Chương 136 Mặt Nạ Tàm Tùng
Ngay sau đó, tôi lại có chút tò mò, làm sao Nha Tử biết được cách mở cơ quan này vậy? Cậu ta chỉ cười khúc khích, nói, cậu ta và giáo sư Hứa đã nghiên cứu về nguyên lý của mấy loại cơ quan này rất lâu, vừa rồi cậu ta thấy bố trí ở nơi này khá giống với những gì đã học, đánh bậy đánh bạ không ngờ lại trúng thật.
Lão Yên vỗ vỗ vai Nha Tử: “Không tồi, không uổng công dạy dỗ của thầy nhà cậu.”
Cô Thu phớt lờ cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhanh chóng lấy một sợi dây leo núi từ trong balo ra, tung lên phía trên rồi nhanh nhẹn trèo theo dây, cô ấy còn sốt ruột bảo chúng tôi nhanh lên.
Chúng tôi lần lượt leo lên theo sợi dây của cô Thu, cô ấy thu dây thừng lại, quan sát bốn phía xung quanh một lượt, nói: “Thú vị đấy, vừa mới vào núi đã có thu hoạch rồi!”
Chúng tôi đứng yên một lúc rồi mới phát hiện ra cô ấy đang nói tới cái gì, nơi chúng tôi đang đứng là một lối đi mở rộng cho ngôi mộ, hai bên lối vào mộ cứ cách một mét là lại có một bức tượng bằng đồng thau hình người, chúng cao chừng hai mét.
Có thể nhìn thấy trước mắt có mười bức tượng như vậy, còn ẩn trong bóng tối kia không biết có thêm bao nhiêu bức tượng nữa.
Những bức tượng hình người này thoạt nhìn không giống người Trung Nguyên cho lắm, đường nét thậm chí còn sắc sảo hơn cả người Tây Vực…
“Đây không phải là những bức tượng trong di tích Tam Tinh Đôi sao?” Nha Tử sợ hãi nhìn những bức tượng hình người này, sau khi phản ứng lại, cậu ta lập tức móc camera trong túi ra, lao đến bức tượng bằng đồng gần nhất để chụp vài tấm với đủ các góc độ khác nhau.
Sau đó Nha Tử lấy một cuốn sổ ra ghi ghi chép chép gì đó, miệng thì cứ lẩm bẩm mãi: “Khi nào trở về phải đưa cho thầy xem, ha ha, xem lần này ông ấy có hối hận đến xanh cả ruột không.”
Tôi và lão Yên chỉ biết nhìn nhau, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cứ đánh bậy đánh bạ như vậy, chẳng lẽ lại trực tiếp đi vào một ngôi mộ của nước Thục cổ chứ?”
****
“Chúng ta cứ quan sát kỹ trước đã rồi hãy nói, tôi cứ có cảm giác nơi này hơi kỳ lạ.” Lão Yên nhíu mày, sau đó nhìn chung quanh: “Không còn vết máu của Côn Bố nữa rồi!”
Cô Thu cười ha hả, nói rằng ở đây chỉ có một con đường nên không cần phải dẫn đường.
Nói xong, cô ấy chậm rãi đi theo con đường phía trước, nhắm mắt làm ngơ trước bức tượng đồng thau ở bên cạnh, còn Nha Tử và lão Yên vẫn cầm camera chụp hình lia lịa.
Tôi cảm thấy rùng mình khi đi giữa những bức tượng hình người bằng đồng này. Tôi mới chỉ nghe nói đến di tích Tam Tinh Đôi nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cả, nên không có cảm giác như bây giờ.
Thoạt nhìn, mỗi một bức tượng hình người ở đây đều giống nhau y như đúc, nhưng khi xem xét kỹ hơn, chúng đều có những khác biệt nhỏ. Có bức tượng đeo mặt nạ, có bức tượng cầm trường mâu (giáo dài), chỉ có một điều… đôi mắt của chúng tuy thon dài nhưng đều đang trừng lớn, mỗi bước đi bạn đều có thể cảm nhận được chúng đang nhìn bạn chằm chằm!
“Mau tới đây!” Cô Thu đi phía trước đã bỏ rơi chúng tôi được một đoạn, lúc này lại đột nhiên hô lên.
Chúng tôi vội chạy tới, liền thấy cuối lối vào lăng mộ có một cánh cửa đá rất lớn, tuy nhiên cánh cửa đã mở ra, đồ vật bên trong hiện rõ trước mắt chúng tôi… vẫn là những bức tượng hình người bằng đồng thau, xong những bức tượng ở trong này lại vô cùng kỳ lạ, có đứng, có quỳ, thậm chí có bức chỉ tạc được một nửa, giống như có chuyện gì đó đột nhiên xảy ra khiến người ta không thể hoàn thành nốt bức tượng kia vậy.
“Mấy người tới rồi.” Ngay trong lúc chúng tôi còn đang kinh ngạc, một giọng nói khô khốc vang lên, tôi nhanh chóng bật đèn pin lên thì thấy Côn Bố mặc độ đồ đen tuyền đang dựa vào góc tường, sắc mặt anh ta hơi tái.
Vì cách ăn mặc của anh ta, nên nếu Côn Bố không lên tiếng thì sẽ chẳng có ai chú ý đến anh ta cả.
Lão Yên vội vàng chạy tới hỏi anh ta bị làm sao?
“Không có việc gì.” Anh ta lắc lắc đầu, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nơi này không phải là mộ của Tàm Tùng.”
Ừm?
Tôi bối rối nhìn Côn Bố, không hiểu anh ta phán đoán thế nào, đầu tiên, với những bức tượng đồng này thì không cần bàn cãi gì nữa, đây chính là một di chỉ của nước Thục cổ. Nhưng không thể nói chính xác được đây là đâu, bởi theo ghi chép lịch sử, các vị vua của nước Thục cổ dường như đều có thói quen tạo ra các bức tượng hình người, mà làm thế nào để phân biệt tượng của từng đời vua vẫn luôn là một bí ẩn.
Lão Yên nhìn thoáng qua căn thạch thất (căn phòng được xây bằng đá) rồi khẽ gật đầu: “Không sai, đây hẳn là một ngôi mộ đột nhiên bị vứt bỏ mà không rõ nguyên nhân. Bất kể là xét từ quy mô cho tới phong cách, đều chưa được hoàn thiện.”
Côn Bố gật gật đầu, dường như không còn chút sức lực nào, lão Yên lại hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì?
“Tôi không biết.” Côn Bố trả lời: “Hình như tôi nhìn thấy một cái bóng, rồi tôi cứ đi theo cái bóng ấy, chỉ là ánh sáng lúc ấy rất mờ, không biết có phải tôi đã gặp ảo giác hay không.”
Anh ta nói liên tiếp hai câu như thế, rồi không có ý định nói gì thêm, chỉ bảo chúng tôi phải cẩn thận một chút.