Chương 114 Gương Cổ Song Ngư
Mặt mày lão Yên nghiêm túc, ông ấy cũng không có trả lời, chỉ liên tục gõ. Hơn nữa tôi để ý thấy ông ấy gõ rất có quy luật, theo dao động gõ có quy luật của ông ấy, tiếng răng rắc răng rắc bên dưới cũng càng ngày càng có quy luật, tựa như đang đón ý hùa theo ông ấy.
Chưa đầy một lát lão Yên đã đứng phắt dậy: “Nhóm Manh Hiệp đang ở bên dưới.”
“Cái gì?” Tôi nghi ngờ bản thân mình đã nghe lầm, nhưng tôi nhìn gương mặt sốt ruột với dáng vẻ cuống cuồng tìm kiếm cơ quan của lão Yên, cũng biết ông ấy không có nói đùa.
Tôi lấy xà beng ở trong ba lô ra, nói phiền phức như vậy làm gì, nơi này cũng không nhất định có cơ quan, nạy thẳng ra không được sao?
Ai ngờ Lão Yên lại mặt đầy hốt hoảng giật lấy cây xà beng của tôi: “Không được! Chúng ta còn chưa biết tình huống bên dưới ra sao, lỡ đâu có cơ quan gì, chúng ta đụng đến rất có thể sẽ chôn sống bọn họ. Tìm thử chút đi, nếu như bên dưới trống rỗng thì chắc chắn là có cơ quan.”
Tôi nhìn dáng vẻ này của ông ấy cũng không dám làm bậy, thỉnh thoảng sờ lên trên mặt đất.
Sau đó tôi bỗng nghĩ đến gì đó, mới làm một động tác: Tôi giả vờ như nơi này còn có ngai vàng, cứ thế ngồi xuống, sau đó tay chầm chậm sờ vào hai bên…
“Có rồi!” Quả nhiên, không đến một lúc tôi đã mò ra một chỗ lồi lên to cỡ cái móng tay, nói là nhô lên chứ thật ra cũng chỉ cao hơn mặt đất một chút, nếu không phải tay sờ vào thì hoàn toàn không thấy được.
“Lão Yên, có thể ấn được không?” Tô nhìn sang lão Yên hỏi dò.
Lão Yên đi tới, đầu tiên là nằm rạp trên mặt đất gõ một hồi, sau đó mới gật đầu với tôi: “Tôi đã nói với bọn họ rồi, ấn đi.”
Tôi hít thở sâu một hơi, từ từ đè xuống.
Đi kèm với tiếng răng rắc, những viên gạch dưới đáy ngai vàng chầm chậm dịch chuyển, sau đó tôi thấy lão Yên trước mắt càng ngày càng thấp. Tôi quên mất mình vẫn còn đang ngồi ở vị trí ngai vàng!
“Trường An!” Lão Yên gọi tôi một tiếng, vươn tay kéo tôi lại.
Tôi nhìn thoáng qua bên dưới, chỉ thấy bên dưới tối đen, tôi thử gọi một tiếng thăm dò: “Manh Hiệp?”
“Trường An?” Manh Hiệp đáp lại một tiếng, sau khi tôi trả lời lại xong, tôi rõ ràng cảm giác được anh ta thở phào một hơi, sau đó nét mặt lại lần nữa thay đổi: “Rắn Độc bị thương rồi, cậu xuống nhanh lên chút đi!”
“Anh mở đèn pin lên, tôi không nhìn thấy.” Tôi nhìn anh ta hô lên một câu.
Anh ta vỗ đầu một cái nói anh ta quên mất điểm này. Sau đó tôi nghe được một hồi tiếng động ồn ào, kế đó đèn pin lập tức sáng lên.
Bên dưới thật ra cũng không cao, tôi bảo lão Yên buông tôi ra rồi nhảy xuống. Sau đó Lão Yên cũng đi xuống theo.
Nơi này chắc là chỗ lánh nạn của Nữ Vương, nơi này tuy không lớn nhưng mọi thứ đồ đạc đều đầy đủ, thậm chí xung quanh còn bố trí rất nhiều lỗ hổng cơ quan, rất may mới vừa rồi tôi không có dùng cây xà beng nạy lung tung.
“Rắn Độc bị thương thế nào?” Tôi vội vàng quan sát bốn phía một chút rồi hỏi Manh Hiệp.
Nét mặt Manh Hiệp khó coi, Manh Hiệp dẫn chúng tôi đi tới góc khuất của gian mật thất. Tôi đi theo, nhìn thấy Rắn Độc, sau đó biểu cảm của tôi đột ngột thay đổi.
Rắn Độc đang nhắm mắt lại dựa vào trong góc, rõ ràng là đã hôn mê. Cả người anh ta toàn là máu, trong lúc nhất thời vẫn chưa nhìn ra anh ta bị thương ở đâu, chỉ từ sắc mặt xám trắng của anh ta có thể nhìn ra anh ta đang rất bất ổn.
“Bị thương chỗ nào?” Tôi vội hỏi một câu, nhìn lượng máu này thì vết thương chắc hẳn còn đang chảy máu, cần phải kịp thời ngăn lại mới được.
Tôi đang muốn chất vấn Manh Hiệp sao không xem vết thương cho anh ta, nhưng bây giờ cũng không phải lúc đi tranh chấp chuyện này.
Biểu cảm của Manh Hiệp càng bất ổn hơn: “Toàn thân.”
“Có ý gì?” Tôi trợn to hai mắt.
Manh Hiệp kể lại tỉ mỉ: “Tôi cũng không biết, lúc chúng tôi bị quái vật mặt người ép đi vào một cái lối đi, anh ta bị gọi một tiếng thì đột nhiên trở nên như vậy.
Tôi cũng không biết anh ta bị làm sao, ban đầu anh ta cũng không nói, mãi cho tới sau đó cả người anh ta bắt đầu ứa máu thì mới nói cho tôi biết.
Tôi biết anh ta không thể nhúc nhích, vậy nên mới định tìm một chỗ rồi coi cho anh ta. Nhưng ai biết đánh bậy đánh bạ lại đi vào nơi này, sau đó lại không đi ra được.”
Manh Hiệp nói anh ta đã mò mẫm ở bên dưới một vòng, cũng không có phát hiện cửa vào lúc bọn họ đi vào. Rắn Độc lại không thể cử động, anh ta chỉ có thể đợi ở chỗ này, cũng may vừa rồi nghe được tiếng động ở phía trên truyền tới.
“Cậu cũng không sợ là Dư Thành Trạch sao?” Lão Yên vừa kiểm tra vết thương cho Rắn Độc vừa nói.
Manh Hiệp không thèm để ý đáp: “Cho dù là ông ta thì chỉ cần có cửa ra, tóm lại là có hy vọng.”
“Sao rồi?” Tôi lo lắng hỏi.
Lão Yên sầm mặt lại nói tình trạng tương đối kém, mặc dù không đến mức cả người đều là vết thương nhưng cũng không kém bao nhiêu. Ông ấy chỉ kiểm tra một hồi như vậy mà đã thấy bả vai, phần bụng, trên cánh tay ít nhất có năm chỗ bị thương rồi.
“Vết thương này rất kỳ quái, giống như là bị thứ gì đó xuyên qua vậy, nhưng Manh Hiệp cậu và cậu ta ở cùng nhau, sao lại chỉ mỗi mình cậu ta bị thương chứ?”