← Quay lại trang sách

Chương 115 Gương Cổ Song Ngư

Lão Yên ngẩng đầu lên nhìn Manh Hiệp một chút, người sau vội nói: “Tôi cũng không biết, trên lối đi đó hình như có thứ gì đấy.”

“Manh Hiệp.” Lão Yên ngắt ngang lời Manh Hiệp: “Rốt cuộc cậu đang kiêng kỵ cái gì?”

****

Biểu cảm của Manh Hiệp bị một câu nói này làm thay đổi, anh ta nhếch môi cả buổi cũng không nói nên lời.

Tôi ngược lại không để ý đến bọn họ đang chơi đánh đố gì, chỉ hối lão Yên nhanh lên một chút, cứu Rắn Độc.

Lão Yên nhìn thoáng qua tôi, bình tĩnh nói: “Không cứu được.”

“Không thể nào! Sao lại không cứu được, rõ ràng anh ta còn thở mà.” Tôi đột ngột rống lên một câu.

Thật ra thì trong nháy mắt khi tôi nhìn thấy Rắn Độc cũng đã biết không cứu được anh ta, nhưng tôi không cam tâm. Mấy người chúng tôi cùng nhau đi ra, bây giờ chỉ còn lại tôi và Rắn Độc, nếu như anh ta cũng ra đi…

Tôi túm lấy cánh tay lão Yên, nghẹn ngào nói: “Lão Yên, ông thử lại lần nữa đi, thử lại lần nữa đi mà, nói không chừng có thể thành công mà đúng không. A!”

“Trường An…” Một giọng nói yếu ớt vang lên. Tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy Rắn Độc mới vừa rồi còn đang nhắm mắt không biết từ lúc nào đã hồi quang phản chiếu, đang chăm chú nhìn tôi.

Tôi vội chạy tới trước mặt anh ta ngồi xuống: “Rắn Độc, anh nhịn một chút, lão Yên nhất định có thể cứu anh mà.”

“Cậu nghe tôi nói.” Rắn Độc ngắt lời tôi: “Tôi vừa mới thấy Dư Thành Trạch ở cái lối đi kia.”

“Cái gì?” Tôi trừng to hai mắt, sau đó hỏi anh ta, thương tích khắp người anh ta có phải là Dư Thành Trạch làm không?

Rắn Độc nghỉ ngơi một lúc lâu mới có hơi sức lần nữa mở miệng: “Cậu trước tiên đừng nói chuyện, tôi không có nhiều hơi sức như vậy.”

Câu này của anh ta làm vành mắt tôi đỏ lên. Tôi đang định nói gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt của anh ta lại không thốt nên lời.

Anh ta thấy tôi không nói lời nào, lúc này mới lên tiếng kể lại: “Tôi và Manh Hiệp bị quái vật mặt người dồn đến một chỗ trong lối đi. Con quái vật mặt người đó không dám theo tới, sau đó, sau đó Dư Thành Trạch đã xuất hiện! Không biết ông ta làm cái gì, trong lối đi đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ giống như là mũi tên, bắn thẳng tới tôi…”

Tôi nghe mà khó hiểu, nếu như nói Dư Thành Trạch muốn hại chúng tôi thì sao Manh Hiệp và Rắn Độc ở cùng nhau mà chỉ có mỗi Rắn Độc trúng chiêu?

Rắn Độc mở miệng nói hai chữ, nhưng nó nhỏ đến mức tôi gần như không nghe được. Tôi không thể làm gì khác hơn là kề lỗ tai qua.

Anh ta nói một cách đứt quãng: “Ông ta, ông ta rất quen thuộc nơi này, ông ta muốn các cậu chết, nhưng mà tôi đã phát hiện ra một vấn đề, hình như ông ta rất sợ… rất sợ gương.”

“Gương?” Trong đầu tôi bỗng chốc nhớ tới gương cổ Song Ngư ở trên bức bích họa.

Nhưng Rắn Độc đã không giải đáp được nghi ngờ của tôi, anh ta ngoẹo đầu một cái, hoàn toàn hôn mê. Tôi biết lần này anh ta hôn mê, sợ là cả Đại La Thần Tiên cũng không cứu được…

Tôi cứ ngồi như vậy, cho đến khi hai chân tê dại không còn tri giác cũng không nhúc nhích.

“Trường An…” Lão Yên thử gọi tôi một tiếng thăm dò. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, có chút điên cuồng hỏi: “Vì sao người chết chỉ có mình anh ấy.”

Sau đó tôi chuyển tầm mắt đến trên người Manh Hiệp. Manh Hiệp như cảm giác được, vẻ mặt thay đổi, hồi lâu mới hỏi có phải tôi cho rằng anh ta cũng nên chết cùng không?

“Đúng vậy, Rắn Độc nói thứ giống như mũi tên đó, vì sao chỉ tấn công một mình anh ta chứ?” Tôi chầm chậm đứng lên, bởi vì ngồi xổm quá lâu nên suýt chút nữa đã té, cũng may tôi kịp thời vịn lấy vách tường.

Manh Hiệp khẽ nhíu mày, sau đó khó hiểu nói: “Theo cảm giác của tôi, thứ đó có lẽ không phải là mũi tên.”

“Sao? Anh nói là Rắn Độc lừa tôi hả.” Tôi cười lạnh hai tiếng: “Một người thì thấy được nhưng không thể tránh thoát được, một người thì không nhìn thấy rồi lại không bị thương chút nào. Manh Hiệp, anh làm cách nào được vậy.”

Nếu nói để cho tôi lựa chọn tin tưởng ai trong hai người Rắn Độc và Manh Hiệp thì tôi chắc chắn sẽ không chút do dự chọn Rắn Độc.

Lão Yên chợt kéo tôi lại, bảo tôi đừng như vậy, dù sao chuyện trong cổ quốc đều quỷ dị, Manh Hiệp cũng không biết rõ.

“Tôi đừng kiểu gì hả?” Đôi mắt đỏ của tôi trợn lên nhìn lão Yên: “Lão Yên, ông tín nhiệm Manh Hiệp không sai, nhưng tôi cũng tín nhiệm Rắn Độc. Bộ ông tin chuyện cơ quan xuất hiện trong một cái lối đi cũng chỉ nhằm vào mỗi một người à? Hay là nói Manh Hiệp không cảm giác được sự xuất hiện của Dư Thành Trạch?”

Lão Yên ngậm miệng không nói, tôi hừ lạnh một tiếng: “Ông cũng không tin tôi đúng không? Mặc dù mắt anh ta không nhìn thấy, nhưng nhiều khi còn nhạy bén hơn chúng ta những người mắt nhìn thấy được này nhiều. Nếu như Rắn Độc không tỉnh lại thì có phải chuyện Dư Thành Trạch xuất hiện sẽ cứ thế bị lấp liếm cho qua không.”

“Manh Hiệp!” Lão Yên không khuyên tôi nữa mà nghiêng đầu nhìn sang Manh Hiệp vẫn luôn không nói gì: “Trường An nói cũng không sai, cậu giải thích một chút đi. Bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta, tôi không hy vọng trong đội ngũ nghi kỵ lẫn nhau.”

Manh Hiệp quay qua hướng chúng tôi vặn vẹo đầu, sau đó khẽ thở dài một hơi: “Lão Yên, chúng ta không nên tìm đến cổ quốc Trường Dạ.”