Chương 129 Mặt Nạ Tàm Tùng
Ví dụ như giáo sư Hứa, kiến thức sâu rộng về nhiều lĩnh vực khác nhau giúp ông ấy có thể chiếm được vị trí cao trong 701 mà không cần phải tự mình ra ngoài, hay là như tôi đây, ngoài thân phận là người giữ mộ, tôi còn trực tiếp mang về mấy bảo vật quốc gia coi như “quà gặp mặt”.
“Ha ha, gặp may, gặp may thôi.” Tôi vội vàng ôm quyền.
Ai ngờ Nha Tử lại nói rất nghiêm túc, công việc của chúng tôi đây chính là dựa vào may mắn cả!
Đến lúc này, tôi thực sự không còn lời nào để nói, cũng may là Nha Tử chỉ suy sút một chút rồi lại vui vẻ trở lại, cậu ta nói chuyến đi tìm kiếm nước Thục cổ chính là một cơ hội để cậu ta thể hiện thật tốt.
Mấy ngày sau đó, trong khi chờ đợi tin tức từ phía lão Yên, tôi đã đi chơi khắp nơi cùng với Nha Tử, cũng chẳng phải làm gì nghiêm túc cả, thật ra chúng tôi chỉ đi dạo một vòng quanh Yến Kinh mà thôi.
Giữa buổi trưa hôm nay, khi tôi và Nha Tử đang ngồi ăn trong quán thịt dê xiên hôm trước, lão Yên đã nhờ người mang tin tới, yêu cầu chúng tôi quay lại tập hợp càng sớm càng tốt.
Tôi và Nha Tử nghe xong lập tức bỏ đũa xuống, khi đến 701, chúng tôi phát hiện ra ngoài lão Yên, còn có hai người khác cũng đang đứng chờ trong sảnh!
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là người phụ nữ bên phải lão Yên, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi đỏ, quần đùi đen và để tóc xoăn.
Người phụ nữ này khoảng 24-25 tuổi, chiếc quần đùi đen càng tôn thêm đôi chân thẳng tắp thon dài của cô ấy, đôi môi tô son trông rất quyến rũ, trên tay trái của cô ấy còn cầm một bình rượu bằng kim loại.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ như vậy, trong quân đội không có nhiều phụ nữ, cho dù có thì ai nấy đều mặc quân phục y hệt nhau, cách duy nhất họ có thể làm để giúp mình đẹp hơn là cài một bông hoa lên tóc.
Sau khi đến 701, số lượng phụ nữ ở đây lại càng ít hơn, trong vòng hai ngày qua, tôi mới chỉ thấy hai người phụ nữ mặc váy trong đội tình báo, phải nói là cực kỳ hiếm phụ nữ.
Điều khiến tôi chú ý hơn nữa là chiếc balo đen cao bằng đầu người trên lưng cô ấy, nó được nhét đến căng phồng ra, không biết bên trong chứa những gì.
Sau đó ánh mắt của tôi di chuyển về phía người đàn ông đứng bên phải lão Yên, người này ước chừng 30 tuổi, gương mặt gầy gò, gò má hóp lại, làn da ốm yếu, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, anh ta đứng đó như thể mọi thứ xung quanh chẳng hề có liên quan gì đến mình.
Người này thoạt nhìn trông rất quái dị, thời tiết bây giờ vẫn còn nóng, mặc áo dài tay có vẻ không được phù hợp cho lắm. Thế nhưng anh ta lại mặc một bộ đồ màu đen, tay áo dài che kín cả ngón tay, ngoại trừ khuôn mặt, cả người anh ta chẳng để lộ ra chút da thịt nào, trên tay còn đeo một đôi găng tay da hươu dày.
Nhưng trên mặt anh ta lại chẳng xuất hiện dù chỉ một giọt mồ hôi, có vẻ anh ta không thấy nóng.
Ngay khi tôi đang đánh giá bọn họ, người phụ nữ kia cũng đang liếc nhìn tôi, còn người đàn ông nọ không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.
“Trường An, đây là cô Thu, còn vị bên cạnh này là Côn Bố, cậu có thể gọi anh ấy là A Côn.” Lão Yên giới thiệu một lượt, sau đó cũng giới thiệu tôi với hai người kia.
Cô Thu nháy mắt với tôi, mỉm cười quyến rũ: “Em trai nhỏ, đừng sợ, chị đây sẽ bảo vệ cho em.”
Mặt tôi đỏ lên, không biết phải đáp lại thế nào, còn lão Yên lại bật cười ha hả, bảo cô Thu đừng trêu chọc tôi nữa.
Côn Bố ở một bên nghe xong lời giới thiệu của lão Yên thì chỉ khẽ gật đầu một cái, không hề nói một lời nào.
Giờ tôi đã hiểu tại sao Nha Tử lại bảo ngồi cùng người này lại không thể nuốt nổi miếng cơm, cho dù có là ai, một khi đối mặt với gương mặt ốm yếu vô cảm này, chẳng ai có hứng nuốt cơm cho nổi.
“Mọi người đều đã quen biết nhau, chúng ta xuất phát ngay thôi.” Lão Yên chỉ chỉ vào ba chiếc balo dưới chân, bảo tôi và Nha Tử khiêng chúng lên xe.
Ba chiếc balo này giống hệt nhau, lão Yên nói đó là balo của ba người chúng tôi, chia đều cho ông ấy, tôi và Nha Tử.
Cô Thu trực tiếp đeo balo của mình, còn Côn Bố lại đi tay không, đoàn chúng tôi cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Tôi nhìn Côn Bố có chút kỳ lạ, Nha Tử lại nói nhỏ bên tai tôi: “Anh ta không cần những thứ này của chúng ta đâu. Cậu không nhìn thấy bộ quần áo trên người anh ta sao?”
Tôi khẽ gật đầu, giọng nói của Nha Tử lại càng trầm hơn: “Trong đó có đủ loại sâu bọ, mà chúng đều có độc, nếu để một con chui ra ngoài phóng độc, có thể giết chết rất nhiều người.”
Tôi nhìn bóng lưng của Côn Bố, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên, ai có thể ngờ được, thứ có thể giết người lại có thể được giấu trong một ống tay áo bình thường như vậy, giờ tôi lại càng hiểu sâu sắc hơn, vì sao Nha Tử lại bảo mình không thể nuốt cơm nổi…
Côn Bố dường như đã nghe thấy chúng tôi nói về anh ta, nên quay lại nhìn chúng tôi, ánh mắt không có chút độ ấm nào khiến cho Nha Tử sợ đến mức giật mình một cái, lập tức nhảy ra xa tôi một mét, để chứng tỏ cậu ta không hề nói gì.
Côn Bố không nói gì, ngoảnh mặt đi và tiếp tục bước ra ngoài.