← Quay lại trang sách

Chương 140 Mặt Nạ Tàm Tùng

Tôi Dựng Lỗ Tai Lên, Nhưng Họ Lại Đổi Chủ Đề Khiến Tôi Cảm Thấy Tiếc Nuối, Rốt Cuộc Tôi Cảm Thấy Một Người Như Côn Bố Đã Đủ Đáng Sợ Rồi, Hiện Giờ Lại Chui Ra Thêm Một Người Nữa, Làm Sự Tò Mò Trong Lòng Tôi Trỗi Dậy.

Côn Bố nhướng mày: “Trước mắt cứ đưa anh ta ra ngoài đã, sau đó xoá ký ức đi là được.”

Những người còn lại đều không có ý kiến gì, sau khi xác định trong thạch thất không còn manh mối nào khác, chúng tôi cũng quay về theo con đường cũ.

Giáo sư Trần lo lắng đi vòng quanh hố mộ, lúc đầu khi nhìn thấy chúng tôi đi ra, ông ấy không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy tôi và Nha tử cùng khiêng Trát Tây ra, sắc mặt ông ấy bỗng trở nên căng thẳng.

Dẫu vậy, trông lão Yên chẳng hề có ý định sẽ giải thích, nên giáo sư Trần cũng không tiện hỏi.

“Quân đội sẽ nhanh chóng tới tiếp quản nơi này, cho đến khi quân đội có mặt, các anh đừng tiến vào trong lối đi dành cho trộm.” Lão Yên nói một câu.

Giáo sư Trần vội gật đầu, thấy mấy người chúng tôi sắp rời đi, ông ấy hơi sốt ruột hỏi có phải đã phát hiện ra thứ gì ở bên trong không?

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lão Yên chỉ cười khúc khích bảo là chuyện tốt, cũng bảo ông ấy đừng căng thẳng, sau đó không nói thêm lời nào nữa, chỉ nhắc chúng tôi quay trở lại con đường đã đến.

Sau khi xác nhận giáo sư Trần và những người trong đoàn của ông ấy không còn nhìn thấy chúng tôi nữa, lão Yên mới bảo chúng tôi đặt Trát Tây trên mặt đất, rồi hỏi Côn Bố làm thế nào để Trát Tây quên hết mọi thứ sau khi vào núi.

“Đơn giản thôi.” Côn Bố trả lời ngắn gọn, sau đó giơ tay lên, một con côn trùng dài cỡ ngón út, mềm mềm chui ra, rồi bò thẳng vào lỗ tai của Trát Tây, xong chỉ một lúc sau con côn trùng ấy đã chui ra, quay trở lại lòng bàn tay của Côn Bố.

“Được rồi, tôi sẽ tránh mặt một chút.” Côn Bố thu tay lại, lặng lẽ bước về phía trước một quãng xa cho đến khi chúng tôi không nhìn thấy bóng dáng của anh ta nữa.

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Thế này, thế này có được không?”

Lão Yên suy nghĩ một lúc rồi nói chắc chắn con côn trùng kia là mệnh cổ của Côn Bố, nó chỉ có thể sử dụng trên người có cùng huyết thống với Côn Bố mà thôi.

Tôi kiếp sợ không thôi, tuy nhiên lúc này Trát Tây đã sắp tỉnh lại, nên tôi cũng chỉ đành thu hồi lại biểu cảm khiếp sợ của mình.

Sau khi Trát Tây tỉnh lại, nhìn thấy chúng tôi đang đứng vây quanh anh ta, tên này tỏ ra cảnh giác và hỏi chúng tôi là ai?

Chúng tôi liếc nhìn nhau, xem ra tên này đã thực sự quên hết mọi chuyện, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lão Yên bình tĩnh nói chúng tôi tới đây để nghiên cứu thực vật, thấy anh ta nằm hôn mê bất tỉnh ở chỗ này, nên thuận tiện cứu anh ta.

Trát Tây rõ ràng không tin lời lão Yên, xong nhìn dáng vẻ của anh ta đúng là không nhớ gì cả, cho nên anh ta cũng chỉ đành cảm ơn chúng tôi rồi yên lặng rời đi.

“Không giữ anh ta lại sao?” Tôi cau mày, vì sao Trát Tây lại lặn lội từ Miêu Cương tới đây, mục đích của tên này là gì? Mọi chuyện xảy ra đều rất kỳ lạ.

Lão Yên lắc lắc đầu, cười nói, cậu cho rằng Côn Bố là người dễ chọc sao? Tốt nhất là Trát Tây này đừng lẽo đẽo theo chúng tôi, nếu anh ta có trót nhớ ra gì đó, vẫn cứ giữ ý đồ xấu xa với mọi người, Côn Bố cũng không nể tình thân mà thương xót cho người anh trai ruột thịt này đâu.

Tôi ngẫm lại cũng thấy đúng, loại chuyện thế này cứ để Côn Bố giải quyết sẽ tốt hơn! Trát Tây cũng là người chơi cổ, mà những người bình thường như chúng tôi quả thực rất ngán lũ sâu bọ ấy.

****

Thấy Trát Tây đã đi xa, lúc này chúng tôi mới đuổi theo Côn Bố, sự xuất hiện của Trát Tây dường như không ảnh hưởng gì đến anh ta.

“Trời sắp tối rồi, chúng ta cứ đi xuyên qua cánh rừng, phía trước hẳn là có một khoảng đất trống, tối nay chúng ta sẽ cắm trại tại đó.” Lão Yên nhìn bản đồ và chỉ vào khu rừng rậm rạp phía trước.

Bởi vì chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian trong lăng mộ nên bây giờ tất cả chúng tôi đều di chuyển vội vã! Nếu trước khi trời tối không tìm được khoảng đất trống, chúng tôi không thể cắm trại trong rừng rậm, cho dù ngủ trên cây cũng khó tránh khỏi việc bị đám chuột rắn quấy phá, quả thực không hề an toàn.

Tuy nhiên đường trong rừng không dễ đi, dù có tăng tốc thì chúng tôi cũng chỉ có thể đi được hai dặm trong vòng nửa tiếng đồng hồ.

Ánh sáng từ từ mờ đi, lão Yên có chút sốt ruột, ông ấy dùng tay ra hiệu: “Mọi người nhanh lên, chúng ta phải ra khỏi khu rừng này trước khi trời tối hẳn.”

Bang!

Tôi vừa định đáp lại lời ông ấy, chỉ cảm thấy có một con muỗi đang nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, tôi cũng tiện tay đập bộp một cái, đến khi nhìn lại mới ngẩn người ra. Chỉ thấy trên cánh tay tôi xuất hiện xác của một con muỗi dài gần bằng nửa ngón trỏ của tôi…

Mới chỉ qua chưa tới một giây, nơi bị muỗi đốt đã sưng vù lên, vừa đau vừa ngứa, khiến tôi không kìm được mà gãi một chút, một vết màu nhàn nhạt xuất hiện.

“Làm sao vậy?” Thấy tôi sửng sốt, Nha Tử liền thò đầu qua nhìn, sau đó mặt cậu ta khẽ thay đổi: “Mọi người nhanh lên, có muỗi!”

Nghe cậu ta nói xong, bước chân của mọi người lại càng nhanh hơn, tôi không hiểu mô tê gì, vừa định hỏi cho rõ ràng thì đã bị Nha Tử giữ chặt lại, cậu ta vội vàng nói: “Không muốn bị hút cạn máu thì nhanh cái chân lên.”