← Quay lại trang sách

Chương 141 Mặt Nạ Tàm Tùng

Tôi không hỏi lại nữa, bởi vì tôi đã nghe thấy âm thanh ong ong ong, vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bầy muỗi đông nghịt đang đuổi sát phía sau, mỗi một con muỗi đều to y hệt con tôi vừa mới đánh chết.

Côn Bố đi sau lưng chúng tôi, có anh ta ở đây, cộng thêm tốc độ của bầy muỗi cũng không nhanh, dường như chúng không dám tiến lên phía trước. Nhưng sau một thời gian dài, một số trong số chúng đã dám bay vượt qua Côn Bố, trực tiếp tiến về phía chúng tôi.

Nha Tử bị đốt thẳng một cái vào mặt, cậu ta đau đớn hét lên.

“Mọi người bôi đi!” Không biết Côn Bố đào từ đâu ra một đống bùn nhét rồi vào tay chúng tôi, xong lại chẳng có một lời giải thích nào. Thực ra mấy người đàn ông cao lớn như chúng tôi thì chẳng thấy sao, chỉ có cô Thu hơi ghét bỏ đống bùn này, suy cho cùng thì nó còn tản ra một “mùi hương” thoang thoảng.

Nha Tử nhanh chóng bôi bùn lên mặt, trong lúc ấy cũng không quên lên tiếng: “Em nói này chị Thu, cho dù chị có bôi bùn lên thì chị vẫn xinh đẹp như thiên tiên thôi, chị đừng do dự nữa, nếu không lát nữa bị đám muỗi này đốt sưng người, chị không còn đẹp nữa đâu.”

Cô Thu trừng mắt với Nha tử một cái, mắt thấy đám muỗi sắp đột phát “cửa ải” của Côn Bố mà bao vây chúng tôi, cô ấy cũng không hề ra vẻ, trực tiếp bôi bùn kín cả mặt và cổ.

Tức khắc, trong số năm người chúng tôi, ngoại trừ Côn Bố là vẫn giữ nguyên khuôn mặt ốm yếu, những người còn lại trông vô cùng nhếch nhác.

“Đi mau, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi bùn khô.” Lão Yên vẫn vội vàng như thế, ông ấy đã đi chạy về phía trước.

Xét cho cùng chúng tôi cũng đang bị bao vây, cả một bầy muỗi rợp trời đang bay về đây từ khắp mọi phương hướng, chẳng chừa lại chút khe hở nào cho chúng tôi, cho dù bọn chúng không dám đến gần Côn Bố, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ không khách sáo với chúng tôi đâu. Chẳng qua bao lâu, tay chân chúng tôi đã bị muỗi đốt.

Đám muỗi này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chúng tôi căn bản không biết phải đối phó với chúng như thế nào, Nha Tử oán hận nói: “Sớm biết thế này tôi đã mang theo thuốc sát trùng, xịt thẳng vào mặt chúng.”

Lão Yên bảo cậu ta đừng lảm nhảm nữa, mau mau chạy ra khỏi cánh rừng này rồi hãy nói.

Ngay khi tất cả chúng tôi đều không biết phải làm gì, cô Thu đã nhanh nhẹn móc một cây kim bạc mỏng từ trong túi ra, đâm thẳng vào một con muỗi bay về phía mình, tôi nhìn vậy chỉ biết trợn mắt há mồm.

Chính xác thì trong túi của cô ấy có thứ gì? Tại sao mỗi lần cô ấy lại có thể lấy ra được một loại vũ khí khác nhau?

“Có muốn giúp chị đây một tay không?” Đoán chừng là thấy tôi đang nhìn mình chằm chằm, cô Thu liền tung một cây châm bạc ra, còn không quên nháy mắt với tôi một cái.

Tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kim bạc này tuy rằng lợi hại, nhưng đám muỗi ở đây quá nhiều, rất khó chống lại được, cô ấy có thể tự bảo vệ mình là tốt rồi, căn bản không cần tôi tới giúp.

“Đừng nhìn ngó nữa, ôm lấy đầu mà chạy đi!” Lão Yên hét lên một câu, mặc kệ đàn muỗi đang lao về phía mình, ôm đầu rồi nhanh chóng chạy ra khỏi khu rừng.

Vừa thấy bầy muỗi đông nghịt đánh mãi không chết kia, tôi cũng bắt chước lão Yên, ôm đầu mà chạy.

Thỉnh thoảng chúng tôi cũng bị muỗi đốt một, hai nhát, vừa đau vừa ngứa, nhưng chúng tôi không có cách nào khác, chỉ hy vọng mình nhanh chóng chạy ra khỏi cánh rừng này.

Cũng may, vốn dĩ chúng tôi cách cửa rừng không quá xa, chỉ chạy hơn năm phút là chúng tôi đã chạy được tới bìa rừng.

“Phía trước có nước, mau, nhảy xuống nước đi.” Lão Yên chạy phía trước hét lên, sau một tiếng bùm, ông ấy đã nhảy xuống nước trước.

Liên tiếp vài tiếng người rơi xuống nước vang lên, ngoại trừ Côn Bố ra, mấy người chúng tôi đều ngâm mình dưới nước, thi thoảng chúng tôi chỉ dám ngoi lên thở chứ không dám thò đầu ra khỏi mặt nước. Bởi vì trước đó Nha Tử cho rằng nhảy xuống nước sẽ không có việc gì nữa, nên đã ngốc nghếch thò đầu lên, chỉ trong tích tắc ấy, cậu ta đã bị muỗi đốt liền mấy nhát.

“Không sao rồi.” Côn Bố hô một tiếng, chúng tôi mới cẩn thận ló mặt ra, thấy đàn muỗi đã biến mất, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô Thu leo lên bờ, vắt nước trên quần áo mình, trên mặt tràn ngập sát khí: “Tôi nhất định phải nổ chết bọn chúng.”

Nói rồi cô ấy định lấy đồ từ trong balo ra, lão Yên vội ngăn cô ấy lại: “Thôi, cô mà cho nổ tung nơi này thì chuyến đi của chúng ta sẽ thành công cốc đấy.”

Cô Thu hừ lạnh một tiếng, cũng không bốc đồng nữa.

Thấy trời cũng đã muộn, vừa hay nơi này lại gần nguồn nước, thế là chúng tôi quyết định dựng lều trại sát dòng nước, sau đó thay quần áo ướt, đốt lửa lên và sưởi ấm, … lúc này mọi người mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng những vết muỗi đốt vẫn rất ngứa, Côn Bố lại dặn chúng tôi không được gãi, chỉ có thể cố gắng chịu đựng, vì thế chúng tôi đành phải dùng cách nói chuyện phiếm để dời sự chú ý của mình.

“Nếu ở đây có một tượng hình người bằng đồng, chứng tỏ rằng mộ của Tàm Tùng cách nơi này không xa.” Lão Yên ngậm điếu thuốc: “Điều kỳ lạ chính là, nơi này cũng không nằm sâu trong khu rừng núi, vì sao bao lâu nay các nhà khảo cổ vẫn không tìm thấy?”