau tìm kiếm sẽ nhanh hơn một chút, cho nên muốn đến giúp đỡ mà thôi.
Lão Yên ngăn tôi lại, sau đó nói điều chúng tôi phải làm bây giờ chính là không nên làm phiền Manh Hiệp, cứ để anh ta ở trong một môi trường yên tĩnh mới là chuyện tốt.
Nếu ông ấy đã nói như vậy, tôi cũng không tiện kiên trì nữa, chỉ có thể ngồi ở một bên nhìn Manh Hiệp đi loanh quanh.
Manh Hiệp nhìn như không có mục đích gì, có khi gõ vào tường, có khi lại nằm dưới đất nghe gì đó, thậm chí tôi còn thấy anh ta đứng bất động khoảng năm sáu phút.
"Anh ta đang làm gì vậy?" Tôi thực sự nhịn không được nên đã nhỏ giọng hỏi lão Yên.
Lão Yên ra dấu im lặng, kêu tôi im lặng quan sát.
Tôi kìm nén sự tò mò ở trong lòng lại, vẫn không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, nhưng cũng không thể thúc giục Manh Hiệp được, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Sau khi đi một lượt hết toàn bộ tầng hầm, anh ta mới chậm rãi bước đi thong thả trở về rồi nói: “Tình huống có chút phức tạp.”
“Phức tạp thế nào?”
Lão Yên cau mày: “Chẳng lẽ không có lối ra sao?”
Manh Hiệp lắc lắc đầu nói: “Không, có rất nhiều lối ra.”
“Rất nhiều?” Vẻ mặt của lão Yên càng trở nên kỳ lạ.
*****
Manh Hiệp ừ một tiếng, sau đó chỉ vào xung quanh rồi nói, theo quan sát của anh ta, ít nhất có đến bảy lối ra, nhưng đằng sau mỗi lối ra đều có huyền cơ, mà anh ta lại không có cách nào phán đoán lối ra nào là đúng.
"Có tận bảy cái sao?" Tôi nhìn quanh, nơi này không lớn, nếu có bảy lối ra thì có nghĩa là khắp nơi đều có sự sống, đồng thời cũng có nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Manh Hiệp gật nhẹ đầu rồi chỉ vào chỗ tôi đang đứng, nói là nơi tôi đang đứng có sự sống rõ ràng nhất và cũng là nơi nguy hiểm nhất.
"Thử xem đi! Cũng không thể bị mắc kẹt mãi ở chỗ này được.” Lão Yên hút hai hơi thuốc lá liền kêu Manh Hiệp mở lối ra ở chỗ của tôi.
Manh Hiệp từ trong ba lô lấy ra một số thứ kỳ lạ, những thứ này nhìn qua thì rất bình thường, giống như búa và xà beng, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện có chút khác biệt.
"Đây là công cụ do cậu ta tự mình suy nghĩ ra, cũng chỉ có cậu ta mới có thể sử dụng nó." Lão Yên thấy tôi tò mò thì giải thích cho tôi hiểu.
Tôi hỏi lão Yên những thứ này dùng để làm gì?
Ông ấy chỉ vào Manh Hiệp đang gõ gõ đập đập rồi nói rằng đây coi như là phương pháp phá giải cơ quan của Manh Hiệp, ông ấy từng muốn học nhưng lại không học được, các động tác nhìn có vẻ đơn giản nhưng kì thực bên trong lại có vô số cách, cho dù là ông ấy thì cũng thường xuyên phạm sai lầm, nên mãi đến sau này mới dứt khoát không học nữa, miễn cho học nghệ không tinh lại kéo cả mình vào.
Lão Yên nói không sai, sau khi Manh Hiệp bắt đầu hành động, thậm chí tôi còn cảm thấy việc này đơn giản như bình thường chúng tôi hay đóng đinh vào tường vậy, nhưng thủ pháp của anh ta lại hơi khác một chút.
Có đôi khi cổ tay hơi chuyển động một chút, cường độ tăng lên hoặc nhẹ hơn một chút thì âm thanh gõ lên tường đều sẽ có sự thay đổi rõ ràng.
"Cậu cũng cảm thấy có hứng thú à?” Lão Yên dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn về phía tôi.
Tôi cười hì hì nói: "Đồ tốt mà, ai mà không có hứng thú chứ?"
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất hứng thú với các bản lĩnh mà lão Yên và Manh Hiệp thể hiện ra bên ngoài, mặc dù có rất nhiều bí quyết đi xuống mộ được ghi chép ở bên trong, nhưng dù sao bản thân tôi cũng chưa bao giờ thực hành, cho nên ngay khi nhìn thấy bọn họ gõ gõ đập đập như thế này đã tìm ra cơ quan, khiến tôi cảm thấy thật thần kỳ.
“Tôi không có ý kiến.” Tôi nhún vai, Rắn Độc đương nhiên đứng về phía tôi.
Thật ra lời này một phần là do phối hợp với lão Yên, một phần cũng là lời nói chân thành của tôi, dù sao việc chúng tôi tìm kiếm cổ quốc Trường Dạ cũng là bất đắc dĩ, đối với chúng tôi lực hấp dẫn của cổ quốc kia cũng không có lớn đến thế.
"Manh Hiệp, ý cậu thế nào?” Lão Yên quay đầu nhìn về phía Manh Hiệp đang ngồi ở bên cạnh.
Manh Hiệp đang lau chùi thanh loan đao của mình, sau khi nghe xong lời này thì sờ nhẹ lên tai rồi có chút oán giận nói: “Dù sao nhiệm vụ của tôi là tìm được giáo sư Dư, nếu lúc hoàn thành nhiệm vụ liền trở về, đám người Ngô Đại cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Lão Yên hút một điếu thuốc nói nếu tất cả mọi người đều đã đồng ý thì chúng ta cũng nên thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai sẽ rút lui.
“Tôi còn chưa có đồng ý đâu!” Lúc này, Dư Thành Trạch cuối cùng cũng không thể ngồi yên.
****
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Tôi nói này giáo sư Dư, nhiệm vụ chính của chúng tôi là tìm cách giải cứu anh. Nếu anh đã không sao thì anh phải nghe theo mệnh lệnh của cấp trên và trở về cùng chúng tôi. Nếu dám trái lệnh, tôi có quyền dùng súng bắn chết anh!"
Sắc mặt của Dư Thành Trạch tối sầm lại, sau đó nhìn chằm chằm vào lão Yên một lúc lâu: "Anh dám giết tôi à? Trên đời này chỉ có một mình tôi là người có thể tìm thấy cổ quốc Trường Dạ."
“Phải không?" Lão Yên không cho là đúng: “Sân tập bắn thí nghiệm của không quân năm đó đã được ghi chép lại, tạm thời không tìm được không có nghĩa là sẽ không bao giờ tìm thấy."
Dư Thành Trạch cười lạnh hai tiếng, nói dựa vào tọa độ mà đám rác rưởi kia ghi lại sẽ không thể tìm thấy cổ quốc Trường Dạ.
Lão Yên thản nhiên nói, không tìm được thì không tìm được, nhưng người không thể không có, cho nên dù thế nào thì ông cũng phải trở về cùng với chúng tôi.
Nói xong, ông ấy trực tiếp cầm súng trong tay, bộ dạng đó như thể nếu Dư Thành Trạch dám lắc đầu thì ông ấy dám bóp cò vậy!
Dư Thành Trạch rất tức giận, ít ra kể từ khi tôi gặp được ông ta, ông ta hiếm khi mất kiểm soát cảm xúc như thế, sau đó ông ta chỉ tay vào lão Yên, ngón tay cũng trở nên run rẩy: "Ông có hiểu cái gì gọi là nền văn minh không? Nếu như có thể tìm thấy cổ quốc Trường Dạ, đây chính là một nền văn minh không gì bì được, ông, ông, ông..."
Ông ta cứ ông ông hồi lâu cũng không thể nói hết một câu hoàn chỉnh, bộ dạng đó trông ông ta giống như một giáo sư sẽ liều mạng vì nền văn minh của một cổ quốc vậy.
Lão Yên cũng lười nói nhảm với ông ta, trực tiếp nạp đạn lên nòng: “Đừng nói nhảm nữa, ông đi hay không đi?”
Dư Thành Trạch trợn to mắt nhìn về phía lão Yên, có lẽ ông ta không ngờ lão Yên sẽ dùng loại thái độ của thổ phỉ để ép buộc ông ta.
Thật ra thì ngay cả bản thân tôi cũng không ngờ, một người từ trước đến nay vốn luôn điềm tĩnh như lão Yên, vậy mà bây giờ lại có mấy phần khí chất giang hồ.
Manh Hiệp ở một bên dường như đã thành thói quen, lúc này cũng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, bộ dạng đó giống như hoàn toàn không lo lắng về việc bên phía lão Yên có xảy ra sơ suất nào không.
Nhưng đúng là không xuất hiện sơ suất thật, dưới họng súng đen ngòm, cho dù Dư Thành Trạch có không cam lòng thì cũng phải gật đầu, cũng may là ông ta không có hành lý nào cần thu dọn, ông ta tức giận mắng lão Yên một câu không có cốt khí thì cũng đi ngủ.
Sau khi đám người chúng tôi thu dọn đồ đạc xong, lão Yên liền kêu chúng tôi đi ngủ.
Nhưng vào lúc nửa đêm, trong khi tôi đang mơ màng ngủ thì bất ngờ bị một lực nhẹ đánh thức. Tôi vừa định đứng dậy thì cánh tay của tôi đã bị lực đó đè xuống, sau đó tôi nghe thấy Rắn Độc nhỏ giọng nói: "Là tôi."
"Sao thế?" Nhìn thấy bộ dáng của anh ta như vậy đã làm tôi giật mình, chợt nghĩ đã xảy ra chuyện, lập tức nhỏ giọng đáp lại một câu.
Rắn Độc đặt thứ gì đó vào tay tôi rồi nhỏ giọng bảo tôi ăn đi.
Tôi còn muốn hỏi đây là gì, nhưng anh ta đã lặng lẽ di chuyển đến chỗ của Manh Hiệp, thế là tôi nuốt những lời vừa đến miệng xuống, rồi nhai nuốt thứ giống như thuốc mà Rắn Độc đưa cho tôi.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy còn chưa tìm được cơ hội hỏi Rắn Độc về cái thứ mà anh ta đã đưa cho tôi ăn thì nhìn thấy Dư Thành Trạch người mà bình thường trông giống như một đại gia đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, nhưng điều ngoài ý muốn là không biết ông ta đã lấy gạo và nồi từ chỗ nào, thậm chí còn nấu cho chúng tôi một nồi cháo.
Tuy chúng tôi không kén chọn nhưng kể từ khi tiến vào sa mạc cho tới nay, thứ mà chúng tôi ăn đều là lương khô, từ lâu dạ dày đã chịu không nổi, hiện tại ngửi thấy mùi thơm của cháo thì không khỏi nuốt nước miếng.
"Uống đi, tôi chỉ còn từng đó gạo thôi." Dư Thành Trạch chia cháo, tuy rằng mỗi người chỉ có nửa chén, nhưng cũng đủ để chúng tôi hưng phấn.
Lão Yên cười ha ha nói: "Giáo sư Dư, anh sẽ không bỏ thêm nguyên liệu nào khác cho chúng tôi chứ?"
Hiển nhiên là lão Yên đang nói tới chuyện trứng trùng của Xích Mao lần trước, sau khi nghe ông ấy nói này, lúc tôi nhìn vào cháo trong chén thì có cảm giác như đang nhìn thấy thạch tín, nhất thời khó mà nuốt xuống được.