Chương 107 Gương Cổ Song Ngư
****
Tôi thả khói xoay ở trên tay một vòng, nhìn lão Yên một lát rồi mới nói: “Sợ là chỉ có mộ của Nữ Vương.”
Quỹ đạo từ lúc chúng tôi vừa tiến vào cổ quốc Trường Dạ cho đến nay lướt qua trong đầu tôi một lần. Mặc dù mộ Nữ Vương nằm ở bên dưới, nhưng thoạt nhìn chính là ở ngay chính giữa. Hơn nữa… bởi vì gương cổ Song Ngư là do Nữ Vương tạo ra, nên nếu như nói ở đâu thì cũng chỉ có nơi này là chính xác nhất.
“Có thể nào ở tẩm cung lúc Nữ Vương còn sống không?”
Tôi ừ một tiếng, nói ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại cái cổ quốc Trường Dạ này sợ rằng chỉ là một phần của cổ quốc Trường Dạ.
Những con đường ở trong bức bích họa kia, nhà dân sẽ sớm theo La bố Bạc từ ốc đảo biến thành sa mạc mà chìm sâu bên trong dòng chảy lịch sử. Thậm chí một vài cung điện lưu lại cũng đã sớm không còn, trong số một phần lưu lại này đoán chừng không có cung điện của Nữ Vương.
(*)La bố Bạc( Lop Nor): hồ muối và bãi thử hạt nhân ở Tân Cương.
Đương nhiên, những thứ này chẳng qua chỉ là suy đoán của tôi, đến nỗi gương cổ Song Ngư có ở trong mộ Nữ Vương đó hay không tôi cũng không xác định được.
Dù sao thì vừa nãy chúng tôi cũng chỉ nhìn thấy quan tài mà thôi, còn chưa kịp tới những chỗ khác thăm dò thì đã bị quái vật mặt người đuổi ra rồi.
“Đã như vậy chúng ta quay về xem thử đi.” Lão Yên dập tắt điếu thuốc: “Dù sao cũng chỉ bị rượt chạy thôi đúng không?”
Manh Hiệp có hơi không xác định, hỏi chúng tôi thật sự muốn đi sao? Lỡ như thứ gặp được không phải Dư Thành Trạch mà là con quái vật mặt người đó thì lần này chúng tôi không hẳn có thể may mắn chạy thoát như vậy nữa.
Tôi mỉm cười nói: “Cho dù không đi thì chúng ta cũng chưa chắc có thể đi ra khỏi cái cổ quốc Trường Dạ này, bởi vì con đường lúc đến đã đứt đoạn rồi, chỉ có tìm được Dư Thành Trạch thì chúng ta mới có cơ hội. Hơn nữa gương cổ ở đâu thì Dư Thành Trạch chắc chắn ở đó!”
“Mặc dù không biết mục đích ông ta tới cổ quốc là gì, nhưng gương cổ đã tạo ra ông ta, cho dù sợ thì ông ta cũng sẽ lấy tới tay.” Lão Yên gật đầu một cái, coi như là đồng ý với góc nhìn của tôi.
Chúng tôi đã biết tiếp theo phải làm gì nên cũng không có hoảng hốt, mà ở trong sảnh lớn kiểm lại tất các thứ đồ vật ở trên người một phen!
Đạn của tôi gần như vô dụng, chỉ có dao găm là còn có thể dùng được.
Lão Yên ngược lại còn có một quả lựu đạn, trong súng cũng còn rất nhiều đạn.
Về phần Manh Hiệp, súng với anh ta mà nói cũng không có dễ xài như loan đao của anh ta.
Chúng tôi kiểm tra trang bị xong thì ở trong sảnh lớn nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới lần nữa lên đường.
Nếu như đã quyết định muốn đến mộ Nữ Vương, như vậy chúng tôi bắt buộc phải đi đường cũ trở về.
Lòng tôi vẫn còn sợ hãi, tôi nói: “Lão Yên, bóng đen kia có phải vẫn còn đang ở trong bóng tối chờ chúng ta không?”
Lão Yên suy nghĩ một chút rồi nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu, nhìn dáng vẻ cái bóng đen này đoán chừng không khác hai tên cương thi chúng ta gặp phải lần trước lắm, chỉ là muốn ép chúng ta tiến vào sảnh lớn mà thôi.”
Có lời này của ông ấy, trong lòng tôi ít nhiều cũng bình ổn lại một chút. Tôi mở cửa sảnh lớn ra, thận trọng đi ra ngoài.
Tôi một đường phập phồng lo sợ quay trở lại cái hố chôn tập thể ban nãy, vậy mà dọc theo đường đi mới vừa rồi ngoài giật mình ra thì cái gì cũng không phát sinh.
“Lão Yên, coi bộ ông nói không sai.” Tôi giơ ngón tay lên với ông ấy.
Lão Yên lại mặt đầy khổ sở chỉ lên phía trên nói: “Bây giờ quan trọng nhất chính là làm sao đi lên.”
Tôi cũng thoáng ngẩn ra, mới vừa rồi tôi chỉ muốn quay về mộ Nữ Vương, vậy mà lại quên mất cái vụ này. Tôi vội vàng quay đầu lại hỏi Manh Hiệp con đường mà trước đó bọn họ đi là con đường nào?
Manh Hiệp chỉ chỉ vào mắt của mình, nói lúc anh ta bị quái vật đuổi theo chỉ biết chạy theo Rắn Độc, cơ bản không phân biệt được phương hướng, chớ đừng nói chi là biết mình đã đi con đường nào.
“Ha ha, các người rốt cuộc đã đến.” Ngay lúc chúng tôi đang xoắn xuýt, trên đỉnh đầu bất ngờ truyền tới tiếng cười mang theo mong đợi của Dư Thành Trạch.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy nửa người của Dư Thành Trạch đang ẩn ở trong bóng tối, trông hết sức quỷ dị.
Chân ông ta giẫm giẫm lên trên đất, một cái bậc thang lập tức xuất hiện ở trước mặt chúng tôi: “Lên đây đi, cổ quốc sắp thấy mặt trời lần nữa, các người cũng nên đi gặp người từng là Vương một chút.”
Về việc Dư Thành Trạch đột nhiên xuất hiện, trong lòng chúng tôi cũng không có chuẩn bị, nhưng chuyện đã tới nước này, chúng tôi cũng chỉ đành đi theo ông ta.
Tôi leo lên cầu thang, trong lòng còn hơi hốt hoảng, sợ quái vật mặt người chạy tới. Nhưng mãi cho đến khi chúng tôi tới mộ Nữ Vương rồi, tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng con quái vật kia.
“Các người nên cám ơn lựu đạn của các người đã nổ ra vật mà tôi muốn. Nếu không thì chỉ bằng việc các người đã hủy hoại lăng mộ Nữ Vương thành cái dạng này, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các người.” Dư Thành Trạch đứng ở vị trí lối vào mộ Nữ Vương, đột nhiên mở miệng nói.
Tôi lắc đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì lão Yên đã nổi giận: “Chẳng lẽ thằng nhóc cậu không biết người cũng có thể hù chết người sao?”
“Tôi chỉ muốn nói, tôi biết cách mở cánh cửa này.” Tôi gãi tóc, đồng thời cũng biết giọng điệu vừa rồi của mình đã hù doạ đến bọn họ, cho nên cảm thấy có chút xấu hổ nói.
Lão Yên lộ ra vẻ không dám tin, mở to hai mắt nhìn: "Cậu biết?"
"Ừ, bởi vì trước đó tôi đã từng thấy cái cửa này."
Tôi gật nhẹ đầu: "Là ở trong cung điện trước đó."
Lão Yên lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi tại sao ông ấy lại không nhìn thấy, rõ ràng ông ấy đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng về các bức bích họa ở đó.
Tôi lắc đầu nói: “Bởi vì bức bích họa về cánh cửa ngọc xanh được chạm khắc ở lối vào hành lang và cung điện, trước đó là do tôi không chắc đó là gì, nhưng mãi cho đến khi nhìn thấy cánh cửa thật này…”
“Thì ra là thế, vậy cậu mau tới đây mở ra đi." Lão Yên nghe xong thì cũng không hề do dự, chỉ kêu tôi mau tranh thủ thời gian ra tay đi.
Tôi ừ một tiếng rồi đi đến chính giữa cái cổng ngọc xanh, sau đó ngồi xổm người xuống và xoắn mặt trước của một sợi dây mỏng thành một vòng tròn nhỏ, sau đó luồn vào khe hở nhỏ ở phía dưới, tiếp đó là tìm kiếm hồi lâu rồi mới chậm rãi nhấc lên.
Phải mất rất nhiều công sức mới đưa được sợi dây vào chỗ nhô lên, sau đó kéo mạnh một phát.
Bùm bùm…
Một âm thanh như sấm sét vang đội truyền đến, tôi vội vàng đứng dậy rồi tránh ra, sau đó nhìn thấy cánh cửa ngọc xanh ở trước mặt từ từ mở ra từ chính giữa, chỉ thấy một tòa mộ địa như mộng như ảo giống như tiên cảnh xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
"Đơn giản vậy sao?" Đối với việc mở cánh cửa này dễ dàng như vậy, khiến Rắn Độc trông có vẻ hơi thất vọng.
Lão Yên lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà nhìn anh ta một cái, nói là nếu như trước đó Trường An không chú ý đến bức bích họa kia, loại thiết lập bên trong cơ quan này là khó nhất, bởi vì không nhìn thấy cũng không thể chạm vào, cho nên hoàn toàn không biết phải bắt đầu xuống tay từ chỗ nào.
Rắn Độc gật đầu nhẹ nói: “Thì ra là như vậy,” sau đó ánh mắt cũng bị cảnh tượng ở bên trong mộ hấp dẫn!
Chúng tôi tiến vào mộ địa, không thể không nói, nơi này được tu sửa rất đẹp, ngay cả những viên đá Nguyệt Quang gắn trên tường cũng đã được đánh bóng, mỗi viên đá Nguyệt Quang đều có kích thước và hình dạng giống hệt nhau, chắc hẳn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tu sửa được.
"Nơi này làm gì có chỗ nào là mộ địa chứ, rõ ràng là một tòa cung điện xa hoa mà." Tôi cảm thán một câu, nếu không phải đã xác định nơi này được dùng làm mộ địa thì tôi sẽ hoàn toàn không tin được.
Ngược lại là lão Yên không có nhìn tới những thứ này, vừa tiến vào ánh mắt đã dán chặt vào cỗ quan tài ở chính giữa.
Tôi nhìn theo ánh mắt của ông ấy, sau đó lập tức cảm thấy da đầu tê rần: “Tại sao chiếc quan tài này lại giống hệt như thứ mà chúng ta đã thấy ở dòng sông ngầm vậy?”
Bất kể là kích thước, hoa văn ở trên đó hay thậm chí là mức độ phong hóa của bọn họ.
Manh Hiệp lắc đầu nói: “Điều này là không thể, để tôi nhìn kỹ xem có gì khác biệt không?”
Sau khi nghe ý kiến của anh ta, tôi chậm rãi bước lên phía trước rồi đi một vòng quanh cỗ quan tài, sau đó hai mắt cũng sáng lên: “Đúng là ở giữa quan tài này có nhiều hơn một thứ.”
Mặc dù hoa văn đều phức tạp như nhau, nhưng tôi có thể xác định cái hoa văn trông giống như trăng tròn này chưa từng xuất hiện trên chiếc quan tài trước đó.
"Mở ra nhìn xem.” Trong mắt của lão Yên đã lộ ra vẻ háo hức, mà tôi cũng tỏ ra hứng thú mà nhìn về phía ông ấy, sau khi thấy ông ấy xua tay thì chúng tôi mới nóng lòng ra tay, sau đó trực tiếp tiến lên rồi chạm vào cơ quan.
Tôi hỏi ông ấy về chuyện có phải cỗ quan tài này có gì lạ không, nhưng ông ấy lại lắc đầu nói có lẽ thứ bản thân đang tìm nằm ngay ở chỗ này.
“Ý của ông là món bảo vật kia sao?” Tôi cũng trở nên có tinh thần hơn.
Lão Yên gật nhẹ đầu, không nói chuyện với tôi nữa mà tập trung mở quan tài.
Cũng may là chiếc quan tài này cũng tương tự như chiếc quan tài trước đó, vị trí của cơ quan cũng gần như giống nhau nên không tốn nhiều công sức đã mở nó ra được.
“Đồ đâu?” Cảm xúc của lão Yên có hơi mất khống chế.
Tôi vội chạy tới nhìn thì thấy bên trong cỗ quan tài này trống rỗng, sạch sẽ như mặt người, đừng nói đến thi thể, ngay cả một miếng gỗ cũng không có.
Cộc cộc cộc …
Ngay lúc chúng tôi đang kinh hãi vì nơi này chẳng có gì cả thì ở ngay chỗ sâu trong cung điện truyền đến tiếng vang, nghe giống như là tiếng bước chân, nhưng mỗi lần tiếng bước chân này vang lên, chúng tôi đều cảm thấy mặt đất rung chuyển một lần.
“Cái, cái thứ gì vậy?” Vẻ mặt của Rắn Độc trở nên tái nhợt.
Nhưng không ai có thể trả lời câu hỏi của anh ta, tất cả chúng tôi đều ôm chặt đồ ở trong tay và cảnh giác nhìn chằm chằm vào chỗ tối tăm không biết tên kia.
Một lúc sau thì thứ này cũng đã đi ra, nhưng vừa ra tới thì đã khiến chúng tôi choáng váng, thậm chí quên luôn cả việc nổ súng!