← Quay lại trang sách

Chương 130 Mặt Nạ Tàm Tùng

Nha Tử vỗ vỗ ngực mình, khoa trương nói mình bị hù chết rồi. Tôi không khỏi buồn cười, nói: “Mọi người đều làm chung trong một bộ phận, anh có cần sợ như vậy không?”

“Đó là cậu không biết đấy thôi, anh ta là Cổ Vương trẻ tuổi nhất tại Miêu Cương hiện nay, anh ta có thể giao tiếp với các loại côn trùng, cho dù trông anh ta có vẻ vô dục vô cầu (Không có dục vọng, không có ham muốn), nhưng nếu cậu dám chọc vào, anh ta chỉ tiện tay cũng có thể thả một con sâu ra giết chết cậu!” Nha Tử vẫn còn giữ dáng vẻ sợ hãi, khiến cho tôi không thể không hoài nghi, trước đó cậu ta đã từng bị Côn Bố dạy dỗ rồi.

****

Bởi vì một cái liếc mắt của Côn Bố, nên sau khi nói xong những lời này, Nha Tử không dám nghị luận thêm gì nữa, chỉ ủ dột khiêng hàng lý ra xe với tôi, sau đó ngồi yên vị trên ghế lái.

Lão Yên ngồi ở ghế phụ, Côn Bố trực tiếp chui vào hàng ghế sau, ngồi một mình trong góc, còn tôi và cô Thu ngồi gọn sang một bên.

Chiếc balo to của cô Thu đặt ngay trước mặt hai người chúng tôi, chân tôi vô tình chạm vào balo, chỉ cảm thấy bên trong có vật cứng gì đó!

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

“Em trai nhỏ, cậu cẩn thận một chút, cục cưng nhỏ của tôi yếu ớt lắm đấy.” Cô Thu liếc nhìn tôi, trông cô ấy vừa có vẻ tức giận, lại vừa có vẻ như đang nói đùa với tôi.

Tôi vội vàng thu chân lại, cũng không nói gì thêm.

Cũng may, vào lúc này, lão Yên đã quay lại, nói với chúng tôi một câu: “Chúng ta hãy thảo luận về mục tiêu của lần hành động này đi.”

Lời vừa dứt, cô Thu không còn trêu chọc tôi nữa, mà vuốt vuốt mái tóc của mình: “Không phải đã nói từ trước rồi sao, tìm kiếm nước Thục cổ, mang mặt nạ của Tàm Tùng về.”

“Mặt nạ Tàm Tùng?” Tôi lặp lại một câu, trong đầu tôi lập tức xuất hiện hình ảnh một người đàn ông mặc đồ xanh, mặt đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái.

Lão Yên gật đầu với tôi: “Đúng vậy, chúng tôi có lý do để nghi ngờ đó là chiếc mặt nạ Tàm Tùng trong truyền thuyết! Nghe nói năm đó Tàm Tùng đã đeo nó và mặc đồ màu xanh để dạy người dân nước Thục cách trồng dâu nuôi tằm, cũng vì thế mà ông ta được xưng là: Thanh Y Thần (vị thần mặc áo xanh). Cho dù là xét về công nghệ chế tạo hay giá trị lịch sử, chiếc mặt nạ này đều xứng đáng là bảo vật quốc gia, nên lần này chúng ta nhất định phải lấy được nó.”

“Lão Yên, ông có chắc chắn là thứ này thực sự tồn tại không?” Nha Tử hỏi lại một câu: “Thầy tôi đã nghiên cứu trong nhiều năm, tất cả các nguồn đều nói rằng nó chỉ là một thứ tưởng tượng, không bằng chúng ta đi tìm con đường tơ lụa dẫn đến Tây Vực còn hơn.”

Nghe bọn họ trao đổi, tôi mới biết được, hoá ra ban đầu lão Yên chỉ chú ý tới con đường tơ lụa có thể đã tồn tại từ hàng nghìn năm trước, tuy nhiên, sau khi nghiên cứu cùng một nhóm khác trong mấy ngày qua, ông ấy đã thay đổi mục tiêu của mình, dựa trên tính xác thực của những bức bích học cổ tại nước Trường Dạ, họ tin rằng, nếu người đàn ông mặc đồ màu xanh trên những bức bích họa thực sự là Tàm Tùng, vậy mặt nạ của Tàm Tùng nhất định là thứ có thực.

“Quan tâm nó có thật hay không làm gì, cứ tới nước Thục cổ khảo sát trước rồi hãy nói.” Cô Thu thản nhiên cười nói.

Lão Yên bất lực xoa trán, dặn dò cô ấy đừng làm loạn, ngay cả những viên gạch ở nơi ấy cũng có giá trị lịch sử không nhỏ đâu.

Cô Thu đáp lại, nhưng xét theo vẻ mặt của cô ấy, tôi có thể chắc chắn rằng cô ấy sẽ không bao giờ thủ hạ lưu tình đâu (nương tay).

Lão Yên cũng không khuyên cô ấy nữa, trực tiếp quay lại hỏi Côn Bố cảm thấy thế nào.

“Ừ.” Côn Bố nhướng mi, chỉ nói đúng một chữ, khiến tôi căn bản không thể hiểu được ý của anh ta.

Nhưng những người khác dường như đều hiểu được ý của Côn Bố, cô Thu thậm chí còn cười với anh ta: “Anh cũng cho rằng thứ ấy tồn tại sao?”

Côn Bố không nói thêm gì nữa, lúc sau, lão Yên kể lại một số chi tiết về lần hành động này, rồi anh ấy cũng bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khoảng cách từ Yến Kinh đến Tứ Xuyên cũng không gần, ngoại trừ Côn Bố ra, tất cả chúng tôi đều thay phiên nhau lái xe và đổ xăng, đôi khi chúng tôi nghỉ qua đêm trong nhà khách tại thị trấn, có đôi khi sẽ ở nhờ trong nhà một số thôn dân, nhưng hầu hết thời gian chúng tôi trực tiếp nghỉ lại trong xe.

Cứ vất vả suốt ba ngày như vậy, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Thành Đô vào buổi sáng ngày thứ tư.

Chúng tôi thoải mái nghỉ ngơi trong thành phố một ngày, chúng tôi lái xe thẳng đến vùng núi, mặc dù không có chút tung tích nào về nước Thục cổ, nhưng có một điều may mắn hơn trong chuyến đi tới nước Trường Dạ, đó là phạm vi của quốc gia cổ này rất rõ ràng, tư liệu về đô thành của nó đều có trong sử sách, chúng đều nằm ở Thành Đô, vì vậy nếu chúng tôi muốn tìm ra nó, chỉ cần đi tới khu rừng sâu ven thành phố Thành Đô là được.

Lão Yên cầm bản đồ và xác định phương hướng, chúng tôi lái xe đi thẳng đến khu vực rừng núi ở rìa thành phố, khi chúng tôi đi ngang qua một ngôi làng, lão Yên đã ra hiệu cho Nha Tử dừng lại: “Trước tiên cứ tìm chỗ đỗ xe đã, e rằng con đường tiếp theo chúng ta chỉ có thể dựa vào hai chân mình mà thôi…”