← Quay lại trang sách

Chương 125 Mặt Nạ Tàm Tùng

Khi ăn gần xong bữa, tôi mới ngượng ngùng mà cười vài tiếng.

Thực ra Nha Tử cũng chẳng quan tâm lắm, cậu ta tiếp tục nhét thịt vào miệng và hỏi tôi đã no chưa, nếu chưa thì để cậu ta bảo ông chủ mang thêm đồ ăn lên.

“No rồi, no rồi.” Tôi liên tục gật đầu.

“No rồi thì tốt, ha ha, tôi thích cậu như thế này đấy. Ăn cùng cậu tôi cảm giác mình có thể ăn thêm được hai chén cơm. Cậu không biết đâu, trong bộ phận của chúng ta có một người tên A Côn, hôm nào đó cậu sẽ được gặp tên này. Ở bên cạnh tên đó, đến cơm cậu cũng không dám nuốt.” Nha Tử lẩm bẩm mắng.

Chủ đề này làm tôi hứng thú, tôi vội hỏi liệu cậu ta có thể giới thiệu một chút về các thành viên cốt cán trong bộ phận hay không?

Cậu ta ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, rồi lại xua tay: “Không cần giới thiệu đâu, qua mấy ngày nữa bọn họ sẽ trở về, cậu chính là người do lão Yên dẫn về, lại có quen biết với cô Tứ, đến lúc đó họ chắc chắn sẽ nhìn cậu với con mắt khác.”

“Vì sao chứ?” Tôi có chút khó hiểu.

Nha Tử vươn tay ra chỉ vào bản thân: “Cậu đoán thử xem, tôi đã ở trong 701 bao lâu rồi?”

Tôi lắc lắc đầu, xét theo cách lão Yên kéo tôi tới đây, bộ phận 701 này rõ ràng không dựa vào tuổi tác, chỉ nhìn vào năng lực, cho nên tôi thực sự không có cơ sở nào để đoán ra thời gian công tác của Nha Tử.

Nha Tử cười thành tiếng, rồi nói cậu ấy không giống những người khác. Nha Tử vốn là cô nhi, năm bảy tuổi, nhờ trí nhớ siêu phàm của mình, cậu ta đã được thầy mình – giáo sư Hứa – nhìn trúng, rồi được đưa vào khu phức hợp 701. Có thể nói là Nha Tử đã lớn lên ở nơi ấy, khi đó lão Yên còn chưa là chủ nhiệm của 701 đâu.

“Cho nên?” Tôi hỏi.

Nha Tử nhìn tôi, sau đó thở dài có chút thất vọng: “Người giống như tôi ấy, còn chưa từng thấy mặt cô Tứ dù chỉ một lần, cũng mới chỉ nghe mọi người kể lại thôi. Giờ cậu đã biết mình may mắn thế nào chưa?”

Tôi ngây ngẩn cả người, rồi cười nói: “Chưa thấy bao giờ mới là may mắn đấy, tôi đây còn suýt mất cả nửa cái mạng.”

“Cậu nói cũng không sai, mỗi lần cô Tứ xuất hiện ở nơi nào, nơi đó đều là địa ngục Tu La.” Nha Tử nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy những gì tôi nói có lý.

Chúng tôi trò chuyện thêm về bộ phận 701, bát đĩa trên bàn đều đã được dọn sạch, lúc này Nha Tử mới hỏi xem tôi có nơi để ở hay không.

“Không có, tôi chỉ vừa mới tới đây.” Tôi kinh ngạc gãi đầu: “Không có ký túc xá sao?”

Hôm nay khi đi thăm quan 701, rõ ràng tôi đã nhìn thấy có một tòa nhà nhỏ riêng biệt trông giống như một ký túc xá.

Nha Tử gật đầu và nói có một ký túc khá tốt, nhưng không có nhiều người ở lắm, phần lớn đều là những người làm tình báo, không một thành viên trụ cột nào muốn ở trong đó cả.

Không phải vì môi trường không tốt mà vì những người này đều có tính cách khác nhau, ở cùng nhau sẽ dễ dàng xảy ra chuyện, mà họ cũng thích ở bên ngoài hơn.

“Vậy tôi sẽ ở ký túc xá, tôi không có tiền thuê nhà bên ngoài.” Tôi nhún vai.

Nha Tử nói cũng được, sau khi gọi ông chủ ra tính tiền rồi cậu ta dẫn tôi trở về.

Khi tôi mới đến, trong văn phòng vẫn còn một số người đội lốt Cục Di Tích Văn Hóa, nhưng bây giờ bên trong tối om, dường như mọi người đều đã tan làm.

Nhưng vừa bước qua ba cánh cổng sắt, tôi thấy đèn ở văn phòng 701 vẫn sáng như cũ, tuy nhiên người bên trong dường như đã thay đổi.

“Người làm nghề như chúng ta đây, không biết công việc sẽ tới với mình lúc nào, vì vậy không ít người làm việc tình báo, bọn họ phải làm việc cật lực cả ngày lẫn đêm.” Nha Tử giải thích.

Sau đó cậu ta dẫn tôi đi nhận một căn phòng đơn ở phía bên phải kí túc xá, đầu tiên Nha Tử nhận lấy chìa khóa phòng từ tay một ông lão, rồi mới dẫn tôi lên tầng hai, đẩy cửa một căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang: “Gian phòng này không có ai ở, tạm thời cậu cứ ở đây, để ngày mai lão Yên xong việc, xem ông ấy có sắp xếp gì khác không.”

“Được!” Tôi gật đầu.

Phòng không lớn, trong phòng có một cái giường, một cái tủ, một cái bàn, một cái kệ có chậu rửa mặt và bồn ngâm chân, ngoài ra không còn gì khác nữa. Điều kiện như vậy đã xem như là không tồi rồi.

Nha Tử đưa cho tôi chìa khóa phòng và chiếc túi mà tôi đã quên lấy ra lúc chiều, rồi vỗ vai tôi: “Vậy tôi đi trước đây. Nếu cậu có chuyện gì thì cứ tùy tiện gõ cửa phòng một ai đó, dù họ không giải quyết được thì cũng biết đường tìm tôi.”

Tôi đáp lại một tiếng ừ, nhìn cậu ta đi xuống cầu thang, tôi mới xoay người đi vào phòng.

Sau khi đóng cửa lại, tôi tuỳ tiện ném túi lên trên giường, rồi nặng nề ngã người trên giường, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ diễn ra trước mắt đều không chân thật!

Rõ ràng, một tháng trước tôi còn là một người lính vận tải nhỏ bé ở Ba Âm Quách Lăng, hôm nay tôi đã nằm trong bộ phận 701 thần bí nhất Trung Quốc… Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy rằng tất cả những chuyện này lại là điều hiển nhiên, kể từ lúc chín tuổi – khi tôi có hình xăm Cửu Long trên người, tôi đã phải trở thành người giữ mộ. Mọi thứ đã được định sẵn từ trước rồi!

****

Không biết là do quá mệt mỏi, hay là do tôi không cảnh giác với mọi thứ ở đây, mà chỉ vừa mới nằm xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.