← Quay lại trang sách

Chương 103 Gương Cổ Song Ngư

Một điểm này bất luận thế nào tôi cũng không nghĩ ra.

“Lão Yên, ông nói xem rốt cuộc Nữ Vương đã chết hay chưa?” Tôi sờ lên bức bích họa, một dòng suy nghĩ đáng sợ sinh sôi trong lòng, không sao đè nén nổi.

Lão Yên nhìn tôi một chút: “Cậu sẽ không cho rằng những bức bích họa này là Nữ Vương tự mình lưu lại đó chứ?”

“Mặc dù ý tưởng này rất hoang đường, nhưng tôi cảm thấy cũng chỉ có cô ta mới có cơ hội này, hơn nữa không phải đã có cách trẻ mãi không già rồi sao? Cô ta không chết cũng là điều bình thường…”

Tôi chầm chậm nói ra một câu, dường như làm như vậy cũng có thể phát tiết hết cảm giác nặng nề ở trong lòng ra.

Lão Yên bảo tôi đừng tự mình hù mình nữa, ông ấy cho rằng nếu như Nữ Vương còn tồn tại thì cổ quốc Trường Dạ không thể nào đột nhiên biến mất được. Thế nên đây cũng là một nghịch lý.

“Hơn nữa không phải trước đó chúng ta đã đi vào lăng mộ của cô ta rồi sao?” Lão Yên lên tiếng xoa dịu tôi.

Tay chân tôi lạnh lẽo. Tôi nói: “Thế nhưng chúng ta không tìm thấy xác của Nữ Vương, nhận định nơi đó là lăng mộ cùng lắm cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.

Hơn nữa cho dù trước đó Nữ Vương đã xây dựng sẵn lăng mộ cho mình thì cũng là hành động bình thường. Từ xưa đến nay nước chúng ta trải qua nhiều triều đại như vậy, trừ thời điểm loạn lạc không ổn định ra thì các Hoàng Đế triều trước đều sẽ bắt đầu xây dựng lăng mộ của mình ngay khi còn sống, để cho ngay cả sau khi chết cũng có thể mau chóng hưởng thụ mọi thứ lúc còn sống.”

Động tác tìm kiếm lối ra của lão Yên dừng lại, giọng điệu nặng nề gọi một tiếng. Tôi không rõ nhìn sang ông ấy, ông ấy bình tĩnh nói: “Cho dù cô ta không chết thì cùng lắm cũng chỉ là cương thi mà thôi.

Trường An, chúng ta làm cái nghề này, sợ nhất chính là gặp phải cương thi, nhưng gặp phải cương thi cũng không phải đáng sợ nhất đâu, cậu hiểu không?”

“Hiểu rồi…” Tôi đáp lại một tiếng.

Bất luận là kẻ trộm mộ hay là Mô Kim hiệu úy(*), càng chui vào sâu trong lăng mộ lớn thì sẽ càng dễ gặp phải cương thi, gặp phải cương thi đương nhiên nguy hiểm rất lớn, nhưng song song đó lợi nhuận cũng rất cao.

Cho nên để đối phó với cương thi, từ xưa đến nay không biết bao nhiêu người làm cái nghề kinh doanh này đã mò mẫm ra được một phương pháp. Vì vậy nên lão Yên mới nói tuy đáng sợ nhưng không cần sợ.

(*) Mô Kim hiệu úy: ở Trung Quốc cổ đại, Tào tháo từng lập ra chức Mô Kim hiệu úy chuyên đi cướp mộ của vua chúa lấy của cải sung vào quân đội. Sau này Mô Kim hiệu úy được sử dụng như danh hiệu dành cho những kẻ chuyên môn đi trộm mộ.

“Nhưng tôi vừa nghĩ tới Nữ Vương có thể vẫn còn sống, lại cảm thấy rợn cả tóc gáy.” Tôi há to miệng, cả buổi mới tìm về được giọng nói của mình.

Tôi không cách nào tưởng tượng được một người phụ nữ sống tới mấy ngàn năm, không, phải nói quái vật ấy là cái dạng gì.

Lão Yên vỗ lên bả vai tôi một cái, nói tôi mới tiếp xúc với những thứ này lần đầu tiên nên có phản ứng thế này là bình thường. Chúng tôi phải nhanh lên một chút, tìm được cửa ra quan trọng hơn. Dù sao chúng tôi phải cầm được gương cổ trước khi Dư Thành Trạch đuổi tới.

“Cũng không biết nhóm Rắn Độc thế nào rồi?” Tôi vứt bỏ suy nghĩ hoang đường ở trong đầu, không khỏi hơi lo lắng.

Từ sau khi bị quái vật khổng lồ mặt người đánh chạy tan tác, cũng không biết bọn họ có gặp phải nguy hiểm gì không.

Lão Yên bảo tôi yên tâm, nói Manh Hiệp ở trong loại cổ mộ này hoàn toàn là như cá gặp nước, cho dù không có phát hiện gì thì tự vệ cũng không thành vấn đề.

Tôi gật nhẹ đầu: “Ừ, đi tìm lối ra thôi!”

Lão Yên vốn là bị tôi cắt ngang hoạt động tìm kiếm cửa ra, bây giờ ông ấy thấy tôi không suy nghĩ lung tung nữa, mới lần nữa vùi đầu vào công việc.

Tôi lại nhìn lướt qua bức bích họa, sau đó đứng ở chính giữa sảnh lớn, chầm chậm nhìn khắp toàn bộ sảnh lớn.

Hai bên là chỗ ngồi cho tân khách lúc đãi tiệc, chính giữa trống trải hẳn là dùng cho biểu diễn, thế thì Nữ Vương ngồi ở đâu?

Tôi từ từ đi lên phía trước, nơi này có một cái cầu thang, đi lên chắc là ngai vàng của Nữ Vương. Thế nhưng nơi này cái gì cũng không có, trống rỗng.

“Đi đâu nhỉ?” Tôi lẩm bẩm một câu, ngồi xổm xuống ngay tại nơi vốn nên đặt ngai vàng rồi sờ một cái.

Răng rắc…

Một tiếng vang nhỏ truyền tới. Tôi hơi ngơ ngác, ngay sau đó mới kịp thời phản ứng, tiếng động này là từ dưới tay tôi truyền tới.

“Lão Yên, có phát hiện!” Tôi vội vàng gọi một tiếng, lão Yên đang ở cách đó không xa lập tức chạy tới, hỏi tôi phát hiện ra cái gì rồi?

Tôi chỉ vào nơi phát ra tiếng động: “Mới vừa rồi tiếng động vang lên ở dưới chỗ này.”

Lão Yên vội hỏi tôi làm sao mà phát ra tiếng, tôi lập tức làm mẫu cho ông ấy một lần, lần nữa sờ lên chỗ đó.

Răng rắc răng rắc…

Lần này tiếng vang còn rõ hơn.

Lão Yên vội vàng nằm lên trên đất, dùng ngón tay gõ lên mặt đất một cái.

Quả nhiên, theo tần suất gõ càng lúc càng nhiều của ông ấy, tiếng động răng rắc cũng ngày càng rõ hơn.

“Đây là tiếng gì vậy?” Tôi nhíu mày.

Ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng có cơ quan gì đó, nhưng đợi suốt cả buổi ngoài tiếng động này ra thì cũng không thấy có tiếng động khác, thế nên tôi trong lúc nhất thời còn ngơ ngác hơn.

“Chúng tôi không có nổ súng và cũng không nghe thấy tiếng súng nào.” Manh Hiệp thản nhiên nói, hai người còn lại cũng nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Tôi bị bọn họ nhìn chằm chằm đến mức toàn thân ớn lạnh, sau đó ngắt quãng nói: "Nhưng, nhưng tiếng súng là thật, thật sự không giống như ảo giác."

Có lẽ lúc rơi vào ảo giác, bản thân tôi có thể không cảm nhận được, nhưng sau khi ra ngoài, tôi có thể chắc chắn tiếng súng kia đã từng xuất hiện.

Lão Yên trầm mặt nói: “Nếu vậy thì cũng chỉ có Dư Thành Trạch…”

“Làm sao có thể chứ?”

Tôi lập tức phản bác: “Cho dù là ông ta thì cũng không có khả năng mọi người lại không nghe thấy tiếng nổ súng được? Hơn nữa tại sao ông ta lại muốn cứu tôi chứ?”

"Cứu cậu? Tại sao cậu không nói ông ta đang hại cậu chứ?”

Lão Yên hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, xem thử nơi này là đâu trước đã, sau đó nghĩ cách làm sao ra ngoài đi.”

Tôi sờ mũi, đồng thời không dám đôi co với ông ấy nữa, nên đành phải giơ đèn pin lên nhìn xung quanh.

Nơi này không lớn, ước chừng bằng hai gian phòng của một ngôi nhà bình thường, bên trong nằm rải rác một số bình gốm và một số bình đồng nhỏ đã bị phủ một lớp gỉ.

"Nơi này trông khá giống với Ảnh Cung thì phải?" Khi nhìn thấy những vật này, phản ứng đầu tiên của tôi là chỗ này chính là nơi đặt đồ bồi táng.

Lão Yên ừ một tiếng, nói quả thực rất giống, thậm chí ngay cả số lượng bình gốm này cũng giống với số lượng đồ bồi táng.

"Nhưng vì sao phía dưới cung điện lại làm ra một cái Ảnh Cung chứ?" Ông ấy lẩm bẩm vài câu, sau đó lắc đầu nói: "Chẳng lẽ đây là phong tục của cổ quốc Trường Dạ?"

Tất nhiên là tôi không có cách nào trả lời ông ấy, cho nên sau khi đánh giá xung quanh lần nữa thì trầm mặt nói: “Nếu là Ảnh Cung, như vậy hẳn sẽ có một lối đi dẫn đến chủ mộ. Dựa theo phong tục bồi táng của hàng ngàn năm trước, lối đi này hẳn là ở phía Tây Nam của Ảnh Cung, nhưng hiện tại mọi người có thể xác định được phương hướng không?"

"Không thể.” Lão Yên lắc đầu, nói lần đầu tiên ông ấy tiến vào cổ quốc đã từng thử qua, ngay cả dụng cụ hơi tinh vi một chút cũng không thể sử dụng ở chỗ này được, hẳn là do từ trường mạnh quấy nhiễu.

Tôi thất vọng thở dài, sau đó đi đến vị trí chính giữa của Ảnh Cung và ngẩng đầu nhìn lên vị trí của các vật bồi táng: "Những vật phẩm có giá trị nhất trong các đồ vật bồi táng này thường được đặt ở phía đông... Dựa theo giá trị của hàng hóa lúc đó, đồ đồng hẳn có giá trị hơn đồ gốm, cho nên hướng này là hướng đông, như vậy thì hướng Tây Nam hẳn là ở ngay bên này."

Nói xong, tôi bước sang một bên, sau đó áp tai vào tường rồi gõ vài tiếng, nhưng âm thanh truyền về lại ngột ngạt đến dị thường, trông có vẻ không giống như có lối đi.

Tôi chán nản ngồi trên mặt đất: “Sao lại bị mắc kẹt ở đây rồi?”

“Còn không phải là vì cậu sao!” Lão Yên trừng mắt nhìn tôi, sau đó đi sang một bên để nghiên cứu lối ra.

Khi lão Yên nói lời này, tâm trí tôi chợt khẽ động, sau đó lại nghĩ tới chuyện ông ấy nói rất có thể tiếng súng là do Dư Thành Trạch làm ra và tôi đã kéo ông ấy lại, sau đó hỏi liệu ông ấy có cảm thấy chính mình vẫn luôn bị Dư Thành Trạch nắm mũi dẫn đi kể từ khi chúng tôi vào cổ quốc hay không.

"Ông có còn nhớ trước khi chúng ta tiến vào cung điện, tôi có nói là mình đã nhìn thấy Dư Thành Trạch không?"

Tôi vội vàng nói: "Ông nói xem có phải ông ta đang cố ý dẫn chúng ta tới đây không?”

“Hẳn là không phải, sở dĩ chúng ta tiến vào cung điện cũng là do chúng ta tự mình lựa chọn, mà lúc đó lại có hai con đường bên trái và bên phải, hơn nữa con đường mà chúng ta đã chọn lại ở phía bên trái.”

Lão Yên lắc đầu, nói cho dù Dư Thành Trạch có bản lĩnh lớn bằng trời thì cũng không thể ảnh hưởng đến tư tưởng trái phải của chúng tôi.

Nói xong câu đó, ông ấy lại lắc đầu, tỏ vẻ không chắc chắn lắm, dù sao kể từ khi chúng tôi tiến vào sa mạc đến nay vẫn luôn bị ông ta nắm mũi dẫn đi, cũng nên cẩn thận một chút.

“Đúng vậy.”

Tôi tự giễu cười cười: “Không phải ông cũng nói, vai trò của chúng ta là đối phó với những kẻ canh giữ đó, để cho ông ta có thể từ từ tìm thấy cổ quốc Trường Dạ. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ việc mà ông ta chạy trốn cũng là thủ thuật che mắt, chính là vì muốn dụ dỗ ông phái người tới."

"Đúng vậy, đáng tiếc là hai đội tiên phong trước đó không đủ để đáp ứng được yêu cầu của ông ta, cuối cùng là chết không rõ nguyên nhân." Lão Yên cảm thán một câu.

Tôi đột nhiên vỗ nhẹ đầu rồi nhìn về phía lão Yên, lão Yên bị tôi nhìn như vậy thì sửng sốt một chút, sau đó hỏi tôi có chuyện gì?

Tôi hít một hơi thật sâu: "Nhưng không phải vẫn có một đội tiên phong tiến vào cổ quốc à? Chẳng lẽ bọn họ đi theo Dư Thành Trạch tới đây sao?"

Lão Yên dừng lại, đột nhiên móc từ trong ngực ra bức ảnh chụp nhóm rồi quan sát cẩn thận, sau đó lộ ra thần sắc quỷ dị nói: "Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này Dư Thành Trạch đã từng đi vào một lần rồi sao?"

"E rằng không sai đâu, nhưng nếu ông ta đã từng tiến vào một lần, như vậy hẳn phải biết rất rõ về vị trí của cổ quốc Trường Dạ mới đúng, nhưng rốt cuộc bởi vì sao mà ông ta lại tiến vào lần nữa?"