Chương 113 Gương Cổ Song Ngư
Một điểm này bất luận thế nào tôi cũng không nghĩ ra.
“Lão Yên, ông nói xem rốt cuộc Nữ Vương đã chết hay chưa?” Tôi sờ lên bức bích họa, một dòng suy nghĩ đáng sợ sinh sôi trong lòng, không sao đè nén nổi.
Lão Yên nhìn tôi một chút: “Cậu sẽ không cho rằng những bức bích họa này là Nữ Vương tự mình lưu lại đó chứ?”
“Mặc dù ý tưởng này rất hoang đường, nhưng tôi cảm thấy cũng chỉ có cô ta mới có cơ hội này, hơn nữa không phải đã có cách trẻ mãi không già rồi sao? Cô ta không chết cũng là điều bình thường…”
Tôi chầm chậm nói ra một câu, dường như làm như vậy cũng có thể phát tiết hết cảm giác nặng nề ở trong lòng ra.
Lão Yên bảo tôi đừng tự mình hù mình nữa, ông ấy cho rằng nếu như Nữ Vương còn tồn tại thì cổ quốc Trường Dạ không thể nào đột nhiên biến mất được. Thế nên đây cũng là một nghịch lý.
“Hơn nữa không phải trước đó chúng ta đã đi vào lăng mộ của cô ta rồi sao?” Lão Yên lên tiếng xoa dịu tôi.
Tay chân tôi lạnh lẽo. Tôi nói: “Thế nhưng chúng ta không tìm thấy xác của Nữ Vương, nhận định nơi đó là lăng mộ cùng lắm cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.
Hơn nữa cho dù trước đó Nữ Vương đã xây dựng sẵn lăng mộ cho mình thì cũng là hành động bình thường. Từ xưa đến nay nước chúng ta trải qua nhiều triều đại như vậy, trừ thời điểm loạn lạc không ổn định ra thì các Hoàng Đế triều trước đều sẽ bắt đầu xây dựng lăng mộ của mình ngay khi còn sống, để cho ngay cả sau khi chết cũng có thể mau chóng hưởng thụ mọi thứ lúc còn sống.”
Động tác tìm kiếm lối ra của lão Yên dừng lại, giọng điệu nặng nề gọi một tiếng. Tôi không rõ nhìn sang ông ấy, ông ấy bình tĩnh nói: “Cho dù cô ta không chết thì cùng lắm cũng chỉ là cương thi mà thôi.
Trường An, chúng ta làm cái nghề này, sợ nhất chính là gặp phải cương thi, nhưng gặp phải cương thi cũng không phải đáng sợ nhất đâu, cậu hiểu không?”
“Hiểu rồi…” Tôi đáp lại một tiếng.
Bất luận là kẻ trộm mộ hay là Mô Kim hiệu úy(*), càng chui vào sâu trong lăng mộ lớn thì sẽ càng dễ gặp phải cương thi, gặp phải cương thi đương nhiên nguy hiểm rất lớn, nhưng song song đó lợi nhuận cũng rất cao.
Cho nên để đối phó với cương thi, từ xưa đến nay không biết bao nhiêu người làm cái nghề kinh doanh này đã mò mẫm ra được một phương pháp. Vì vậy nên lão Yên mới nói tuy đáng sợ nhưng không cần sợ.
(*) Mô Kim hiệu úy: ở Trung Quốc cổ đại, Tào tháo từng lập ra chức Mô Kim hiệu úy chuyên đi cướp mộ của vua chúa lấy của cải sung vào quân đội. Sau này Mô Kim hiệu úy được sử dụng như danh hiệu dành cho những kẻ chuyên môn đi trộm mộ.
“Nhưng tôi vừa nghĩ tới Nữ Vương có thể vẫn còn sống, lại cảm thấy rợn cả tóc gáy.” Tôi há to miệng, cả buổi mới tìm về được giọng nói của mình.
Tôi không cách nào tưởng tượng được một người phụ nữ sống tới mấy ngàn năm, không, phải nói quái vật ấy là cái dạng gì.
Lão Yên vỗ lên bả vai tôi một cái, nói tôi mới tiếp xúc với những thứ này lần đầu tiên nên có phản ứng thế này là bình thường. Chúng tôi phải nhanh lên một chút, tìm được cửa ra quan trọng hơn. Dù sao chúng tôi phải cầm được gương cổ trước khi Dư Thành Trạch đuổi tới.
“Cũng không biết nhóm Rắn Độc thế nào rồi?” Tôi vứt bỏ suy nghĩ hoang đường ở trong đầu, không khỏi hơi lo lắng.
Từ sau khi bị quái vật khổng lồ mặt người đánh chạy tan tác, cũng không biết bọn họ có gặp phải nguy hiểm gì không.
Lão Yên bảo tôi yên tâm, nói Manh Hiệp ở trong loại cổ mộ này hoàn toàn là như cá gặp nước, cho dù không có phát hiện gì thì tự vệ cũng không thành vấn đề.
Tôi gật nhẹ đầu: “Ừ, đi tìm lối ra thôi!”
Lão Yên vốn là bị tôi cắt ngang hoạt động tìm kiếm cửa ra, bây giờ ông ấy thấy tôi không suy nghĩ lung tung nữa, mới lần nữa vùi đầu vào công việc.
Tôi lại nhìn lướt qua bức bích họa, sau đó đứng ở chính giữa sảnh lớn, chầm chậm nhìn khắp toàn bộ sảnh lớn.
Hai bên là chỗ ngồi cho tân khách lúc đãi tiệc, chính giữa trống trải hẳn là dùng cho biểu diễn, thế thì Nữ Vương ngồi ở đâu?
Tôi từ từ đi lên phía trước, nơi này có một cái cầu thang, đi lên chắc là ngai vàng của Nữ Vương. Thế nhưng nơi này cái gì cũng không có, trống rỗng.
“Đi đâu nhỉ?” Tôi lẩm bẩm một câu, ngồi xổm xuống ngay tại nơi vốn nên đặt ngai vàng rồi sờ một cái.
Răng rắc…
Một tiếng vang nhỏ truyền tới. Tôi hơi ngơ ngác, ngay sau đó mới kịp thời phản ứng, tiếng động này là từ dưới tay tôi truyền tới.
“Lão Yên, có phát hiện!” Tôi vội vàng gọi một tiếng, lão Yên đang ở cách đó không xa lập tức chạy tới, hỏi tôi phát hiện ra cái gì rồi?
Tôi chỉ vào nơi phát ra tiếng động: “Mới vừa rồi tiếng động vang lên ở dưới chỗ này.”
Lão Yên vội hỏi tôi làm sao mà phát ra tiếng, tôi lập tức làm mẫu cho ông ấy một lần, lần nữa sờ lên chỗ đó.
Răng rắc răng rắc…
Lần này tiếng vang còn rõ hơn.
Lão Yên vội vàng nằm lên trên đất, dùng ngón tay gõ lên mặt đất một cái.
Quả nhiên, theo tần suất gõ càng lúc càng nhiều của ông ấy, tiếng động răng rắc cũng ngày càng rõ hơn.
“Đây là tiếng gì vậy?” Tôi nhíu mày.
Ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng có cơ quan gì đó, nhưng đợi suốt cả buổi ngoài tiếng động này ra thì cũng không thấy có tiếng động khác, thế nên tôi trong lúc nhất thời còn ngơ ngác hơn.