← Quay lại trang sách

Chương 165 Mặt Nạ Tàm Tùng

Tôi bất đắc dĩ mỉm cười: “Anh làm gì vậy? Tôi còn có thể ăn thịt anh được sao?”

“Đều là do tôi làm hại cậu, tôi còn nói là sẽ che chở cậu, kết quả lại nhiều lần…” Cậu ta không nói nổi nữa, sau đó đưa tay lên định tháo kính râm xuống. Tôi vội hỏi cậu ta đang làm gì?

Ai ngờ cậu ta lại trả lời một câu: “Không phải cậu rất có hứng thú với đôi mắt của tôi sao? Để tôi bỏ kính xuống cho cậu nhìn.”

Tôi nghẹn lời trước hành động này của cậu ta, khó trách lão Yên lại bảo cậu chàng này chính là đứa nhóc chưa lớn, đến cả cách dỗ trẻ em như thế này mà cậu ta cũng có thể nghĩ ra được.

Nếu không biết được chuyện đằng sau đôi mắt của cậu ta, tôi nhất định sẽ nhìn một chút, nhưng nay tôi đã biết rồi nên cũng không muốn chạm vào vết sẹo của người khác.

“Anh đừng làm loạn nữa, tôi hỏi anh chuyện này.” Nhìn thấy vẻ mặt nhất quyết muốn tôi phải làm theo ý mình của Nha Tử, tôi đành phải chuyển hướng sự chú ý của cậu ta.

Quả nhiên cậu ta đã quên chuyện đôi mắt, vội hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nơi tôi bị bầy sói tấn công cách lều không xa, hơn nữa trước khi xảy ra chuyện tôi cũng đã hét lên mấy lần, theo lý mà nói mọi người hẳn là phải nghe thấy mới đúng.”

“Tôi, khi đó tôi đã sốt đến mê sảng rồi… Đến ngày hôm sau tỉnh lại tôi mới phát hiện ra những người còn lại đã biến mất, nên đi dọc theo con đường để tìm kiếm, rồi thấy cậu bị trọng thương.” Nha Tử sờ sờ đầu, càng thêm áy náy.

Tôi cũng biết được tình huống lúc đó, hỏi cậu ta chẳng qua là muốn chuyển sự chú ý mà thôi, cho nên cũng không quan tâm đến kết quả, tôi chỉ muốn Nha Tử chú ý sang chuyện khác mà không áy náy về chuyện đã làm hại đến tôi nữa.

Ngay sau đó tôi đã nhờ cậu ta đi hỏi lão Yên.

Quả thực Nha Tử đã tung ta tung tăng chạy ra ngoài ngay, tôi nằm một chỗ, trong lúc nhất thời, trong lòng tôi xuất hiện đủ mọi loại cảm xúc!

Không ngờ vừa ra ngoài lấy nước mà tôi đã có thể gặp được loại chuyện xui xẻo đến thế này, không ngờ mình còn sống sót, càng bất ngờ hơn là việc tôi phải dùng tới cả cổ trùng.

Tuy nhiên, cơ thể tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, quá nhiều thông tin tràn vào khiến đầu tôi nặng trĩu và chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Không biết tôi đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã tối rồi, Nha Tử bưng một bát cháo tới, cẩn thận đút cháo cho tôi ăn.

“Các anh lấy gạo từ đâu thế?” Nếu tôi nhớ không nhầm, rõ ràng lần này chúng tôi chỉ mang theo lương khô để lên núi, mấy thứ như gạo rất nặng, mà quan trọng hơn là trong núi cũng chẳng có cơ hội nấu cơm.

Nhưng vừa ăn một miếng cháo, tôi đã nhận ra có gì đó không thích hợp: “Đây là gạo nếp ư?”

“Ha ha, cậu có thể nếm ra à?” Nha Tử cười khúc khích. Trên trán tôi xuất hiện đầy vạch đen, nếu không phải cháo này nấu nhão quá, tôi đã có thể nhận ra ngay từ khi cháo vào vừa vào miệng rồi.

Nha Tử bón thật cẩn thận: “Cậu cũng đâu thể ăn được thứ gì khác, cho nên…”

Cho nên các anh liền có thể đem gạo nếp chuyên dùng để đối phó với bánh chưng nấu thành cháo cho tôi ăn ư?

Vừa nuốt cháo, tôi vừa nghĩ tới thứ này vốn dĩ được dùng để làm gì, vì thế chỉ cảm thấy dạ dày mình sôi trào nhưng sông cuộn biển gầm.

****9:

Nha Tử lập tức an ủi tôi, nói đây đều là gạo nếp mới do đích thân lão Yên tự chọn lựa, chất lượng nhất định rất tốt.

Tôi xua xua tay ra hiệu cho cậu ta đừng nói gì nữa, cậu ta càng nói trí tưởng tượng của tôi lại càng phong phú hơn. Tôi đành phải nỗ lực vứt bỏ nghĩ suy nghĩ kỳ quái trong đầu, tiếp tục nuốt hết chỗ cháo còn lại.

Sau khi ăn cháo xong, Nha Tử đỡ tôi nằm xuống, giọng điệu của cậu ta nghiêm trọng hơn không ít: “Chị Thu nói lúc đó chị ấy căn bản không thể nghe thấy tiếng hét của cậu, chỉ là thấy đã lâu cậu chưa quay lại nên định đi xem, kết quả lại phát hiện cậu xảy ra chuyện.”

Không nghe được tiếng hét của tôi ư?

Không thể nào. Lúc ấy tôi đã gân cổ lên mà gào thét, âm thanh kia ít nhất cũng phải vang xa được cả chục mét, lại nói, cho dù không nghe được tiếng của tôi, không có lý nào cô ấy cũng không nghe thấy cả tiếng hú của bầy sói được!

Nha Tử nói về chuyện này cậu ta cũng không biết, dù sao cô Thu cũng nói vậy.

Đương nhiên không phải tôi nghi ngờ cô Thu, bởi vì cho dù cô ấy không nghe thấy, thì lão Yên và Côn Bố hẳn cũng có thể nghe thấy, cho nên sự thật là họ không hề nghe thấy tiếng gì cả.

Còn nhớ rõ trước khi chúng tôi tiến vào trong núi Thái Bạch, chuyện này cũng từng xảy ra một lần. Khi ấy trời mưa to, tôi có gọi thế nào lão Yên và những người khác cũng không nghe thấy, bởi vì lúc ấy Trát Tây cố ý muốn gặp tôi. Như vậy, lần này cũng có liên quan tới Trả Tây sao?

Tôi từ từ nghĩ, cuối cùng lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Tôi chỉ ăn và ngủ, ngủ rồi lại ăn mà không biết ngày đêm. Qua hai ngày sau, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được bản thân đã khôi phục chút sức lực, có thể tự mình đứng lên hoạt động một chút. Nha Tử còn bị sốc và khen tôi có thể chất tốt.

“Đã trì hoãn nhiều ngày như vậy, chúng ta nhanh chóng xuất phát đi?” Tôi vừa ăn một bát cháo gạo nếp được đặc cách nấu cho mình, vừa nhìn về phía lão Yên.