← Quay lại trang sách

Chương 109 Gương Cổ Song Ngư

Tôi hơi hốt hoảng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh: “Tôi đã trở thành tế phẩm rồi, không biết có cơ hội được nhìn thấy phong thái của gương cổ Song Ngư một chút không?”

Dư Thành Trạch nghi ngờ nhìn tôi một lát, tôi mặt không đỏ tim không đập nói chúng tôi tới chính là vì thứ này, cũng không nên để cho tôi chết không nhắm mắt chứ, đúng không?

Tôi vừa nói, quái vật mặt người vừa đi tới chỗ tôi bên này. Mắt thấy nó sắp sửa một ngụm nuốt chửng tôi, Dư Thành Trạch đột nhiên giơ tay lên, quái vật mặt người lập tức dừng lại.

“Nhìn thì được, có điều hy vọng cậu nhìn rồi sẽ không hối hận.” Dư Thành Trạch nở nụ cười quỷ dị.

Tôi mỉa mai: “Cũng đã sắp chết tới nơi rồi, còn có thể hối hận tới đâu nữa.”

Dư Thành Trạch cũng cười cười, không thèm để ý móc từ trong ngực ra một vật. Vật kia được một tấm vải đỏ phủ kín, nhìn dáng vẻ đó thì đúng là gương cổ Song Ngư.

Tôi từ từ đi qua, đưa tay ra cố tỏ vẻ muốn xốc tấm vải đỏ lên, sau đó vào lúc Dư Thành Trạch không chú ý lập tức cầm đồ vật trong tay dán lên trên người ông ta, cướp được gương cổ rồi chạy ngược trở về.

“A a a!”

Tiếng hét thê thảm của Dư Thành Trạch từ sau lưng truyền tới, tôi nghe mà toàn thân tê dại. Kỳ thật tôi không biết thứ mà lão Yên đưa cho tôi là cái gì, chỉ dựa theo căn dặn của ông ấy đặt đồ vật ở vị trí ngực trái của Dư Thành Trạch.

“Lấy được chưa?” Lão Yên sốt ruột hỏi một câu.

Tôi sờ lên chiếc gương, sau khi xác định mặt nào là mặt trái xong, bấy giờ mới cẩn thận xốc tấm vải đỏ lên, sau khi để cho lão Yên xác nhận xong mới lần nữa đậy lại.

Lão Yên nghiêm túc nhét gương cổ Song Ngư vào ba lô, sau đó lấy lựu đạn ra định ném ra ngoài.

“Ha ha, các người cho rằng có thể còn sống mang gương cổ ra khỏi cổ quốc Trường Dạ sao?” Tiếng kêu thảm thiết của Dư Thành Trạch từ từ dừng lại, giọng phụ nữ cay nghiệt từ sau lưng chúng tôi truyền tới.

“Các người cầm gương cổ đi đi!” Manh Hiệp dùng một tay đẩy chúng tôi ra phía sau, lúc này tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào cơ quan màu xanh ngọc ngoài cửa lớn đã khôi phục lại, một con đường lớn bằng phẳng hiện ra ở trước mặt.

Lão Yên ném cái ba lô đựng chiếc gương cổ cho tôi: “Cậu đi trước đi.”

Tôi cũng không hề do dự, bắt lấy cái ba lo rồi chạy ngược trở về. Dù sao đối phó với những thứ ly kỳ cổ quái này, vẫn là nhóm lão Yên có kinh nghiệm hơn.

Tôi chạy tới Ảnh Cung rồi mới phát hiện mình không biết đi ra ngoài bằng cách nào.

“Xuống tới, đúng, bọn họ là bị mình kéo xuống.” Tôi vỗ vỗ đầu, cứ thế đi lên nhìn ra xa. Cái Ảnh Cung này không cao, tôi chỉ cần nhón chân lên là có thể sờ đến nóc rồi.

Tôi đứng ở nơi trước đó mình tỉnh dậy khỏi ảo cảnh, bắt đầu từ từ lục tìm.

“Nhóc con, sao cậu còn ở chỗ này?” Giọng nói của lão Yên truyền tới.

Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Manh Hiệp và ông ấy đang bị quái vật mặt người đuổi tận giết tuyệt, vừa đánh vừa lùi. Trên người có vô số vết thương, cũng may lối đi không đủ rộng nên cũng hạn chế cử động của quái vật mặt người.

Tôi rống lên một câu chưa tìm được cửa ra, bảo bọn họ chống đỡ thêm lát nữa.

Tôi vừa mới hét xong câu này, lập tức mò được một chỗ lồi lên, không chút nghĩ ngợi ấn xuống.

Tiếng ầm ầm truyền đến. Tôi trông thấy pho tượng kỵ sĩ có thể phát ra linh khúc, lập tức leo lên, sau đó quay người lại nhìn xuống dưới chìa tay ra: “Mau, đi lên!”

Lão Yên đã chạy đến gần đó, cứ thế duỗi tay tới tôi. Tôi nắm lấy ông ấy kéo ông ấy lên, vừa định kéo Manh Hiệp thì thấy khuôn mặt Dư Thành Trạch đã hiện ra ngay trước mặt. Ông ta đã leo lên được một nửa rồi.

“Manh Hiệp!” Tôi hét lớn một tiếng.

Manh Hiệp tiêu sái tung chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của mình lên, một thanh loan đao sáng như tuyết tuốt ra khỏi vỏ: “Hai người cứ đi đi, không cần bận tâm đến tôi!”

Tôi nhìn Dư Thành Trạch sắp sửa leo lên tới, mắt đỏ au gào lên bảo Manh Hiệp nhất định phải đi ra, sau đó đẩy pho tượng một cái, ngay lập tức nện xuống Dư Thành Trạch.

Thực ra tôi biết Manh Hiệp có tới tám mươi phần trăm là không về được, nếu như không phải Ảnh Cung quá thấp, hạn chế quái vật mặt người thì sợ rằng lúc này anh ta đã bị nuốt chửng rồi…

Tôi lau nước mắt một phen, lôi lão Yên quay đầu bỏ chạy.

Lối đi không biết tự lúc nào cũng đã khôi phục. Tôi và lão Yên không hề gặp trở ngại, thuận lợi đi tới vị trí lối vào ban đầu. Mà đúng lúc này, Dư Thành Trạch và quái vật mặt người cũng đã đuổi tới.

Trên lỗ mũi Manh Hiệp toàn là máu, anh ta cầm loan đao đẫm máu vẫn đang chém giết ở chỗ cũ, nhưng động tác của anh ta rõ ràng là đã chậm hơn rất nhiều.

“Lão Yên, ông đưa ra quyết định đi!” Tôi vừa leo ra ngoài vừa nhìn thoáng qua lão Yên.

Tôi biết quyết định này khó khăn cỡ nào, nhưng nếu như cứ tiếp tục để cho đám Dư Thành Trạch đuổi theo thì chúng tôi một người cũng không chạy thoát. Tôi lại không quên quái vật mặt người này có thể đuổi ra khỏi cổ quốc Trường Dạ…

Lão Yên theo tôi leo ra, đang đấu tranh nhìn Manh Hiệp vẫn còn ở trong lối đi thật sâu, sau đó lấy một quả lựu đạn cuối cùng ra, dùng hết sức lực cả người hét lên: “Người anh em, lên đường bình an!”

Manh Hiệp nghe được giọng nói, mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua hướng của chúng tôi, sau đó nở nụ cười giải thoát.

Anh ta rất hiếm khi cười, vậy mà lần này lại cười đến vui vẻ lạ thường.

Sau đó tôi thấy anh ta quay người đẹp như một con Diều Hâu, đao sắc bổ tới quái vật mặt người, thân thể bổ nhào tới Dư Thành Trạch đang leo ra ngoài, sau đó lập tức biến mất ở trong một mảnh ánh lửa nổ tung.

Cung điện giống hệt như lúc tôi vừa trông thấy nó, nhưng lần này nó đang chậm rãi lần nữa chìm xuống bên dưới cát vàng. Hơn nữa con đường nối thông kia đã bị lựu đạn phá hủy hoàn toàn, trong tiếng dây xích ầm ầm chầm chậm biến mất ở trước mặt chúng tôi.

Chờ sau khi cung điện hoàn toàn biến mất, tôi và lão Yên cứ thế té nằm thẳng cẳng trên cát, nhìn nhau, cất tiếng cười lớn sống sót sau tai nạn.

Thế nhưng sau khi cười xong, tôi bỗng nhớ tới Manh Hiệp và Rắn Độc tất cả đều bị mai táng chung với Dư Thành Trạch ở bên dưới, tâm trạng lại nặng nề.

Lão Yên vỗ lên bả vai tôi một cái: “Đây chính là chỗ tàn khốc, cậu phải học thích nghi đi.”

“Tất cả những thứ này đã thật sự kết thúc rồi sao?” Tôi khó chịu cả buổi mới lên tiếng.

Lão Yên vỗ lên gương cổ Song Ngư trong ngực tôi một cái, ánh mắt trĩu nặng nói: “Không, đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi…”

“Hẳn là một loại thiên táng rồi.” Lão Yên lật cát ra, sau đó ngẫu nhiên rút ra một đoạn xương, đồng thời phát hiện ra chúng đã được nối lại thành một khối.

Tôi ngẩng đầu nhìn phía trên, sau đó nói cổ quốc Trường Dạ này cũng thật kỳ lạ rồi, phía sau lăng mộ của nữ vương còn có một ngôi mộ tập thể, chẳng lẽ không sợ sau khi thần dân sắp chết rơi xuống chất đống ở nơi này gây nên thi biến sao?

"Cậu mau nhìn đi, sao khu vực này lại có nhiều xương trẻ em vậy?” Lão Yên gọi tôi một tiếng, mà tôi cũng tới gần xem thử, sau đó nhìn thấy một mảnh khu vực ở ngay dưới chân ông ấy chất đầy xương trẻ em, nhìn khung xương nhỏ này thì có lẽ là mới ra đời, đứa lớn nhất cũng chỉ là một đứa trẻ cỡ hai hoặc ba tuổi.

Tôi cau mày không nói gì, nhiều xương cốt của đứa trẻ như vậy chỉ có thể khiến tôi nghĩ đến một loại khả năng - tế lễ!

Trong thời cổ đại cũng có rất nhiều quốc gia đã sử dụng trẻ em làm vật hiến tế, nhưng việc sử dụng nhiều trẻ em để hiến tế như vậy thì từ xưa đến nay đều chưa từng nghe thấy.

Hồng hộc…

Chúng tôi ở phía bên này đang chú ý đến xương cốt của những đứa trẻ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hít thở rất nhỏ.

Tôi lập tức im lặng rồi ra hiệu cho lão Yên, ông ấy cũng khẽ gật đầu, sau đó chỉ sang một bên, nhẹ giọng nói: “Tôi vừa để ý ở đó có cầu thang, chúng ta đi từ chỗ đó đi.”

Tôi ừ một tiếng, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đi với ông ấy đến cầu thang.

Tiếng hít thở càng ngày càng gần, lòng bàn tay của tôi cũng đổ ra một vệt mồ hôi, nhưng cũng may là cầu thang cách đó không xa, ngay tại khoảnh khắc tiếng thở chuẩn bị đuổi kịp chúng tôi thì lão Yên đã đạp một bước lên cầu thang.

Tôi cũng bám sát phía sau, không quan tâm đến điều gì khác chỉ dùng hết sức lực lao lên trên.

Tiếng hít thở vẫn theo sau chúng tôi, khiến tôi không khỏi tò mò quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có thứ gì đó toàn thân bao phủ trong bóng đêm, chỉ có một cái bóng đen đi theo phía sau chúng tôi.

Cái thứ kia trông có vẻ giống với con người, nhưng hai ánh sáng màu xanh lá cây phát ra từ mắt nó khiến tôi sợ đến mức suýt trượt xuống cầu thang.

“Mau lên đây!” Lão Yên đã leo lên cầu thang, sau đó xoay người đưa tay về phía tôi để kéo tôi lên.

Bóng đen vẫn luôn đuổi sát phía sau lưng chúng tôi, tôi và lão Yên thỉnh thoảng quay đầu để nổ súng, nhưng lại chẳng có tác dụng gì lên người nó.

"Lão Yên, nhanh lên, phía trước có cửa, tiến vào nhanh đi." Tôi thở hổn hển, ngay khi nhìn thấy cánh cửa xuất hiện ở trước mặt, tôi đã ngạc nhiên mà hét lớn.

Kỳ thực thì không cần tôi kêu to, lão Yên cũng đã lao tới, may mắn là cửa dường như không đóng, cho nên chỉ cần ông ấy đẩy nhẹ một cái là đã đẩy ra.

Sau khi tôi đi theo ông ấy lách vào cửa, ông ấy đột nhiên đóng sầm cửa lại, còn thuận tay lấy thứ gì đó ở bên cạnh để giữ chặt cửa.

Chờ một lúc lâu cũng không thấy bóng đen ở ngoài cửa có động tĩnh gì, tôi dũng cảm lén nhìn trộm từ khe cửa ra ngoài, nhưng lại phát hiện nó đã không còn ở đó nữa.

“Đây là nơi nào?”

Sau khi xác định cái bóng đen ngoài cửa đã đi xa, tôi mới chú ý tới nơi mình đang đứng.

Dưới ánh sáng của đá Nguyệt Quang chiếu xuống, tôi có thể nhìn ra đây hẳn là một đại sảnh, trông giống như nơi tổ chức yến hội.

"Nhìn chỗ này đi.” Lão Yên đứng sang một bên và vẫy tay với tôi.

Tôi bước tới quan sát thì phát hiện ra bức tường này treo đầy bích họa, tôi lại nhìn về phía những bức tường khác thì phát hiện ngoại trừ cánh cửa chúng tôi đã bước vào kia, toàn bộ không gian còn lại đều đã bị những bức bích họa đầy màu sắc này chiếm giữ.

Lão Yên chỉ vào bích họa bên trái và nói: “Mọi chuyện hẳn là bắt đầu từ đây!”

Tôi hỏi làm sao ông ấy biết, nhưng ông ấy lại chỉ vào bức bích họa kia và nói vì đây chính là lễ kỷ niệm đăng cơ của Nữ Vương, xem ra những bức bích họa này đều đang kể một câu chuyện về cuộc đời của Nữ Vương, cổ quốc Trường Dạ này đúng là một đất nước theo chủ nghĩa nữ quyền.

Trên thực tế, bên cạnh những bức bích họa này còn có những chữ viết ghi lại, nhưng tôi và lão Yên lại gặp khó khăn trong việc giải mã chữ viết của đất nước này, cho nên chỉ có thể dựa vào phỏng đoán.

Lão Yên vừa dùng máy ảnh quay chụp vừa giải thích nội dung trên bức bích họa: “Đây là lễ đăng cơ của Nữ Vương tân nhiệm của cổ quốc Trường Dạ, Nữ Vương đi chân trần, dáng người xinh đẹp thấp thoáng dưới lớp khăn mỏng màu trắng.

Dưới sự bảo hộ của kỵ sĩ, cô bước từng bước lên từng bậc thang, ngay tại khoảnh khắc tiếp được vương miện, tấm màn che của cô đã bị gió thổi bay nhưng cô lại ngoái nhìn cười một tiếng, sau đó ngay lập tức được toàn thể thần dân yêu mến.

“Kỵ sĩ này là chủ nhân của ngôi mộ trước đó phải không?” Tôi chỉ vào người đàn ông đi theo Nữ Vương, vẻ mặt thành kính của anh ta khiến tôi vô cùng ấn tượng.

Lão Yên gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, chúng ta tiếp tục xem."

Bích họa tiếp theo miêu tả cảnh cổ quốc Trường Dạ vui mừng suốt đêm sau khi Nữ Vương lên ngôi. Tuy nhiên, vì bọn họ vẫn luôn sống trong bóng tối nên bích họa này lại có sự khác biệt rất lớn so với những bức bích họa khác.