Chương 164 Mặt Nạ Tàm Tùng
Đối với ông ấy, tôi là sự gửi gắm duy nhất từ người bạn thân cũ, nếu không phải trên lưng tôi còn có hình xăm Cửu Long, tôi còn nghi ngờ rằng ông ấy sẽ sẵn lòng đối xử với tôi y như cách giáo sư Hứa đối xử với Nha Tử vậy, cố gắng giảm thiểu các mối nguy hiểm cho tôi.
Nghĩ đến dáng vẻ lau nước mắt vừa rồi của lão Yên, tôi cảm thấy có chút khó chịu.
“Chuyện sau đó thì sao?” Tôi khàn giọng hỏi, tôi có thể tưởng tượng được ra bộ dạng của mình vào lúc đó, cũng dễ hiểu sao họ lại coi tôi như người đã chết.
Cô Thu chậm rãi nói: “May mắn là cậu quay lưng về phía đàn sói, cho nên mấy vết thương trên người cậu dù thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng thực ra lại chẳng có vết thương nào trí mạng cả, khó khăn duy nhất là cậu mất quá nhiều máu. Chúng tôi không dám động vào người cậu, chỉ có thể cẩn thận xử lý miệng vết thương trên người cậu. Ai có ngờ được sáng sớm hôm sau cậu lại sốt cao, cả người nóng rừng rực, chúng tôi vừa đút thuốc hạ sốt vừa dùng nước lạnh làm mát người cho cậu, đồng thời xử lý lại vết thương, còn lại cũng chẳng thể làm gì khác…”
Một bên Nha Tử nghẹn ngào muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
“Vậy sao lão Yên lại nói vốn dĩ tôi không thể sống nổi?” Tuy rằng cô Thu đã nói nhiều như vậy, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy không nói tới trọng tâm.
Sắc mặt cô Thu chợt thay đổi, sau đó hỏi lại tôi một câu: “Cậu sợ chết không?”
Tôi cười cười: “Ai mà không sợ chết chứ?”
Ngay sau đó, cô ấy gằn từng chữ một: “Kỳ thật, cái mạng bây giờ của cậu đang được cổ trùng giữ lại.”
“Cái gì?” Mặt tôi tái nhợt đi, đột ngột nhìn về phía Côn Bố vẫn luôn giữ im lặng, chỉ thấy anh ta lặng lẽ gật đầu với tôi.
Cô Thu nói rằng tình hình lúc đó rất nguy cấp, thực sự không còn cách nào khác, vì vậy Côn Bố mới dùng tới một loại cổ có thể tạm thời kích thích adrenaline, tạm thời giữ lại mạng cho tôi trước, chờ về tới Yến Kinh sẽ nghĩ cách khác sau.
Như là sợ tôi sẽ có vướng mắc trong lòng, giọng điệu của cô Thu hiếm khi nhẹ nhàng lại: “Cậu chỉ bị thương bên ngoài, tuy rằng nghiêm trọng nhưng chỉ cần về tới Yến Kinh thì nhất định có thể bình phục lại, đến lúc đó Côn Bố sẽ lấy cổ trùng ra ngoài.”
Tôi cúi đầu trầm mặc không nói, tuy rằng không am hiểu về cổ trùng, nhưng tôi cũng biết, dùng cổ trùng để giữ mạng đồng nghĩa với việc tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Một khi cổ trùng xảy ra vấn đề, tôi cũng không sống được nữa. Tôi có cảm giác như có một quả bom hẹn giờ chôn trong cơ thể mình, không biết khi nào nó sẽ nổ tung.
Hơn nữa, nói đến việc lấy cổ ra… Nếu có thể làm dễ dàng như thế, Côn Bố sẽ không chờ tận đến lúc tôi sắp chết mới dùng tới, tuy nhiên họ làm vậy cũng để cứu mạng tôi, tôi cũng không thể nói gì được.
Sau đó tôi chợt nghĩ tới một vấn đề, ngẩng đầu lên hỏi: “Mẫu cổ đâu?”
Nếu tôi hiểu không sai, bình thường nếu muốn dùng cổ trùng để kéo dài sinh mệnh, hẳn phải có cả hai người cùng hoàn thành chứ?
Côn Bố có vẻ hơi ngạc nhiên khi tôi biết được điều này, đôi mắt anh ta hơi mở to. Xong tôi không có ý định giải thích, mấy năm nay tôi đã xem biết bao nhiêu loại sách, thậm chí còn có được vốn kiến thức khá phong phú từ《 Tinh Quan Yếu Quyết 》, bao quát nhiều chủ đề, có thể tôi không am hiểu thâm sâu nhưng cũng biết được một chút kiến thức sơ bộ.
Anh ta bất lực chỉ vào cơ thể tôi.
Tôi lại lần nữa phải ngạc nhiên, rồi khó tin hỏi lại: “Vậy anh để ai cầm cổ vậy?”
Anh ta không trả lời, nhưng tôi vẫn mơ hồ đoán được người đó là ai. Tôi nghẹn ngào hỏi họ, đó có phải là lão Yên hay không?
Chẳng ai lên tiếng cả, thế nhưng đó lại tương đương với lời xác nhận, trong lòng tôi không khỏi hụt hẫng. Nếu như người bị gieo tử cổ (cổ trùng con) xảy ra chuyện gì, cùng lắm người giữ mẫu cổ chỉ bị chút phản phệ thôi, nhưng nếu người giữ mẫu cổ mà xảy ra chuyện gì… người bị gieo tử cổ chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Ấy thế mà lão Yên lại dám có suy nghĩ như vậy.
Tôi không biết phải làm thế nào cho phải, đành nhìn về phía Côn Bố và hỏi anh ta, có phải anh ta nắm chắc mình sẽ lấy cổ trùng ra được không?
“Tôi sẽ cố hết sức.” Anh ta chỉ lạnh nhạt trả lời một câu. Lòng tôi lại trầm xuống, Côn Bố chính là Cổ Vương, nhưng đến bản thân anh ta cũng không dám hứa hẹn 100%.
Tôi thở dài, tâm tình càng nặng nề hơn. Nếu vừa rồi tôi chỉ cảm thấy trong cơ thể chôn một quả bom hẹn giờ, thì lúc này tôi phát hiện ra quả bom hẹn giờ này khi phát nổ cũng có thể ảnh hưởng đến người khác, trong lúc nhất thời tôi chỉ có thể trầm lặng.
Cô Thu vỗ bả vai tôi: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, lão Yên làm vậy cũng là vì không còn cách nào khác! Lúc ấy lão Yên không làm thì người khác cũng làm vậy thôi, những người trong 701 sẽ không trơ mắt nhìn đồng đội của mình chết khi họ rõ ràng có thể cứu được.”
Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười, chắc là cô ấy cũng hiểu tạm thời tôi không thể nào nghĩ thông suốt được nên chỉ bảo tôi nghỉ ngơi cẩn thận.
Côn Bố và cô Thu cùng đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ của họ, chắc là đi tìm lão Yên rồi. Nha Tử vẫn ở lại, cậu ta nhìn tôi, dường như có chút ngượng ngùng khi đến gần tôi.