Chương 106 Gương Cổ Song Ngư
“Nghĩa là sao?” Lão Yên cau mày, hiển nhiên không ngờ Manh Hiệp lại đột nhiên thốt ra câu này.
Manh Hiệp chỉ vào Rắn Độc ở trong góc khuất, từ từ nói: “Anh ta không có nói láo, lúc mũi tên kia bay đến, tôi đúng là có cảm giác được! Lúc Dư Thành Trạch xuất hiện tôi cũng có thể cảm nhận được, nhưng tôi cái gì cũng không làm được.”
Tôi không tin, trợn mắt lên nhìn anh ta. Anh ta thở dài, bất đắc dĩ một tiếng: “Trường An, cậu không tin tôi cũng không có cách nào. Tôi không nhìn thấy tình huống cụ thể lúc ấy, nhưng tôi có thể biết được một vài chuyện kỳ quái đã diễn ra, cho đến sau khi Rắn Độc hét thảm một tiếng thì tôi mới có thể nhúc nhích.
Sau đó Rắn Độc lại giống như người không có việc gì nên tôi mới cho rằng tất cả đều là ảo giác. Nhưng ai biết anh ta lại đột nhiên ngã gục, cậu có biết trước khi anh ta ngã gục đã nói gì với tôi không?”
“Nói gì?” Tôi nhìn chằm chằm anh ta, muốn từ trên mặt anh ta phân biệt coi anh ta có nói láo hay không.
Vẻ mặt Manh Hiệp hơi hốt hoảng, hình như nhớ ra chuyện gì đó không thể cứu vãn, anh ta gằn từng chữ một: “Rắn Độc nói, vết thương của anh ta có một nửa là tôi gây ra.”
Tôi trợn to hai mắt, vừa định xông tới thì lão Yên đã lập tức kéo tôi lại: “Để cho cậu ta nói rõ.”
Manh Hiệp dang hai tay ra, hình như cũng không dám tin tưởng: “Chuyện xảy ra giữa tôi và Rắn Độc ở trong lối đi hình như hoàn toàn khác nhau. Ở chỗ của tôi, chỉ là tôi đột nhiên không thể cử động, sau đó Rắn Độc bị thương. Thế nhưng ở chỗ của Rắn Độc là, tôi đột nhiên nổi điên cầm mũi tên bắn tới đâm lên trên người anh ta.”
Bốp! Tôi thoáng chốc giãy ra khỏi lão Yên, một đấm nện lên trên mặt Manh Hiệp.
Anh ta chắc cũng cảm ứng được nhưng lại không tránh, nhưng dáng vẻ này của anh ta lại càng khiến tôi tức hơn: “Mới vừa rồi sao anh không nói hả? Hả, nếu như chúng tôi không ép hỏi anh, có phải anh định để cho việc này trôi qua luôn à? Tôi mặc kệ anh là vì cái gì, tôi chỉ biết là, cái chết của Rắn Độc là do anh gây ra, vậy mà anh vẫn muốn giấu giếm hả?”
“Trường An, không phải tôi đã nói rồi sao, rằng cho đến bây giờ tôi cũng không cách nào tin được chuyện đã xảy ra như vậy, giống như tôi và anh ta tiến vào không gian khác nhau.” Mặt Manh Hiệp đầy hoang mang.
Tôi giơ nắm đấm lên đang định đánh tiếp, lão Yên bỗng bình tĩnh lên tiếng: “Cho dù cậu có giết cậu ta thì Rắn Độc cũng không sống lại được. Hơn nữa cậu đã quên rồi sao, trước đó cậu vì linh khúc mà rơi vào ảo giác sau đó nghe được tiếng súng, không phải chúng tôi cũng không nghe được sao?”
Câu này khiến cho động tác của tôi dừng lại. Tôi sa sút tinh thần ngã ngồi ở một bên hỏi: “Lão Yên, chúng ta còn có thể thoát khỏi nơi này đi ra ngoài được không?”
Trước đó lão Yên nhắc tới bảo vật quốc gia quả thật đã khiến cho tôi nhiệt huyết sôi trào, nhưng khi cái chết tàn khốc lần nữa diễn ra ở trước mặt tôi, tôi vẫn không chịu nổi.
Lão Yên kiên định gật đầu một cái: “Được.”
Tôi không tiếp tục truy cứu Manh Hiệp nữa, trong lòng tôi biết rõ chuyện này không thể trách anh ta được. Nhưng mà tôi nhìn tới thi thể của Rắn Độc, lại không nhịn được tìm người trút ra.
“Manh Hiệp, cậu ngẫm lại xem, lúc ấy có chỗ nào kỳ lạ không?” Lão Yên vừa quan sát mật thất vừa hỏi.
Manh Hiệp nhíu mày, sau một hồi lâu thật lâu mới lắc đầu một cái: “Không có, nếu như không phải Rắn Độc nói với tôi thì tôi hoàn toàn không phát hiện ra có gì không đúng. Lão Yên, lần này chúng ta coi như gặp phải đối thủ rồi.”
“Chỉ là một người sao chép mà thôi, tóm lại là có khuyết điểm.” Lão Yên coi thường.
Manh Hiệp không hiểu hỏi: “Người sao chép là sao?”
Lão Yên mới miêu tả lại một lần bức bích họa mà chúng tôi đã nhìn thấy ở trong sảnh lớn.
Sau khi người trước nghe xong mới đột nhiên vỗ đùi: “Tôi nhớ ra rồi, trước khi Rắn Độc sắp ngã xuống, ngoài nói với tôi một câu ra còn vẽ một thứ ở trên cánh tay tôi. Các người mau nhìn thử xem, có phải cái gương gì đó không?”
Anh ta nói xong lập tức đưa tay phải ra.
Tôi nhìn thấy một cái hình vẽ, chắc là Rắn Độc dùng máu vẽ lên.
“Đúng là gương cổ Song Ngư.” Tôi nhìn chằm chằm tay của Manh Hiệp, không thể tưởng tượng nổi thốt lên.
Lão Yên cũng không dám tin cho lắm, sau đó ông ấy đột nhiên nhìn sang thi thể của Rắn Độc, lắp bắp nói: “Cậu ta, cậu ta đã nhìn thấy gương cổ rồi sao?”
“Có thể lắm, vừa nãy anh ta cũng nói với tôi Dư Thành Trạch sợ gương.” Tôi gật đầu một cái.
Lão Yên suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu, vì sao Dư Thành Trạch do gương chế tạo ra lại sợ gương chứ? Ông ấy chỉ khoác tay bảo đi lên rồi hẵng nói.
Chúng tôi một lần nữa về tới sảnh lớn, cửa vào vừa nãy lập tức tự động khép lại, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
“Làm sao bây giờ?” Chúng tôi ngồi bệt dưới đất, hai mặt nhìn nhau, cả buổi đều không giải thích được tại sao.
Lão Yên móc thuốc lá ra, đưa cho mỗi người một điếu, sau khi châm lửa thì hít mạnh một hơi: “Đi tìm Dư Thành Trạch đi, theo lời của Rắn Độc có thể thấy được tất cả những thứ này hoàn toàn là do ông ta đang giở trò quỷ.”
Manh Hiệp cũng hít một hơi thuốc lá, nói: “Quan trọng là đi đâu tìm đây?”
Thấy anh ta gật đầu, tôi lấy từ trong ba lô ra một sợi dây thừng rồi buộc vào eo của anh ta, sau đó ra hiệu cho lão Yên đi tới trước mặt tôi.
“Chúng tôi sẽ tới đó trước, sau đó sẽ kéo anh lại, còn anh phải nhanh chóng chạy tới, hiểu rồi chứ?” Tuy hiện tại không có động tĩnh gì, nhưng không ai có thể đảm bảo được một khi Rắn Độc cử động, cơ quan mà anh ta dẫm lên sẽ có thay đổi gì.
Rắn Độc ừ một tiếng rồi đưa ba lô cho tôi, trên tay cầm một con dao găm và bảo chúng tôi đi nhanh lên.
Manh Hiệp và lão Yên đã đi đến cuối lối đi, mà tôi cầm sợi dây cũng không dám chậm trễ, sau khi nhanh chóng tụ họp với đám người lão Yên thì ra hiệu với Rắn Độc.
Tôi quấn sợi dây hai vòng quanh eo của mình rồi ngồi xuống, sau đó lão Yên nắm lấy sợi dây ở trước mặt tôi, sau khi siết chặt lại thì hét với Rắn Độc: “Tôi đếm đến ba!”
Rắn Độc gật nhẹ đầu, đồng thời làm tốt tư thế chạy.
"Một, hai, ba!"
Cánh tay của lão Yên khẽ động, Rắn Độc cũng theo lực đạo của ông ấy mà chạy, cũng ngay tại lúc này hai bức tường thế mà lại bắt đầu nhanh chóng khép lại với nhau!
Mặc dù tốc độ của Rắn Độc rất nhanh nhưng tốc độ khép lại của bức tường còn nhanh hơn, cho đến khi nó chỉ rộng bằng hai người.
Tôi giật mình, vội vàng bò lên khỏi mặt đất, thậm chí phớt lờ sự phối hợp của đám người lão Yên trực tiếp kéo mạnh Rắn Độc một cái, sau đó dùng sức kéo anh ta về phía chúng tôi.
"Trường An, thằng nhóc cậu đang làm gì vậy?" Rắn Độc bị kéo đau phải gầm lên một tiếng.
Tôi cũng không kịp giải thích với anh ta, dù sao trong quá trình bỏ chạy anh ta cũng không có chú ý tới lối đi, cho nên lúc này tôi cũng không thể tranh cãi với đối phương được, tôi gọi lão Yên một tiếng, ngay tại khoảnh khắc vách tường “ầm” một tiếng khép lại thì hai người đã dùng hết khí lực kéo Rắn Độc ra ngoài.
Hai bên vách tường khép lại rất chặt, chỉ chừa lại khoảng cách giữa chúng tôi và cánh cổng ngọc xanh khoảng nửa mét.
Rắn Độc cởi sợi dây ở trên người ra, vừa định lý luận với tôi thì đã bị lão Yên kéo lại, đồng thời để anh ta xem tình huống ở phía sau lưng mình.
Ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng này thì bản thân đã bị dọa cho sợ hãi, dưới chân mềm nhũn rồi ngồi phịch xuống đất: "Cái này, cơ quan này cũng quá tàn nhẫn rồi."
"Nếu không nhờ có Trường An cẩn thận chú ý thì bây giờ chúng ta đã trở thành thịt muối rồi.” Trong lòng của lão Yên cũng hiện lên một tia sợ hãi.
Rắn Độc gật nhẹ đầu, sau đó đứng dậy vỗ vào bả vai tôi một cái: “Nhờ có thằng nhóc cậu.”
Tôi lau mồ hôi trên trán: “Tôi không biết sẽ có cơ quan như vậy, tôi còn tưởng cùng lắm cũng giống như ngọn giáo xuất hiện ở cạnh cửa mà thôi."
“Cũng may cuối cùng không có nguy hiểm gì.” Lão Yên vỗ nhẹ vào bả vai của tôi.
"Được rồi, mọi người tới nhìn cánh cửa này một chút đi." Manh Hiệp vẫn luôn giữ im lặng lại đột nhiên nói một câu.
Lúc này chúng tôi mới định thần lại và quay người nhìn về phía cánh cửa khổng lồ, cánh cửa lớn này được tạc từ một khối đá ngọc xanh nguyên khối.
****
Lão Yên cẩn thận chạm vào cửa, sau đó cảm thán nói ông ấy chưa từng nghĩ tới, tại một quốc gia nhỏ ở Tây Vực hàng ngàn năm trước sẽ xuất hiện một cái cổng ngọc lớn như vậy, nếu điều này được công bố thì e rằng sẽ gây ra oanh động rất lớn trong giới lịch sử.
Phản ứng của tôi khi nhìn thấy cổng ngọc không giống với ông ấy, thay vào đó là tim đập thình thịch nói, "Ông nói xem phía sau cái thứ này sẽ là mộ của ai?"
Từ Ảnh Cung đến quy cách của lối vào mộ, cho đến cơ quan đáng sợ kia, nếu phía sau cái thứ này không phải là một ngôi mộ thì sẽ không có ai tin.
Lão Yên liếc mắt nhìn tôi, không nói gì, nhưng vẫn có thể nhìn thấy câu trả lời mình mong muốn ở trong đôi mắt của đối phương – Phía sau cái thứ này chỉ có thể là lăng mộ của Nữ Vương Trường Dạ.
Cho dù là quy cách hay cổng ngọc gần như vô giá vào thời điểm đó cũng đủ để chứng minh người được chôn ở đây là đấng chí cao vô thượng.
"Có thể mở ra không?" Rắn Độc cũng có hứng thú, có lẽ là do những thứ quỷ dị ở trên đường đi đã dọa anh ta sợ đến tê dại, cho nên lúc này sự hưng phấn đã chiếm nhiều hơn.
Lão Yên nhìn về phía cánh cổng ngọc xanh: "Hẳn là có thể, dù sao lúc đó công nghệ cũng có hạn, cho dù có cơ quan cũng sẽ không quá phức tạp. Manh Hiệp, cậu nhìn từ bên trái, Trường An, cậu ở phía sau theo dõi chúng tôi, nhỡ có động tĩnh gì thì nhớ nhắc nhở chúng tôi.”
“Được!” Tôi đáp lại, sau đó thấy lão Yên đi về phía bên phải, duỗi hai ngón tay ra ấn từng chút một vào chỗ liên kết giữa cánh cửa ngọc xanh và bức tường.
Mà Manh Hiệp ở phía bên kia cũng giống như vừa rồi, vẫn cầm bộ dụng cụ kỳ lạ của mình và bắt đầu gõ gõ đập đập.
Tôi đứng ở giữa quan sát động tác của bọn họ, nhưng trong đầu tôi lại chậm rãi hình thành một hình ảnh, giống như trước đó tôi đã từng nhìn thấy một cánh cổng ngọc xanh như vậy rồi.
Nhưng gặp qua ở đâu?
Tôi vỗ nhẹ đầu, sau đó hai mắt lập tức sáng lên: “Mọi người mau tránh hết ra!"
Manh Hiệp và lão Yên bị tôi làm cho giật mình, nhưng vẫn lập tức lùi về sau một bước và dựa vào bức tường đã đóng kín, đồng thời nghiêng đầu hỏi tôi có phải đã phát hiện ra điều gì khác thường không?