← Quay lại trang sách

Chương 101 Gương Cổ Song Ngư

Thậm chí cô ta còn xúi giục những bộ lạc khác của Trung Nguyên tiến đánh quốc gia của người đàn ông áo xanh.

Kỵ sĩ khuyên nhủ không có kết quả, chỉ đành trơ mắt nhìn Nữ Vương trở nên khát máu. Sau cùng không ai biết kết cục của cố sự này, bởi vì bích họa đến đây là kết thúc. Tất cả dừng lại trong một mảnh đỏ tươi...

"Vì sao từ đầu tới cuối người đàn ông này đều đeo mặt nạ?" Tôi cảm thấy hơi lạ, sau đó nói tiếp: "Hơn nữa quần áo trang sức của những người này khác nhau nhiều lắm."

“Nhìn người mặc nguyên bộ đồ xanh này, anh ta có lẽ là một vị quốc chủ nào đó ở phía Nam. Bởi vì lúc ấy chỉ phía Nam mới có kỹ thuật nuôi tằm phát triển. Thế nhưng mấy ngàn năm trước, hai phía Bắc Nam hoàn toàn không có con đường thông nhau, quốc chủ này ba lần bốn lượt tới thăm Nữ Vương của cổ quốc Trường Dạ bằng cách nào?” Lão Yên cũng cảm thấy lạ, rung đùi đắc ý cả buổi cũng không nói ra được nguyên cớ.

Tôi lại càng để ý đến kết quả cuối cùng của cuộc chiến này hơn: “Ông nói xem, cổ quốc Trường Dạ biến mất trong vòng một đêm, có phải có liên quan đến cuộc chiến này không?”

Lão Yên lắc đầu một cái, nói mình không biết. Chuyện liên quan tới cổ quốc Trường Dạ đến cùng biến mất như thế nào, vì sao biến mất, chuyện này rất khó đưa ra phán đoán.

Tôi thấy ông ấy cũng không nói gì, mới coi lại từ đầu đến cuối một lần.

Tôi càng xem càng thấy giật mình, đặc biệt là hình ảnh Nữ Vương đang điên cuồng tắm máu người và cô ta đứng ở trước gương khiến cho tôi cảm thấy cả người khó chịu.

Hơn nữa lúc tôi đang say mê với bức bích hoạ, lão Yên đã thần thần bí bí kéo tôi qua một bên, hỏi tôi có còn nhớ ông ấy từng đề cập đến chuyện muốn mang bảo vật ở trong cổ quốc này trở về không?

Tôi gật nhẹ đầu: “Sao thế, ông tìm được bảo vật rồi à?”

Lão Yên chỉ chỉ vào bức bích họa, nói chính là chiếc gương này.

“Gương?” Tôi nghiêng đầu nhìn sang chiếc gương, hình ảnh hai Nữ Vương đứng ở trước gương vẫn quỷ dị như cũ.

“Không sai, tôi nói thật với cậu, lần này tôi tới là vì chiếc gương này.” Lão Yên móc quyển sổ nhỏ ở trong túi ra, mở một trang ra rồi nói: “Thật ra thì sau khi Dư Thành Trạch sống sót đi ra khỏi sa mạc, bộ môn đã chú ý tới cổ quốc Trường Dạ rồi! Năm năm qua chúng tôi không ngừng nghiên cứu về nó, chẳng qua tài liệu quá ít nên cũng không nghiên cứu ra nguyên nhân vì sao, nhưng mà chúng tôi chiếu theo tài liệu có hạn vẫn suy ra được một vài món đồ.”

Sau đó ông ấy chỉ chỉ vào chiếc gương trên bức bích họa, hỏi tôi có biết thứ này tên gọi là gì không.

Tôi đương nhiên không biết rồi. Ông ấy cũng không trông cậy vào câu trả lời của tôi, mới vừa hỏi xong đã tự mình nói: “Món đồ chơi này tên là gương cổ Song Ngư, cậu cũng nhìn thấy hai vị Nữ Vương đúng không?”

“Ừ.” Tôi gật đầu một cái: “Có phải ý ông là hai vị Nữ Vương này đều là thật?”

Mặc dù lúc tôi mới nhìn vào bức bích họa đã có phỏng đoán, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có thể chỉ là bút pháp miêu tả khoa trương của cổ nhân(*) mà thôi. Nhưng dáng vẻ này của Lão Yên chợt khiến cho tôi cảm thấy chuyện cũng không phải giống như tôi nghĩ.

(*)Cổ nhân: người xưa

Quả nhiên, lão Yên chăm chú nhìn vào bức bích họa một lúc lâu rồi mới nói: “Chiếc gương cổ này có thể tạo ra người, làm ra một người giống y như đúc đi ra.”

Ông ấy nói trước đó khi ông ấy đi vào cổ quốc ông ấy cũng không biết tác dụng cụ thể của chiếc gương này, mãi cho đến khi nhìn thấy bức bích họa này, sau đó ông ấy kết hợp với chuyện của Dư Thành Trạch, mới càng chắc chắn hơn.

“Hơn nữa, cậu còn nhớ hai cỗ thi thể giống y như đúc không?” Lão Yên hỏi một câu.

Tôi nhớ lại bảy cỗ thi thể đã gặp lúc vừa mới đi vào cổ quốc, trong đó quả thật có hai cái giống hệt nhau.

Lão Yên nói ông ấy nghi ngờ một thi thể khác thật ra chính là của gương cổ Song Ngư tạo ra.

“Nói như vậy thì Dư Thành Trạch cũng là của chiếc gương này tạo ra sao?” Tôi mở to hai mắt ra nhìn.

Mặc dù tôi vẫn luôn biết Dư Thành Trạch này cũng không phải là người của đội khảo sát năm năm trước, chỉ là hôm nay thật sự nhắc đến lai lịch của ông ta rồi, tôi vẫn còn có chút không dám tin.

Đây cùng lắm chỉ là một chiếc gương mà thôi, thật sự có thể tạo ra con người có tư tưởng, có hành động ý thức đi ra sao?

Lão Yên dường như cũng có chút không dám tin, nhưng chuyện thật sự bày ra ở trước mắt lại không phải theo chủ ý của chúng tôi.

Ông ấy móc từ trong ngực ra bức ảnh chụp chung với đội khảo sát kia, chỉ vào Dư Thành Trạch đang nở nụ cười quái dị nói: “Lẽ nào cậu không cảm thấy năm năm qua ông ta không hề thay đổi chút nào à?”

Tôi cầm bức ảnh qua nhìn kỹ một chút, đúng thật, Dư Thành Trạch bây giờ và Dư Thành Trạch trước kia giống nhau như đúc, năm tháng không hề để lại bất kỳ dấu vết gì ở trên mặt ông ta.

Thật ra thì tôi đã chú ý tới điều này sớm nhất, nhưng có thể là do thời điểm tôi nhìn thấy ảnh chụp đã là hiện tại năm năm sau, thế nên trong lúc nhất thời tôi cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lão Yên nói ra một điểm này mới khiến cho tôi giật mình.

Nhưng Manh Hiệp không có dừng lại ngay, sau khi ngâm nga thêm hai giai điệu nữa thì mới dừng lại, sau đó nghi hoặc hỏi lão Yên làm sao vậy?

Lão Yên sắc mặt âm trầm nhưng không nói gì, chỉ làm ra động tác yêu cầu chúng ta tránh xa bức tượng kia.

Vốn tôi đã đứng cách bức tượng rất xa nên không có vấn đề gì, chỉ cảm thấy lão Yên gấp gáp đến mức hồ đồ rồi, còn Manh Hiệp thì hoàn toàn không nhìn thấy động tác tay của ông ấy.

Thế là tôi đã lên tiếng nhắc nhở Manh Hiệp, sau đó anh ta lộ ra vẻ kỳ quái và lùi lại phía sau hai bước.

Lão Yên tiến lên kéo anh ta lại, mang theo chúng tôi tụ họp lại ở lối vào cung điện, sau đó lau mồ hôi ở trên trán rồi nói: "Đó là linh khúc."

"Linh khúc?"

Tôi ngơ ngác nhìn về phía lão Yên.

Ông ấy ừ một tiếng, nói là nếu không phải nhờ có Manh Hiệp phát hiện ra thì ông ấy cũng đã bỏ qua âm thanh này, nghe nói linh khúc là giai điệu đưa tang ở cổ quốc Trường Dạ này, người nghe thấy giai điệu này sẽ không tự chủ được mà ngâm nga thành lời, một khi ngâm nga xong giai điệu của bài này thì người đó sẽ chết.

Tôi hỏi ông ấy có thực sự tà môn đến thế không?

Nhưng lão Yên lại lắc đầu nói mình cũng không biết, chỉ biết lúc cổ quốc Trường Dạ đưa tang, mọi người đều nhét một thứ gì đó vào trong tai, chính là vì sợ nghe được linh khúc.

Nói xong, ông ấy còn chỉ vào bức tường mà mình vừa mới nghiên cứu, nói là ở nơi đó có một bức tranh liên quan đến việc đưa tang, đúng là giống hệt như trong truyền thuyết.

Rắn Độc lại tỏ ra không đồng tình nói: "Nếu đã như vậy, tại sao bọn họ không tấu linh khúc luôn đi, như vậy chẳng phải là xong rồi sao?"

Manh Hiệp và tôi cũng có phản ứng tương tự, nếu đã là một giai điệu không may, vậy tại sao bọn họ còn muốn dùng làm bài hát đưa tang chứ? Nếu chẳng may có người vô tình nghe được, không phải sẽ mất mạng sao?

Lão Yên liếc nhìn chúng tôi, sắc mặt có chút cổ quái: “Nghe nói đoạn linh khúc này không phải do bọn họ diễn tấu, mà là khi có người chết rồi, bản nhạc này tự nhiên sẽ xuất hiện trong tang lễ…”

Thấy ông ấy càng nói càng tà ma, tôi vội vàng xua tay ý bảo ông ấy đừng nói nữa, bởi vì kiểu nói này của ông ấy khiến tôi có cảm giác tòa cung điện này giống như một ngôi mộ vậy.

Lão Yên bất lực mà liếc mắt nhìn tôi, sau đó thở dài một hơi rồi nói toàn bộ cổ quốc Trường Dạ hiện tại chính là một lăng mộ cỡ lớn, cung điện này trông không khác gì mộ địa.

"Nhưng cũng đừng suy nghĩ gì nhiều, nếu dùng ánh mắt hiện tại đi dò xét bản nhạc này, rất có thể là đang gợi ý tâm lý.” Lão Yên cười nói.

Sau đó lão Yên lại dặn Manh Hiệp cẩn thận một chút, dù sao chúng tôi cũng không nghe được linh khúc, chỉ có thính giác nhạy bén của anh ta mới có thể nghe được đoạn linh khúc này.

Manh Hiệp gật nhẹ đầu: "Nhưng bức tượng đó chắc chắn có chỗ kỳ lạ. Hay là chúng ta mau đến đó xem đi?"

Tôi quay đầu nhìn vào lối đi, sau đó nói nếu muốn nhìn thì cũng được, nhưng thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều, bởi vì tốc độ di chuyển của lối đi này dường như càng lúc càng nhanh.

Lão Yên cũng nhìn thoáng qua một cái, sau đó cắn răng nói: “Không bằng đi xem thử một chút vẫn tốt hơn!”

Nhưng ông ấy chỉ cho phép tôi đi theo qua đó, còn Manh Hiệp và Rắn Độc sẽ ở nguyên chỗ cũ.

Thứ nhất, lão Yên cảm thấy lo lắng cho Manh Hiệp, sợ anh ta càng đến gần thì càng dễ bị linh khúc ảnh hưởng, thứ hai là muốn Rắn Độc để mắt tới lối đi, một khi lối đi sắp tách khỏi cung điện thì phải gọi chúng tôi trở về.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, lão Yên mới dẫn tôi tới trước bức tượng.

Tôi sợ nghe thấy linh khúc nên đã lấy tay bịt tai lại, lão Yên thấy vậy thì bảo tôi đừng lo lắng, thính giác của chúng tôi chắc chắn không tốt bằng Manh Hiệp.

"Lão Yên, ông có chắc không?" Ông ấy vừa nói xong thì tôi đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo nhưng lại nặng nề, hơn nữa còn hoàn toàn không thể hình dung ra loại cảm giác này.

Lão Yên hỏi tôi làm sao vậy, tôi cũng kể cho ông ấy nghe về âm thanh mà mình nghe được, sau đó vẻ mặt của ông ấy lập tức thay đổi rồi chỉ vào bức tượng nói: "Có thể là có liên quan đến thứ này. Cậu không sao chứ? Nếu không ổn thì lui về trước đi."

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói không sao, tốt xấu gì hai người ở cùng một chỗ sẽ dễ dàng chiếu cố lẫn nhau.

Lão Yên không cố gắng thuyết phục tôi nữa, chỉ bảo tôi nếu cảm thấy có gì đó không ổn thì che lỗ tai lại rồi chạy trở về.

Càng đến gần bức tượng, âm thanh mà tôi nghe thấy càng ngày càng rõ ràng, âm thanh này nghe có chút giống với đàn tranh nhưng lại không được thanh thúy bằng, khiến cho tâm hồn của người nghe cảm thấy buồn buồn, đặc biệt kiềm chế.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh này, trong đầu đã hiện ra tất cả những người đã chết kể từ khi tiến vào sa mạc cho tới nay: Súng Ngắn, Bé Sữa, Mắt Ưng, đội trưởng Trần...

Giọng nói, khuôn mặt và những nụ cười của bọn họ lần lượt xuất hiện trong đầu tôi từng người một, mọi người đều đang mỉm cười và vẫy tay với tôi: Trường An, mau tới đây!