← Quay lại trang sách

Chương 126 Mặt Nạ Tàm Tùng

“Này, Trường An, cậu có ở bên trong không?”

Tiếng gõ cửa thình thịch vang lên, tôi đang chìm trong cơn mơ cũng phải cố gắng tỉnh lại, phải một lúc sau tôi mới nhận ra mình đang ở đâu, lúc này, người đứng ngoài cửa đã không chờ nổi nữa, người nọ gõ cửa muốn rung trời.

“Tới đây!” Tôi lớn tiếng đáp lại một câu, rồi bò từ trên giường dậy để đi mở cửa: “Làm sao thế, mới sáng sớm mà…”

Tôi còn chưa kịp nói hết lời, đã chợt đứng khựng lại, bởi vì trông sắc trời bên ngoài hình như không giống sáng sớm cho lắm.

Quả nhiên, tôi đã nghe thấy tiếng mắng của Nha Tử: “Bây giờ đã sắp hết cả buổi trưa rồi.”

Tôi cười gượng, hỏi cậu ta tới tìm tôi vì chuyện gì.

“Lão Yên muốn gặp cậu, hình như ông ấy đã phát hiện ra điều gì đó từ những thứ các người mang về!” Nha Tử đẩy đẩy tôi, ý bảo tôi hãy nhanh chạy tới đó.

Vừa nghe được lời này của Nha Tử, tôi đã vội vàng rửa mặt rồi đi theo Nha Tử.

Lão Yên đang ở trong dãy văn phòng mà hôm qua tôi vô cùng tò mò, thấy chúng tôi đẩy cửa bước vào, ông ấy vẫy tay chào tôi trước, sau đó quay lại nói gì đó với người ngồi bên cạnh, đó là một người đàn ông đeo gọng kính màu vàng, để chòm râu dê, thoạt nhìn trông rất giống một ông lão vô cùng nho nhã.

“Lão Yên.” Nha Tử chào hỏi một câu trước, sau đó mới cung kính chào hỏi với ông lão nọ một câu: “Thầy.”

Đây là giáo sư Hứa à?

Tôi lén quan sát ông lão kia vài lần, hôm qua khi Nha Tử có nhắc đến thầy mình, biểu cảm của cậu ấy không chỉ có sự cung kính mà còn lẫn sự nể sợ.

Nha Tử kể thầy của mình có thể nói là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, là bách khoa toàn thư của toàn bộ 701.

Bây giờ nhìn thấy một ông lão nho nhã như vậy, tạm thời chưa bàn đến việc ông ấy có bản lĩnh thực sự hay không, chỉ nhìn dáng vẻ của ông ấy cũng biết là không đơn giản rồi.

Giáo sư Hứa đáp lại một tiếng ừ, nói nhỏ với lão Yên đôi câu, sau đó đứng dậy và rời đi.

Khi đi đến cửa, ông ấy quay đầu lại nhìn Nha Tử, mở miệng: “Trò cũng đi ra đi.”

Nha Tử liếc nhìn tôi một cái, có vẻ như cậu ấy rất có hứng thú với những gì diễn ra ở đây, nhưng cuối cùng Nha Tử vẫn rời đi theo giáo sư Hứa.

“Trường An, cậu lại đây ngồi đi.” Lão Yên gọi tôi một câu, lúc này tôi mới nhận ra trong mắt ông ấy đã phủ đầy tơ máu, dường như ông ấy không được nghỉ ngơi tốt cho lắm.

Tôi hỏi: “Tôi nghe Nha Tử nói, chuyện gương cổ Song Ngư đã có tiến triển rồi?”

Lão Yên không trả lời tôi ngay mà lấy ra một điếu thuốc, gõ xuống bàn rồi châm lửa, sau khi hút hai hơi dài, ông ấy hỏi tôi có muốn ra ngoài một chuyến không.

“Thật sự có tiến triển sao?” Tôi có chút tò mò, dù sao cũng chỉ mới qua một đêm mà thôi.

Ông ấy thổi ra một vòng khói và nói: “Cậu còn nhớ chàng trai mặc áo xanh, đeo mặt nạ trên bức bích họa kia không?”

Tôi gật gật đầu, lúc ấy chúng tôi đoán rằng người đàn ông mặc áo xanh chính là người say mê Nữ Vương của nước Trường Dạ, cũng là Quốc chủ của một quốc gia nhỏ bé nào đó ở phương Nam, gương cổ Song Ngư chính là sản phẩm nghiên cứu của anh ta cùng với Nữ Vương nước Trường Dạ.

Ánh mắt của lão Yên như rơi vào trong hư vô, sau một lúc lâu, ông ấy mới chậm rãi nói: “Sau khi chúng tôi nghiên cứu suốt đêm hôm qua, đã phát hiện ra, người đàn ông mặc áo xanh đó rất có thể có quan hệ với nước Thục cổ hơn ba nghìn năm trước.”

“Nước Thục cổ ư?” Ánh mắt tôi sáng lên.

Tôi đã đọc những tư liệu liên quan đến nước Thục cổ, sau khi di tích Tam Tinh Đôi được khai quật vào 29 năm trước, quốc gia cổ có niên đại hàng nghìn năm này đã gây ra chấn động lớn, tuy nhiên, căn cứ vào những nghiên cứu, di tích Tam Tinh Đôi chỉ là một phần nhỏ của nước Thục cổ, từ đó phát hiện ra những sự ngắt quãng trong nền văn minh của nước Thục cổ này.

Mặc dù giới khảo cổ học đang nỗ lực tìm kiếm di tích thực sự của nước Thục cổ, nhưng vẫn không có tiến triển gì.

Không ngờ lần này, lại phát hiện ra manh mối về quốc gia cổ đại bí ẩn ấy tại vùng Tây Vực xa xôi!

Lão Yên gật gật đầu, nói thêm một câu: “Hơn nữa, chúng tôi nghi ngờ người đàn ông mặc áo xanh ấy rất có thể là vị quốc chủ nổi tiếng nhất của nước Thục cổ - Tàm Tùng.”

Mắt tôi lập tức nóng lên, tôi hỏi ông ấy có phải đang muốn tìm kiếm nước Thục cổ hay không?

“Không sai, việc nghiên cứu về nước Thục cổ mãi vẫn chưa có tiến triển gì, lần này, cuối cùng chúng tôi cũng có được manh mối, nên tất niên phải đi.” Lão Yên nói.

Tôi nhìn chằm chằm vào ông ấy, háo hức nói: “Hãy đưa cả tôi đi cùng.”

Lão Yên cười cười: “Tôi gọi cậu tới đây là bởi vì tôi cũng có ý đưa cậu theo, nhưng cậu chỉ cần chuẩn bị tâm lý thật tốt thôi. Chuyến đi lần này sẽ không dễ dàng như khi tới nước Trường Dạ đâu.”

Nghĩ đến những nguy hiểm trên đường đến nước Trường Dạ, tôi trầm mặc, sau một lúc lâu, tôi mới ngẩng đầu, kiên định nói: “Vậy tôi cũng phải tới đó!”

“Được, cậu cứ trở về và chờ đợi tin tức đi, chi tiết cụ thể thế nào chúng tôi còn đang nghiên cứu, chờ khi nghiên cứu hoàn thành, xác định được ai sẽ đi, tôi sẽ liên hệ với cậu.” Lão Yên gật đầu tán thành, rồi lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trong ngăn kéo cùng một chiếc bộ đàm to bằng lòng bàn tay, đưa cho tôi: “Cậu cầm lấy cái này đi, sẽ tiện khi liên lạc.”