← Quay lại trang sách

Chương 127 Mặt Nạ Tàm Tùng

Tôi vội vàng nhận lấy, đây là thứ hiếm có, trong nước chắc chắn không có nhiều người có được thứ này, không ngờ hôm nay tôi lại có được một chiếc.

Sau đó, lão Yên bảo tôi đi về trước, nếu không có việc gì thì hãy tìm hiểu về tình hình tại đất Thục và chuẩn bị một số thứ.

Tôi có chút xấu hổ nhìn về phía lão Yên: “Cái đó, tôi không có tiền để chuẩn bị thứ gì cả.”

Cha tôi để lại cho tôi rất nhiều tiền, nhưng trước khi đến Yến Kinh, tôi đã tranh thủ thời gian phân chia số tiền ấy để gửi cho người thân của những đồng đội đã hy sinh trên sa mạc, tuy tôi có để lại cho mình một ít nhưng cũng không đủ dùng.

Lão Yên bỗng nhiên bừng tỉnh, không khỏi tự vỗ đầu mình: “Cậu xem, lần này tôi chỉ nghĩ tới việc nghiên cứu, nên quên béng cả chuyện này. Mọi chi tiêu của cậu đều do bộ chi trả, đợi lát nữa cậu có thể đi lãnh tiền.”

Tôi liên tục gật đầu, sau khi trao đổi với lão Yên vài câu, tôi liền trở về.

Điều tôi không ngờ tới là ngay khi tôi vừa bước xuống ký túc xá, giọng nói của Nha Tử từ phía trên vang lên: “Hì hì, cuối cùng cậu cũng trở về rồi à.”

Vừa nói, cậu ta vừa hưng phấn lao xuống từ tầng hai. Nha Tử kéo tôi sang một bên, thần bí nói: “Có phải lão Yên nói cho cậu biết về chuyện của nước Thục cổ không?”

“Anh cũng biết sao?” Tôi ngây ngẩn cả người.

Nha Tử vui vẻ quơ chân múa tay: “Lần này tôi cũng đi.”

“Không phải lão Yên nói là ông ấy còn chưa quyết định ai sẽ đi ư?” Tôi nghi ngờ hỏi lại.

Nha Tử cười khúc khích, cậu ta nói việc đến một nơi như nước Thục cổ vốn không thể thiếu giáo sư Hứa – thầy của cậu ta, dù sao thì nó liên quan đến quá nhiều kiến thức lịch sử, mà vừa khéo là giáo sư Hứa lại đang có một nhiệm vụ khảo cổ khác, cho nên lần này, sẽ tới phiên học trò của ông ấy lên sân.

Cậu ta xoa tay, hằm hè nói: “Cậu không biết đâu, đây được xem là lần đầu tiên tôi ra ngoài mà không đi cùng thầy đấy.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cậu ta lại phấn khích như vậy, hoá ra lần này cậu ta đã có được cơ hội thể hiện kỹ năng của mình.

Có lẽ trong khi tôi đang trò chuyện với lão Yên, cậu ấy cũng đang bàn bạc với giáo sư Hứa về chuyện này.

“Lão Yên bảo tôi đi tìm anh, xem có cần chuẩn bị gì không.” Tôi vội đem lời của lão Yên nói lại cho Nha Tử nghe, dù sau cậu ấy cũng đi cùng, nên vừa hay, chúng tôi có thể chuẩn bị cùng nhau.

Nha Tử cười một tiếng: “Hầu hết đồ đạc đều có sẵn trong bộ chúng ta rồi, chẳng qua có một số thứ vẫn phải tìm ở chợ ma, tối nay chúng ta sẽ tới đó,”

“Chợ ma ư?” Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến nơi này.

Nha Tử liếc nhìn tôi, như thể cậu ta đang thắc mắc tại sao tôi lại không biết nơi ấy, nhưng trông dáng vẻ của cậu ta, tôi thấy cậu ta phấn kích nhiều hơn là kinh ngạc.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cậu ta vòng tay qua vai tôi, dùng dáng vẻ cà lơ phất phơ nói với tôi, đêm nay cậu ta sẽ dẫn tôi đi mở mang tầm mắt!

Buổi chiều không có việc gì làm nên tôi lại chạy tới phòng hồ sơ một chuyến, sau một hồi tìm kiếm trong đó, quả nhiên tôi có tìm được một vụ án bí mật về nước Thục cổ.

So với những gì được lưu truyền bên ngoài, thông tin ở đây chi tiết hơn, xong cũng rất hạn chế, xem ra việc nghiên cứu quả thật chẳng có mấy tiến triển gì.

Nhưng đối với tôi, như thế là đủ rồi, ít ra còn đỡ hơn là không biết gì cả.

Một buổi chiều lại cứ thế trôi qua, nhớ tới lời hẹn với Nha Tử, tôi mới miễn cưỡng rời khỏi phòng hồ sơ, không ngờ tôi vừa mới bước ra, đã gặp được giáo sư Hứa mới thấy hồi sáng ở ngay trước cửa.

“Giáo sư Hứa.” Tôi vội cung kính chào hỏi ông ấy.

Giáo sư Hứa liếc mắt nhìn tôi một cái, mỉm cười ôn hoà: “Cậu chính là cậu nhóc mà lão Yên dẫn về đấy phải không? Sáng nay tôi đã thấy cậu rồi.”

Tôi mỉm cười gật đầu, có chút lo lắng nên không biết phải nói gì.

Đoán chừng là giáo sư Hứa cũng nhận ra sự bối rối của tôi, nụ cười của ông ấy càng thêm hiền từ hơn: “Tôi đã nghe lão Yên kể về chuyện của cậu, lần này ra ngoài, còn làm phiền cậu chăm sóc cho Nha Tử nhiều hơn.”

“Nhất định, nhất định rồi ạ.” Tôi gật đầu liên tục, sau đó tôi cảm thấy lời nói của mình có gì đó không đúng, nên nhanh chóng sửa lời: “Kỳ thật, tôi mới là người cần anh ấy quan tâm.”

“Ha hả, tên nhóc kia không gây phiền toái cho tôi là đã tốt lắm rồi.” Giáo sư Hứa xua xua tay: “Được rồi, khi tôi mới tới đây, đã thấy tên nhóc Nha Tử kia đang tới ký túc xá tìm cậu đấy, cậu đi nhanh đi.”

Tôi nhanh chóng đáp lại lời giáo sư, rồi vội vã rời đi.

Quả nhiên, tôi vừa đến tầng một của ký túc xá, đã thấy Nha Tử đang đi qua đi lại trong sảnh, vừa nhìn thấy tôi, cậu ta đã chạy vọt tới: “Cậu chạy đi đâu thế?”

“Phòng hồ sơ.” Tôi trả lời một câu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, tôi lấy từ trong túi ra chiếc bộ đàm mà lão Yên đã đưa cho mình: “Bây giờ tôi đã có thứ này, cậu xem thứ này dùng thế nào?”

Sau khi Nha Tử kiên nhẫn dạy tôi cách sử dụng bộ đàm, hai chúng tôi ra ngoài lên xe, đầu tiên phải tìm chỗ nào lót dạ đã, rồi mới đi thẳng đến chợ ma mà Nha Tử đã nhắc tới.