← Quay lại trang sách

Chương 137 Mặt Nạ Tàm Tùng

Khi chúng tôi đang nói chuyện, cô Thu và Nha Tử đã đi một vòng quanh thạch thất này, trông cô Thu có vẻ chẳng có chút hứng thú nào: “Ngoại trừ mấy thứ trông giống đồng thau ra, còn lại chẳng có đồ vật giá trị nào cả. Mà mấy thứ bằng đầu thau đó đã bị đám khảo cổ học nghiên cứu sạch rồi, hừ, thật chẳng có gì thú vị.”

“Không phải.” Nha Tử lắc lắc đầu: “Bọn họ vẫn chưa nghiên cứu hết đâu. Những bức tượng đồng ở đây rất khác với những bức tượng đã được khai quật.”

Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía Nha Tử, nếu nói về việc nghiên cứu những thứ này, không ai có tư cách lên tiếng hơn giáo sư Hứa cả, là học trò cưng của ông ấy, ngay từ nhỏ Nha Tử đã tiếp xúc với mấy thứ này, đương nhiên cậu ta cũng có chút ít bản lĩnh.

Chỉ thấy cậu ta chỉ tay vào một bức tượng đồng đang quỳ và nói: “Một bức tượng như vậy cũng đã được khai quật ở di chỉ Tam Tinh Đôi. Đó là một bức tượng quỳ dưới gốc cây thiêng để cầu nguyện thần linh. Tất cả các nghiên cứu đều chỉ ra rằng đó hẳn là một nô lệ. Nhưng mọi người nhìn pho tượng này đi, trên mặt nó còn đeo một chiếc mặt nạ bằng vàng, ở nước Thục cổ mặt nạ vàng tượng trưng cho địa vị tối cao, cho nên nơi này không hề giống với Tam Tinh Đôi.”

Lời nói của cậu ta đã khiến chúng tôi càng cảm thấy hứng thú hơn, nhưng tôi không biết gì về phương diện này, nên chỉ có thể đứng một bên nghe họ thảo luận.

Côn Bố, người cũng giống tôi, từ trong góc chậm rãi đứng dậy, thấy dáng vẻ suy yến của anh ta, tôi vừa định bước lên đỡ thì lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Tuy nhiên, trước khi tôi kịp phục hồi, anh ta đã lao vào tôi, lúc này tôi mới kịp nhận ra điểm không ổn đó là gì… chiếc găng tay trên tay anh ta đã biến mất!

Bởi vì anh ta cứ ngồi im một chỗ, hai tay nhét trong tay áo nên căn bản chúng tôi không hề chú ý tới, nhưng theo lời của Nha Tử và những người khác, chưa ai từng thấy Côn Bố tháo đôi găng tay của mình ra.

“Lão Yên!” Dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ kịp hét lên một câu đã lập tức bị Côn Bố khống chế, đôi tay lạnh lẽo hệt như một khối băng ngàn năm của anh ta đã đặt trên cổ tôi.

Ba người đang tranh luận sôi nổi quay đầu lại nhìn sang, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên mất một lúc, Nha Tử còn ngây thơ hỏi một câu: “A Côn, Trường An không có đắc tội với anh mà nhỉ?”

Cổ bị bóp khiến tôi không nói nên lời, chỉ có thể ra sức lắc đầu cảnh báo mọi người, cố gắng để nói cho họ biết tên này không phải Côn Bố.

May mắn thay, hai người còn lại không ngốc nghếch giống như Nha Tử, cô Thu lập tức treo bình rượu vào bên eo, rồi lôi từ trong balo ra một cặp phi đao, cô ấy liếc nhìn về phía tôi, như thể đang suy nghĩ góc độ của phi đao, dọa tôi không dám có bất cứ một cử động nhỏ nào.

Lão Yên chỉ lạnh lùng dò hỏi một câu: “Cậu là ai? Côn Bố đâu?”

“Anh ta không phải Côn Bố sao?” Nha Tử mãi mới phản ứng lại, sau đó lập tức tỏ ra lo lắng, vừa định lấy súng từ trong túi ra thì đã bị Côn Bố giả ngăn lại.

Lão Yên liên tục cười lạnh, nói rằng còn biết sợ súng thì chứng tỏ là người sống.

Tôi cũng thở ra một hơi, từ lúc bị khống chế đến bây giờ, tôi còn tưởng rằng thứ đằng sau mình là một cái bánh chưng(*) lớn, dù sao đây cũng chính là một ngôi mộ. Nhưng giờ nghe được câu nói này của lão Yên tôi cũng yên lòng rồi, thế là tôi không còn lo lắng gì nữa mà nhìn lão Yên giao dịch cùng tên kia!

(Bánh chưng 粽子: đây là một từ lóng xuất hiện bắt đầu từ “Đạo mộ bút ký” của Nam Phái Tam Thúc, ý chỉ cương thi.

Người ta không dám gọi thẳng mà phải gọi bánh chưng là vì kiêng kỵ, tránh gặp xui xẻo.)

Tên này cũng không phải đèn cạn dầu, cho dù lão Yên có nói thế nào gã cũng không chịu thả tôi ra trước, cũng không nói mình đã bắt Côn Bố thật tới nơi nào, thậm chí đến cả mục đích của bản thân cũng không nói ra, khiến cho chúng tôi hoàn toàn bối rối.

“Trộm mộ à?” Lão Yên đột nhiên thốt ra một câu, người phía sau tôi run lên, có vẻ là bị nói trúng tim đen rồi.

Lão Yên mỉm cười như một vị trưởng bối hiền tử, như thể mâu thuẫn vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện: “Lần này chúng tôi tới là vì việc quan trọng, sẽ không gây ra rắc rối gì đâu, đương nhiên, cậu cũng không thể mang được bất cứ thứ gì ra khỏi nơi này, cậu mau thả Trường An ra, chúng tôi cũng thả cậu đi. Nếu cậu dám làm cậu ấy bị thương, chỉ e là hôm nay cậu không còn lành lặn mà xuống núi được đâu.”

Mặc dù khi nói ra những lời này, lão Yên vẫn mỉm cười rất hiền từ, nhưng tôi lại cảm thấy trong đó ẩn chứa sự uy hiếp rất rõ ràng.

“Tôi không tin các người, các người là thành viên của đội khảo cổ quốc gia. Người đứng phía sau tôi đáp lại, lúc này giọng của gã đã không phải giọng của Côn Bố nữa, mà là một giọng nói khàn khàn trầm thấp.

Lão Yên nói: “Cậu không tin cũng vô ích. Nếu chúng tôi đã dám vào đây, cũng không sợ phải hy sinh ai cả, cho nên cậu không uy hiếp được tôi đâu.”

Người phía sau còn định nói gì đó, lão Yên lại mở miệng: “Chắc cậu tới từ mấy ngày trước hả? Tôi đoán lúc cậu muốn ra ngoài thì phát hiện ra có đội khảo cổ, vì vậy cậu đã bị nhốt trong lăng mộ này.”