Chương 108 Gương Cổ Song Ngư
Tôi nhìn vào bên trong một chút, mặc dù lựu đạn không có gây ra tổn thương gì cho quái vật mặt người, nhưng ngược lại đã gây tổn hại rất lớn cho cung điện.
Sàn nhà bị nổ sập mất một khối lớn, cả quan tài cũng bị nổ nứt ra, phía trên xuất hiện từng cái khe hở, giống như chỉ cần tùy tiện đẩy một cái thì nó sẽ hóa thành bột phấn vậy.
Ai trong chúng tôi cũng không tiếp thu lời của Dư Thành Trạch, chỉ lặng lẽ đi vào mộ Nữ Vương. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm ra vị trí của gương cổ Song Ngư.
Dư Thành Trạch cũng không ngăn cản chúng tôi, chỉ đi qua ngồi xuống chiếc ghế có lẽ là ngai vàng ở bên cạnh: “Tìm đi, cho dù tìm được thì các người cũng không trở về được…”
Tôi nghe xong phút chốc ngơ ngác, bởi vì mấy chữ cuối cùng vậy mà lại biến thành giọng của phụ nữ!
Tôi đột nhiên nhìn sang ông ta, sau đó kéo lão Yên và Manh Hiệp lại, lùi lại mấy bước theo hướng ngược lại hướng của Dư Thành Trạch.
Vừa nãy ông ta liên tục ẩn nửa người ở trong bóng tối nên tôi không có nhìn thấy. Bây giờ ông ta đi tới chỗ sáng ngồi xuống rồi tôi mới nhìn được. Một nửa cơ thể của ông ta vẫn là giáo sư hào hoa phong nhã trước đây, nhưng một nửa khác lại lờ mờ có dáng vẻ của Nữ Vương.
Tôi hít vào một hơi khí lạnh: “Ông, rốt cuộc ông muốn làm gì?”
“Ban nãy không phải tôi đã nói với các người rồi sao, chậc chậc, đương nhiên là muốn cổ quốc lần nữa thấy ánh mặt trời rồi. Hơn nữa tôi sắp trở thành quốc vương tân nhiệm của cổ quốc, thống trị quốc gia này.”
“Thống trị?” Tôi cười lạnh một tiếng: “Cho dù cổ quốc Trường Dạ thấy ánh mặt trời lần nữa thì cùng lắm chỉ là một khu di tích lịch sử mà thôi, bên trong cái gì cũng mất hết, ông thống trị cái gì đây, thống trị một đống xương khô bên dưới à?”
Dư Thành Trạch buồn cười nhìn tôi một chút, nói: “Sao lại không có gì chứ, không phải các người đã xem bức bích họa rồi sao? Ha ha, chỉ cần có gương cổ ở đây thì tôi cần bao nhiêu người sẽ có bấy nhiêu người, đúng lúc các người là nhóm đầu tiên, ngẫm lại thật đúng là lợi cho các người rồi.”
Lão Yên trầm mặt hỏi có phải ông ta đã lấy được gương cổ rồi không.
Dư Thành Trạch duỗi tay ra, động tác đó không khác gì phụ nữ. Ông ta đứng dậy khỏi ngai vàng, từ từ nói: “Đúng vậy, không chỉ lấy được gương cổ, nhờ phúc của mấy người mà tôi còn lấy được cách làm sao để cải thiện gương cổ. Cho nên để cảm tạ các người, tôi định chế tạo ra hàng ngàn hàng vạn các người, bằng không tôi đã để cho tướng yêu của tôi ăn các người rồi.”
Giọng nói của ông ta đã hoàn toàn biến thành giọng nữ, tôi nghe mà nổi cả da gà.
“Cẩn thận một chút, nếu như ông ta lấy gương cổ ra thì nghĩ cách đoạt tới tay, nhưng dù thế nào cũng đừng có nhìn vào gương đấy!” Lão Yên nhỏ giọng dặn dò.
Manh Hiệp bật cười: “Xem ra vẫn nên để tôi xuất mã đi, một hồi nữa sẽ coi tình hình mà làm.”
Dư Thành Trạch nhìn chúng tôi giống như là đang nhìn tôm tép nhãi nhép: “Thật ra thì muốn cổ quốc thấy ánh mặt trời lần nữa còn cần có hai món tế phẩm, các người có muốn thương lượng một chút để cho ai sống sót không?”
“Anh đưa chúng tôi tới chính là để làm tế phẩm đấy hả?” Lão Yên giận không kiềm được.
****
Dư Thành Trạch không quan tâm gật đầu: “Không thì dọc theo đường đi sao tôi lại để cho các người sống sót chứ. Chậc chậc, có điều một đội khác mà ông phái tới đúng là cũng quá yếu rồi, ngay cả sông ngầm còn chưa băng qua đã chết mất, nếu không thì sao phải dùng đến các người đây?”
Lời của Dư Thành Trạch đã hoàn toàn chọc giận Lão Yên, ông ấy có thể chịu được người bộ môn vì nước hy sinh thân mình, nhưng lại không thể chịu được lý do hy sinh hoang đường như vậy.
“Lão Yên, bình tĩnh một chút.” Tôi kéo ông ấy lại, sau đó hạ giọng nói: “Ông nhìn quần áo của ông ta đi, có phải trong đó có cất đồ không?”
Lão Yên giả vờ lơ đãng lia nhanh qua Dư Thành Trạch một cái, sau đó không dấu vết gật đầu với tôi.
“Tôi nghi ngờ đó chính là gương cổ. Một hồi các người cứ nói để cho tôi đi làm tế phẩm, xem thử coi ông ta muốn làm gì!” Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Sở dĩ Dư Thành Trạch không kiêng nể gì như thế chỉ là do gương cổ Song Ngư đang ở trên người ông ta, ông ta có tấm gương này thì chúng tôi sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lão Yên biết trước mắt cũng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu một cái.
“Đã thương lượng xong chưa?” Tiếng Dư Thành Trạch nhỏ hơn, ngay cả một nửa khuôn mặt cũng lờ mờ chuyển sang gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Nữ Vương.
Tôi đi lên một bước. Lão Yên nhân lúc Dư Thành Trạch không chú ý bí mật nhét một món đồ cho tôi, nhẹ giọng dặn dò một câu.
Tôi nắm chặt đồ vật trong tay, ra vẻ bất mãn nói: “Hai người bọn họ là đồng đội, còn chưa đưa ra thương thượng ngược lại đã đẩy tôi ra ngoài rồi.”
Dư Thành Trạch cũng hỏi tôi có bằng lòng không?
Tôi suy sụp tinh thần đáp: “Bằng không thì phải làm sao đây, tôi không làm lại hai người bọn họ, cũng không làm lại ông.”
“Nếu đã như vậy, thế thì cậu cứ yên tâm đi đi.” Ông ta nói xong bèn giơ tay lên, tôi lập tức nghe được tiếng bước chân nặng nề. Quái vật mặt người thoáng chốc xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
Cái thứ đồ chơi này cao gần hai mét, với khuôn mặt người khổng lồ to ít nhất phải bằng năm sáu người đàn ông trưởng thành, nhưng dưới cổ của nó lại mọc ra thân của một con dã thú, tứ chi tráng kiện của nó dường như chỉ cần phía trên đó khẽ động một cái là có thể nghiền nát con người thành thịt băm.
"Rốt cuộc thì đây là cái thứ đồ chơi quỷ quái gì vậy?” Lão Yên cũng cảm thấy bối rối.
Tôi hét lên: “Ông còn nhớ tiếng gầm giống người mà không phải người trong đoạn ghi âm kia không?”
Lão Yên chợt liếc nhìn tôi một cái rồi hét lên: “Vậy thì tranh thủ thời gian chạy đi, đám người chúng ta căn bản không đủ cho nó ăn đâu.”
Chẳng trách ông ấy lại có phản ứng như vậy, phải biết là lúc đó có ít nhất mười người trong đoạn ghi âm, thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng cầu cứu thì đã biến mất.
“Chạy đi đâu?” Tôi vừa hỏi vừa lùi lại.
Phía sau cánh cổng ngọc xanh là ngõ cụt, lối thoát duy nhất là nơi quái vật mặt người này đi ra, nhưng ai biết bên trong đó có còn quái vật nào khác hay không?
Lão Yên nói rằng chúng tôi cũng chỉ có thể chạy đến nơi quái vật mặt người này xuất hiện, dù sao so với ngõ cụt ở sau lưng thì vẫn còn một tia hy vọng sống.
"Manh Hiệp, cậu đi theo phía sau Rắn Độc đi.” Lão Yên dặn dò một câu.
Mặc dù các giác quan khác của Manh Hiệp rất nhạy bén, nhưng thứ này lại quá mức khủng bố, sơ ý một chút là có thể mất mạng, nếu chỉ dựa vào một mình Manh Hiệp đơn đả độc đấu thì không được.
Manh Hiệp cũng không từ chối, cùng Rắn Độc một trước một sau, chờ đợi hành động tiếp theo của chúng tôi.
"Gầm!"
Quái vật mặt người đột nhiên gầm lên một tiếng, tôi nhìn chằm chằm vào hàm răng sắc nhọn của nó, đồng thời run rẩy toàn thân: "Lão, lão Yên, e rằng những người đó đã bị cái con quái vật đầu người này ăn rồi.”
"Cái gì?” Không biết lão Yên đang móc lấy thứ gì ở trong ba lô, nghe tôi nói xong thì cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói quản nó là loại quái vật nào thì điều quan trọng nhất là phải trốn thoát.
Nói xong chỉ thấy ông ấy móc từ trong túi ra một thứ gì đó – Là một quả lựu đạn.
“Nếu ông dùng lựu đạn ở đây, nó có bị sập không?” Tôi vừa vội vàng bắn súng để ngăn chặn con quái vật đến gần vừa lên tiếng hỏi.
Tiếng gầm lên của lão Yên còn to hơn cả tôi: “Ông đây không quan tâm được nhiều như vậy, Rắn Độc, cậu nghe đây, đợi lát nữa tôi sẽ ném lựu đạn về phía con quái vật, cậu dẫn Manh Hiệp vòng qua từ bên trái. Trường An, cậu theo tôi vòng qua từ phía bên phải, chạy trốn trước đã rồi nói tiếp."
Tôi còn muốn nói gì nữa, nhưng con quái vật đã lao tới rồi! Đừng nhìn nó có kích thước to lớn, nhưng động tác lại không hề chậm, lão Yên cũng không hề cho chúng tôi cơ hội phản bác, sau khi tháo ngòi nổ ra thì hét lên một tiếng chạy, sau đó kéo tôi vòng từ bên phải đến sau lưng con quái vật.
****
Bùm!
Nương theo tiếng nổ, tôi và lão Yên đột nhiên nhảy về phía trước, sau đó cũng không quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra ở phía sau, vừa đứng lên một cái là đã chạy nhanh về phía nơi con quái vật xuất hiện.
Mà phía sau lưng chúng tôi cũng truyền đến tiếng bỏ chạy của đám người Rắn Độc, không bao lâu sau thì đã nhìn thấy bọn họ đuổi kịp chúng tôi.
Rắn Độc lộ ra vẻ tái nhợt và bảo chúng tôi di chuyển nhanh hơn, bởi vì lựu đạn kia hoàn toàn vô dụng với con quái vật.
Anh ta vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân như sấm bên tai, cho nên tốc độ cũng tăng lên theo.
"Dừng lại, mau dừng lại!" Ngay khi tôi đang cắm đầu bỏ chạy thì đột nhiên nghe thấy tiếng lão Yên hét lên, cho nên tôi khó hiểu mà quay đầu nhìn về phía ông ấy, chỉ thấy ông ấy đưa tay về phía tôi với vẻ mặt sợ hãi, như muốn bắt lấy tôi vậy.
Mà tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã cảm thấy cơ thể mình đang rơi thẳng đứng, lão Yên lao tới nắm lấy tay tôi, nhưng lực tiếp đất quá mạnh, khiến cho cả ông ấy cũng trực tiếp bị kéo xuống.
Bang Bang!
Cả hai chúng tôi lần lượt ngã xuống đất, cũng may là mặt đất ở đây mềm như cát nên đã tạo ra một chỗ đệm cho chúng tôi. Lúc này mới khiến chúng tôi không nhận phải sự tổn hại quá lớn.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Tôi đứng dậy, lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi, rõ ràng lúc tôi chạy cũng không phát hiện ra phía trước không có đường mà.
Lão Yên sắc mặt âm trầm nói mình không biết, ông ấy đã nhìn thấy con đường đột nhiên biến mất.
Chúng tôi nhìn nhau không nói gì, một lúc sau tôi mới phá vỡ sự im lặng: "Còn đám người Manh Hiệp đâu?"
"Tôi không biết, nhưng bọn họ ở phía sau chúng ta. Sau khi nhìn thấy chúng ta rơi xuống thì hẳn sẽ tìm một con đường khác.” Lão Yên nói.
Tôi gật nhẹ đầu, đầu tiên là cảm thấy yên tâm không ít, sau đó nhớ ra việc cho dù bọn họ có ở trên đó cũng chẳng tốt hơn là bao, dù sao nơi đó còn có một con quái vật mặt người mà…
“Lên xem một chút đi.” Lão Yên đứng dậy rồi vỗ nhẹ vào quần áo, sau đó bật đèn pin lên.
Nơi này là một cái hố sâu, nhưng tôi không có cảm giác có chỗ nào không đúng, dưới chân quả thực có một tầng cát, nhưng trong những hạt cát này cũng có không ít xương trắng.