Chương 102 Gương Cổ Song Ngư
“Chiếc gương cổ này còn là quốc bảo đấy nhé, chúng ta nhất định phải mang đi ra ngoài.” Ánh mắt lão Yên kiên định.
Tôi nhìn ông ấy một chút, hỏi ông ấy có phải đây chính là ý nghĩa tồn tại của bộ môn không?
Lão Yên nhìn tôi một chút, sao đó đưa mắt nhìn về phương xa, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó: “Tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, trước đây tôi chính là một kẻ trộm mộ có thâm niên, khi đó đã trộm không ít ngôi mộ lớn, ở thời kiến quốc đụng lên trên họng súng nên bị phán án tử hình. Kết quả người đã đi đến pháp trường rồi, lại bị một tờ văn kiện của Đảng cứu lại. Từ đó về sau, ý nghĩa sự tồn tại của tôi chỉ có một.”
“Cái gì?” Tôi bị chuyện ông ấy kể gợi lên hứng thú.
Lão Yên bình tĩnh nhìn về hướng thủ đô xa xa, giơ tay lên chào. Trong mắt lộ ra vẻ thành kính mà tôi chưa từng được thấy: “Theo sứ mệnh của tôi, bảo vệ bảo tàng quốc gia!”
Tôi nghe những lời này mà nhiệt huyết sôi trào, bất mãn về lão Yên suốt dọc đường đi tới nay đều tan biến hết sạch. Tôi cũng bừng tỉnh hiểu ra, vì sao sau khi nhiều người hy sinh như vậy mà ông ấy vẫn phấn đấu quên mình tiến về phía trước.
“Trường An, trước đó tôi cũng đã nói với cậu rồi, sở dĩ nhìn trúng cậu, ngoài bản lĩnh của cậu ra…” Lão Yên điểm một cái vào sau lưng tôi: “Quan trọng nhất vẫn là hình xăm Cửu Long ở trên lưng cậu, có triển vọng làm người giữ mộ, số mệnh của cậu và bộ môn không hẹn mà gặp.”
Tôi gật đầu một cái, lúc trước sở dĩ cô Tứ giao 《Tinh Quan Yếu Quyết》cho tôi, sợ là cũng cân nhắc đến điểm này.
“Tôi có thể giới thiệu cậu tiến vào bộ môn, nhưng cậu nhất định phải đánh một trận thật hay vào! Cầm gương cổ Song Ngư về không chỉ là nhiệm vụ của riêng tôi mà còn là một lần thực tập của cậu, cậu tiến vào bộ môn cũng là mười phần chắc chín.
Đương nhiên, nguy hiểm ở chỗ này cũng không cần tôi phải nói, cậu tự cân nhắc một chút, tôi cũng không ép buộc cậu.” Lão Yên nhìn tôi, dường như đang chờ đợi quyết định của tôi.
Tôi giả vờ bất mãn nhìn chằm chằm ông ấy: “Chuyện cũng đã đi đến nước này rồi, ông còn nói không ép buộc tôi?”
“Ha ha!” Lão Yên cười ha ha vỗ nhẹ lên bả vai tôi: “Tôi biết tôi không nhìn lầm người mà.”
Tôi vừa nghĩ tới sau này tôi đã có thể giống như lão Yên, vì bảo vệ bảo tàng quốc gia mà chiến đấu thì lập tức cảm thấy huyết dịch toàn thân đều nóng lên.
Lão Yên lại cười hai tiếng: “Được rồi, bây giờ chúng ta vẫn nên suy nghĩ phải làm sao để mang chiếc gương cổ Song Ngư này về. Tôi nghi ngờ mục đích của Dư Thành Trạch cũng là ở đây, hơn nữa nếu như ông ta là do gương cổ tạo ra thì nhất định sẽ biết gương cổ nằm ở đâu. Chúng ta cần phải tăng nhanh tiến độ, không được để cho ông ta đắc thủ.”
Tôi nặng nề gật đầu một cái, sau đó nhớ tới tình cảnh hiện tại của chúng tôi, bèn hỏi lão Yên chúng tôi phải làm sao mới có thể đi ra ngoài được?
Tôi không dám đi tới cánh cửa ra mới vừa rồi, mặc dù bóng đen đã đi xa, nhưng ai mà biết nó có thể vòng trở lại hay không, cho nên việc nguy hiểm này không thể liều được đâu.
“Còn chưa biết, quan sát thêm chút nữa đi, đây là đại sảnh yến hội, dựa theo lối kiến trúc của cổ quốc đến xem, chắc chắn không chỉ có một cửa ra mới đúng.” Lão Yên phân tích.
Ông ấy nói xong lập tức cẩn thận tìm ở trong đại sảnh, còn tôi lại không hiểu sao, tóm lại là rất để ý tới bức bích họa. Tôi cũng không có đi tìm đường ra mà ngược lại đứng ở trước bức bích họa chậm rãi suy nghĩ.
“Nhóc con, cậu làm gì đấy? Bây giờ không có nhiều thời gian đâu, cậu muốn nghiên cứu thì chờ đi ra ngoài rồi hẵng nghiên cứu tiếp, không phải tôi đã chụp lại rồi sao?” Lão Yên gọi tôi nói một câu.
Tôi đáp lại một tiếng rồi nghiêng đầu, đang chuẩn bị đi tìm cửa ra, nhưng chợt phát hiện ra một vấn đề: “Lão Yên, mấy bức bích họa này là ai vẽ thế?”
****
Mới đầu nhìn vào thì cái này giống như là bức bích họa mang tính chất tự truyện thông thường. Nhưng Nữ Vương đã lo lắng chuyện thuốc trẻ mãi không già như thế, thậm chí sau khi nghiên cứu ra được còn giết chết tất cả những người tham gia nghiên cứu để diệt khẩu, ngay cả quốc gia ở phía Nam xa xôi cũng không bỏ qua, thế thì sao bức bích họa này lại ghi chép cặn kẽ như vậy được?
Từ lúc vừa mới bắt đầu tìm kiếm thuốc trẻ mãi không già đến khi phát động chiến tranh đều ghi chép cặn kẽ tỉ mỉ như thế, khiến cho chúng tôi chỉ cần dựa vào bức bích họa là có thể suy đoán đại khái được chuyện gì đã xảy ra.
“Chắc là tên kỵ sĩ đó.” Lão Yên nhíu mày, có chút không xác định trả lời.
Suy đoán này theo lý mà nói là thích hợp nhất, bởi vì ngoài Nữ Vương ra thì cũng chỉ có anh ta hiểu rõ nhất toàn bộ sự kiện.
Nhưng thời gian không khớp, kỵ sĩ đi theo bầu bạn với Nữ Vương quanh năm, hoàn toàn không thể nào trắng trợn lưu lại bức bích họa này ở một gian đại sảnh yến hội như thế.
Còn nếu như Nữ Vương đã xảy ra chuyện, tức là đại biểu cho cổ quốc Trường Dạ biến mất rồi thì kỵ sĩ mới thật sự có thời gian lưu lại bức bích họa chiếm trọn cả ba mặt tường này vào một khắc cuối cùng đó, có đúng không?
Phía sau lưng bọn họ là một mảnh hư vô, còn bọn họ thì vừa lùi lại về sau vừa vươn tay muốn kéo tôi theo.
Tôi chậm rãi đi về phía bọn họ, trong lúc nhất thời không biết đây là thực hay là mơ, chỉ cảm thấy bộ dáng của bọn họ trông rất chân thật.
"Trường An, đi với tôi." Đội trưởng Trần hiền từ nhìn tôi và đưa tay về phía tôi.
Tôi cũng đưa tay ra và từ từ nắm lấy tay của ông ấy.
Ngay khi tay của chúng tôi sắp chạm vào nhau, đội trưởng Trần mỉm cười: "Trường An, nhanh lên."
Nhưng tôi bất chợt nắm tay lại thành quyền, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm vào đội trưởng Trần ở trước mặt: “Ông là ai?"
Đội trưởng Trần rất ít khi cười đùa nói chuyện với tôi như vậy, phần lớn thời gian đều mắng tôi là đồ ranh con, càng nhiều hơn chính là giống như một người cha nghiêm khắc, nhưng vị đội trưởng Trần của lúc này lại rất hòa ái, quá mức không hài hòa rồi.
Đội trưởng Trần mở to mắt: “Ranh con, sao nhanh như vậy lại không nhớ ra tôi rồi?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đội trưởng Trần này nhìn chân thật hơn nhiều rồi.
Thế là tôi gãi đầu, nói không phải là mình đang mơ chứ?
Lời này vừa nói ra khỏi miệng đã làm tôi choáng váng, trong đầu cũng lập tức lóe lên một ý niệm, đội trưởng Trần không phải đã chết rồi sao?
Nhưng ngay khi ý niệm này xuất hiện thì tôi không thể nhớ được đội trưởng Trần đã chết khi nào.
Tôi lại đưa tay ra lần nữa, sau đó nắm chặt lấy bàn tay của đội trưởng Trần, muốn đi theo ông ấy về phía khoảng không kia.
Mà trong mắt của mấy người Mắt Ưng ở bên cạnh cũng chứa đầy ý cười nhìn về phía tôi, đặc biệt là Bé Sữa vẫn là dáng vẻ luôn bám dính lấy tôi.
Bang bang bang bang!
Ngay tại lúc tôi vừa định bước vào khoảng không thì nghe thấy tiếng súng nổ, khiến tôi không kịp phản ứng và không rõ tại sao trong một hoàn cảnh hài hòa như vậy lại có tiếng súng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt của đám người đội trưởng Trần lại đột nhiên thay đổi, đội trưởng Trần đột nhiên buông tay tôi ra, sau đó chậm rãi bước đi.
"Chú Trần!"
Tôi hét lên một tiếng, sau đó cứ thế trơ mắt nhìn chú ấy biến mất, khiến lòng tôi cảm thấy hoảng sợ.
"Kêu, kêu cái gì mà kêu?" Một giọng nói giận dữ vang lên: “Ông đây đã bảo cậu có chuyện gì khác thường thì nhớ chạy ngược trở về, sao cậu cứ nghe vào tai này là lọt qua tai kia vậy?"
Tôi ngơ ngác nhìn lão Yên, trong thời gian ngắn có chút không biết rõ tình huống, còn ông ấy thì lập tức nắm chặt lấy lỗ tai của mình, sau đó nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn tôi, bộ dạng đó như thể muốn nuốt chửng tôi luôn vậy.
Lúc này tôi mới từ từ tỉnh táo lại, sau khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh khác hẳn lúc trước thì tôi mới vội hỏi chuyện gì đã xảy ra?
****
Lão Yên hờn dỗi không muốn nói chuyện với tôi, giọng điệu của Rắn Độc ở một bên cũng không tốt: “Lúc lối đi sắp sửa biến mất, tôi đã gọi hai người trở về, nhưng ai biết cậu lại lao về phía bức tượng như bị quỷ ám vậy, lão Yên một mình không giữ được cậu nên chúng tôi đều chạy tới, nhưng bức tượng kia hóa ra là một cơ chế lật lên, vừa mới đụng vô đã lọt vào nơi quỷ quái này rồi."
Nghe Rắn Độc nói như thế, lão Yên giận dữ hừ một tiếng: "Cậu còn cho cậu ta thể diện nữa à. Nếu không phải do cậu ta nài ép lôi kéo lấy chúng ta thì cũng không đến nỗi tất cả mọi người đều bị mắc kẹt như vậy!”
Rắn Độc không nói chuyện, mà tôi cũng xem như đã nghe rõ, hóa ra bọn họ đều bị tôi kéo xuống, khó trách lão Yên lại có sắc mặt xấu như vậy.
"Lão Yên, linh khúc đó cũng có tác dụng tạo ra ảo giác sao?" Tôi lộ ra vẻ kỳ lạ mà hỏi một câu.
Tuy lão Yên tức giận thật nhưng vẫn đáp lại tôi: “Khó mà nói. Dù sao cũng không ai biết vì sao người nghe thấy sẽ không kìm lòng được mà ngâm nga giai điệu, càng không có ai biết sau khi nghe được giai điệu đó sẽ xảy ra chuyện gì, có phải giai điệu đó dựa vào cơ chế tạo ra ảo giác để dẫn đến cái chết hay không cũng khó nói."
Nói đến đây, ông ấy lại không vui trừng mắt nhìn tôi: "Tôi nói cậu này, dọc đường đi đã bị ảo giác lừa bao nhiêu lần rồi, sao lại không có một chút năng lực phản kháng nào vậy?”
“Đây là đâu?” Tôi ho khan hai tiếng, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, tôi biết nếu cứ tiếp tục nói gì nữa thì e là lão Yên sẽ đi tới kéo lỗ tai tôi mất.
Nhưng tôi rất muốn tìm hiểu xem đây là nơi quái quỷ gì, xung quanh tối tăm đến mức nhìn không được gì, chỉ có thể dựa vào ánh đèn pin mơ hồ để phán đoán ra đây là một nơi giống như tầng hầm.
Lão Yên vẫn còn tức không nhịn nổi, dùng ngữ khí cứng ngắc trả lời một câu không biết.
Tôi đưa ánh mắt cầu cứu về phía Rắn Độc, nhưng anh ta cũng lắc đầu, nói bọn họ cũng vừa mới rơi xuống, còn chưa kịp nhìn ra đây là nơi quái quỷ gì đâu.
“Còn tiếng súng kia đâu?” Tôi cảm thấy kỳ lạ, nếu nói bọn họ là bị tôi kéo xuống thì chẳng có lý do gì để nổ súng cả.
Lão Yên đột nhiên nhìn về phía tôi và hỏi tôi có thực sự nghe thấy tiếng súng không?
Tôi gật đầu kể cho bọn họ nghe về ảo giác vừa rồi: “Tiếng súng đó đã cứu tôi một mạng, nếu không thì tôi cũng không biết sau khi bước vào khoảng không đó thì sẽ xảy ra chuyện gì.”